Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 43: Tiền Tiêu Vặt (2)



Dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, cho dù Chiết Chi có ngủ say đến mức nào, thì sáng hôm sau cũng dậy rất sớm, trong phòng dành cho khách không có quần áo của cô, Chiết Chi cũng không bắt bẻ, định nhờ người giúp việc về nhà cô lấy quần áo tới.

Kết quả vừa mở cửa ra, bên ngoài đã đứng một đống người, đẩy đến một đống quần áo, còn có một tủ toàn là giày, đủ loại, rực rỡ muôn màu: “Chiết Chi tiểu thư, cô xem hôm nay muốn mặc bộ nào?”

Chiết Chi: “…”

Cho nên, ngày hôm qua thật sự không phải mộng? Thật sự một đêm phất nhanh sao?!

“Cái đó, tôi không mặc được loại trang phục này.” Chiết Chi có chút buồn rầu, chiếc váy lớn như vậy, lỡ như dẫm phải tà váy rồi ngã chết thì làm sao bây giờ?

Còn giày cao gót này, cô đi sợ sẽ ngã gãy xương.

“Chiết Chi tiểu thư không thích sao? Vậy cô thích phong cách nào? Chúng tôi lập tức đi chuẩn bị.” Quản gia đứng đầu cung kính mở miệng.

Chiết Chi có chút đau đầu, “Áo thun với quần jean là được rồi, thêm một đôi giày thể thao màu trắng, trước giờ tôi chỉ quen mặc phong cách này thôi.”

“Chi Chi, đây đều là chị mua, em không thích cái nào sao?” Hoa Tư Hàm không biết từ đâu chui ra, biểu tình thống khổ nhìn cô.

Khiến Chiết Chi còn tưởng mình vừa làm ra chuyện gì đó vô ơn bạc nghĩa lắm: “Chị, sao chị không đi làm?”

“Chị đang đợi em, ba cũng đang đợi em, hôm nay chúng ta không đi làm, dẫn em đi làm chứng minh thư.” Thanh âm Hoa Tư Hàm có chút trầm thấp, đầu càng ngày càng cúi thấp: “Thật xin lỗi, đều là do chị và ba sai, đều là do chúng ta sơ sót…”

Chiết Chi có chút dở khóc dở cười: “Em thật sự không sao cả.”

Cùng lắm thì cũng chỉ hơi khó khăn một chút, bởi vì không thèm để ý, cho nên thật sự không có việc gì.

Chỉ là biểu tình này ở trong mắt Hoa Tư Hàm, giống như là đang miễn cưỡng cười vui.

Cô ấy càng thêm đau lòng: “Lại đây, chị chọn quần áo cho em, chị nhất định sẽ trang điểm cho em thật xinh đẹp”

Chiết Chi còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị Hoa Tư Hàm đẩy vào trong phòng, sau đó làm trò chọn quần áo cho cô, Chiết Chi tùy ý để cô ấy đùa nghịch.

Nửa giờ sau.

Chiết Chi hoảng hốt nhớ tới trò chơi thời trang gần đây đang thịnh hành của nữ sinh cao trung.

“Chị, khi còn nhỏ chị thích chơi búp bê Tây Dương sao?” Chiết Chi nghiêm túc mở miệng.

Hoa Tư Hàm gật gật đầu, kinh hỉ liên tục: “Chi Chi có phải đã nhớ ra cái gì không? Khi còn nhỏ chị thích nhất chơi búp bê Tây Dương.”

Chiết Chi yên lặng dời ánh mắt: Tôi cái gì cũng không nhớ, cô trang điểm cho tôi giống y như một con búp bê Tây Dương, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.



“Chị, đi chụp chứng minh thư không được trang điểm.” Chiết Chi vô cùng vô cùng buồn rầu.

Nhưng khi thấy một đại mỹ nhân như Hoa Tư Hàm đang dùng đôi mắt rưng rưng chực khóc nhìn cô, cô chỉ có thể buông súng đầu hàng.

Cuối cùng một nhà ba người, không, một nhà ba người thêm một anh con rể tương lai cùng nhau rồng rắn đến cục cảnh sát.

Cục cảnh sát nhìn thấy Chiết Chi kim quang sáng láng, còn tưởng rằng tới đây gây chuyện.

Cuối cùng Chiết Chi kéo tóc giả xuống, khoác thêm cái áo khoác màu đen, mới chụp được ảnh chứng minh thư: “Mười lăm ngày sau có thể lấy.”

“Có thể lấy sớm hơn không?”

“Có thể lấy ngay được hay không?”

Chiết Chi nhìn hai cha con ở trước mặt, có chút đau đầu, trong lòng hơi chua xót, giống như có dòng nước ấm chảy qua, cô cũng không rõ đây là cảm giác gì.

Cuối cùng chứng minh thư được làm cấp tốc, ba ngày sau bọn họ có thể đến lấy, thuận tiện cho Chiết Chi một thân phận chính thức.

Cô không muốn dùng cái tên Hoa Tư Điềm, tuy rằng cái tên này trước kia là của cô, nhưng đã bị người khác dùng rồi, cô cũng không thèm nữa. Cũng không muốn đổi tên, cuối cùng tên trên chứng minh thư liền biến thành: Hoa Chiết Chi.

Một lời khó nói hết.

“Thật ra tên này cũng rất êm tai.”

“Đúng đúng, Chi Chi, tên này thật sự rất êm tai.”

Hai người lại bắt đầu một lời không hợp liền an ủi, Chiết Chi cũng thành thói quen, hai người bọn họ đều cố gắng dành tất cả thiện ý cho cô, Chiết Chi nhìn bọn họ hai cái, muốn nói vài câu cay độc cũng không thể nói được.

Sau đó hai người mang Chiết Chi đi làm thẻ ngân hàng, tài đại khí thô mỗi cái ngân hàng đều làm một cái.

“Em không có nhiều tiền, làm nhiều thẻ ngân hàng như vậy cũng vô dụng.” Mỗi tháng còn chịu phí dịch vụ, thật phiền toái.

Hoa Cường vừa nghe, lập tức cầm lấy thẻ ngân hàng của Chiết Chi, sau đó mân mê trong tay một lúc.

Chiết Chi liền nghe thấy âm thanh thông báo của điện thoại: 【95588: Quý khách đã nạp vào tài khoản 4498, vào XX tháng XX ngày, nạp 200000.00 nhân dân tệ, số dư tài khoản còn lại 200000.00 nhân dân tệ 】

Tay cô cứng đờ: “Cái này, là phí mua đứt sao?”

Cô còn nhớ rõ hôm qua bản thân mình còn đòi họ hai mươi vạn.

Đầu óc Hoa Cường không kịp phản ứng: “Cái gì?”



“Chúng ta từ nay về sau đường ai nấy đi?” Chiết Chi trong lòng không rõ là mất mát hay là gì khác, cũng may có chứng minh thư, còn có thẻ ngân hàng, dù có là phí mua đứt thì cũng không sao.

“Nói hươu nói vượn cái gì, cái gì mà phí mua đứt với phí mua đoạn.” Hoa Tư Hàm đánh gãy lời nói của Chiết Chi: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, em là em gái ruột của chị, từ nay về sau chị sẽ không để em phải chịu khổ nữa.”

Hoa Cường cũng phản ứng được, lập tức tỏ thái độ: “Đây là tiền tiêu vặt ba cho con, có đủ không? Không đủ thì nói để ba bảo nhân viên ngân hàng chuyển thêm tiền, Alipay có quy định hạn ngạch.”

Chiết Chi: “…”

Tôi cầu xin các người có thể đi theo kịch bản tiểu thuyết hào môn được không vậy?

“Lại đây, chị chuyển thêm cho em một ít.” Hoa Tư Hàm lấy số tài khoản của Chiết Chi, đăng nhập vào mạng ngân hàng: “Làm tròn vậy.”

Chiết Chi vừa thấy tin nhắn, tám mươi vạn… Thật đúng là làm tròn.

Kẻ có tiền mấy người, cho tiền tiêu vặt cũng phong cách như vậy sao?

Tới gần giữa trưa, mọi người quyết định đi ăn cơm, bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định ăn ở ngoài, vì chiếu cố Chiết Chi, tìm một nhà hàng Trung Quốc thật bình dân.

“Chi Chi à, nghe nói con là trợ lý của chị con à?” Hoa Cường vừa khảy chiếc đũa vừa tùy ý hỏi.

“Dạ, chị ấy trả cho con tám mươi tệ một giờ.” Tuy rằng cô vừa mới được cho tiền, đủ cho cô có thể cả đời này cũng không cần đi làm.

“Nếu không, con đến làm thư ký cho ba đi, ba trả con tám trăm tệ một giờ.” Hoa Cường đề nghị.

“Khụ khụ…” Chiết Chi thiếu chút nữa bị sặc chết: “Không, không cần, con học hành không được nhiều chữ, không làm được gì đâu, cứ để con pha cà phê đi.”

“Vậy con pha cà phê cho ba, tám trăm một giờ!” Hoa Cường tài đại khí thô.

Chiết Chi theo bản năng đẩy đĩa đồ ăn trước mặt ra xa một chút, miễn cho hai người kia ngữ khí kinh người, làm hại cô bị sặc.

Quả nhiên, Hoa Cường và Hoa Tư Hàm lại bắt đầu ồn ào.

Hai người đều bởi vì tao ngộ lúc trước của Chiết Chi mà lo lắng sốt ruột, cả hai đều muốn bồi thường cho cô.

Nhưng mà không biết Chiết Chi cần cái gì, chỉ có thể dùng cách trực quan nhất là tiền tài để biểu đạt.

Cô cảm thấy bản thân mình có thể, không đúng, bản thân vô cùng có thể thích ứng cái loại sủng ái dùng tiền bạc này!

Cầm tiền tới đi, cô có thể chịu được!

Tác giả có lời muốn nói: Ta cũng muốn được sủng ái phong cách tài đại khí thô!!!!!