Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 5: Tôi muốn quan tâm em cũng không được sao?



Đám nam sinh ngổ ngáo trợn to hai mắt, trưng ra bộ dáng cợt nhả: "Ấy ấy! Chị đẹp vì thằng nhãi này mà nổi giận với bọn em sao? Không tốt a! Bọn em không thích đánh con gái, đừng để chị trở thành ngoại lệ có được không?"

Nói rồi lại cười phá lên, cả căng tin bắt đầu rì rầm những lời bàn tán.

Lại sắp có đánh nhau rồi.

Dáng vẻ Diệp Ân vô cùng bình thản, cô nhướn mi, nói: "Tôi cũng muốn xem các cậu có tài cán gì."

Dứt lời, cô đứng lên chụp lấy chiếc ghế bên cạnh nện xuống một phát.

"Cốp!"

Tên nam sinh dẫn đầu chuệnh choạng ngã lăn ra đất, dáng vẻ chật vật đến mức khó coi.

Hắn ôm đầu, xây xẩm mặt mày, nghiến răng quát: "Mẹ kiếp!"

Đám nam sinh còn lại tức tối xông lên, mặt mày tên nào nấy đều bặm trợn hung hãn.

Triệu Lâm hoảng loạn nép sang một bên, tay chân run lên cầm cập.
Đáng tiếc, đám nhãi ranh này so với Diệp Ân chỉ là mấy con muỗi. Cô chỉ cần vỗ bẹp bẹp vài cái là bọn hắn đăng xuất khỏi trái đất luôn rồi!

Tay đấm chân đá, từng đường quyền tung ra vô cùng đẹp mắt. Cô chỉ cần dùng 30% uy lực liền có thể khiến từng tên ngã uỵch xuống nền, mặt mũi sưng tấy.

Cô nương tay lắm mới không để bọn hắn vương vãi một giọt máu nào!

Dù sao vẫn là đám trẻ con không hiểu chuyện, không cần thiết dùng quá sức.

Răn dạy một chút là ổn rồi.

Căng tin náo loạn, ghế bay như tên bắn. Đám học sinh bắt đầu tản ra phía xa, tiếp tục theo dõi trận chiến.

Diệp Ân phóng người, đạp bay ghế văng ra bốn góc. Phải nói là rất đẹp mắt, cứ như Lý Tiểu Long ngoài đời thực vậy!

Tiếng hô hào vang lên, đám học sinh trường này xem ra rất thích náo nhiệt. Đâu đó còn có tiếng reo hò cổ vũ khiến cô chỉ biết ngán ngẩm.
Chỉ vỏn vẹn 5 phút, lần lượt đám nam sinh hổ báo đã biến thành đám mèo con, ngoan ngoãn bị thuần phục.

Nằm chèo queo dưới nền đất lạnh.

Đám học sinh ở căng tin mở mang tầm mắt, kẻ tung người hô Diệp Ân như một soái tỷ thực thụ!

Nhẹ thở ra một hơi, Diệp Ân ngước mắt nhìn Triệu Lâm. Thấy nam sinh này đứng một góc nhìn cô không chớp mắt, cô tiến đến, cười khẽ: "Chị rất thích em. Cho phép chị theo đuổi em có được không?"

Giọng nói thanh thuý, cô không hề hạ thấp âm lượng, cố ý nói thật to cho mọi người ở đây nghe thấy.

Triệu Lâm há mồm, hắn cảm tưởng kiếp trước bản thân đã giải cứu cả thế giới, kiếp này mới được thượng đế ban xuống ân huệ!

Căng tin lại một phen bấn loạn, có người giậm chân giậm cẳng tức tối, có người than oán không thôi.

Soái tỷ! Chị bị ngốc sao? Sao lại yêu thích cái tên nhãi ranh thế kia chứ?!!!
Hắn chỉ giỏi khua môi múa mép, không làm được tích sự gì a!!!

Cả nữ lẫn nam, đều nuốt nghẹn nước mắt!

"Tránh ra tránh ra!"

Diệp Ân nghe động tĩnh liền xoay mặt nhìn, là. . . đội cứu thương?

Cái quái gì vậy???

Một đoàn người mặc đồng phục không rõ, màu trắng, đội mũ chữ thập, mang cáng cứu thương đến vác đám nam sinh vừa bị đấm gục đem đi.

Cái ngôi trường chết tiệt này. . . càng lúc càng quái đản!!!

Có sẵn đội cứu thương luôn sao?!

Cô đưa tay đỡ trán, chỉ biết than trời.

Bất ngờ cảm giác lòng bàn tay lành lạnh, có thứ gì sần sùi chai sạn khiến cô khó phân biệt.

Cô nghiêng người nhìn.

Là Triệu Lâm, hắn đang nắm tay cô.

"Diệp Ân, em cảm ơn chị. Em cũng rất thích chị. Chị không cần theo đuổi em đâu, chúng ta chính thức hẹn hò đi." Hắn chân thành nói.

Diệp Ân: ". . ."
Muốn. . . nôn mửa ghê!

Cô nén lại tâm tình, mỉm cười đáp: "Cảm ơn em. Chị vui lắm."

Có trời mới biết Diệp Ân đang khó chịu đến mức nào!

Bất quá, Triệu Lâm lại cười rất vui vẻ, còn hơn nhặt được vàng.

Vài người trong căng tin gục ngã. Vừa mới ngưỡng mộ soái tỷ không bao lâu, bây giờ cô ấy đã tay trong tay với người khác rồi!

"Reng. . . rengg~"

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ giải lao.

Triệu Lâm cùng đám bạn vẫy tay chào tạm biệt Diệp Ân, cô chào đáp lại.

Trên đường trở về lớp, cô đi dọc hành lang trông thấy giáo viên chủ nhiệm của mình.

Khương Nhã Tịnh, đứng cách đó 20 ô gạch, đang trò chuyện với một nam nhân đeo kính, có vẻ là thầy giáo.

Cô khoanh tay trước ngực, điệu bộ có chút nghiêm trọng.

Diệp Ân thắc mắc, không biết hai người đó đang nói đến chuyện gì?
Cô dừng lại bước chân, đứng ngóng từ xa một lúc. Cách đây một năm được Liễm Văn chỉ dạy cách đọc khẩu hình, cô nỗ lực quan sát, ra chiều tìm tòi một chút manh mối trong câu chuyện của hai người kia.

Có nhắc đến tên cô, là vì chuyện vừa rồi sao?

Có phải lại muốn phạt cô không? Cô có nên. . . trốn không?

Sao không dùng vũ lực? Cô ghét quỳ lắm a!

Bất ngờ Khương Nhã Tịnh xoay người, thẳng tắp ánh mắt đối diện Diệp Ân.

Ánh mắt lạnh lẽo, vô hồn, không có chút cảm xúc.

Khiến Diệp Ân phải tự hỏi, có phải cô giáo Khương ghét mình lắm không? Rõ ràng lúc nãy trò chuyện với nam nhân kia vẫn còn niềm nở.

Hai người kết thúc câu chuyện, Khương Nhã Tịnh khẽ gật đầu thay cho lời chào tạm biệt.

Cô bước chậm từng bước tiến về phía Diệp Ân.

Không hiểu sao trong lòng Diệp Ân lại có chút rộn ràng, dường như có một viên sỏi nhỏ vừa ném xuống mặt hồ phẳng lặng.
Vang lên "lộp bộp".

Rất nhanh hai người đã đứng đối diện nhau.

"Diệp Ân, lúc nãy em vừa mới ẩu đả sao?" Khương Nhã Tịnh hỏi.

Một câu hỏi nhẹ nhàng, nét mặt không co cũng không giãn.

Diệp Ân thầm nhủ, không phải nói là giáo viên sẽ không can thiệp sao? Liễm Văn có đưa nhầm thông tin rồi không?

Nếu bị đuổi học thì phải làm thế nào? Dù sao cũng không phải đả thương một người, mà là gần 10 người a!

"Vâng. . ." Dáng vẻ uể oải, Diệp Ân tựa nửa người vào hành lang, hơi cúi thấp đầu, đáp lí nhí trong miệng.

Không biết là do ngại ngùng hay do cô sợ bị phạt đây nữa?

Bất ngờ hơi ấm tản lên mái tóc đen trên đỉnh đầu, cô cảm nhận được bàn tay ai đó đang xoa lấy đầu mình.

Cô ngẩng mặt, nhìn Khương Nhã Tịnh chăm chú.

"Em sao rồi? Có bị thương ở đâu không?"

Cũng may là Diệp Ân tựa người thấp xuống, bằng không cô giáo Khương muốn xoa đầu cô cũng e là chuyện không thể.
Hoặc có thể, nhưng một người thấp xoa đầu một người cao, nhìn thế nào cũng sẽ rất buồn cười.

Thu bàn tay của mình lại, Khương Nhã Tịnh giương lên tia mắt thăm dò.

Diệp Ân có chút thẹn, cô năm nay cũng được 28 tuổi rồi. Như thế nào lại để một nữ nhân chạc tuổi mình xoa đầu thế kia chứ?

Xem cô là con nít sao?

Cô gãi gãi chóp mũi, bình tĩnh đáp: "Em không sao."

Rất ngắn gọn, hoàn toàn không có ý tứ gì khác.

"Không sao thì tốt." Khương Nhã Tịnh nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Ngày mai có tiết của tôi, em chuẩn bị tinh thần đi."

Diệp Ân: ". . ."

Chờ chút đã. . . ?

Hàm ý gì đây? Lại muốn phạt cô sao?

Có nhầm không cô giáo Khương? Là cô sai, hay Liễm Văn sai đây hả?

Lần này Diệp Ân không muốn bỏ qua, cô mím môi phản ứng: "Chuyện xung đột thế này không phải diễn ra thường xuyên sao? Em nghe nói. . . giáo viên không được phép can thiệp a!"
Hiếm thấy mi tâm Khương Nhã Tịnh co lại một chút, không dễ phát hiện.

Cô hỏi: "Ai nói với em giáo viên không được phép can thiệp?"

Diệp Ân cứng họng, mất vài giây mới đáp: "Là tin đồn không phải sao? Trường Cao Trung BD trước giờ luôn là như vậy."

Mi mắt Khương Nhã Tịnh rũ xuống, thanh âm rất trầm: "Là không muốn can thiệp, không phải không được phép can thiệp."

Cô tiến đến một bước, rút ngắn khoảng cách hai người lại, giọng trong veo như nước, hơi nghiêng đầu nói tiếp: "Lớp khác tôi không quan tâm. Nhưng em là do tôi phụ trách. Học trò của tôi, tôi không thể không quản."

Âm điệu thả nhẹ trong gió: "Tôi muốn quan tâm em cũng không được sao?"