Có Lẽ Là Yêu

Chương 60: Vụ tai tiếng



“Lời đàm tiếu củathiên hạ thật đáng sợ. Mà điều khiến trái tim cô băng giá là, VệKhanh không hề đả động gì tới chuyện này, dù chỉ một câu!”


Ninh Phi rời đi, VệKhanh là người vui mừng nhất, thiếu chút nữa đã đốt pháo ăn mừng.Đầu tiên là xử lý mấy bó hoa. Chu Dạ đi học về, hỏi: “Ủa, hoa trênbàn đâu rồi anh?” Vệ Khanh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bị héo hếtrồi, đương nhiên phải ném đi!” Chu Dạ kêu ầm lên: “Héo là héo thếnào, buổi sáng khi em đi vẫn còn tươi lắm mà.” Vệ Khanh lười nhácnói: “Dù sao cũng sẽ héo, sớm hay muộn vài ngày có sao đâu!”

Chu Dạ biết hắn vẫnôm hận mấy bó hoa này, nên không tranh cãi với hắn, chỉ hỏi: “Nhiềuhoa như vậy, anh để đâu rồi?” Vệ Khanh chỉ chỉ một tiếc túi bóng đento ở cửa. Cô mở ra nhìn, đâu còn hình dáng bó hoa nữa, tất cả bị volại một đống ném vào trong, mấy cánh hoa bị nghiền nát lả tả, chỉcòn lưu lại mùi hương như cũ. Nhớ tới chủ nhân của chúng, không hiểusao lại có chút bùi ngùi. Chọn một cành Lưu ly còn nguyên vẹn, và ̀ithơ của Yeats mà Ninh Phi gửi cho vào trong một quyển vở, kẹp vào trêngiá sách.

Một đoan tình cảm nhưvậy, chỉ có thể để nó được bụi bao phủ, theo thời gian, chậm rãiqua đi.

Vệ Khanh thấy cô buồnbã, biết dù cô không nói gì, nhưng vẫn sẽ tức giận chuyện bó hoa,vì thế chọc chọc, hôn môi cô nói: “Được rồi, được rồi, từ nay vềsau, mỗi ngày anh đều tặng em hoa được không?” Cô bĩu môi nói: “Em cầnnhiều hoa như vậy làm gì, không thể nấu thành cơm ăn.” Vệ Khanh dỗ côvui vẻ: “Hôm nay không cần nấu cơm, chúng ta về nhà ăn cơm chực đi!”Gọi điện thoại cho Vệ mẫu, nói muốn về nhà ăn cơm. Chu Dạ nghĩ cóthể ăn đồ ăn Vệ mẫu làm, tâm tình vui lên một chút.

Trên đường nói: “Haingày trước em gọi điện, nghe nói mẹ không khỏe, cứ mỗi khi trời mưathì chân và thắt lưng lại đau, chúng ta đi mua ít thức ăn bồi bổ sứckhỏe cho mẹ đi. Lớn rồi còn đi ăn chực, còn ra thể thống gì.” VệKhanh nói: “Thuốc bày bán trên thị trường cũng không tốt lắm, cònkhông bằng trả thù lao, đưa cho mẹ thích mua gì thì mua, tiện hơnnhìu.” Chu Dạ đấm hắn một cái: “Anh nghĩ mẹ sẽ tự đi mua hả, mẹ đâucó nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta mang tới, mẹ thấy, sợ lãng phí, tựnhiên sẽ uống.”

Vệ Khanh cười: “Saochẳng thấy em tốt với anh như vậy nhỉ?” Chu Dạ trợn mắt hỏi lại: “Emcòn chưa đủ tốt với anh hả? Không cho anh ăn no, hay không cho anh mặcquần áo, hay là ngược đãi anh hử?” Vệ Khanh mặt dày nói: “Hàng đêmchồng em làm lụng vất vả, thận hư khí mệt, cũng cần phải được bồibổ…” Cô lại huých hắn một cái: “Anh còn muốn bồi bổ à?” chưa từngthấy ai háo sắc như hắn, trước kia chỉ là sắc lang, giờ thì hoàntoàn biến thành ác ma. Cô mặc áo ngủ, hắn phải cởi sạch bằng đượcmới thôi, còn nói là ngủ khỏa thân có lợi cho thể xác và tinh thầnkhỏe mạnh.

Hai người cầm túi lớntúi nhỏ trở về, mẹ Vệ trách móc: ‘Về ăn cơm là được rồi, còn muanày nọ làm gì, lãng phí quá.” Chu Dạ muốn đi vào bếp phụ một tay,mẹ Vệ liên thanh nói không cần, không cần, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe,đã có thể ăn cơm rồi. Lúc ăn cơm, múc cho Vệ Khanh một bát lớn vịthầm sa sâm, ngọc trúc. Chu Dạ không biết, kêu oai oái: “Con cũng muốnăn, con cũng muốn ăn!” Nói xong, giành bát canh của Vệ Khanh.

Mẹ Vệ vội nói: “Đấylà đồ ăn cho đàn ông, Thi Thi, con ăn cái này.” Đưa cho cô một bát canhmực hạch đào, cười nói: “Mực thơm ngon, hạch ̀o nhiều chất dinhdưỡng, vừa có tác dụng bồi bổ sức khỏe lại có thể dùng để dưỡngda, con gái còn trẻ ăn là tốt nhất.” Cười dài nhìn bọn họ, nói lờisâu xa: “Hai đứa là vợ chồng trẻ, cần phải chú ý thân thể nha.” Côhiểu ra, mặt hơi đỏ đỏ, cúi đầu ăn canh. Vệ Khanh cố ý hỏi: “Cómuốn ăn phần của anh không? Bồi bổ chung luôn.” Cô lén lút véo hắnmột cái.

Trên bàn ăn, mẹ Vệ nóibóng gió: “Các con đã kết hôn rồi, có tính tới chuyện có con chưa?”Vệ Khanh xấu xa nói: “Con không có ý kiến.” Mẹ Vệ liền dời mục tiêu,kéo tay Chu Dạ nói: “Thi Thi à, con tính bao giờ có em bé? Mẹ biếtcác con trẻ tuổi thích tự do, không muốn bó buộc. Nhưng tục ngữ cũngcó nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại[76], nhàhọ Vệ đều trông chờ vào con. Nếu con ngại có em bé phiền hà, mệt mỏithì mẹ đến. Con có chịu không?”

Chu Dạ cúi đầu, mãisau mới nói: “Mẹ, con còn đang học bài mà.” Đã kết hôn sớm thì thôi,cô cũng không nghĩ sẽ sinh con sớm như vậy, giờ cô vẫn còn là mộtngười lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ. Mẹ Vệ nói: “Không phải cònnửa năm nữa là tốt nghiệp sao, cũng nên nghĩ tới chuyện có con. Nếukết hôn, cũng nên có con, có phải không nào?” chờ cháu nội đã sốtruột lắm rồi. Chu Dạ yếu ớt nói: “Mẹ, con mới có hai mươi mốt tuổi,đợi một hai năm nữa nói sau được không ạ?”

Mẹ Vệ vỗ vỗ tay cônói: “Hai mươi mốt tuổi cũng không phải nhỏ nữa, hồi mẹ hai mươi mốttuổi, anh hai con đã có thể đi lại vững vàng rồi.” Chu Dạ âm thầmkhóc thét, sao có thể so sánh bây giờ với trước kia, người ta mới làmột cô gái hai mươi mốt tuổi, đi học đại học thay người yêu như thayáo, còn cô thì đã lấy chồng.

Vệ Khanh thấy cô toátmồ hôi lạnh đầy trán, liền nói: “Mẹ, việc này gấp cũng không gấpđược, từ từ sẽ tới. Mẹ cũng không thể bảo tụi con ngay tức khắcbiến ra một cháu nội cho mẹ được.” Mẹ Vệ ý thức được mình quá nóngvội, vội vàng đưa lời: “Ăn cơm, ăn cơm thôi, vất vả lắm mới về nhàmột lần, ăn nhiều một chút nha. Con xem hai con đó, sắc mặt tái nhợt,không biết cả ngày đã ăn những cái gì?”

Cơm nước xong, mẹ Vệtiếp tục làm công tác tư tưởng. Chu Dạ âm thầm kêu khổ trong lòng, bênngoài thì vẫn phải gật đầu vâng dạ, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ yêntâm, việc này bọn con sẽ lưu ý.” Xem tình hình này, muốn đợi ba năkhông được rồi. Trên lưng, mồ hôi lạnh dính vào quần áo, lạnh lẽo,cả người lạnh toát, vội vàng nói: “Mẹ, con muốn đi toilet.” Vội vàngchạy trốn.

Vệ An ngồi bên cạnhnghe, cười nói: “Mẹ, mẹ quá nóng vội rồi, vợ chồng trẻ, vừa mớikết hôn, làm sao có em bé nhanh như vậy được.” Mẹ Vệ liền chĩa mũidùi về phía anh: “Còn không phải tại con à, nếu con có con, lúc nàyđã đi học tiểu học rồi.”

Vệ An liền đứng dậy,thức thời nói: “Mẹ, con có việc, con lên lầu trước.” Vì chuyện concái, anh bị mẹ nói nhiều tới mức lỗ tai sắp dài chạm đất rồi. Vỗvỗ bả vai Vệ Khanh nói: “Em trai, trọng trách cách mạng giao cho chú,chú cần phải hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn. Tất cả mọi ngườiđều trông chờ vào chú.”

Vệ Khanh cười mắng:“Anh hai, anh cũng phải giúp một tay đi chứ?” Nhớ ra, đi theo anh lênlầu hỏi: “Chị dâu đâu, sao lại không thấy chị ấy vậy? Gần đây khôngphải hai người rất tốt sao? Hôm em kết hôn, còn thấy anh và chị ngồi cùngnhau nữa.” Vệ An im lặng, không nói, xoay người đi vào phòng. Vệ Khanhđẩy cửa bước vào, hỏi: “Rốt cuộc hai người làm sao? Đã chuyển biếntốt như vậy, sao lại cứng nhắc thế?”

Vệ An lắc đầu:“Chuyện này chú đừng quản, chuyện anh chị cũng không phải ngày mộtngày hai. Trước kia thế nào, thì bây giờ cứ thế thôi.” Vệ Khanh nói:“Anh hai, anh cứng nhắc như vậy, muốn dỗ dành phụ nữ là không đượcrồi. Em mà giống tính anh á, đừng nói là cưới vợ, ngay cả bóngdáng con gái nhà người ta cũng không có nốt. Chu Dạ xấu tính, em ởbên cô ấy không biết đã ăn bao nhiêu trái đắng đâu. Nhưng, cuối cùngkhông phải em vẫn cưới cô ấy vào cửa đó sao? Cho nên mới nói, phụ nữtrời sinh dễ dỗ. Dù chị dâu có tài giỏi tới đâu, cũng vẫn chỉ làmột phụ nữ, không phải sao? Lúc chị ấy cứng rắn thì anh phải mềm,lúc chị ấy mềm thì anh phải mềm theo, đánh rắn tùy gậy chứ…”

Nói những suy nghĩ tâmđắc trong lòng ra, khiến Vệ An bật cười: “Hóa ra nhờ thế này mà chúlừa được con gái nhà người ta sao? Anh phải nói cho Chu Dạ biết, đểxem thím ấy trị chú thế nào!” Vệ Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực nói:“Haizz, anh à, anh có ý gì thế? Em giúp anh lừa chị dâu, sao anh lạinghĩ lòng tốt của em thành lòng lang dạ thú thế?” Vệ An không kiễnnhẫn, nói: “Được rồi, được rồi, chuyện của anh chị không cần chúquan tâm.”

Vệ Khanh vịn hai bảvai anh hỏi: “Anh, rốt cuộc đã chuyện gì, anh em chúng ta cùng chungsức, chẳng có chuyện gì là không thể làm được.” Lại phát hiện ởcổ tay lộ ra bên ngoài áo sơ mi có một vết bầm tím, vội hỏi: “Anh,tay anh làm sao thế này?”

Vệ An vội kéo tay áoxuống, xấu hổ nói: “Không sao, không cẩn thận bị đụng vào thôi.” Vachạm kiểu gì mà lại ở cổ tay được? Rõ ràng là vết thương do ngườikhác gây nên. Hắn cẩn thận hỏi: “Chị dâu ra tay với anh à?” cho nênmới nói cưới một phụ nữ giỏi võ là chuyện vô cùng đáng sợ. Đánhkhông đánh lại, mắng không mắng lại, bình thường còn phải giả vờnhường nhịn, không có cách nào khác.

Vệ An nghiêm mặt trừnghắn: “Nói linh tinh gì thế!” Vẻ mặt nghiêm túc, giống như đi theo lãnhđạo quốc gia ra nước ngoài phỏng vấn, đứng trước mặt đông đảo phóngviên giới truyền thông vậy.

Vệ Khanh âm thầm cườitrộm trong lòng, đây đúng là sỉ nhục của đàn ông, hắn đau như cắt,đến bây giờ còn thỉnh thoảnh bị Chu Dạ lôi ra giễu cợt. Vội nói:“Anh hai, có phải anh quá vội vàng không?” Trần Lệ Vân rất có kỷluật, không phải là loại người bạo lực dùng võ.

Vệ An trầm mặt xuống,giục hắn mau đi. Vệ Khanh ngồi yên bất động, nói: “Chỉ có hai anh emmình, có chuyện gì không thể nói chứ? Có việc cứ để trong lòng,cẩn thận bị nghẹn thành tâm bệnh. Phụ nữ lạnh lùng sợ nhất đàn ôngquấn lấy, anh chỉ cần quấn quýt chặt vào, trận đánh này, sớmhay muộn chị dâu cũng sẽ bị anh tóm được…”

Vệ An nghe hắn nóihươu nói vượn, càng ngày càng kỳ cục, kêu lớn: “Chu Dạ, Chu Dạ, VệKhanh đang nói xấu em này, em mau tới giáo huấn cậu ta!” Vệ Khanhhoảng hốt đứng dậy, nghiến răng ken két nói: “Cuối cùng em đã hiểumấy chính trị gia các anh giết người vô hình thế nào rồi! Không đánhmà thắng, đẩy người ta vào chỗ chết. Coi như em học được bài học,cùng ai qua lại cũng không thể qua lại với mấy người theo phe chínhtrị!”

Quả nhiên Chu Dạ đilên, cười hì hì nói: “Anh hai, anh ấy bắt nạt em, anh cũng phải giúpem dạy cho anh ấy một bài học mới được!” Vệ Khanh ồn ào: “Bà xã, emđừng nghe người ta châm ngòi ly gián, anh nào dám bắt nạt em, thương emcòn không kịp nữa là.” Vệ An chẳng những thấy chết mà không cứu,còn đổ thêm dầu vào lửa: “Tên nhóc Vệ Khanh này, anh nhìn chú ấylớn lên từ nhỏ, ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo,bằng mặt không bằng lòng, là sở trường của nó. Em dâu, em để chú ấylừa.”

Chu Dạ ngọt ngàocười: “Vẫn là anh hai uy phong sáng suốt”. Xoay người nhìn Vệ Khanh,kéo tay hắn nói: “Ông xã, chúng ta về thôi, kể cho em nghe xem từ nãygiờ anh nói gì, em cũng muốn nghe qua một chút.” Dẫn hắn về phòng.Cô cứ một điều ông xã, hai điều ông xã làm Vệ Khanh vừa mừng vừasợ, nhưng lại có cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão. Có lẽvẫn vì chuyện con cái mà cô hờn dỗi hắn, đêm nay sợ rằng hắn phảichịu tội rồi.

Y như rằng, vừa đóngcửa lại, Chu Dạ ngồi xuống giường liền hỏi: “Lúc nãy mẹ hỏi em, saoanh không nói gì?” Vệ Khanh chột dạ, cười cười, cọ cọ vào cô nói:“Tính mẹ thế nào, không phải em không biết, bà cụ đã muốn ôm cháunội lắm rồi. Em xem, có phải chúng ta cũng nên sinh một nhóc haykhông?” Cô xoay người sang chỗ khác không nói lời nào, trong lòng rấttủi thân. Có ai đứng ở vị trí của cô suy nghĩ một chút không? Đốivới cuộc sống hôn nhân đột ngột diễn ra, cô đã không kịp phản ứng,huống chi là có con, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý!

Vệ Khanh ôm thắt lưngcô, cô ngẩng đầu nhìn hắn, cầu xin: “Vệ Khanh, hai năm nữa mới sinh concó được không? Em còn chưa có kinh nghiệm, rất sợ…” Vệ Khanh đápcho có lệ, nhưng tay thì không hề nghiêm túc, thân thể thanh xuân mềmmại của cô lại bốc cháy một ngọn lửa lớn. Chu Dạ thở hổn hển, cốgắng giữ tay hắn lại nói: “Em không mang thuốc theo, anh có mang bao…”hắn không chịu tránh thai, nên cô đành phải thường xuyên uống thuốc.

Vệ Khanh nghe thấy batừ “thuốc tránh thai”, sắc mặt không vui, nghĩ thầm: không mang đi làtốt nhất. Chu Dạ cũng không để yên, đứng dậy nói; “Làm việc cảngày, không mệt sao? Tắm một cái rồi nghỉ ngơi thôi.” Giúp hắn đi vàophòng tắm. Cô buồn bực nghĩ, tuy tuổi hắn không còn trẻ, nhưng đốivới những thương nhân thành công mà nói, mới ngoài ba mươi tuổi đãđạt thành tựu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tinh lực dồi dào, vì sao lạimuốn có con sớm như vậy?

Đang lúc miên man suynghĩ, từ bên trong Vệ Khanh gọi lớn: “Tây Tây, Tây Tây..” cô vội chạyvào, gõ cửa hỏi làm sao? Hắn nói: “Em vào đây một chút…” đều đã làvợ chồng, cô cũng không kiêng dè, trực tiếp đẩy cửa vào. Vệ Khanhnói: “Em nhìn sau lưng anh có bị đỏ không, ngứa quá, em gãi giúp anhđi.”

Chu Dạ lại gần: “Cóhơi đỏ, có phải bị con gì cắn không?” Nghe hắn kêu ngứa, nhẹ nhàngxoa hai ba cái, nói: “Tốt nhất đừng có gãi, lát nữa ra em bôi thuốccho.”

Vệ Khanh dùng lực mộtchút, kéo cô úp xuống ngực, làn nước ấm áp dán vào người cô. Côhoảng hốt kêu lên: “Anh làm ướt đồ em rồi!” Vệ Khanh dã man xé toạcáo cô ra, đẩy cô đứng trước gương. Trong nháy mắt, Chu Dạ bị dục vọngmênh mông mãnh liệt phá vỡ lý trí, cứ như thế, không kịp đề phòng,căn bản là không còn đường sống, thở gấp nói: “Đừng làm trong này…”lời chưa nói hết đã bị hắn nuốt vào trong bụng.

Hắn xấu xa nói:“Được, không làm ở đây.” Ôm cô đi vào bồn tắm lớn, đặt cô ngồi lêntrên. Toàn thân cô vì dục vọng mà co rút, hơi ngượng ngùng kèm theo lolắng. “Chờ một chút, anh đeo bao …” Vệ Khanh không kiên nhẫn, thẳng tayấn cô ngồi xuống, động tác dứt khoát. Cô không kịp ngăn cản, trong phòngchỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc hổn hển. Thậm chí cô còn chưa kịpđiều chỉnh tư thế, đã cùng hắn tới cao trào. Hắn vẫn thấy chưa đủ,ôm cô đặt lên bồn rửa tay, tùy ý thâm nhập. Trong gương phản chiếuhình ảnh triền miên giữa hai người, vô cùng kích thích.

Tắm rửa xong xuôi, đãlà một tiếng đồng hồ sau, cô mềm như nước, không còn sức lực. VệKhanh ôm cô đi ra, biểu hiện vô cùng thỏa mãn. Chu Dạ đẩy hắn ra, từtừ nhắm mắt lại: “Cùng nhau tắm uyên ương, có phải rất thoải máikhông?” Cuối cùng thì hôm nay hắn cũng thực hiện được. Lẩm nhẩm tínhtoán, hôm nay đúng kỳ nguy hiểm, ngày mai nhất định phải nhớ uốngthuốc mới được.

Hôm sau, Vệ Khanh cầmthuốc đi vào. Cô ngạc nhiên, hỏi vì sao hắn lại mua thuốc tránh thaicho cô. Hắn tức giận nói: “Anh không mua, em cũng không mua chắc?” Côlàm mặt quỷ, ngoan ngoãn nuốt vào. Cô còn nói: “Từ lần sau, đừng cóuống thuốc tránh thai lung tung nữa, không tốt cho cơ thể. Anh sẽ dùngbiện pháp tránh thai.”

Về sau, mỗi khi haingười thân mật, hắn đều mang áo mưa. Cô cũng biết uống thuốc tránhthai linh tinh gì đó không tốt, có tác dụng phụ rất lớn, vì thếhoàn toàn tin tưởng hắn, không có uống nữa.

Vài ngày sau, Vệ Khanhđi công tác ở Thượng Hải. Hoàn thành xong việc, hắn liền vội vã trởvề. Buổi sáng hôm ấy trời mưa phùn, mưa bụi lất phất, những tán lávàng nhạt phấp phới đón gió, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.

Chu Dạ nằm lỳ trêngiường, không muốn đứng lên. Vệ Khanh lay cô dậy: “Mèo con lười biếng,không dậy là muộn học mơ màng ậm ừ vài tiếng, nói không đi, cuộntròn trong chăn, tiếp tục vào mộng đẹp.

Hắn rửa mặt xong,thấy cô vẫn còn ngủ, bịt mũi cô nói: “Mặt trời lên tới ngọn trerồi.” Cô xoay người, lẩm bẩm: “Trời đang mưa, ngủ là hợp nhất, khôngcó mặt trời.” Vệ Khanh ôm cô, thấy cô nhắm mắt không chịu tỉnh, hônmôi cô, yêu chiều nói: “Muốn ngủ thì ăn sáng xong ngủ tiếp.” Thậtkhông hiểu tới bao giờ cô mới sửa thói quen lười ăn sáng nữa. Cô lắcđầu, gần đây hay mệt mỏi, cảm giác ngủ bao nhiêu cũng không đủ, cólẽ vì đang là mùa xuân.

Vệ Khanh lắc đầu thởdài, cầm chén cháo đi vào, đỡ cô ngồi dậy: “Ngoan… há miệng ra…” ChuDạ giống như một đứa trẻ mới sinh, theo bản năng nuốt vào. Vệ Khanhđắp chăn cho cô, nói: “Anh đi làm, em ngủ thêm lát nữa rồi dậy. Trưaanh gọi về mà vẫn còn đang ngủ, thì tối về sẽ đánh đòn.” Cô khôngkiễn nhẫn, bịt tai lại. Từ khi kết hôn xong, cảm giác tự do ngủthẳng tới hai, ba giờ chiều như hồi ở kí túc đã không còn nữa.

Ngủ tới mười giờ, ChuDạ ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy, không hiểu vì sao, gần đây tinh thầnrất mệt mỏi. Nếu không đi học, có lẽ sẽ bị giáo sư phê bình mất. Côcầm đồ ăn Vệ Khanh chuẩn bị sẵn ở trên bàn, vừa đi vừa ăn, nghĩthầm, gần đây cô rất lười, chỉ ăn và ngủ, thảo nào Vệ Khanh toàncười mắng cô là heo. Cô xiết chặt hai tay, hạ quyết tâm, từ ngày maisẽ ngủ sớm dậy sớm, sẽ chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều tới phòngvẽ tranh.

Tới lóp, thấy mọingười là lạ, giống như đang lén lút quan sát cô. Buổi trưa xuốngcanteen ăn cơm, một mình cô ngồi một góc, nghe có người ở phía saunói: “Không biết có phải chồng cô ấy không, có thể là không phải mà,thoạt nhìn không giống người như vậy. Tình cảm cô ấy và chồng rấttốt, làm sao có thể xảy ra chuyện này?” Lại nghe người khác nói: “Haha, cho dù ảnh chụp không rõ ràng lắm, nhưng chẳng lẽ viết tên saisao? Chồng cô ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, có xảy ra chuyện nàycũng là bình thường thôi, đàn ông làm gì có ai không lăng nhăng…” lúcđầu cô không thèm để ý, không biết bọn họ lại buôn chuyện về ai nữa.

Một lát sau, nghe thấymột người thở dài: “Vừa mới kết hôn, đã xảy ra chuyện như vậy, ChuDạ thật đáng thương.” Người kia nói: “Cho nên mới nói đại thiếu giacó tiền, hoa hoa công tử đều không đáng tin! Đã kết hôn rồi, còn lăngnhăng với người phụ nữ khác, Chu Dạ mà biết, không biết sẽ đau lòngthế nào.” Cô biến sắc, hóa ra người đàn ông mà bọn họ chính làchồng cô – Vệ Khanh!

Cô cố gắng trấn tĩnhđi ra, mất hồn mất vía đi về lớp, một đám người vây xung quanh mộtchiếc laptop nhìn ngó, ríu rít bình luận, thấy cô, tất cả mọi ngườiđều im lặng, tìm cớ rời đi. Cô liếc mắt một cái, trên trang web ghirõ là ảnh chụp Vệ Khanh và một nữ ngôi sao truyền hình hôn môi, tiêuđề màu đỏ ghê người. Trong cơn giận dữ, cô nhìn chằm chằm máy tính,hận không thể đâm thủng người trước mắt.

Lục Đan thấy sắc mặtcô thay đổi, quan tâm hỏi: “Chu Dạ, cậu có khỏe không? Đừng tin mấy cáitin lá cải mà cánh phóng viên giải trí đưa tin, bọn họ vì muốnngười đọc chú ý, cái gì chẳng nói được. Sống cũng có thể nói làchết! Chẳng qua Vệ Khanh lọt vào tầm ngắm của bọn họ mà thôi. Cáicô diễn viên này suốt ngày gây scandal, chẳng qua cố ý nổi bật, bámvào đàn ông thôi, cậu đừng để ý.” Chu Dạ tức giận, tay run rẩy, môirun run, nửa ngày không nói ra lời. Đây không phải tát cho cô một bạttai trước mặt mọi người sao?

Lục Đan kéo cô rangoài, khuyên giải: “Đây chỉ là trường hợp xã giao lễ nghi thôi, cólệ mà thôi. Chẳng qua bị đám phóng viên cố ý phóng đại, viết khócoi, đừng tức giận chuyện không đáng. Báo lá cải, có bao nhiêu phầntrăm là thật chứ? Báo chí vì muốn thu hút người đọc, chuyện gìcũng có thể xảy ra, qua vài ngày nữa sẽ chẳng còn ai nhớ…”

Trong lòng Chu Dạ,sóng to gió lớn, bề ngoài lại lắc đầu nói: “Yên tâm, tớ không sao, hi,nói thật đấy, không phải chỉ là một tấm ảnh chụp thôi sao, cũngkhông biết là thật hay giả, có lẽ là do người khác rắp tâm bấtlương, cố ý ghép tranh không chừng. Bây giờ trên mạng, chuyện thậtthật giả giả cũng khó nói lắm…” không đợi nói dứt câu, vội vàngrời đi.

Cô còn nhớ rõ trướcmặt bạn học phải làm bộ như không biết việc gì xảy ra, giữ mặt mũicho hắn! Có lẽ có người đồng tình, hoặc thương hại, hoặc xấu xa chờcô đau lòng, cô sẽ không để họ được toại nguyện!

Đi qua hành lang, côcòn nghe thấy một bạn học nói: “Ôi! Cái gì? Chồng Chu Dạ hôn ngườikhác á?” Dường như tất cả mọi người đều nói về chuyện này. Rốtcuộc cô không chịu nổi nữa, tức sùi bọt mép, nổi trận lôi đình, hầmhầm đi về nhà. Giờ bảo cô ở lại trường thế nào được? Toàn bộ mọingười đều biết chuyện chồng cô trước mặt đông đảo phóng viên hônngười khác. Ngay cả bước chân ra khỏi cửa cô cũng không dám đi, sợngười chỉ trỏ, cô không thể nào đứng dậy nổi.

Lời đàm tiếu củathiên hạ thật đáng sợ. Mà điều khiến trái tim cô băng giá là, VệKhanh không hề đả động gì tới chuyện này, dù chỉ một câu!