Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 172: Là đàn ông phải chủ động



Ngón tay tới tới lui lui mười mấy lần, muốn gọi lại thôi, Hứa Tịnh Nhi hét lên một tiếng, cuối cùng thả điện thoại xuống.

Rõ ràng biết kết quả sẽ thế nào, vì sao cô phải làm thêm hành động này, để bị Cố Khiết Thần chế giễu vài câu? Tâm trạng cô hôm nay rất không tệ, sắp được gặp đứa em trai đẹp trai của mình, cô không muốn bị Cố Khiết Thần phá hỏng tâm trạng.

Hôm nay cô cứ về nhà đoàn tụ với em trai cùng bố mẹ. Nếu bố mẹ hỏi tới Cố Khiết Thần, cùng lắm cô nói là anh bận thôi, dù sao anh bận rộn cũng là chuyện thường.

Được, cứ quyết định như vậy!

Hứa Tịnh Nhi ra khỏi phòng, soạn lại một số sản phẩm chăm sóc sức khỏe, hoa quả gì đó vừa mới mua mấy hôm trước và quà cho Triển Vọng, chuẩn bị lát nữa xách về nhà.



Tập đoàn Cố Thị, văn phòng Tổng giám đốc.

Bầu không khí áp lực bắt đầu từ sáng nay kéo dài đến tận trưa, hơn nữa càng lúc càng áp lực, càng lúc càng u ám. Tất cả mọi người không thể không yên lặng ngồi ở bàn làm việc của mình, giả vờ không nghe không thấy, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghiêm túc làm việc, sợ một chút bất cẩn sẽ trở thành bia đỡ đạn.

Trợ lý Lâm cũng không muốn đâm vào họng súng của boss, nhưng anh ta vừa nhận được chìa khóa xe của chiếc siêu xe giới hạn X, anh ta phải đưa đến cho boss. Dù bên trong là mưa bom bão đạn, anh ta cũng phải đánh liều xông vào.

Aizz, làm trợ lý của người khác khó, làm trợ lý của Cố tổng lại càng khó.

Trợ lý Lâm uống một viên Cứu Tâm Hoàn, sau đó sửa sang vạt áo, giơ tay gõ cửa. Anh ta đẩy cửa bước vào, dừng ở trước bàn làm việc của anh, hai tay nâng chìa khóa xe, cung kính đặt lên bàn: “Cố tổng, chìa khóa xe đây ạ”.

Cố Khiết Thần ngồi ở phía sau bàn làm việc rộng rãi, gương mặt tuấn tú không có cảm xúc gì. Cố Khiết Thần không liếc nhìn anh ta lấy một cái, đôi mắt đen chỉ nhìn chằm chằm điện thoại đặt ở bên cạnh, màn hình mãi không thấy sáng lên.

Trợ lý Lâm không khỏi âm thầm thở dài.



Năm ngày qua, cô chủ không gọi đến một cuộc điện thoại nào. Đến giờ này mà điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, vậy thì có lẽ, có thể, có khả năng… cô chủ thật sự không có ý định cùng Cố tổng nắm tay nhau về nhà mẹ đẻ…

Anh ta cũng không ngờ mình lại nói đúng, con mẹ nó, sao lúc anh ta mua vé số không gặp vận may cứt chó này?

Bây giờ Cố tổng đã hoãn hết lịch trình, cũng chuẩn bị sẵn quà tặng. Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ tin lành, kết quả cô chủ lại không đưa anh đi cùng, đúng là tai họa!

Mặc dù lúc đó Giám đốc Tiêu nói với Cố tổng cũng là để anh có thể chuẩn bị trước, nhưng đúng thật là, chi bằng Cố tổng đừng biết chuyện này thì hơn. Dù sao không hi vọng thì sẽ không thất vọng…

Không được, anh ta là trợ lý, phải giải quyết ưu phiền cho sếp. Nếu không thì những ngày sau này, anh ta phải sống trong mưa bão, thế thì khổ quá.

Trợ lý Lâm lặng lẽ rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình.

“Mẹ à, cô chủ có còn ở chung cư không? Vẫn chưa đi chứ?”.

Cô Lâm: “Vẫn chưa, cô ấy đang sửa soạn đồ đạc, chắc cũng gần đi rồi”.

“Vậy… cô ấy chuẩn bị đi một mình à? Có nghĩ tới… đưa ai đi cùng không?”.

Cô Lâm: “Hình như là định đi một mình”.

Sau khi cúp máy, tâm trạng của trợ lý Lâm trở nên phức tạp một lúc, sau đó anh ta lại trở vào văn phòng, sắp xếp câu từ, nói: “Cố tổng, tôi cảm thấy… chúng ta là đàn ông, cần phải chủ động!”.

Cố Khiết Thần liếc nhìn anh ta, bỗng lên tiếng: “Chuẩn bị xe”.

Trợ lý Lâm vui mừng, còn chưa kịp đáp lại đã nghe anh lạnh lùng nói tiếp: “Đi cắt băng!”.