Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 274: Em dám không?



Mắt thấy Hạ Nhạc Phong lái xe đua màu bạc sắp xông đến ngọn núi, tay đua xe phía trước nhanh chóng chạy qua phía bên phải, từ đó chặn Hạ Nhạc Phong vượt qua.

Đội xe Hạ gia cùng đội xe dưới tay Lão Thang đã cũng tiến hành nhiều lần thi đấu, đối với phong cách của Hạ Nhạc Phong, tay đua xe của đội xe Lão Thang cũng đã có nghiên cứu, vô luận là trình độ xe đua, cũng hay là trang bị xe đua của Hạ Nhạc Phong, ở đội xe Hạ gia đều thuộc về hạng chót, nhưng phong cách hôm nay, lại khác dĩ vãng một trời một vực.

Hạ Nhạc Phong ở trên đường đua hết sức cẩn thận bình ổn, nhất là ở loại đường sân thi đấu đường bên ngoài, càng thêm ổn trọng, nhưng hôm nay lại dám đột nhiên thay đổi hướng vượt qua ở trên núi, khiến cho vị tay đua xe nhà Lão Thang này có chút không thể tưởng tượng.

Chỉ có điều, làm sao hắn ta có thế để cho Hạ Nhạc Phong tuỳ tiện vượt qua như vậy.

...

"Không được... Hắn ta không nhường đường..."

Giờ phút này, lông mày Hạ Nhạc Phong nhíu chặt, vô thức muốn thả chân ga, từ bỏ vượt qua.

"Tiếp tục." Lâm Yên lạnh lùng nói.

"A... Chị Yên, tiếp tục, sẽ đụng vào xe trước mặt!" Hạ Nhạc Phong vội vàng mở miệng nói.

Thân là tay đua xe, Hạ Nhạc Phong tự nhiên là có khả năng phán đoán của mình, mà loại tình huống này, căn bản không có bất kỳ điều kiện gì để vượt qua.

Lâm Yên: "..."

Cô xem như phục rồi, tại sao có thể có tay đua xe chịu uất ức như thế.

Khoảng thời gian tới gần ngọn núi này, căn bản ngay cả kỹ thuật vượt qua xe phía trước cũng không tính được.

Mà vị tay đua xe nhà Lão Thang phía trước kia, cũng vô cùng gà mờ, loại phương thức ngăn trở này, căn bản nhắm hai mắt cũng có thể vượt qua, không có một chút kỹ thuật nào.

Hạ Nhạc Phong như này, trở thành hạng chót trong số tay đua xe cấp thấp, tuyệt không thiệt thòi.

"Nếu như em không muốn đội xe của ông ngoại giải tán, vậy liền nghe chị, nếu như em cảm thấy thắng thua của trận này không quan trọng, bây giờ em có thể sang bên cạnh dừng xe." Lâm Yên nhìn về phía Hạ Nhạc Phong, ánh mắt lành lạnh.

"Ai, chị Yên... Coi như em van cầu chị, đừng có quấy rối, chị lại không hiểu xe đua, dựa theo lời chị nói, rất dễ xuất hiện sự cố, ở bên trên loại đường núi này, một khi xảy ra chuyện, đều là sự cố lớn!" Hạ Nhạc Phong nhíu mày mở miệng.

Giờ phút này, Lâm Yên hơi có chút bất đắc dĩ thở dài.

Bây giờ, tay lái xe đua ở trong tay Hạ Nhạc Phong, cho dù thực lực của cô như thế nào, không có quyền điều khiển vô lăng, lại thêm Hạ Nhạc Phong căn bản không nghe lời, coi như ông Trời tới, cũng là tốn công vô ích.

Hạ Nhạc Phong này hoàn toàn chính là gỗ mục không thể khắc được!

"Chậc chậc." Lâm Yên nhìn Hạ Nhạc Phong, cười lạnh một tiếng: "Tiểu Phong, dùng trình độ của em, cũng khó trách ở hạng chót của loại thi đấu hạng này."

Nghe Lâm Yên nói, Hạ Nhạc Phong hơi sững sờ: "Chị Yên, chị đây là ý gì... Chị Yên, chị căn bản không hiểu xe đua, em không thể bởi vì bực bội đi làm chuyện nguy hiểm như vậy!"

Nghe thấy, Lâm Yên lắc đầu, nói: "Làm sao lại nói là bực bội, đây là liên quan đến tôn nghiêm, chiếc xe đua phía trước kia, vũ nhục em như vậy, em cũng thờ ơ? Em nhìn lại một chút, hắn ta lái cỗ xe phía bên phải, cách ngọn núi tối thiểu nhất còn có năm mét trở lên, xe của em rộng bao nhiêu, đến năm mét?"

Không đợi Hạ Nhạc Phong mở miệng, Lâm Yên nhẹ giọng cười một tiếng, nói: "Thôi, nhanh chạy xong vòng này, em liền thả chị xuống đi, chị em không ngồi được loại xe uất ức này."

"Chị Yên, chị... Chị làm sao lại nói như vậy, chị từng tiếp xúc qua xe đua à, chị chạm qua xe đua à, rõ ràng cái gì cũng không hiểu, còn chỉ huy em lung tung!" Hạ Nhạc Phong giận.

"Chị một người không chạm qua xe đua, cũng dám vượt qua hắn ta, em dám không." Lâm Yên cười lạnh.