Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 318: Tới...



Lâm Yên đứng ở cửa phòng chứa đồ, khẩn trương nuốt nước bọt.

Bên trong sẽ không phải một đàn anti fan lao ra trùm đầu đánh cô một trận tơi bời chứ?

Không thể trách cô suy nghĩ lung tung, chủ yếu là do Bùi Nam Nhứ đột nhiên kêu cô tới chỗ như thế, thật sự là quá kì quái...

Lâm Yên lắc đầu, ném mấy suy nghĩ lung tung trong đầu đi, vừa rồi khi tiến vào phòng bao, cũng đã xác nhận qua ở trước mặt Bùi Nam Nhứ, Bùi Nam Nhứ khẳng định là có chuyện gì mới đúng.

Nghĩ tới đây, Lâm Yên vội vàng đi tới trước phòng chứa đồ, vươn tay, thử thăm dò chậm rãi đẩy cửa một chút.

Cánh cửa kia phủ đầy tro bụi, khóa phía ngoài cũng bị gỉ, Lâm Yên nhẹ nhàng đẩy, liền mở được một cái khe, xem ra chẳng qua là khép hờ.

Lâm Yên thấy thế, thoáng dùng chút sức, một giây sau, "Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng chứa đồ hoàn toàn bị đẩy ra.

Lâm Yên cất bước đi vào.

Chỉ thấy bên trong phòng chứa đồ không mở đèn, một mảnh tối tăm, chỉ có một ô cửa sổ nho nhỏ lệch phía trên, lộ ra một chút tia sáng, mơ hồ có thể thấy trong phòng lộn xộn chất đống đồ đạc, trong phòng rối bời, tràn đầy tro bụi cùng mạng nhện, xem ra là đã không ai dùng qua thời gian dài.

Lâm Yên đang suy nghĩ ý đồ của Bùi Nam Nhứ, lúc này, đột nhiên thấy được một chút màu đỏ rực rỡ trong tối tăm.

Ánh sáng rực rỡ ở trong màn đêm kia, sáng tắt chớp nháy.

Chờ sau khi Lâm Yên thoáng thích ứng với tia sáng tối tăm, cuối cùng thoáng thấy rõ, màu đỏ rực rỡ kia, là một đầu thuốc đang cháy.

Mà mờ tối, một vệt bóng người cao to đứng nghiêng ở bên cạnh tủ cao cũ nát.

Gió đêm thổi tan tầng mây màu mực, cửa sổ nho nhỏ nghiêng phía trên lộ tia sáng giúp sáng lên mấy phần.

Chỉ thấy trên thân thể người nọ mặc một bộ áo khoác lớn, con ngươi hơi rũ xuống, ngón tay kẹp một điếu thuốc thơm, tàn thuốc lẳng lặng thiêu đốt, một điểm màu đỏ trong bóng đêm sáng tối chập chờn.

Dường như là đã nhận ra tiếng bước chân của Lâm Yên, nam nhân đang hút thuốc lá thoáng nghiêng người qua phía Lâm Yên.

Trong hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá, mặc dù Lâm Yên vẫn như cũ nhìn không rõ khuôn mặt nam nhân cho lắm, nhưng vẫn nhận ra hắn là ai.

Bùi... Duật Thành...

Trong bóng tối, cảm xúc ở đáy mắt nam nhân tựa hồ còn đậm đặc hơn bóng đêm.

Bên trong phòng chứa đồ bỏ hoang, một mảnh tĩnh mịch, mà sườn mặt của nam nhân trong bóng đêm, mị hoặc đến làm người sợ hãi.

Ngay khi Lâm Yên mặt mũi tràn đầy kinh ngạc ngẩn người, bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn của nam nhân ——

"Tới."

Gió đêm triệt để đẩy lùi mây đen.

Lâm Yên cuối cùng hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt nam nhân.

Trong bóng đêm, sắc mặt của nam nhân hơi có chút mỏi mệt, tùy ý mặc áo khoác rộng thùng thình, một thân phong trần mệt mỏi, lạnh lùng hờ hững nhìn về phía tầm mắt của cô, lại trong nháy mắt nhóm lửa trên thân thể cô, một thanh âm khàn khàn kia, càng làm cho toàn thân cô xiết chặt.

Lâm Yên nháy nháy mắt, vô thức bước từng bước đi về phía nam nhân, vừa đi, một bên mặt mũi tràn đầy ngoài ý muốn mở miệng, "Ách, Bùi tiên sinh? Thật sự chính là ngài sao! Bùi Ảnh Đế đột nhiên kêu tôi tới nơi này, tôi vừa rồi còn đang kỳ quái đến cùng là có chuyện gì..."

Dưới chân Lâm Yên có đủ loại đồ vật rối loạn, cô cẩn thận tránh những vật kia, đi về phía Bùi Duật Thành, giờ phút này, cô cách Bùi Duật Thành còn có hai, ba bước.

"Bùi tiên sinh, không phải tuần sau ngài mới có thể trở về sao? Làm sao lại đột nhiên về nước? Còn ở nơi này..."

Còn chưa dứt lời, một giây sau, bên hông Lâm Yên đột nhiên bị xiết chặt, tất cả những lời còn lại đều nghẹn ở cổ họng.

Ánh mắt nam nhân lành lạnh trước sau như một, lẳng lặng nhìn nữ hài trước mắt, không nhanh không chậm dụi thuốc tàn, dập tắt.

Lâm Yên chưa kịp đi đến trước mặt, cánh tay dài đã duỗi ra, dùng sức ôm cô vào trong ngực...