Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 44: Tên Của Tôi Là Hoa Chiết Chi (1)



Hai người ồn ào mãi không ra được kết quả, cuối cùng Hoa Cường nhanh trí đề nghị, mỗi người một tuần.

Cha con hai người đối với kết quả này vô cùng vừa lòng, tiếp tục ồn ào tăng lương cho Chiết Chi.

Chiết Chi lần đầu tiên biết tăng lương còn có thể dùng như vậy.

“Cái kia, con đủ tiền xài rồi.” Chiết Chi nhớ tới tấm thẻ một trăm vạn của mình, đại khái có thể dùng rất lâu.

“Sao mà đủ xài được, em ra ngoài chơi vài lần là hết, đúng rồi Chi Chi, thích nhãn hiệu quần áo nào? Lần sau chị đi công tác sẽ mua cho em.” Hoa Tư Hàm đề nghị, sau đó lại cảm thấy vẫn nên mang người theo để tự chọn sẽ tốt hơn: “Hay là thế này, lần sau đi công tác, em đi cùng chị.”

Chiết Chi: “…”

Cô bỗng nhiên có một loại cảm giác được đại lão bao dưỡng.

Hơn nữa cái này cảm giác còn không tồi? Rốt cuộc là sao đây?

Chỉ mới qua thời gian có một đêm mà thôi, chẳng lẽ bản thân đã bị tiền tài ăn mòn sao?

Hơn nữa hoàn toàn bị ăn mòn như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng đâu!

Hoa Cường cùng Hoa Tư Hàm cảm thấy đây là một quyết định vô cùng không tồi, hai người ăn nhịp với nhau: “Chi Chi, tháng sau ba muốn đi nước Mỹ công tác, con cùng ba đi nha.”

Chiết Chi: “Con chỉ biết nói hello.”

Học tra vô cùng tự mình hiểu lấy, căn bản không hề muốn đi khiêu chiến với lĩnh vực mà mình không biết.

“Không có việc gì, ba sẽ thuê phiên dịch cho con, bạn trai con tên là gì?” Hoa Cường nhìn Thần Tài, lúc này mới phản ứng được, bọn họ đến bây giờ còn không biết tên của hắn.

Cũng đã tặng cả một rương lớn "áo mưa" rồi.

“Cháu tên là A Bảo.” Thần Tài có chút bất đắc dĩ mở miệng, hắn cảm thấy sự tồn tại của bản thân càng ngày càng thấp.

“A Bảo, A Bảo làm nghề gì?” Hoa Cường bắt đầu điều tra hộ khẩu.

“Thu ngân quán ăn.” Mặt không cảm xúc trả lời.



Hai người Hoa Cường và Hoa Tư Hàm lâm vào một trận trầm mặc, Hoa Cường đang tự hỏi có nên đi thu mua một nhà hàng hay không, sau đó Hoa Cường đem ý tưởng này nói ra, lập tức bị Chiết Chi phản đối.

“Ba, làm công việc thu ngân, chỗ nào cũng đều có thể làm, không cần phải mua nhà hàng mới làm được .”

Hoa Cường: “…”

Hoa Tư Hàm: “…”

Thần Tài: “…”

Vì cái gì nhất định phải muốn ta làm thu ngân quán ăn? Ta không thể làm việc khác sao? Ví dụ như ông chủ quán ăn?

A phi…

Hắn sao lại bị Chiết Chi tẩy não rồi? Sao cứ nhất định phải là quán ăn cơ chứ?

Hoa Cường phát huy tinh thần phỏng vấn, triệt để đem mười tám đời tổ tông của Thần Tài đào ra, đáng thương cho Thần Tài ngay cả bằng cấp cũng không có.

Nhưng đối mặt với Hoa Cường, hắn không thể ném sắc mặt, cuối cùng đối thoại liền biến thành: Cháu không nhớ rõ, đại khái là thế, có thể? Có lẽ…

Hoa Cường yên lặng quyết định mang Thần Tài đi khám ở khoa thần kinh.

Buổi tối hôm nay Chiết Chi ăn đến vô cùng vui vẻ, tuy rằng lúc ăn cơm cảm xúc quá kích động nên dễ bị nghẹn, nhưng mà cô không nỡ để hai người trước mặt dừng lại.

Cô nguyện ý bị tiền tài ăn mòn! Vô cùng nguyện ý!

Sáng sớm hôm sau, Chiết Chi bưng cà phê đi vào văn phòng chủ tịch, đây là kết quả mà ngày hôm qua hai người Hoa Cường và Hoa Tư Hàm chơi đoán số quyết định.

Chiết Chi bị kết quả này làm cho vô cùng cạn lời, nếu không phải biết hai người kia là cha và chị của mình, phỏng chừng Chiết Chi sẽ cho rằng bản thân chính là một yêu nghiệt hại nước hại dân.

“Ba, cà phê.” Chiết Chi đối với hai cái xưng hô ba và chị này, kêu đến vô cùng thuận miệng, Chiết Chi từ trong sự sám hối của hai người bọn họ nhận ra một điều, bọn họ không phải quên mất cô, mà là vì có người tâm cơ lợi dụng, nên mới nhận sai người.

Chuyện này vốn dĩ không thể trách hai người bọn họ, ai có thể nghĩ đến còn có người sẽ trăm phương ngàn kế làm loại chuyện này?

Chiết Chi còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là, tha thứ bọn họ.

Cô không có một chút gánh nặng tâm lý nào, nhưng hai cha con Hoa Cường và Hoa Tư Hàm lại vô cùng có gánh nặng tâm lý, việc cần làm mỗi ngày chính là đối xử thật tốt với cô. Chọc cho Chiết Chi dở khóc dở cười.



Hoa Cường suốt đêm bắt người chuẩn bị một cái bàn trong văn phòng ông, Chiết Chi hằng ngày ngồi ở sau bàn phát ngốc, sau đó bắt đầu nghiên cứu cách pha cà phê máy, theo cô quan sát, ba và chị hình như rất thích uống cà phê?

“Ba, con định nghiên cứu một chút cách pha cà phê.” Chiết Chi thuận miệng nói, Hoa Cường trực tiếp sai trợ lý đặt mua một cái máy pha cà phê đắt nhất, cộng thêm hạt cà phê quý nhất, còn có các loại ly cà phê và sữa bò…

Chiết Chi cả buổi chiều cái gì cũng không làm, chỉ lo nghiên cứu máy pha cà phê và hạt cà phê.

Vì không muốn phụ lòng Hoa Cường, Chiết Chi thực hành pha chế rất nghiêm túc, Hoa Cường vì không phụ lòng Chiết Chi, một buổi trưa căng da đầu uống đến mười mấy ly cà phê.

Chiết Chi thấy Hoa Cường thật sự uống không nổi nữa, liền bưng cà phê đi tìm Hoa Tư Hàm và đoàn trợ lý, đám trợ lý nhìn thấy mấy ly cà phê xinh đẹp, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may không phải cà phê hòa tan.

Nhưng những kẻ may mắn sau khi được thưởng thức cà phê, đã trực tiếp khóc.

Hoa Tư Hàm mặt không đổi sắc uống một ngụm, buổi sáng nay trong văn phòng chủ tịch có động tĩnh gì cô đương nhiên rõ ràng, giờ phút này lơ đãng mở miệng: “Uống không ngon sao?”

“Ngon, rất ngon.” Vì miếng cơm manh áo, các nàng không thể không cúi đầu.

“Vậy vấn đề cà phê sau này có thể giải quyết rồi, chúng ta tự pha tự uống. Cà phê này, đều là Chi Chi tự làm đấy.” Hoa Tư Hàm cảm thấy vô cùng vinh dự.

Đám trợ lý: “……”

Chiết Chi có chút đau đầu, thật ra cô cũng biết cà phê không ngon, chỉ là nhìn thấy có người che lại lương tâm mà khích lệ, trong lòng có chút vui vẻ là sao đây?

“Chào các chị, ngày mai em sẽ đúng giờ đem qua đây.”

“Phốc…”

Trong lòng đám trợ lý đắng, vô cùng đắng, so với cà phê còn muốn đắng hơn!

Thời điểm Chiết Chi không làm cà phê, sẽ ngồi ở trước máy tính chơi xếp hình, trò chơi não tàn, cô chơi đến vô cùng thống khổ, nhưng mà Hoa Cường lại còn nhìn chằm chằm xem cô chơi, nói một cách hoa mỹ rằng muốn đem tuổi thơ Chiết Chi bị thiếu bù đắp cho cô.

Trong lòng Chiết Chi lặng lẽ phun tào, thời thơ ấu của mình là chơi xếp hình sao?

Nhưng đối mặt với người cha một lời không hợp liền đập tiền bốp bốp, Chiết Chi quyết định vẫn là nên thống khổ chơi xếp hình đi.

Dù sao Hoa Cường cũng là lão tổng của công ty, không có khả năng luôn nhìn Chiết Chi chơi xếp hình, bên trong văn phòng chủ tịch có một bàn hội nghị rất lớn, buổi chiều có hội nghị muốn mở, một đám giám đốc bộ phận nối đuôi nhau mà vào, Chiết Chi chỉ ngồi ở phía trước bàn làm việc bên cạnh, bình tĩnh chơi xếp hình.