Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 54: Khinh Bạc nữ một mình đấu Cổ vương



Thư Sinh vừa bị câu hợp hoan trùng của Dạ Kiêu làm chochấn động ngây người, câu tuyên ngôn một chọi một của Phạm Khinh Ba kia lại làmhắn sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn tay mắt lanh lẹ ôm eo chặn nàng lại,“Nương tử, bình tĩnh một chút, trong bụng nàng còn có cục cưng của chúng tanha!”.

“Cái này mà nhịn được thì còn gì không nhịn được!Chàng buông ra ta!”

“Nương tử ngàn vạn lần đừng xúc động, nếu nàng có mệnhhệ gì bảo vi phu và Thủ Hằng biết sống làm sao!”

“Tùy các người muốn mỗi người tìm một mẹ hay là sốngnương tựa lẫn nhau, tóm lại đừng cản ta!”

“Nương tử nàng hiểu Thủ Hằng mà, đừng nói là sốngnương tựa lẫn nhau, hắn nhất định sẽ chém thi thể vi phu thành mười tám mảnh!”

“Tóm lại chàng buông tay ra! Đợi chút, sao lại là thithể?”

“Nếu nương tử có chuyện gì, vi phu tuyệt đối khôngsống một mình.” (Min: *gãi tim ~ing*)

“Tướng công…” Động tác giãy dụa của Phạm Khinh Ba cuốicùng cũng ngừng lại, nhìn nam nhân chân thành tha thiết thâm tình trước mặtmình, mắt phiếm lệ chớp chớp, “Tướng công chàng khờ lắm, thật đấy. Nếu ta gặpchuyện không may, chàng hẳn phải từ đó về sau rơi vào vòng tay thù hận của yêuma, lật đổ võ lâm âm mưu mười năm chỉ vì muốn huyết tẩy Miêu Cương báo thù chota chứ… đây mới là chí khí của nam chính chungtình a!”.

Nghe xong lời này, lục phủ ngũ tạng vốn đã đau đớnkhông chịu nổi của mọi người lại càng nhào lộn lợi hại hơn.

Ngân Bút Thư Sinh ngươi cưới phải mặt hàng hung tàn gìthế này a! Ngươi sẽ không thật sự nghe lời nàng ta chứ?!

Chỉ thấy Thư Sinh trầm ngâm một lát rồi nói một cáchkhó hiểu “Nương tử, sao phải là mười năm? Nếu tìm cách thích đáng, một tháng làđủ”. (Min: ô…ô lại *gãi tim ~ing*, trái tim ta đang rất ngứa ngáy a a a..)

Mọi người võ lâm hoàn toàn tuyệt vọng, bọn họ sai rồi,đôi vợ chồng này là vật họp theo loài, làm gì có ai hung tàn hơn ai…

“Hai người các ngươi diễn hát đủ chưa? Rốt cuộc là aimuốn đánh với ta đây?” Dạ Kiêu xem diễn đã lâu, cuối cùng hết kiên nhẫn, tayphải cầm lên ngắm nghía một con rắn hoa nhỏ không biết từ đâu ra, hỏi một câukhông hề có độ ấm.

Lúc này Thư Sinh đứng lên trước, kiên định đem nươngtử chắn ở sau. Hiện giờ hắn nhìn Dạ Kiêu với vẻ mặt có chút không được tựnhiên, tầm mắt thoáng lệch khỏi mặt hắn ta, dừng lại trên vai. Đầu tiên là váichào một cái rồi mới nói: “Chuyện năm đó… tại hạ không muốn nhắc đến, ngươicũng nên quên đi. Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, tại hạ sẽ không động thủvới ngươi”.

Trong lòng Thư Sinh rất ảo não, nghĩ lại chuyện cũ nămxưa, chưa từng ngờ tới đang lúc hắn và nương tử tình cảm nồng nàn thì nữ nhânkia lại giả trang thành Nam Vô Dược sư huynh xuất hiện lần nữa… Ặc, tuy sau khixóa lớp dịch dung vẫn thấy giống nam nhân, giọng cũng giống… nhưng mà chuyệnnhiều năm trước hắn đã sớm quên, có lẽ trước kia ả ta chính là bộ dạng nàygiọng nói này chăng?

Aizz, giờ mấu chốt là nương tử hình như rất để ýchuyện này, nên làm thế nào cho phải đây? Trước khi thành thân hắn thất thân làsự thật, chung quy thật sự có lỗi với nương tử, mong nương tử đừng tức giậnlâu….

—— tên này trực tiếp coi Dạ Kiêu là nữ nhân!

Trong lúc nhất thời, tiếng khụ khụ vang lên từ bốnphía, quần chúng võ lâm vừa phải chống cự cổ độc vừa phải nhịn cười, thật làvất vả a.

Dạ Kiêu cuối cùng cũng đen mặt, “Ngươi —— “.

Mới nói một chữ, tiếng nói đột nhiên im bặt. Dường nhưcảm thấy vô cùng không thể tin được, hai mắt hắn trừng lớn nâng tay phải lên.Con rắn hoa nhỏ đã chết, trên xác cắm một cây ngân trâm. Điều làm hắn cảm thấykhông thể tin đương nhiên không phải là trên cây độc châm dài mảnh này đượcchạm khắc hoa văn hoa ưu đàm tinh xảo, mà là, có người thế nhưng dám dùng độctrước mặt hắn, lại còn làm trót lọt?

(Hoa ưu đàm được mệnh danh thiên cổ kỳ hoa, 3000 nămmới nở 1 lần của nhà Phật, ta nhớ không nhầm phái của sư phụ hai người này làƯu Đàm giáo đó)

Tầm mắt sắc bén đảo qua một vòng, hung thủ kia đangkéo một sợi dây của chiếc vòng đeo trên tay, còn mở to đôi mắt thanh tú vốn đãlớn nhìn hắn.

“Chết rồi sao?” Nàng còn dám hỏi.

“Ừ” Mà hắn cũng ngang nhiên đáp lại.

“Nha!” Phạm Khinh Ba đạt được mục đích lại trở nên vuivẻ vỗ tay ăn mừng với Thư Sinh, đột nhiên một ánh mắt lạnh như băng từ phía saubắn tới.

Nàng cứng ngắc quay đầu, cụp mắt xuống, lấy biểu tìnhvô tội như lẽ đương nhiên chuẩn mực đã học mười phân vẹn mười của Thư Sinh radùng, “Không phải lỗi của ta, là đứa bé trong bụng ta nói nó sợ rắn. Còn nữa….ai bảo ngươi muốn hành hung tướng công ta?”.

Dạ Kiêu không giận ngược lại cười, “Ha ha, thú vị, giờta đột nhiên lại muốn đổi lại đánh với ngươi!”.

Bởi vì vấn đề thể chất của Phạm Khinh Ba, Dạ Kiêu vànhững người khác lần đầu tiên nhìn thấy nàng đều nghĩ giống các nhân sĩ võ lâmkia, tất cả đều cho rằng nàng thân pháp nhẹ nhàng nhất định võ công không thấp,cho nên nói xong liền ra tay không chút lưu tình, chiêu đầu tiên nhằm thẳng vàongực.

“Kháo*! Ngay cả phụ nữ có thai ngươi cũng đánh, vô đạođức!”

*kháo: nghĩa giống từ f*ck trong tiếng Anh, định đổithành thế rồi nhưng đây là cổ đại, không thể dùng tiếng phương Tây a ^^

Song song với tiếng mắng chửi của Phạm Khinh Ba, cảngười nàng bay ngược về phía sau, thẳng đến khi bị Dạ Kiêu ép dựa vào tường,đột nhiên thân thể động một cái tránh được móng vuốt hổ, lách qua cánh tay hắnmà thoát ra. Tốc độ cực nhanh, mấy chục ánh mắt trong phòng không ai thấy đượcnàng thoát vây như thế nào. Chỉ là khi lấy lại tinh thần đã thấy nàng đứng ở vịtrí ban đầu, mà Thư Sinh vẫn đứng phía sau ôm nàng, dè dặt cẩn thận che chở chobụng nàng.

Không thể có khả năng một phụ nữ có thai tay trói gàkhông chặt lại có thân thủ nhanh nhẹn như thế được, cho nên mọi người càng tinrằng phụ nữ có thai này có võ công, hơn nữa còn không thấp mới có thể phối hợphoàn mĩ với Ngân Thư Sinh như thế.

“Nương tử, không được nói bậy.” Thư Sinh đối với câu“kháo” của Phạm Khinh Ba canh cánh trong lòng.

“Vi thê sửa tâm không sửa miệng, chư thiên thần phậtsẽ hiểu cho.” Phạm Khinh Ba nghiêm mặt biện giải, sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi,gào lên, “Này tên kia! Đánh một phụ nữ có thai tay trói gà không chặt thànhnghiện rồi sao!”.

Thì ra Dạ Kiêu một chưởng không trúng chẳng nhữngkhông tức giận mà ngược lại còn bị dấy lên ngọn lửa khiêu chiến, tia âm lãnhvốn có trong mắt giờ được đổi thành hưng phấn tràn ngập khi gặp được đối thủ,ánh mắt rạng rõ, tung chưởng bay đến. Mọi người chỉ thấy Thư Sinh và Phạm KhinhBa vẫn dính chặt một chỗ, cùng tiến cùng lui, cùng đi cùng dừng. Dạ Kiêu tấncông càng ngày càng mạnh, Phạm Khinh Ba không thể không phản công so chiêu vớihắn, công lực của hai người thế nhưng bất phân cao thấp.

Thực ra Phạm Khinh Ba có võ công gì đâu, chỉ đột nhiêncảm thấy trong cơ thể có một sức mạnh rất lớn nào đó, liền thuận tay chém ra,sau đó càng ngày càng không thể dừng lại, hai tay hoàn toàn không thể tự khốngchế đánh cùng ngươi ta. Nàng chỉ hơi nghĩ một chút liền biết Thư Sinh đang mưumô cái gì, nhưng mọi người không biết, chỉ nói Thư phu nhân thâm tàng bất lộ*.Mấy vị cao thủ nhìn bọn họ so chiêu không chớp mắt, kinh ngạc cảm thán, âm thầmcảm thấy võ công của nữ tử này còn cao hơn mình thì khỏi không xấu hổ.

*thâm tàng bất lộ: không để lộ tài năng thật.

Chẳng trách những người này không nhìn ra, thật sự lúcnày tư thế hai tay ôm chặt Phạm Khinh Ba của Thư Sinh nhìn thế nào cũng khônggiống đang âm thầm truyền công. Hơn nữa hắn thế mà lại không ngừng khuyên can:“Dạ giáo chủ này, quân tử động khẩu không động thủ, chi bằng chúng ta ngồixuống nói chuyện cho tốt ha? Vả lại cũng nên nghe lời khuyên của tại hạ, nói thếnào ngươi cũng là nữ tử, động tay động chân múa đao nghịch kiếm làm bị thươngngười ta nói chung là không tốt”.

“Mẹ ngươi mới là nữ tử!” Dạ Kiêu nghe thấy hai chữ nữtử lập tức dựng lông, ra tay càng tàn độc.

“Dạ giáo chủ nói đùa rồi, mẫu thân tại hạ đương nhiênlà nữ tử.” Thư Sinh cười ngây thơ, đối đáp một câu rồi nháy mắt ôm lấy PhạmKhinh Ba quay người một cái vút lên vọt tới cạnh Đào Kim Kim đang hôn mê, lấyhai ngón tay đặt trên cổ nàng ta, miệng nói: “Xin mạo phạm”.

“Ta cứ tưởng Ngân Bút Thư Sinh là chính nhân quân tử,thế nhưng lại uy hiếp nữ tử.” Dạ Kiêu dừng tay, ngữ khí lạnh lùng nói.

“Không phải vậy. Tại hạ chỉ hi vọng các hạ dừng taythôi, đương nhiên sẽ không thật sự làm bị thương đến cô nương này.”

Dạ Kiêu ngây ngẩn cả người, quần chúng đang hấp hốivây xem rốt cục toàn bộ ngất xỉu, mà Phạm Khinh Ba trong lòng Thư Sinh vốn đãluyện thành thói quen thở dài: “Có người uy hiếp như thế sao? Con át chủ bảicủa chàng lại lật ra cho người ta xem, còn vốn đâu mà nói điều kiện với người ta?”.

“Hả, sao a? Nhưng trước giờ vi phu vẫn thành công a.”Mặt Thư Sinh lộ vẻ nghi hoặc.

“Bởi vì trên đời lắm kẻ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quântử.” Dạ Kiêu nhìn khuôn mặt thản nhiên thành khẩn không chút giả bộ của ThưSinh, vẻ mặt liền thay đổi, cuối cùng có chút vô lực thở ra một hơi, ngược lạinói với Phạm Khinh Ba, “Nam nhân của ngươi trước giờ luôn như thế sao?”.

Phạm Khinh Ba giơ tay cam đoan, “Chàng tuyệt đối làngốc tự nhiên, không phải là nhân tạo!”. Cho dù vô cùng hoài nghi hắn có haitính cách nhưng hiện giờ cũng không thể nói ra, nàng nhìn Dạ Kiêu giờ phút nàyhình như đã bị cử chỉ lời nói có tính sát thương cao của Thư Sinh ma sát đếnmất hết ham muốn đấu võ, tranh thủ thời cơ nói, “Mấy thứ trong đầu chàng khôngquá giống người như chúng ta, so đo với chàng sẽ tức giận uất ức đến bức tử bảnthân”.

“Nương tử, hình như nàng đang nói xấu vi phu…” Bêncạnh có một giọng nói mềm mại yếu ớt đang kháng nghị.

“Càng nói càng ngốc.” Nàng không thèm quay đầu trả lờimột câu, lại tiếp tục nói với Dạ Kiêu, “Chê cười rồi. Chàng nói đã quên nhấtđịnh là thật sự đã quên, chàng cho rằng ngươi là nữ cũng không phải cố ý trêuchọc ngươi, chàng thật sự nghĩ như thế. Ta đương nhiên biết ngươi không phải,cũng biết ý của ngươi, ba lần bốn lượt ngắt lời, chỉ là… ta không muốn chochàng biết”.

Dạ Kiêu nhíu mày, “Ngươi hi vọng hắn cứ tiếp tục ngốcnghếch như thế sao?”.

“Nương tử, hình như nàng đang nói xấu vi phu…” Giọngnói gây cho người ta cảm giác nó đang tồn tại là cực thấp lại lần nữa khángnghị

“Đừng ngắt lời.” Phạm Khinh Ba đưa tay vỗ vỗ hắn mộtchút, vẫn không quay đầu lại, nhìn Dạ Kiêu nhăn nhăn mũi, “Thư Sinh nhà ta mớikhông ngốc, cái này gọi là đơn thuần! Quên đi, ngươi không hiểu đâu. Tóm lạilà, ta giống giáo chủ, không phải là người rộng lượng gì. Thư Sinh quên rồi làtốt nhất, nếu không thể quên, như vậy cứ để chàng hiểu lầm đối tượng là ngươi,tốt hơn rất nhiều việc để chàng nhớ ra bị nữ tử xinh đẹp động lòng người nhưĐào Kim Kim cường”.

Dạ Kiêu như có chút đăm chiêu, mãi đến khi nghe được câucuối, đột nhiên vuốt tóc mai cười tự đắc, “Kim Kim nhà ta đương nhiên là xinhđẹp không ai sánh bằng rồi”. Rồi lại nói một câu khác, tươi cười trở thànhnghiến răng nghiến lợi, “Chính vì rất đẹp”.

Chỉ qua hai câu này, phối hợp với vẻ mặt trong nháy mắttừ ma đầu trở thành người phàm kia, tuy không biết khúc mắc cụ thể của vị giáochủ này và Đào Kim Kim, nhưng cũng có thể xác định một điều: hắn cực kì yêunàng ta.

“Nương tử nhà ta đẹp hơn nàng ta!” Giọng nói kia biếtcảm giác tồn tại của bản thân rất thấp nên cố ý kéo cao lên ba độ.

Kết quả nhận được hai ánh mắt tức giận lườm.

Dạ Kiêu: Kim Kim nhà ta không bằng nương tử nhà ngươiá? Con mọt sách mắt ngươi chột rồi!

Phạm Khinh Ba: nhịn nói thì chết sao? Không thấy tasắp ngoại giao thành công rồi a!

Thư Sinh vô cảm với ánh mắt của Dạ Kiêu nhưng lại hơihơi đọc hiểu tức giận của nương tử nhà mình, rụt rụt bả cai, mở ro đôi mắt đennhánh to tròn, dùng sức mím môi tỏ vẻ dán kín miệng. Không lâu sau vẫn khôngnín được lại lẩm bẩm một câu, “Vốn là như thế chứ lại”. Nói xong lại tự xấu hổđỏ mặt.

Phạm Khinh Ba dở khóc dở cười.

Dạ Kiêu nhìn nhìn Thư Sinh đang đỏ mặt, nghĩ rằng thựcngu ngốc, lại nhìn nhìn gương mặt xấu hổ bất đắc dĩ lại ngọt ngào của PhạmKhinh Ba, nghĩ rằng một cô nương vốn rất cơ trí, hiện giờ ngốc thành một đôivới nam nhân của nàng ta. Nếu hắn thật sự đánh với bọn họ, chẳng phải sẽ nguthành một đống sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Khôngđược, thật sự muốn đánh một trận”.

Nói xong làm bộ muốn tấn công về phía Phạm Khinh Ba,Thư Sinh vội vàng với tay lại bảo vệ, hắn nhân cơ hội đoạt Đào Kim Kim lại. Tấtcả động tác đều hoàn thành trong nháy mắt, ngay sau đó, hắn đã biến mất sau cửasổ, chỉ để lại một câu nói.

“Ta còn sẽ tới tìm các ngươi!”

Phù ——

Phạm Khinh Ba thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người mềmnhũn xuống, ngã vào lòng Thư Sinh, “Đừng đến nữa thì tốt”.

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng nổ “Oàng”, cửa sổvốn trải qua một phen giày vò đã lung lay sắp gãy nay hoàn toàn đổ sập xuốngtan nát, một loạt vật thể không rõ là gì lăn từ ngoài cửa sổ vào.

“Không phải chứ! Nhanh như vậy đã đến!”. Phạm Khinh Bađược Thư Sinh mang đi xa khỏi chỗ nguy hiểm thì kêu lên.

Đống vật thể không rõ kia nghe thấy giọng của nàng lậptức nhảy lên khỏi mặt đất, lao thẳng về phía nàng.

Biến cố bất chợt nảy sinh, không để cho người ta thờigian kịp phản ứng. Nhưng Thư Sinh cũng không phải vô dụng không biết làmgì, cho dù không có ngân bút vẫn có thể hái lá đả thường người. Mà Phạm KhinhBa trong lúc hoảng loạn lại đồng thời kéo sợi dây bạc trên vòng tay, trong chớpmắt, muôn vàn chiếc châm nhất tề bắn ra!