Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 60: Dự định



Thật ra nghe được người yêu sau lưng mình nói rất yêu mình đã rất vui rồi, Hương còn nghe chị ấy nói rất yêu mình trước mặt tình địch, cô vui không sao tả xiết. Gương mặt ban nãy ghi rõ hai chữ giông bão cũng biến mất, nhường cho thái dương xuất hiện. Nói Hương trẻ con cô cũng không phản bác lại, dù sao cô cũng chỉ mới có chứng minh nhân dân chưa lâu.

"Lạnh không?" Dung hỏi, người thương cho dù bị gió lạnh một tí nàng cũng lo sốt vó, thật ra đây là bản tính lo lắng thái quá của Dung, nàng bỏ không được.

"Không lạnh lắm."

Nhân viên mang nồi lẩu đến đặt lên bàn, dưới hơi lửa của cồn phải rất lâu nồi lẩu mới chín. Lúc này ba người ngồi cũng không biết nói gì, để ra vẻ khoan dung độ lượng, Hương mở lời mà nói một câu: "Chị lên đây có mệt không?"

"Không mệt lắm, nhưng chị nghĩ có máy bay thì hay hơn, bay một phát là tới tận đây, khỏi phải đi xe khách."





"Em cũng ước như vậy."

Nhưng vấn đề ở đây là Hương không có tiền, Hân là một người giàu có còn cô thì không, ngay cả chuyện đi máy bay cô còn phải tính toán chi li thử xem có đủ không. Lên đến trên này một xu chị cũng không cho cô trả, cô thấy áy náy vô cùng vì mình không lo được cho chị, những lúc như vậy chị đều tinh ý phát hiện.

"Sau này em đi làm, tiền của em cứ đưa cho chị là được."

Lúc đó Hương chỉ đành cười hì hì bảo rằng sau này tiền bạc đều đưa cho chị ấy quản, nhưng cười là cười như vậy chứ trong lòng cô cũng không thoải mái lắm, để người mình yêu trả tiền mãi ai có thể vui vẻ được? Hương có tay có chân, cô muốn tự mình trả phần của mình trước khi có thể trả luôn phần của chị.

"Sau này chị về rồi em còn ước làm gì?"

Dung đem rau lặt ra bỏ vào trong nồi lẩu khi nước bắt đầu sôi lăn tăn, nàng cũng sẽ trở về Sài Gòn vào một ngày không xa, nhọc công cho hai người họ nghĩ chuyện xây sân bay nơi này. Hương ngạc nhiên: "Chừng nào chị về?"



"Chị không chắc ngày, nhưng chị sẽ báo trước."

"Lâu không?" Hân hỏi, nếu chị ấy về liệu cô có được nghe chị ấy hát vào mỗi tuần nữa không? Cô rất nhớ quãng thời gian chỉ cần đến quán là biết sẽ có chị ấy đang hát ở đó, đó là cảm giác bình yên không nói thành lời. Nếu cô nhận ra cô thích chị vào lúc đó thì liệu chị có chấp nhận cô không? Có dùng ánh mắt yêu thương kia mà nhìn cô?

"Chị cũng không rõ."

Nàng lấy vá múc bắt đầu múc lẩu cho mình, rồi múc cho Hương, thấy ánh mắt của Hân mong chờ nhìn mình nên mới đưa vá cho Hương, bảo rằng: "Em múc thêm cho Hân đi."

Hương nhanh nhẩu chụp lấy cái vá múc lẩu cho Hân, rất tình cảm mà múc nhiều đồ ăn cho chị ấy. Mà bản thân Hân cũng biết Dung rất sợ người yêu của mình ghen, hành động tỉ mỉ cẩn thận không cho phép có một khoảng hở nào diễn ra. Coi trọng đến như vậy, quan tâm đến như vậy, yêu thương đến như vậy.



Ba người ăn một lúc chẳng nói chuyện nên không khí hơi kì lạ một chút, đôi khi Dung sẽ gắp cho Hương một ít đồ ăn, nàng không phải người suy nghĩ không thấu đáo nhưng mà so với việc đối xử với ai cũng tốt, nàng muốn đối xử với người yêu của mình tốt. Nàng cũng nghĩ Hân sẽ buồn nếu thấy một cặp đôi trước mặt mình như vậy, nhưng mà nàng cũng biết Hương sẽ không vui nếu nàng gắp luôn cho Hân.

"Chị chưa hỏi em, năm nay em học năm mấy rồi?"

"Em ra trường rồi"

"Ra trường?" Nhìn Hân không chỗ nào giống người đã trường hết, nếu không nói Dung còn tưởng em ấy còn học cấp ba hoặc vừa mới vào đại học. Nhưng sự thật là thế, Hân đã học đại học xong và đã đi làm được một năm.

"Đúng rồi, em ra trường rồi, chị nghĩ vẫn là học sinh?"

Dung gật đầu, quả thật nàng nghĩ Hân vẫn còn là học sinh sinh viên.
"Vậy em sẽ xem như đó là một lời khen mặt em trẻ."

Nghe vậy Hương mới trẻ con nói với Dung: "Vậy nhìn em giống bao nhiêu tuổi?"

Biết là người yêu của mình lại giở thói trẻ con nên Dung mỉm cười đáp lại em ấy: "Mười ba."

Chớ trách Dung nói láo nói xạo, dỗ được em ấy vui nói xạo cũng được xem là nói xạo một cách ngoại lệ, nàng không hề muốn nói xạo.

"Xạo." Hương nói nhưng lại không giấu được nét cười trên miệng mình, nghe người mình yêu cứng nhắc như vậy mà vẫn biết nịnh nọt mình, càng nghe càng cảm thấy phê rần cả người.

Hai người họ cứ tình tứ trước mặt Hân làm cô ăn thức ăn đường ăn đến đắng cả tim gan. Cô tự nghĩ rằng nếu ngày đó mình nhận ra mình có thích chị ấy, liệu chị ấy có đáp lại cô? Có dịu dàng như vậy mà nhìn cô, mà len lén nắm tay cô dưới bàn ăn, mà dạ một cách đầy tình tứ, nhìn thấy ai cũng không để vào mắt như lúc này. Cô thấy chị ấy nắm tay Hương dưới bàn ăn, tuy là giả vờ bí mật nhưng hai người đều biến mất một bên tay, cô không thể nào không nhận ra.
"Em hỏi cái này có hơi vô duyên, hai người quen nhau bao nhiêu lâu rồi?"

Dung suy nghĩ một lúc, bắt đầu khai giảng là lúc hai người yêu nhau, đến nghỉ tết cũng tầm ba tháng hơn, thì ra yêu mà nàng nghĩ lâu ơi là lâu cũng chỉ mới ba tháng hơn, vậy mà nàng nghĩ nàng yêu Hương cũng được ba mươi năm rồi.

"Ba tháng hai mươi ngày." Câu này là Hương trả lời mà không cần Dung nói, ngày nào yêu nhau Hương nhớ rất rõ, bao nhiêu ngày bao nhiêu giờ cũng không ai rành bằng nàng. Nghe có vẻ như Dung dành chú ý nhiều hơn cho cuộc tình này nhưng Hương ghi nhớ sâu đậm không kém.

Ba tháng hai mươi ngày, quay ngược lại quãng thời gian Hân lên đây hai người đã quen nhau rồi. Hân cười buồn, cho dù lúc đó cô phát hiện ra mình thích chị thì chị cũng đã yêu người ta rồi, làm gì còn một chút cơ hội nào.

"Hai người có dự định gì không?"
"Có chứ." Hương mỉm cười trả lời.

Cô còn đợi sau khi mình hoàn tất chương trình đại học xong sẽ kêu ba mẹ đến đàng hoàng mà cưới Dung, chuyện đám cưới nữ nữ ở dưới quê cũng không thiếu, đếm sương sương cũng có ba cặp tổ chức đám cưới mời người lớn ăn cỗ rồi, tuy không được kí tên vào giấy nhưng mà cũng được xem là vợ chồng đã ra mắt hai bên. Hương muốn Dung là người bên cạnh mình một cách hợp thức, không muốn cứ không danh không phận bên cạnh nhau. Chủ yếu là Hương sợ Dung như hoa như ngọc của mình bị người ta câu mất.

Mà Dung cũng không biết có chứ trong miệng của Hương là gì, em ấy còn chưa nói với nàng một lời nào, có dự định nào nàng cũng không biết được. Liệu có phải dự định về Sài Gòn không? Có phải dự định sẽ về quê chào ba mẹ Hương không? Dung đoán già đoán non nhưng đoán không ra.
Tối đó khi ôm Hương Dung có hỏi lại vấn đề này một lần nữa, em ấy chỉ cười hì hì rồi không trả lời nàng. Dung nói luyên thuyên chủ đề khác nhưng một lát sau lại quay về vấn đề cũ, hỏi thử Hương, Hương vẫn không trả lời nàng.

"Rốt cuộc em dự định gì vậy? Dự định của hai người thì chị cũng nên biết phải không?"

"Đúng rồi, dự định của hai người thì chị cũng nên biết."

"Đúng rồi, nói cho chị nghe với..."

"Dự định của em là..."

Dung im lặng lắng nghe.

"Là... tối nay sẽ cho mít chấm hạt tiêu"

Dung cắn Hương một cái, đây là lần đầu tiên Dung dỗi quá mà cắn yêu Hương.