Có Phải Anh Yêu Em

Chương 42



Tô Mạc lặng thinh. Nhưng bàn tay cô đang ấm êm trong tay Tử Khiêm có lẽ đã là câu trả lời rõ ràng nhất cho anh.

Ôn Tư Niên vẫn một mực giữ thái độ điềm đạm như thế. Anh bất giác nở mộtnụ cười thanh thản buông xả mọi thứ. Nhìn anh lúc này thật giống mộtngười anh trai đang dặn dò em gái thứ gì đó, nhưng vẻ u buồn trong đôimắt anh vẫn không sao khác đi được.

- Tốt lắm. Trong hai chúng ta ít nhất có một người hạnh phúc là được rồi. – Tất thảy đều sững sờ trước câu nói của anh.

Diệp Tử Khiêm cảm thấy bàn tay mình đang nắm cứ lạnh dần đi, càng lúc càngbăng giá. Cậu lo sợ một phút sơ ý, cậu sẽ để cô ấy vùng chạy và theochân người kia đi đến chân trời góc biển. Cậu đã chịu quá nhiều lần nhưthế rồi nên làn này cậu sẽ không cam chịu nữa, không bao giờ! Nghĩ thế,bàn tay cậu càng siết chặt hơn, nhưng bất giác cậu cảm nhận được một lực đẩy đang khẽ chống lại. Thì ra bàn tay nhỏ bé của cô đòi thoát ra đểnắm tay cậu, dương như đó là một lời bảo đảm để cậu khỏi phải lo lắng.Cô gái dõng dạc nói:

- Anh sai rồi Ôn Tư Niên. Chúng ta đều cóthể rất hạnh phúc. Chỉ cần buông boe quá khứ và quên nhau đi, thì cả hai đều rất hạnh phúc. – Tô Mạc không biết diễn đạt sao cho khéo, cô cứthẳng thừng nói ra những điều mình nghĩ.

Vài câu ngắn gọn ấy đủ khiến khuôn mặt anh bỗng dưng xám cịt lại, còn Diệp Tử Khiêm không dám tin đây chính là Tô Mạc nữa.

Cậu hay nói: “ Thích tớ rồi phải không?”

Và thắc mắc: “ Tốt thế này, sao mà không thích lại?”

Nói thế nào, thực ra cũng chỉ là độc thoại.

Ấy thế mà, hóa ra hôm nay là có thật.

“ Tớ cùng cậu, đi đến cuối con đường”

Diệp Tử Khiêm cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả đang bao bọc lấy mình khiến toàn thân cậu khẽ run lên.

Ôi, xấu hổ quá! Thật đấy, xấu hổ lắm! Thì tình yêu vốn hay khiến người tađỏ mặt mắc cỡ mà. Từ ngày yêu Tô Mạc, sĩ diện đã trở thành một vật trang trí vô nghĩa.

Cậu hít sâu một hơi và nhìn khuôn mặt Ôn Tư Niênđang mỗi lúc một tái nhợt như tờ giấy. Anh ta cứ trân trối nhìn Tô Mạc,của cậu, không chịu dời mắt. Những chiếc răng trắng muốt bắt đầu nghiếnlấy bờ môi tạo thành một đường thâm sì.

Diệp Tử Khiêm thấy khó chịu toan kéo Tô Mạc đi chỗ khác. Đó là người con gái của cậu, ngoài cậu ra, không ai được phép nhìn hết.

Ôn Tư Niên như đang phải gánh chịu một nỗi đau cực lớn, lớn đến nỗi nó sắp trào ra. Anh nghiến mạnh một nhát, máu tươi rỉ ra từ làn môi tím tái.Vết máu bất ngờ vấy lên người Tô Mạc, khuôn mặt anh bắt đầu xám xịt nhưmặt người chết.

Bạch Y Y cả kinh, kêu lên thất thanh. Diệp TửKhiêm lại thấy bàn tay cậu đang nắm lạnh ngắt đi, như thể cậu đang nắmmột cục đá trong tay.

- Tô Mạc… - Anh khẽ gọi tên cô đầy lo lắng. Cô chết lặng tại chỗ như mất đi mọi tri giác.

Bạch Y Y sợ hãi lay Ôn Tư Niên liên tiếp nhưng anh không trả lời mà cứ trântrân nhìn Tô Mạc. Đáy mắt anh như gợn lên những tâm tình vô biên mà cũng như chẳng có gì hết.

Diệp Tử Khiêm chẳng có chút cảm thông nàodành cho anh. Cậu chỉ muốn kéo tay người con gái trước mặt và chạy trốnkhỏi nơi đây, rời xa những chuyện thị phi phiền hà, rời xa người đàn ông kia, đi càng xa càng tốt. Nhưng cậu biết mình chẳng có tư cách để làmvậy. Cho dù cậu có thể vứt bỏ mọi thứ để đưa cô đi, trong lòng cô vẫn uuẩn mãi bóng hình của anh ta, bao nhiêu năm cũng chẳng thể tan biến vĩnh viễn.

Diệp Tử Khiêm thấy lo sợ, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờrơi vào tình cảnh này. Từ khi gặp cô, cậu luôn có cảm giác ấy nhưng luôn coi đó là một “điều ngọt ngào” mình phải nếm. Diệp Tử Khiêm cười nhănnhó, có thứ gì đó đang rộn rạo trong tim cậu. Cuối cùng, cậu đành nói:

- Cậu xem anh ấy thế nào đi. Tớ không sao đâu.

Cậu khoan dung, rộng lòng đến nỗi không còn là chính mình. Thế nên, cậu chỉ mong Tô Mạc thấy được điều đó.

“ Đừng đi đâu cả, cô gái yêu của tôi. Hãy đứng cạnh tôi, đừng đến bên ngươig đó.”

Nhưng Tô Mạc khẽ lách ngón tay mình khỏi bàn tay cậu, cho dù cậu nắm có chặtđến thế nào thì vẫn không níu giữ được cô. Đôi bàn tay của hai người đãrời hẳn khỏi nhau, nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cậu cũng chợt nhóiđau, cậu không thể chịu đựng được. Cậu muốn thốt lên rằng mình nghĩ lạirồi. Nhưng đã muộn, cô gái đã cất bước.

Tô Mạc đứng ngay trướcmặt Ôn Tư Niên và nhìn anh môt cách vô cảm. Cô đưa tay nhẹ nhàng chấmlấy những vệt máu còn vương lại trên mép anh. Khuôn mặt cô vô hồn nhưmặt tượng, nhưng động tác nào cũng thấm đẫm trìu mến khiến anh muốn rơinước mắt:

- Ôn Tư Niên, chúng ta hãy tha cho nhau được không?

-…

- Em cầu xin anh đấy, hãy tha cho nhau đi. – Cô nhẹ nhàng thốt lên những lời tàn nhẫn.

Ôn Tư Niên nhắm nghiền mắt để gánh lấy những nỗi đau quá lớn. Nó hành hạkhiến khuôn mặt anh nhăn rúm lại còn toàn thân run lên từng chập. Nỗiđau đó lớn thế nào mà chỉ trong chốc lát nó đã đè bẹp người con trai vĩđại này vậy?

Tô Mạc không hề thay đổi thái độ, cô vẫn ngoan cố nhìn anh một cách vô cảm và chờ đợi câu trả lời.

Bạch Y Y chứng kiến nãy giờ bỗng dưng phẫn nộ quát:

- Tô Mạc, cô giưc lương tâm một chút có được không? – Nói rồi giằng tay Tô Mạc khỏi anh.

Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của Ôn Tư Niên. Anh trả lời một cách khó khăn, khổ sở:

- Mạc, nếu đây là những gì em muốn…

Anh bỏ lửng câu nói vì đã không còn đủ sức cất thành lời. Anh nuốt lấy từng hớp không khí thật lớn, nước mắt cứ trào ra không ngừng. Tô Mạc điềmnhiêm cất tiếng đáp:

- Đúng thế, đây là những gì em muốn.

- Vậy thì thôi. – Quá khó khăn để giữ được nụ cười trong lúc này, anh vẫn cười nhưng khuôn mặt anh cứ méo lại. Anh trả lời cô theo cách anhvẫn làm hồi nhỏ, đó là không bao giờ để cô phải thất vọng.

- Anh sẽ làm theo những gì em muốn.

Mấy chữ này có sức nặng thế nào, chẳng ai rõ. Tô Mạc nhoẻn cười hồn nhiên như một đứa trẻ:

- Ôn Tư Niên, hãy nhớ lấy những gì anh đã nói.

Nói rồi cô quay gót trở về với Diệp Tử Khiêm đanh đợi chờ. Khuôn mặt tuấntú của chàng trai vẫn toát lên vẻ kiên định ấm áp, đúng như những gì cômong đợi. Cô cười:

- Diệp Tử Khiêm, chúng mình đi thôi.

Diệp Tử Khiêm hơi sửng sốt trước nụ cười thùy mị của cô. Cậu gật đầu lia lịa và đáp lại:

- Ừ.

Từ giờ trở đi, chỉ có tớ và cậu, hai đứa đi cùng nhau cho tới cuối con đường nhé!