Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 126: Lục Kiến Thành đồng ý li hôn



Nam Khuê nói xong, Lục Kiến Thành đột nhiên ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn cô hỏi: “Em có chắc là không phải vì người đàn ông khác mà muốn li hôn với anh không?”

Hơ, Nam Khuê không nói gì mà chỉ cười.

Sao anh có thể nghĩ như vậy?

“Cho nên, anh chỉ không cam lòng khi vật sở hữu của mình một ngày sẽ trở thành của người khác, Lục Kiến Thành, anh thấy đó, đấy chỉ là một loại chiếm hữu mà thôi.”

Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ yêu cô.

“Ăn cơm.”

Lục Kiến Thành cầm thìa xúc một thìa cháo đưa lên miệng Nam Khuê, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Đáng chết, anh không muốn bàn chuyện li hôn với cô lúc này.

“Tôi không muốn ăn.” Nam Khuê quay mặt sang một bên, không thèm liếc nhìn thứ trong bát.

Cô kéo chăn lên, chui vào trong chăn, sau đó quấn chặt mình lại.

“Nam Khuê…”

Lục Kiến Thành kêu tên cô, giọng nói kìm nén sự tức giận.

Anh đặt bát xuống, nâng chăn lên, xách Nam Khuê ra khỏi chăn: “Ăn cơm.”

“Tôi nói rồi, tôi không muốn ăn.”

Nam Khuê nói xong liền bước chân trần xuống giường.

Có thể là do cô đi quá vội, đột nhiên chân bị trượt, cả người nhanh chóng ngã xuống đất.

May là Lục Kiến Thành nhanh tay nhanh mắt, chạy đến đỡ được cô.

“Anh buông tôi ra.” Nam Khuê không chút suy nghĩ mà đẩy anh ra, sau đó lại chui vào trong chăn.

“Ra đây.” Lục Kiến Thành nhìn chiếc chăn trên giường nói.

Nam Khuê nắm chặt chăn, không muốn để ý đến anh.

Dựt qua dựt lại mấy cái, cũng không có ai chịu thua, không ai chịu buông ra.

Cuối cùng, Lục Kiến Thành vẫy tay ra hiệu người hầu bưng một cái chén tới, anh ngửa đầu uống một ngụm lớn, sau đó đứng dậy, một tay xốc chăn lên đem Nam Khuê xách ra khỏi chăn.

“Lục Kiến Thành, tôi nói rồi, tôi không …”

Nam Khuê chưa kịp nói xong thì miệng nhỏ đã bị miệng Lục Kiến Thành chặn lại.

Ngay sau đó, có thứ gì đó ngòn ngọt chui vào miệng cô.

Sau khi phản ứng lại, Nam Khuê nhịn không được chửi ầm lên: “Đồ khốn.”

Điên rồi, anh còn chuốc đường cho cô uống, cô cảm thấy Lục Kiến Thành đúng là điên rồi, đây nhất định không phải là cách mà người bình thường có thể nghĩ ra.

“Lục Kiến Thành, anh là đồ biến thái.” Nam Khuê tức giận, trừng mắt nhìn anh.

Lục Kiến Thành lau khóe miệng, bình tĩnh nhìn cô: “Đã một ngày em không ăn cơm rồi, cơ thể không có dinh dưỡng, nếu em đã không chịu ăn, vậy anh chỉ có thể dùng cách này giúp em bồi bổ thôi.”

“Bây giờ, Nam Khuê, em chọn đi, em muốn tự ăn cơm hay để anh dùng cách này đút em ăn.”

“Đồ điên, anh là đồ điên.” Nam Khuê tức giận nói: “Tôi sẽ không chọn, tại sao tôi phải chọn chứ, tôi sẽ không chọn gì hết.”

“Anh đi ra đi.” Nam Khuê vươn tay đẩy anh.

Cô đẩy như vậy lại cho anh thêm cơ hội, anh dùng cánh tay kéo Nam Khuê vào lòng, uống thêm một ngụm nước đường rồi đưa tất cả vào miệng cô.

“Không …” Nam Khuê điên cuồng chống cự, nhưng vô ích, nước đường vẫn chảy đều vào bụng cô.

Kế tiếp, Lục Kiến Thành dùng một tay túm lấy hai cánh tay cô, không cho cô vùng vẫy, tay còn lại bóp lấy cằm cô, đưa tất cả nước đường vào miệng cô.

Một cốc nước đường đã được bón như vậy.

Khi anh buông tay ra, Nam Khuê sụp đổ đến muốn khóc.

Cô điên cuồng đánh Lục Kiến Thành: “Tên khốn, đồ điên, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”

Cô khóc thật sự thương tâm, nước mắt rơi xuống từng giọt, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mất.

Đột nhiên, trong người có một sự khó chịu ập tới, Nam Khuê che miệng lại, điên cuồng chạy vào phòng tắm.

Chẳng bao lâu, tất cả số nước đường cô vừa uống đều bị nôn ra ngoài, một chút cũng không còn.

Đến khi nôn xong, chỉ còn lại là nước, lúc Lục Kiến Thành bước vào vừa hay nhìn thấy Nam Khuê nôn ra một ngụm máu.

Trong nháy mắt, miệng cô đã bê bết máu.

Nam Khuê nhìn mình trong gương, cô hoàn toàn không thể tin được, máu sao? Sao cô lại nôn ra máu được?

“Khuê Khuê, em sao vậy?”

Nhìn thấy cô nôn ra máu, Lục Kiến Thành thực sự bị dọa sợ.

Sau khi rửa sạch sẽ, Lục Kiến Thành lập tức bế Nam Khuê trở lại giường, lần này ở trên giường, Nam Khuê lập tức dùng chăn bông quấn chặt lấy mình.

Nhưng dù vậy cô cũng cảm thấy rất lạnh.

Lạnh quá, lạnh quá.

Tựa như có một trận gió lạnh trong thân thể cô đang không ngừng tỏa ra, không ngừng phát tán.

Toàn Thân Nam Khuê rét run, môi trên cọ xát môi dưới, cô muốn nói chuyện nhưng hai hàm răng cứ đánh vào nhau, chỉ có thể khó chịu mở miệng nói vài tiếng đứt quãng: “Lục… Lục Kiến Thành, tôi… tôi lạnh, tôi lạnh quá.”

“Anh giúp tôi sưởi ấm… sưởi ấm.”

Cô thực sự cảm thấy lạnh thấu xương, như thể không có chút độ ấm nào.

Lục Kiến Thành ôm chặt lấy cô, hai người cùng nhau chui vào trong chăn, rồi lại kêu người hầu phủ thêm hai lớp chăn lên.

Nhưng dù vậy, cơ thể Nam Khuê vẫn không ngừng run rẩy dưới lớp chăn bông.

“Lập tức gọi bác sĩ đến.”

Nói xong, Lục Kiến Thành gọi điện cho Lâm Tiêu: “Tôi nhớ hôm nay Cố Nam đáp chuyến bay trở về nước, cậu mau ra sân bay đón cậu ta rồi đưa cậu ta đến nhà tôi đi.”

“Hả, tổng giám đốc Lục, không phải ngài nói là không cần đi đón sao?”

“Nam Khuê bị bệnh, giờ cậu đi đón cậu ta ngay, để cậu ta đến đây xem thử.”

“Vâng, tổng giám đốc.”

Dưới lớp chăn, Nam Khuê vẫn còn đang run rẩy, toàn thân cô lạnh cóng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Quần áo trên người cô đã sớm bị thấm ướt một mảng.

“Mau đi chuẩn bị nước ấm.” Lục Kiến Thành phân phó.

Sau khi chuẩn bị xong nước ấm, Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê vào trong bồn tắm, bởi vì được ngâm nước ấm, một lúc sau, cơ thể Nam Khuê cuối cùng cũng ấm lên một chút.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô nhận ra rằng Lục Kiến Thành đang nằm trong cùng một bồn tắm với cô.

“Anh… anh đi ra ngoài trước đi.” Nam Khuê đỏ mặt đẩy anh ra.

“Khuê Khuê ngoan, bây giờ em vẫn còn đang bị bệnh, anh nhất định phải ở cùng em.”

Nam Khuê cố chấp lắc đầu: “Không cần, tôi không muốn.”

“Lục Kiến Thành, chúng ta sắp li hôn rồi, không thể như thế này được, anh không thể đối xử với tôi như vậy, coi như tôi xin anh, anh đi ra có được không?”

Nam Khuê vừa khóc vừa nói, khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng tái nhợt hơn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hết lần này đến lần khác, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng mềm lòng, đứng dậy ra khỏi bồn tắm, đồng thời ra lệnh: “Vào giúp thiếu phu nhân tắm rửa, thay quần áo.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục.”

Sau khi tắm xong, Nam Khuê mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Nhưng khi vừa đứng dậy khỏi bồn tắm, cô cảm thấy chóng mặt, hơn nữa còn càng ngày càng chóng mặt, cô đã cố chống đỡ rồi nhưng vẫn ngất xỉu lúc đang mặc quần áo.

Người hầu hoảng sợ hét lên: “Tổng giám đốc Lục, không xong rồi, thiếu phu nhân ngất xỉu rồi.”

“Cái gì?”

Lục Kiến Thành bế Nam Khuê lên giường, nắm chặt hai tay, đồng thời thúc giục: “Bác sĩ đâu? Sao còn chưa tới?”

“Tổng giám đốc Lục, trên đường đang kẹt xe, bác sĩ anh mời và bác sĩ Cố đều bị kẹt trên đường.”

Mà cơ thể Nam Khuê càng ngày càng lạnh.

Rõ ràng mới ngâm nước ấm, nhưng cơ thể cô vẫn lạnh toát như vừa mới từ hố băng ra.

“Khuê Khuê, cố gắng lên, cố chịu một chút được không?”

“Không phải em muốn li hôn sao? Anh hứa với em, chỉ cần em khỏe lại, anh sẽ để em đi, anh tôn trọng quyết định của em, anh sẽ buông tay, sẽ không trói buộc em nữa, có được không? Chỉ cần em khỏe lại là được.” Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, trong lòng thấp thỏm lo âu.