Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 92: Thận trọng



Thời điểm thời tiết bắt đầu nóng lên, Liêu Thắng Anh tìm được mùa xuân thứ hai của hắn.

Hứa Huy nhận được điện thoại, hẹn buổi tối gặp mặt ở nhà ăn XX, giới thiệu bạn gái nhỏ nhắn xinh đẹp thanh lệ thoát tục của hắn.

Ấn tượng đầu tiên của Đàm Tình cho Hứa Huy đúng như Liêu Thắng Anh đã nói – tri thư đạt lễ, tự nhiên hào phóng.

Liêu Thắng Anh nằm úp sấp bên tai Hứa Huy, dùng âm lượng có thể để cô nghe thấy nói: “Thế nào, Tình Tình nhà tao có phải là nữ thần hoàn mỹ ôn nhu hiền lành vừa có mỹ mạo vừa có trí tuệ?

Đàm Tình cười, “Anh đừng nghe anh ấy lắm lời, anh ấy ấy à, có hỏng chuyện cũng là từ cái miệng này mà ra.”

Hứa Huy liếc người đàn ông vẻ mặt hoa si bên cạnh một cái, không cần Đàm Tình nhiều lời, gã cũng biết thằng bạn hai mươi mấy năm của mình là đức hạnh gì.

Cả bữa cơm Liêu Thắng Anh đặc biệt dành để ca ngợi đủ loại ưu điểm của nữ thần nhà hắn, cô gái ngược lại không nói nhiều lắm chỉ cúi đầu cười, đôi đũa trong tay cẩn thận nhặt xương cá, cuối cùng đem miếng thịt cá gắp sang cho Liêu Thắng Anh.

Hứa Huy đột nhiên nhớ tới Trần Thiến, theo Liêu Thắng Anh vài năm, có lẽ là do quá quen thuộc, loại chi tiết nhỏ này cô ngược lại không quá để ý.

Đàm Tình đem những ưu điểm của một tình nhân hoàn mỹ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Liêu Thắng Anh thừa dịp Đàm Tình đi toilet hỏi Hứa Huy thấy thế nào.

Hứa Huy cười cười, “Không tồi, rất tốt, tao còn buồn bực, người hoàn mỹ như mày nói, sao lại thích loại cặn bã như mày nhỉ?”

Liêu Thắng Anh bất mãn, “Tao thì làm sao, tao có gì không được. Có nhà có xe có sự nghiệp gia tộc, tìm được tao là cô ấy có lời.”

Hứa Huy nhướng mày, “Thế thì sao, mày còn hi vọng cô ấy xem trọng mấy thứ này?”

Liêu Thắng Anh bị một câu của gã làm nghẹn, phồng má trợn mắt, “Mày bớt hạ thấp tao, mày cho là lão bồ nhà mày coi trọng cái gì ở mày? Tuổi trẻ? Đẹp trai? Hừ, còn không phải coi mày như cái máy rút tiền.”

Hứa Huy trầm mặt xuống, “Nói cái gì đó!”

Liêu Thắng Anh không sợ chết tiếp tục nhổ râu hùm, “Tao nói sai sao? Hắn không lấy tiền của mày chẳng lẽ còn muốn cùng mày sống qua ngày? Chỉ bằng một khúc thịt thừa ra phía dưới là hắn đã không đủ tư cách rồi. Huy Tử, mày cũng đã chơi một năm, cảm giác mới mẻ gì đó cũng nên hết rồi. Mày còn quấn lấy thằng thủy tinh kia làm gì? Để ông già nhà mày biết còn không đánh gãy chân mày sao, cái gì tốt không học, học người ta chơi trai.”(cũng là một từ chỉ người đồng tính)

Hứa Huy nheo mắt lại lạnh lùng nhìn hắn, “Đàm Tình biết những chuyện trước kia mày làm không? Nếu không, để tao tâm sự với cô ấy một chút.”

Liêu Thắng Anh buồn bực đến đỏ cả mặt, “Hứa Huy, mày đừng đùa!”

Hứa Huy không chút hoang mang mà đứng lên, mặt âm trầm, “Còn để tao nghe thấy mày nói cậu ấy một câu khó nghe, đừng trách cả bạn bè cũng không làm được.”

Hứa Huy xoay người ra khỏi cửa.

Liêu Thắng Anh chửi nhỏ một câu, nhấc chân đuổi theo, “Giỏi, tao không nói, không nói thì thôi, mày cũng thật che chở hắn! Vậy mày nói xem, tao kêu hắn là gì bây giờ!”

Hứa Huy ném cho hắn một cái xem thường, “Gọi chị dâu.”

Liêu Thắng Anh bật cười, “Chị dâu? Fuck, mệt mày nghĩ ra. Không đúng nha, hai chúng ta ai lớn hơn chứ, nhiều nhất tao gọi hắn một câu em dâu!”

Đàm Tình từ ngoài cửa tiến vào, nhìn hai người đứng trước cửa, cười trêu ghẹo, “Các anh là đang xếp hàng hoan nghênh em sao?”

Cơm nước xong, Đàm Tình đỡ Liêu Thắng Anh say khướt lên xe, lúc Hứa Huy nói lời từ biệt với Đàm Tình, còn nghe hàng kia đang rống, “Tình Tình, bảo bối, anh yêu em, anh không thể không có em!”

Uống nát cả rồi!

Tiễn bước hai người này, Hứa Huy tiện tay bắt một chiếc taxi, ngồi trong xe, gã gọi cho Ngô Cảnh An.

“Đang ở đâu vậy?”

“Còn ở cơ quan, hôm nay về muộn, anh đừng chờ em.”

Cúp điện thoại, Hứa Huy nghĩ trở về cũng nhàm chán, liền gọi điện thoại cho Hách Thời.

Quán rượu mở nhạc nhẹ nhàng, Hách Thời lẳng lặng ngồi ở quầy bar nhấm nháp một ly Martini bartender đưa tới.

Hứa Huy vỗ vỗ bả vai hắn, ngồi vào bên cạnh gọi một ly Vodka, “Lão Liêu nói chuyện tốt của mày và Vi Vi cũng sắp đến.”

Khóe môi Hách Thời nhếch lên một nụ cười thản nhiên, gật gật đầu.

Hứa Huy: “Trực tiếp kết hôn không phải tốt sao, đính hôn làm gì?”

Hách Thời: “Chờ một chút đi!”

Hứa Huy bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, “Bọn mày đã yêu đương vài năm, còn muốn chờ. Cũng chỉ có Vi Vi mới chịu được mày.”

Hách Thời thoáng ngửa đầu nhìn về phía đèn thủy tinh sáng mờ mờ phía trên, “Mày thì sao, cùng anh ta, vẫn tốt chứ?”

Khóe miệng Hứa Huy không tự giác gợi lên một nụ cười, “Rất tốt.”

Hách Thời liếc mắt nhìn gã, “Thật sự tính toán vẫn cứ như thế mà qua?”

Hứa Huy: “Như vậy cũng không có gì không tốt, vui vẻ là được, quan tâm người khác nghĩ thế nào làm gì.”

Đối với tâm tình không biết là ngây thơ hay giả bộ hồ đồ của Hứa Huy, Hách Thời không bình luận.

“Lão Liêu có khoe khoang bạn gái nhỏ với mày không?”Hách Thời cười, “Có, nhìn rất hiểu chuyện, không biết có thể quản được tên kia hay không.”

Hứa Huy bĩu môi, “Làm gì có, đừng nhìn hắn ngoài miệng một câu yêu em đến chết, không rời em, cũng chỉ là nói mà thôi. Tao còn buồn bực, một Trần Thiến, một Đàm Tình, rốt cuộc ánh mắt có vấn đề gì, lại coi trọng hắn.”

Hách Thời: “Rốt cuộc lão Liêu cũng cho qua, nói thật, Trần Thiến nhìn hắn giả bộ thâm tình còn rất không quen.”

Hứa Huy cười theo, “Nhìn tinh thần của hắn bây giờ, có lẽ khoảng nửa năm nữa là xong chuyện. Trong một đám bạn học cũng chỉ còn hai chúng ta là độc thân.”

Ánh mắt Hách Thời xuyên thấu qua ly rượu màu lam nhìn về phía xa xa, “Còn có một người.”

“Còn sao? Ai?”

Hách Thời nhớ tới khuôn mặt đã sắp bị quên mất, nhớ tới khúc ca mang theo bi thương tịch mịch kia.

Hứa Huy cũng đột nhiên nhớ tới người nọ, “Mày nói Kiều Chí Bân ấy à? Đúng, hắn có lẽ cũng độc thân, có tin tốt không có lý do gì lại không cho chúng ta biết. Hắn đi cũng lâu rồi nhỉ, tốt nghiệp đã sáu năm, cũng chỉ trở lại một lần. Thật không biết đến lúc nào mới gặp lại hắn.”

Trong lòng Hách Thời tràn lên một làn hơi lạnh lẽo, hắn khó khăn ổn định tâm thần, nói sang chuyện khác, “Hứa Huy, mày có dũng khí come out không?”

Từ trong quán rượu đi ra, Hứa Huy đốt một điếu thuốc, kẹp nơi ngón tay, khi có khi không mà hút một hơi.

Có chiếc taxi dừng trước mặt gã, lái xe nhô đầu ra hỏi gã có ngồi xe không.

Gã nghĩ nghĩ, mở cửa phía sau xe ra chui vào.

Đi đâu?

Cứ đi thẳng phía trước đi.

Lái xe liếc gã một cái qua kính chiếu hậu, nổ máy.

Xung quanh quán bar là đoạn đường phồn hoa của thành phố này, Hứa Huy im lặng xuyên qua xa hoa trụy lạc.

Hách Thời hỏi gã có dũng khí come out hay không.

Gã không trả lời được.

Come out, là vấn đề trong lòng gã luôn lảng tránh.

Nhưng theo thời gian trôi qua, vấn đề này dần dần bị mang lên mặt bàn.

Từ nhỏ đến lớn gã làm không ít chuyện phá hoại, thậm chí gã không hiểu được hàm nghĩa của từ dũng khí này.

Gã giống như bị một vòng bảo hộ vây vào bên trong, chỉ cần gã làm, dù cục diện có không xong thế nào cũng đều có biện pháp xử lý.

Dần dần gã có một ý nghĩ, chỉ cần không giết người phòng hỏa, trên đời này không có cái gì Hứa Huy gã không dám làm.

Nhưng, come out…

Một bước này, gã chậm chạp không muốn bước ra.

Có một số việc, một khi mở ra, liền không thể thay đổi.

Come out không đáng sợ, đáng sợ là một loạt thay đổi đi theo nó.

Người nhà của gã sẽ không thờ ơ, quyền lực cùng địa vị của nhà gã cũng giống như một bức tường có thể phản phệ, rất có khả năng sẽ ép cho gã và Ngô Cảnh An đều thở không nổi, thậm chí đem điểm tốt đẹp giữa bọn họ xé thành khó coi xấu xí.Đến lúc đó, có lẽ gã sẽ mệt, có lẽ Ngô Cảnh An sẽ mệt, hai người thân tâm mỏi mệt nói không chừng…

Một bước này, gã phải bước thật thận trọng.

Xe taxi dừng ở dưới lầu tiểu khu, gã ngẩng đầu ngắm nhìn phòng ở tối đen, lấy di động ra gọi cho Ngô Cảnh An.

Hai mươi phút sau, người nọ từ cửa tiểu khu đi tới.

Hứa Huy từ trong bóng đen đi ra, dọa Ngô Cảnh An nhảy dựng.

“Sao anh không lên lầu?”

Hứa Huy cười, “Chờ em.”

Ngô Cảnh An hoài nghi liếc gã một cái, “Chờ em làm gì?”

Hứa Huy tiến lên một bước ôm Ngô Cảnh An vào trong ngực, “Chờ em cùng ngắm sao.”

Ngô Cảnh An cười nhạo một tiếng, “Thế nào, sao đẹp không?”

Giọng nói trầm thấp của Hứa Huy vang lên bên tai, dễ nghe cực kỳ, “Phải cùng nhau nhìn mới biết được.”

Đêm đó sao sáng ngời lóng lánh, giống như vô số bảo thạch khảm trên bầu trời đêm đen.

Một đêm xinh đẹp, một đêm phồn hoa.

Lễ đính hôn của Hách Thời đúng hạn cử hành, cô dâu cao quý xinh đẹp mặc một bộ lễ phục hoa lệ giống như hằng nga ban ngày, cả bữa tiệc từ địa điểm đến người điều khiển chương trình đều hoàn mỹ đến không thể xoi mói, tiếc nuối duy nhất chính là, nụ cười trên mặt chú rể vẫn luôn là thản nhiên.

Hứa Huy mang theo Ngô Cảnh An, Liêu Thắng Anh dắt Đàm Tình, Trương Âm dẫn theo cô vợ đã lớn bụng, ngay cả Kiều Chí Bân tha hương ở dị quốc cũng phát điện mừng tới.

Hắn nói: Chúc mừng.

Hai chữ ngắn ngủn, mang theo tất cả buồn vui.

Hai tháng sau, vợ Trương Âm sinh, là một bé trai nặng ba cân rưỡi.

Lúc ăn tiệc mừng, Liêu Thắng Anh làm chuyện xấu hỏi Ngô Cảnh An, cậu nói con trai Hứa Huy sau này sẽ giống ai?

Hứa Huy hung hăng trừng hắn một cái, Ngô Cảnh An không vội vã không hoảng hốt mà đem một miệng đồ ăn nhai nát nuốt xuống, mỉm cười nhìn hắn, “Con trai Hứa Huy đương nhiên là giống Hứa Huy, còn có thể giống người khác sao?” Dừng một chút, anh nhếch mi liếc về phía Hứa Huy, “Tôi nghĩ ra rồi, mấy hôm trước người phụ nữ chúng ta gặp ở bệnh viện, lúc ấy anh còn chào hỏi với cô ấy, gọi là gì ấy nhỉ?”

Hứa Huy toát mồ hôi lạnh.

Ngô Cảnh An tiếp tục bình tĩnh mà nói: “Trần… Trần Thiến phải không? Hình như là thế, nghe nói cô ấy mang thai, bên cạnh có lẽ là chồng cô ấy đi, thật cẩn thận, tình cảm của hai người ấy cũng thật tốt. Không biết con cô ấy là giống cha hay là giống mẹ.”

Trên mặt Liêu Thắng Anh giống như đắp một tầng bánh nướng, tròng mắt phun lửa vẫn trừng về phía Ngô Cảnh An đang mỉm cười đối diện hắn.

Đàm Tình ở đây, dù hắn có buồn bực có giận cũng không phát tác được.

Trên mặt Hứa Huy là cười, trong lòng lại càng vui ngất trời.Tình nhân nhỏ nhà gã cũng không phải ngồi không, công phu tổn hại người luyện đến lô hỏa thuần thanh, hơn nữa loại ám chiêu mang theo dao nhỏ này, không chỉ làm người buồn bực còn đâm người đau.

(ý chỉ điêu luyện)

Ác độc vô cùng!

Gần đây Ngô Cảnh An có chút bận, còn không phải, tiệc mừng sinh nhà Trương Âm vừa mới ăn xong, tiệc rượu chọn đồ vật đoán tương lai của con trai Khổng Tân đã đến trước mặt.

Trận này uống xong lại vừa kịp Tiểu Kiều kết hôn, chưa kịp yên tĩnh một chút, điện thoại Đại Cương đã gọi tới.

Con gái nhỏ nhà hắn một tuổi nha!

Ngô Cảnh An buồn bực đến giơ chân, các người có xong hay không, tên kia, anh đi, đi sinh cho em ba cái bào thai lại đây, em cũng muốn mở tiệc!

Tên kia miễn cưỡng liếc anh một cái, ôm di động trốn vào toilet.

Buồn bực thì buồn bực, Ngô Cảnh An vẫn đem người đó nhà anh đi chợ chọn quà.

Bé gái một tuổi, biết đi chưa? Nếu không, mua cái xe nôi tập đi?

Hứa Huy chỉ vào cái xe đẩy kia nói: “Cảnh An, ngồi lên đi thử xem.”

Ngô Cảnh An mặt không đổi sắc, “Lấy cái này đi!”

Hứa Huy gật gật đầu, “Được.”

Ngô Cảnh An nói: “Bỏ tiền.”

Hứa Huy: “Vì sao lại là anh bỏ tiền?”

Ngô Cảnh An: “Không phải anh mua cho em sao, anh không bỏ tiền ai bỏ tiền.”

Cô bán hàng cúi đầu che miệng cười, Hứa Huy mười phần bất đắc dĩ gật đầu, móc ví trả tiền, thừa dịp người đi khuất còn đưa tay ôm tình nhân nhỏ nhà gã, “Bảo bối, anh mua quà cho em, em cũng nên hi sinh một chút nha!”

Ra khỏi chợ, ở trên đường lớn người đến xe đi, Hứa Huy cố hết sức dắt tay Ngô Cảnh An, nhìn thấy trên mặt anh lộ ra khẩn trương, xấu hổ và giận dữ, mới vừa lòng buông tay ra.

Lúc ăn cơm trưa gần đó, Hứa Huy đưa tay quệt vết tương trên khóe miệng anh.

Cơm nước xong, Hứa Huy cố ý biểu hiện một chút, mở cửa xe cho Ngô Cảnh An.

Ngô Cảnh An cười, “Sao vậy, còn muốn để em hôn anh một cái trên đường phố coi như khen ngợi?”

Hứa Huy: “Có gì không được? Đến đi, cũng không phải chưa từng làm.”

Khóe miệng Hứa Huy mang cười, chậm rãi tới gần Ngô Cảnh An.

Ngô Cảnh An vừa định đẩy người không ngừng gây chuyện này ra, thình lình phía sau vang lên một giọng phụ nữ.

“Hứa Huy.”

Thân mình Hứa Huy cứng đờ, mang chút hoảng sợ và không thể tin mà quay đầu.

Tại một chỗ cách bọn họ mấy mét, có một người phụ nữ trung niên ăn diện quý phái.

Mẹ Hứa Huy, Kim Mỹ Tuyên. <ins class="adsbygoogle"