Cô Gái Địa Ngục

Chương 230: Sự hèn mọn của Long đại sư



Edit: Frenalis

Thực sự có chút ý vị sâu xa đây.

Long đại sư lại hỏi: "Chủ ý xây tòa nhà bên hồ là của ai?"

Hiệu trưởng Chu ngẩn người: "Là quyết định của cả trường."

"Làm bừa!" Long đại sư giận dữ, "Bên hồ Mộc Diệp này không thể xây thêm bất cứ công trình nào, nếu không sẽ phá thế rồng, nguy cơ nhà tan người mất."

Mọi người đều hoảng sợ. Hiệu trưởng Chu mặt tái mét, lau mồ hôi trên trán: "May nhờ Long đại sư nhắc nhở, không thì chúng tôi đã phạm sai lầm lớn. Xin đại sư chỉ điểm, làm thế nào để hóa giải thế trận này? Tòa nhà số 5 mới của chúng tôi nên xây ở đâu cho phù hợp?"

Long đại sư nhìn bản đồ một lúc, lại đi dạo quanh trường một vòng, cau mày nói: "Hiệu trưởng Chu, tình hình trường học của ông khá phức tạp. Tôi thấy trận pháp này có chút không giống trận pháp của Trung Hoa, muốn hóa giải thế nào, tôi còn phải về suy nghĩ kỹ càng."

Nghe đến đây, tôi cũng rất kinh ngạc. Không phải trận pháp Trung Hoa, chẳng lẽ là trận pháp Nhật Bản?

Trước đó người của Âm Dương Liêu đã nói, họ đã bố cục ở Trung Hoa không phải một sớm một chiều. Chẳng lẽ từ trước khi thành lập Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, họ đã bắt đầu rồi?

Tôi bỗng nhớ ra, trước khi thành lập Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, Sơn Thành là thủ đô thứ hai, khi đó các chính khách đều ở Sơn Thành. Không chừng lúc đó gián điệp Nhật Bản đã trà trộn vào, thiết kế ngôi trường này vốn định gây ra chuyện lớn, nhưng sau đó bị người ta lập tượng Nhạc Phi trấn áp.

Chuyện năm đó hẳn là có ghi chép, tôi viện cớ rời đi, gọi điện thoại cho Tư Đồ Lăng, nhờ anh ấy giúp tôi điều tra.

Tư Đồ Lăng làm việc rất hiệu quả, buổi chiều đã đưa tài liệu cho tôi. Chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê sau trường, tôi xem qua tài liệu, quả nhiên không khác gì tôi suy đoán.

Người thiết kế trường năm đó là một kiến trúc sư tên Bành Thiên Ban, từng du học Nhật Bản. Sau khi về nước, ông ta rất có tiếng tăm trong giới kiến trúc, thiết kế nhiều công trình nổi tiếng.

Khi trường vừa xây xong, chưa kịp đưa vào sử dụng thì Tân Trung Hoa thành lập, các chính khách ở Sơn Thành đều chạy sang Đài Loan. Bành Thiên Ban chết trong chiến loạn.

Sau khi lập quốc, trường được sử dụng làm trường học. Một đạo sĩ đi ngang qua đây, tự bỏ tiền túi quyên tặng cho trường một bức tượng Nhạc Phi.

Xem ra, Bành Thiên Ban chính là quân cờ của Âm Dương Liêu, chỉ tiếc ông ta không gặp may, không thành công.

Nhưng trận pháp này vẫn là một mối nguy tiềm ẩn, nếu không nhổ tận gốc, sớm muộn gì cũng sẽ bị họ lợi dụng.

Năm đó đạo sĩ không phá hủy hoàn toàn trận pháp này, vì khi đó những thứ này đều bị coi là mê tín dị đoan. Nếu ông ấy nói ra sự thật, không chỉ trận pháp không bị phá, mà ông ấy còn gặp nguy hiểm.

Hơn bảy mươi năm trôi qua, Âm Dương Liêu muốn thực hiện lại âm mưu năm xưa.

Kẻ đổ sơn lên tượng Nhạc Phi rất đáng nghi.

Tôi gấp tài liệu lại nói với Tư Đồ Lăng: "Cảm ơn anh lần này, tôi nợ anh một ân tình."

"Vừa hay, tôi cũng có việc nhờ cô, xem như cô trả lại ân tình cho tôi." Tư Đồ Lăng cười nói.

"Chuyện gì?" Tôi hỏi, "Chỉ cần tôi làm được, nhất định không từ chối."

Tư Đồ Lăng nói: "Sau vụ âm binh lần trước, cấp trên rất coi trọng an ninh của Sơn Thành, nên đã đặc biệt phê duyệt cho cục cảnh sát thành lập một tổ điều tra vụ án đặc biệt, do tôi phụ trách."

Tôi cười: "Đây là chuyện tốt mà."

"Tốt thì tốt, nhưng đáng tiếc các thành viên đều là lính mới tốt nghiệp trường cảnh sát, tuy tố chất đều rất tốt, nhưng đó là đối phó với người sống, còn đối phó với người chết thì chưa có kinh nghiệm gì." Tư Đồ Lăng nói, "Cho nên tôi mới đến nhờ cô giúp đỡ."

Tôi hơi ngạc nhiên: "Anh muốn tôi giúp anh huấn luyện họ?"

Tư Đồ Lăng gật đầu: "Đúng vậy, ý tôi là thế. Tôi biết tu đạo cần có thiên phú, tôi không yêu cầu cô nhận họ làm đệ tử, chỉ mong cô có thể dạy họ một số phương pháp mà người thường cũng có thể dùng để đối phó với ma quỷ."

Tôi suy nghĩ một lúc, trong sách của bà nội quả thực có ghi lại một số phương pháp trừ tà mà người thường có thể dùng, liền gật đầu: "Được, đợi tôi giải quyết xong việc trong tay, sẽ giúp anh huấn luyện lính mới."

Tư Đồ Lăng cười cảm kích: "Có cần tôi giúp gì không?"

"Tạm thời không cần." Tôi lắc đầu. Nếu đối phương thực sự là Âm Dương Đại, thì thực lực chắc chắn không thể xem thường, tốt nhất không nên kéo Tư Đồ Lăng vào.

Tôi chợt nghĩ, Long đại sư này cũng có chút bản lĩnh, bây giờ hắn đã phát hiện ra trận pháp, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ cách phá giải. Cách duy nhất của Âm Dương Liêu là giết người diệt khẩu.

"Tư Đồ, tôi còn có việc gấp, đi trước đây. Xong việc tôi sẽ liên lạc lại anh." Tôi cầm túi xách định đi ra ngoài, bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt. Tôi quay đầu lại, thấy Tư Đồ Lăng đang nhìn tôi với ánh mắt sáng rực.

Tôi vội rụt tay lại, có vẻ như anh ấy cũng nhận ra sự thất thố của mình, vờ ho khan hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng vừa rồi: "Nếu cần gì, cứ gọi điện thoại cho tôi, đừng quên chúng ta là bạn tốt."

Nghe vậy, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Yên tâm đi, chúng ta thân nhau thế này, tôi sẽ không khách sáo đâu. Đến lúc đó anh đừng từ chối đấy."

Tư Đồ Lăng nhìn tôi nghiêm túc: "Tuyệt đối không."

Tôi khẽ gật đầu: "Vậy thì cảm ơn trước nhé."

Tôi nhanh chóng rời khỏi quán cà phê, Tư Đồ Lăng nhìn theo bóng tôi, nhấp một ngụm cà phê Americano. Vị đắng nguyên chất, đậm đà, không hề dễ uống.

Anh ấy không thêm đường, để vị đắng chát lan tỏa trong miệng, như thể nỗi đau trong lòng cũng vơi đi phần nào.

******

Tôi gọi điện cho Tống Tống: "Tống Tống, cô có thể giúp tôi tìm hiểu xem Long đại sư đang ở đâu không?"

"Chuyện nhỏ, tôi là ai chứ, tôi là thám tử Tống Tống mà." Tống Tống vỗ ngực đảm bảo với tôi.

Đừng thấy cô ấy lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy, thực ra Tống Tống rất giỏi giao tiếp. Mới nhập học vài tháng mà bạn bè của cô ấy đã đầy cả trường.

Chỉ một lát sau, điện thoại của cô ấy đã gọi đến: "Tiểu Lâm, tôi hỏi rồi, Long đại sư đang ở phòng tổng thống của khách sạn Thiên Lâm, số 888. À, tối nay họ còn đi giải trí ở KTV Vương Miện nữa."

Tôi lập tức sững sờ. Có nhầm lẫn gì không? Vị Long đại sư này không phải rất chính trực sao? Không phải là hình mẫu cao nhân thoát tục sao? Sao lại đi KTV giải trí?

Tôi đành phải lặng lẽ đến KTV Vương Miện. Tống Tống quả thật rất tài, đến cả số phòng bao cũng điều tra được. Tôi vào phòng ngay cạnh phòng của họ. Cô nhân viên phục vụ phòng VIP niềm nở hỏi tôi: "Cô có cần gọi các "thiếu gia" để phục vụ không?"

Tôi cau mày nói: "Không cần, cảm ơn." Nói rồi, tôi đưa cho cô ấy mấy tờ tiền. Cô ấy cười miễn cưỡng nhận lấy. Khách khác đến đây toàn gọi "thiếu gia công chúa" phục vụ, vung tiền như nước. Còn tôi chỉ gọi vài chai bia, tiền boa cũng chỉ vài trăm tệ, cô ấy không tỏ thái độ khó chịu đã là có đạo đức nghề nghiệp lắm rồi.

Tôi để cô nhân viên ra ngoài, vừa uống bia vừa quan sát phòng bên cạnh. Càng nhìn, tôi càng sốc.

Vị Long đại sư đạo mạo, mặt đầy chính khí kia, hiện tại lại đang ôm ấp, vui vẻ với mấy cô tiếp viên trẻ trung xinh đẹp. Hiệu trưởng Chu đích thân tiếp đón hắn.

Cả nhóm càng lúc càng hăng hái. Long đại sư uống hết ly này đến ly khác, mặt đỏ bừng. Trên bàn bày la liệt đủ loại rượu mạnh.

Long đại sư còn ở trên người mấy cô tiếp viên sờ loạn lung tung không ngừng, càng sờ quần áo càng ít, hình tượng cũng càng ngày càng khó coi.

Không thể nhịn được nữa! Nếu không tận mắt chứng kiến hắn bày trận pháp, tôi cũng nghi hắn là kẻ lừa đảo. Nhưng thôi, loại người này tôi không nên dây vào.

Nốc cạn chai bia cuối cùng, tôi định rời đi thì bỗng cảm nhận được một luồng quỷ khí. Tôi nheo mắt, sai Kim Giáp tướng quân phân ra vài phân thân, lặng lẽ chui vào các phòng bên cạnh.

Tôi nhìn thấy trong phòng bao có hai con quỷ lượn lờ trên không trung một lúc rồi nhập vào thân xác hai cô tiếp viên xinh đẹp đang ngồi trong lòng Long đại sư.

Hai cô gái bỗng sầm mặt, mắt lóe hồng quang. Họ chộp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, hướng phía ngực Long đại sư đâm tới. Long đại sư uống đến say khướt, làm rơi cả ly rượu. Hắn mở to đôi mắt mơ màng mông lung, còn cúi xuống định nhặt cái ly. Đúng lúc đó hai cô tiếp viên đâm dao tới, trượt qua đầu Long đại sư, dao ghim cả vào ghế sô pha phía sau hắn.

Trưởng hậu cần là người tỉnh táo nhất, hét lên: "Các người làm gì vậy?"

Trong khe cửa lại chui ra hai con quỷ, tiến đến nhập vào thân hai cô tiếp viên khác. Ánh mắt các cô ấy đỏ ngầu, lao tới cắn vào cổ vị trưởng hậu cần.

Ông ta kêu lên thảm thiết, cổ bị cắn sâu hoắm đứt cả động mạch chủ. Máu phun ra như suối bắn tung tóe lên tường, để lại những vết loang đỏ.

Hiệu trưởng Chu kinh hãi, đẩy cô tiếp viên sang một bên rồi đứng bật dậy, hét lớn: "Các người điên rồi sao? Dừng tay! Mau dừng tay!"

Long đại sư mơ màng đứng dậy, nấc lên vì hơi men, lẩm bẩm: "Đây là biểu diễn ngẫu hứng à? Không tồi, không tồi, phục vụ ở đây cũng biết cách tạo bất ngờ đấy."

Vừa dứt lời, bốn cô gái trong trang phục tiếp viên ùa đến, tay lăm lăm chai rượu vỡ và dao gọt hoa quả, lại hướng về phía hắn đâm tới.

Tôi lập tức ra lệnh cho Kim Giáp tướng quân, bầy côn trùng phân thân bay lên, bám vào gáy các cô gái, điên cuồng hút quỷ khí trong cơ thể họ.

Các cô gái hét lên thảm thiết, quẳng vũ khí xuống lăn lộn giãy giụa trên mặt đất. Chu hiệu trưởng vội vàng nhảy lên, kéo tay Long đại sư: "Long đại sư, đi mau, mấy cô này bị điên rồi!"

Long đại sư choàng tỉnh lao ra khỏi phòng, vừa thấy một nhân viên phục vụ, liền kích động quát lên: "Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Toàn thuê mấy đứa điên về tiếp khách, còn dám quảng cáo là nơi giải trí tốt nhất Sơn Thành? Bên trong toàn người chết kia kìa, có biết không?"