Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 72: Chia tay đi



Hơn nửa đêm, tiễn bước mấy kẻ say khướt bọn Đại Cương, Tiểu Kiều trước khi lên xe hỏi anh có cùng đi với bọn họ không, hay là ngày mai sáng sớm chạy tới.

Ngô Cảnh An lắc lắc đầu có chút choáng váng, “Các cậu đi đi, tôi về ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai qua.”

Hai chiếc xe taxi chở đồng bọn của anh đi, Ngô Cảnh An lảo đảo đi về nhà.

Gió lạnh tháng tư dù không thấm đến xương, đối với một kẻ ăn mặc mỏng manh như anh mà nói, vẫn giống như cây dao không quá sắc bén, mài trên người cũng thấy đau.

Đường về nhà có chút xa, nhưng anh không muốn gọi xe, cứ từng bước như vậy gian nan mà đi về nhà.

Anh sẽ không đau, không mệt mỏi, thật sao?

Anh muốn cười, mẹ nó, anh cũng không phải hoa dại ven đường, ai muốn hái thì hái muốn vứt thì vứt, đến chết cũng không kêu được một tiếng.

Đi qua công viên, đèn đường cao ngất chiếu không rõ đường phía xa, anh tìm một tảng đá, ngồi lên.

Ôm cánh tay thở thật sâu, trong công viên một mùi hương hoa đào ngòn ngọt lan tỏa, hương đêm thanh tân, thấm vào ruột gan.

Khó hiểu nhớ tới đêm bị Hứa Huy nhục nhã đó, anh cũng cô đơn mà đi trở về nhà.

Thời điểm kia anh đau đến tê tâm liệt phế, mà lúc này, ngược lại rất bình thản.

Kỳ thật đã sớm nghĩ tới kết cục này, chẳng qua tới sớm một chút, dù đau nhưng lại không đến nỗi phải khóc.

Vì một người như vậy, đáng giá sao?

Lần đầu tiên là ngây ngốc bị lừa, bất ngờ không kịp đề phòng.

Lúc này lại là đã làm xong chuẩn bị, cũng cảm thấy bình thường.

Chú Câm từng nói, cho hắn một cơ hội hung hăng tổn thương con, sau đó quên hắn, bắt đầu cuộc sống mới.

Ngô Cảnh An nghĩ, lần này có tính là một lần bị thương nặng không?Quên đi? Có thể quên đi?

Hứa Huy chính là loại người như vậy, ngạo mạn, ích kỷ, ngoại tình ở bên ngoài còn phải về nhà đánh “vợ”, cặn bã đến không thể cặn bã hơn.

Người như thế, mắng gã là súc sinh cũng không đủ.

Tha thân mình mỏi mệt đi đến dưới lầu, ngẩng đầu, ngọn đèn trong nhà làm bước chân của anh có chút chần chờ.

Đột nhiên không có sức lực.

Nghĩ đến kế tiếp sẽ phát sinh cãi cọ, oán giận, kinh thiên động địa, anh liền không muốn tiến lên phía trước.

Ngồi trên máy tập thể thao của tiểu khu, lạnh lẽo dưới mông lúc nào cũng nhắc nhở anh tình cảnh hiện tại.

Hứa Huy sẽ nói gì?

Giải thích? Oán giận? Chỉ trích? Cuối cùng biến thành vung tay đánh nhau, một đấm hai đá?

Thật sự như vậy cũng tốt.

Anh không cho là những tiết mục thâm tình sám hối, quỳ xuống van xin trên TV sẽ diễn ra với hai người bọn họ, chỉ cần nhìn khuôn mặt Hứa Huy kia là biết, gã không phải là người làm ra loại chuyện này.

Nói không chừng Hứa đại thiếu sẽ lấy chi phiếu trong ***g ngực ra, tùy ý điền vài con số, ném vào mặt anh, “Cầm mà tiêu, gọi là tiền chia tay cũng được, tiền đền bù tổn thất tinh thần cũng được, tóm lại, xứng đáng với loại rác rưởi như cậu.”

Ngô Cảnh An nở nụ cười, mừng đến nỗi khóe miệng chảy nước miếng.

Tối thiểu, người không có, còn có thể mò được chút tiền cũng tốt đúng không?

Như vậy, quán bánh bao cũng có thể mở, lại tuyển hai thanh niên làm công, tốt nhất là đẹp trai mông cong, không có việc gì để anh YY một chút cũng tốt.

(YY: Ý ***, suy nghĩ không trong sáng.)

Sinh hoạt, còn có thể có mùi có vị mà tiến hành.

Thiết bị tập thể hình cũ kỹ theo thân thể của anh phát ra âm thanh “kẽo cà kẽo kẹt”, lâu dần, giống như bài hát ru, đưa anh vào mộng đẹp.

Trong mộng, quán bánh bao khai trương náo nhiệt, nhân viên mới tuổi còn trẻ mặt như Tống Ngọc mông như Ricky Martin, không có việc gì cũng cười với anh, “Ông chủ, bàn số ba hai ***g bánh bao ba bát canh.”

( mĩ nam cổ đại của Trung Quốc)

Nhân viên trẻ hai tay nhận lấy khay, tươi cười nơi khóe miệng Ngô Cảnh An đông cứng, trên tay nhân viên kia đeo một chiếc nhẫn bạch kim.

Ngô Cảnh An nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có một âm thanh rầm rĩ với anh, đừng ngẩng đầu nhìn, đừng ngẩng đầu nhìn, ngàn vạn lần đừng ngẩng đầu.

Không chịu nổi lòng hiếu kỳ, anh vẫn kinh hồn táng đảm mà ngẩng đầu lên, động tác thong thả như phim quay chậm.

Nam nhân vật chính trong phim không phụ sự mong đợi của mọi người, mày kiếm mắt sáng, nụ cười hoàn mĩ bên khóe miệng được ánh mặt trời phụ trợ, dùng thanh âm mị hoặc khẽ gọi anh, “Cảnh An.”Ngô Cảnh An ngã thật mạnh trên mặt đất.

Đau đến mức mở mắt ra, mới phát hiện mình từ trên thiết bị tập thể hình ngã xuống, may là cánh tay chấm đất, không đến nỗi đập đầu.

Xoa xoa cánh tay đau, anh chậm rãi đứng lên, không biết mình ngủ bao lâu, trời đã tờ mờ sáng, anh lấy điện thoại di động ra, màn hình hiện 5:53.

Đệch, anh thế mà ở dưới lầu nhà mình ngủ một đêm, mấy người thích luyện tập thấy còn tưởng anh say đến mức nào, cứ thế coi thiết bị tập thể hình là giường.

Anh khom lưng, đấm đấm cái chân nhức mỏi, thuận tiện hắt xì hai cái.

Thật tốt, say rượu, bị thương, cảm lạnh, thật phù hợp ba tiêu chuẩn lớn của thanh niên thất tình.

Đứng thẳng dậy, anh nhìn về phía cửa sổ nhà. Ngọn đèn cố chấp kia, sáng cả một đêm.

Aiz, tốn biết bao nhiêu là điện.

Anh mệt mỏi vô lực đi lên tầng hai mở cửa, cởi giầy. Lúc đi qua phòng khách đối diện khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt mang theo tơ máu của Hứa Huy.

Vãi Người này diễn còn nhập tâm hơn cả anh. Không biết còn tưởng rằng anh mới là người ở ngoài ngoại tình cả đêm, mà Hứa Huy là vợ cả đau khổ chờ chồng về nhà.

Nhàm chán!

Ngô Cảnh An thu hồi ánh mắt liền muốn đi về phía toilet.

Hứa Huy gọi anh, “Ngô Cảnh An!”

Hứa Huy lúc nào cũng thế, lúc tốt đẹp thì gọi anh Cảnh An, gọi anh thân, lúc phát hỏa thì gọi cả họ cả tên hoặc rõ ràng một tiếng họ Ngô!

Thật đúng là da mặt dày, có lý sao!

Ngô Cảnh An thản nhiên trả lời, “Có việc?”

Hứa Huy nói: “Em đi đâu?”

Ngô Cảnh An nói: “Hôm nay đồng nghiệp kết hôn, chơi muộn một chút.”

“Chỉ thế thôi?”

“Chỉ thế thôi.”

Hứa Huy nheo mắt, “Người thanh niên hôm qua là ai?”

Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ, gã nói chắc là chỉ Lý Kỳ, “Một người bạn.”

“Bạn như thế nào, sao anh chưa gặp bao giờ?”

“Bạn mới quen.”

“Cái gọi là chơi của em, là cùng một chỗ với hắn sao?”

Ngô Cảnh An giương mắt nhìn gã, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt mê người của Hứa Huy trở nên đặc biệt đáng khinh.

Cái gì gọi là trả đũa, anh coi như thấy được.

Hứa Huy vĩnh viễn có cái lý này, không, phải nói là khắp thiên hạ 90% đàn ông đều là kiểu này.

Tìm tình nhân, sau khi bị phát hiện lại hắt nước bẩn lên đầu vợ.

Cha anh trước đây cũng như thế, chỉ cần thấy mẹ anh nói một câu với người đàn ông khác, về nhà bắt đầu hùng hùng hổ hổ, nói bà đê tiện, thích ai ai ai, ngoài sáng thì nói chuyện, trong tối không biết đã làm những chuyện đáng xấu hổ gì!Hiện tại, anh tìm đàn ông, nhưng cũng như vậy. Thật sự là mắt mù!

Đối với người như vậy, Ngô Cảnh An tâm tư buồn bực cũng không có.

Anh nói: “Đúng, chúng tôi cả đêm đều ở với nhau, chẳng qua là tình một đêm, cậu cũng đừng tìm người hành hạ, sau này không gặp nữa là được.”

Nói xong, anh nhấc chân đi về phía toilet.

Hứa Huy giống như bị nổ, nhảy dựng lên đuổi tới trước cửa phòng ngủ bắt người.

Đem anh đẩy lên trên tường, một tay áp chế anh, Hứa Huy trợn to cặp mắt đỏ quạch, hung tợn hỏi, “Em nói cái gì?!”

Ngô Cảnh An nhìn ánh mắt của gã, trong mắt tràn ngập coi thường, “Cậu không phải muốn nghe lời như thế sao? Được, tôi thành toàn cậu. Có phải nói như thế sẽ giảm bớt cảm giác có lỗi của cậu không? Tôi không để ý chuyện cậu hắt bao nhiêu nước bẩn lên người tôi, chẳng qua, quan hệ của hai chúng ta, cần phải thế này sao?”

Hứa Huy giống như bị anh đâm đau, dần dần buông lỏng tay ra.

Nhìn qua anh, gã mang theo vài phần xin lỗi nói: “Chuyện người phụ nữ kia, em nghe ai nói sao? Chẳng qua chỉ là vui đùa một chút, em kỳ thật không cần để ý như thế. Cũng đừng trách anh hoài nghi em, những chuyện trước kia em từng làm, có thể làm anh yên tâm sao?”

Từ trong xoang mũi Ngô Cảnh An phát ra tiếng cười nhạo.

Hứa Huy không vui liếc anh một cái, “Nếu em thật sự để ý, sau này loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”

Ngô Cảnh An nói: “Đây coi như là cậu đang bố thí sao?”

Hứa Huy cau mày nhìn anh, “Em đừng nói như vậy, có ý gì?”

Ánh mắt Ngô Cảnh An đạm mạc nhìn gã, “Hứa Huy, không phải chuyện gì cũng có thể nói lần sau. Xin lỗi, tôi không muốn chờ sau này. Chia tay đi!”

Ba chữ rất nặng, lúc nói ra cũng có thể rất nhẹ nhàng.

Hứa Huy không thể tin được trừng lớn hai mắt, ánh mắt gã nhìn anh như thể đang nhìn một người xa lạ.

Ngô Cảnh An cố gắng đứng thẳng lưng, anh không làm sai bất cứ chuyện gì, đề xuất chia tay, không thẹn với trái tim mình.

Mỗi người có điểm mấu chốt và nguyên tắc của bản thân, có một số việc là trăm triệu lần không thể chạm đến.

Nếu như có thể nhẫn nhịn, anh đã sớm nhẫn, có lẽ đã có thể có một người bạn cố định bên người, tuy rằng người nọ sẽ thường thường ra ngoài tìm chút mới mẻ, nhưng chung quy sẽ trở lại bên cạnh anh.

Thật giống như dì Lâm trong xưởng, một bên đùa với cháu một bên giáo dục mấy cô bé mới kết hôn: “Đàn ông lúc tuổi trẻ ai mà chẳng ở bên ngoài lăng nhăng, có cái gì to tát, đến cuối cùng chẳng phải vẫn về bên cạnh ta. Những con bé tình nhân bồ nhí kia, đừng nhìn có thể lên mặt nhất thời, không phải vẫn thua vợ cả đó sao. Đàn ông mà, đều như thế cả.”

Cuộc sống như vậy, nếu anh muốn sớm đã có.

Xác định không phải mình nghe lầm, Hứa Huy áp chế lửa giận bốc lên trong lòng, dùng sức nhắm mắt, lúc mở mắt ra, trong mắt một mảnh lạnh lùng.Gã nói: “Lời vừa rồi anh coi như không nghe thấy. Đi thay quần áo đi rồi cùng đi ăn sáng, anh ở dưới lầu chờ em.”

Chân Hứa Huy vừa bước ra nửa bước, Ngô Cảnh An đã mở miệng, ngữ khí kiên quyết, “Hứa Huy, chúng ta không có khả năng.”

Hai tay Hứa Huy phát run, máu toàn thân chảy ngược, tim giống như bị người ta sống sờ sờ chém thành hai nửa, gã chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, Ngô Cảnh An trong mắt gã xa lạ đến đáng sợ.

Gã trầm giọng nói rằng: “Em lặp lại lần nữa!”

Ngô Cảnh An lẳng lặng nhìn gã chăm chú, người thứ hai anh yêu trong sinh mệnh, người sắp trở thành khách qua đường, anh hé miệng, gằn từng tiếng mà nói: “Hứa Huy, có một số việc không cho qua được, tôi làm không được, chia tay đi!”

Trong phòng yên tĩnh thần kỳ, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của lẫn nhau, một lần lại một lần, nặng nề đè ép lên thần kinh.

Hứa Huy nhìn anh không chuyển mắt, giống như đang nhìn một quái vật hi hữu.

Hứa Huy tự nhận đã cho anh cơ hội, mà anh, không quý trọng.

Hứa Huy nói: “Em tốt nhất đừng hối hận lời nói ngày hôm nay.”

Hứa Huy đi rồi, mang theo tức giận, cùng cái nhẫn sáng đến chói mắt trong tay đi khỏi căn nhà này.

Theo một tiếng “rầm” thật lớn, cửa phòng bị đóng lại thật mạnh.

Ngô Cảnh An bước vào toilet, mở nước, rửa sạch mặt, anh vô lực ngã trên mặt đất.

Kết thúc chưa? Kết thúc!

Hứa Huy đi rồi, không một tia lưu luyến.

Anh nên may mắn, lần này, cuối cùng không có vung tay đánh nhau.

Anh muốn đứng dậy, tắm rửa một cái đổi bộ quần áo, còn muốn đi bắt xe, còn muốn đi tham dự hôn lễ của Đại Cương, còn muốn miễn cưỡng cười vui trước mặt mọi người.

Cuộc sống của anh vẫn tiếp tục, không có Hứa Huy, anh còn muốn sống càng tốt hơn.

Anh tìm không ra một chút sức lực có thể làm bản thân đứng lên.

Nhắm mắt lại, tựa vào bồn rửa tay bên cạnh, lấy ra hộp thuốc trong túi áo, cũng rỗng tuếch.

Anh có chút không biết làm sao, giống như vứt bỏ không chỉ là thuốc lá, còn là chút gì đó trong cơ thể.

Hứa Huy đi rồi, Hứa Huy đi rồi, Hứa Huy đi rồi…

Anh cười với không khí lạnh lẽo, sâu kín nói nhỏ, một lần lại một lần, bất đắc dĩ, bi thương.

Tạm biệt! <ins class="adsbygoogle"