Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 822: Cuốn sổ màu trắng



Bà Hứa xoa hai tay vào nhau, mặt đầy vẻ nịnh nọt: “Khiết Thần, con cũng đã tới rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng này…có lẽ cả tối qua ở đây phải không? Trong xe ngủ chắc khó chịu lắm. Hay là vào nhà rửa mặt nghỉ ngơi, ăn sáng, đợi tỉnh táo lại rồi hẵng đi”.

Bà ta nhìn thần sắc của Khiết Thần: “Hơn nữa, con muốn gặp Hứa Tịnh Nhi phải không? Lát nữa mẹ gọi điện để Hứa Tịnh Nhi về nhà. Như vậy hai đứa cũng có thể ăn sáng với nhau để nói chuyện”.

Bà Hứa lật nhanh như bánh tráng. Khiết Thần đã chủ động tìm tới, hơn nữa còn ở đây cả đêm đợi con gái mình thì có khi hai đứa có thể hàn gắn cũng nên. Đương nhiên là bà ta không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Ông Hứa phản ứng chậm hơn chút nhưng ngay sau đó cũng nhận ra ngay bèn vội vàng hùa theo: “Đúng đấy Khiết Thần, hiếm khi con tới, vào nhà một lúc đi”.

Khiết Thần định từ chối nhưng nghe bà Hứa nói là sẽ gọi điện kêu Hứa Tịnh Nhi về thì anh do dự.

Giờ anh không có số của Hứa Tịnh Nhi, cũng không biết đi đầu tìm cô. Huống hồ dù có số thì chưa chắc Hứa Tịnh Nhi đã nghe máy của anh…

Thế là anh khẽ mím môi: “Vậy làm phiền rồi ạ”.

Khiết Thần vào phòng của Hứa Tịnh Nhi. Người giúp việc mang khăn mới cùng bàn chải tới rồi lui ra. Anh đi đánh răng rửa mặt, sau khi tỉnh táo mới bước ra.

Hứa Tịnh Nhi sau khi lấy chồng thì phòng cô vẫn luôn giữ nguyên, mỗi ngày đều có người dọn dẹp sạch sẽ.

Anh liếc nhìn một lượt, căn phòng được bày trí hết sức nữ tính. Trên giường có không ít gấu bông. Bức tường được dán giấy màu hồng, trên bàn sách có không ít những vật dụng dễ thương.

Lúc nhìn lên bàn học, anh bỗng nhìn xuống một khung ảnh, đó là bức ảnh anh chụp chung với Hứa Tịnh Nhi.



Anh bước tới, cầm lên xem.

Bức ảnh này anh vẫn nhớ. Đó là lúc mới vào đại học. Anh Và Từ Soái gặp Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần trong sân trường. Bức ảnh vốn do Tiêu Thuần chụp cho ba người là anh, Từ Soái và Hứa Tịnh Nhi. Nhưng đến giây cuối cùng chuẩn bị bấm nút thì Từ Soái bỗng nhảy ra, chỉ còn lại trong khung hình anh và Hứa Tịnh Nhi.

Đây là bức ảnh đầu tiên họ chụp chung và…hình như…cũng là bức ảnh duy nhất.

Hứa Tịnh Nhi giữ được bức ảnh này thì có vẻ như đối với anh cô cũng có tình cảm mà.

Suy đoán này khiến anh không khỏi nhếch miệng cười. Một niềm vui bất ngờ, thậm chí khiến anh còn cảm thấy trái tim đập nhanh hơn.

Anh đặt bức ảnh xuống, đi một vòng trong căn phòng. Bên cạnh bàn học là giá sách màu hồng. Trên đó có một ít sách. Anh lấy ra một cuốn, nhìn chăm chăm, vừa hay đó là một cuốn từ điển.

Anh lật đại vài trang. Không có gì đặc biệt. Anh định đặt trở lại giá sách thì bất cẩn chạm vào một món đồ trang trí. Thế là anh cúi xuống, nhặt món đồ đó lên và vô tình liếc nhìn thấy một chiếc hộp nằm bên dưới.

Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Khiết Thần bèn đưa tay ra ấn mật khẩu.

Cách…khóa mở ra.

Khiến Thần nhìn trân trân. Anh không ngờ những con số hiện ra trong đầu mình lại là mật khẩu. Và chiếc hộp được mở ra…Anh vô thức nhìn vào bên trong.

Bên trong không có thứ gì đáng giá. Chỉ có một cuốn sổ da màu trắng.