Cô Độc Chiến Thần

Quyển 26 - Chương 8: Đều mang ý xấu



Vào lúc thuộc hạ của Khang Tư ở quán rượu khoe khoang, Khang Tư đi về phía tòa thành Bỉ Khắc.

Giáp Linh đã sớm ẩn thân đi theo từ lúc ra khỏi cửa, cho nên bênngoài nhìn thì Khang Tư chỉ mang theo mấy tùy tùng, nhưng ai biết bênngười lại ẩn nấp một tên ma đầu?

Mà trước khi Khang Tư đếnnơi, trên ban công tòa thành Bỉ Khắc, lão nhân kia đang chờ đợi Bá tướcBỉ Khắc hỏi han. Bá tước Bỉ Khắc nhìn về phương xa nói:

- Nếukhông phải nhiều người đều chứng minh quả thật Khang Tư dựa vào lựclượng bản thân tiêu diệt Tuyết Lang bang, ta căn bản không tin TuyếtLang bang cứ thế biến mất là sự thật.

- Đại nhân! Tuy rằng mất cờ Tuyết Lang bang được bố trí âm thầm, nhưng lực lượng vũ trang chúngta giấu ở trang viện lại cũng không phải là giả.

Lão nhân chỉ có thể nói như thế, hắn cũng không thể tượng tượng được quân Khang Tưthật sự mạnh mẽ đến mức độ này. Cho nên sau khi lão trở về bẩm báo, lậptức khuyên giải Bá tước bỏ toan tính trả thù Khang Tư đi. Bởi vì thật sự không biết cần bao nhiêu lực lượng mới có thể hoàn thành việc trả thùnày. Trả giá cùng thu được thật sự quá chênh lệch, dùng từ “Mất nhiềuhơn được” đều không đủ để hình dung chênh lệch như vậy.

Bátước đương nhiên không phải là một người không còn thuốc chữa, sẽ khôngvì xả giận mà tiêu hao hết lực lượng của mình vào chuyện vô nghĩa này.

Cho nên Bá tước nhíu mày, hỏi:

- Ngươi nói Khang Tư kia rốt cuộc là bởi vì sao mà tiêu diệt TuyếtLang bang? Hắn không thể không biết phía sau Tuyết Lang bang có ngườiduy trì, chẳng lẽ hắn không sợ làm mất lòng người duy trì Tuyết Langbang sao? Thằng ngốc cũng biết người có thể duy trì Tuyết Lang bang trởnên mạnh mẽ như vậy chính là nhân vật không dễ trêu chọc.

Lãonhân nói thầm trong lòng: “Người ta dũng mãnh như vậy thì sợ gì dễ trêuchọc hay không.” Nhưng trên mặt lại có vẻ chần chờ nói:

- Cólẽ người này không biết rõ chi tiết người đứng sau Tuyết Lang bang. Cólẽ người này thuộc loại thấy tiền sáng mắt, cho dù vì giải thưởng cũngkhông sợ là kẻ địch với Công tước?

Bá tước cười lạnh nói:

- Hừ! Tên Công tước nghèo túng kia thật đúng là không ai để trong mắt đây!

Lão nhân đón ý nói hùa một chút, nói tiếp:

- Thần nghĩ Khang Tư này dường như thật biết điều, bởi vì tất cả đầu mục Tuyết Lang bang đều không để lại một người sống sót.

- Hơn nữa, những tài liệu của Tuyết Lang bang đều bị hắn thiêu hủy.Tuy rằng là nói người Tuyết Lang bang đốt lửa tự thiêu nhưng âm thầmphái người hỏi thăm, đám bang chúng Tuyết Lang bang bị bắt lại nói cănbản không có cơ hội đốt lửa. Từ đây có thể thấy Khang Tư không muốn trêu chọc người đứng sau Tuyết Lang bang.

Bá tước nghĩ một chút, cười nói:

- Để xem Khang Tư này là người thế nào rồi quyết định sau.

Lão nhân dò hỏi:

- Dạ! Như vậy lúc trao tước vị có cần thông báo cho đám gia thần được phong không ạ?

Bá tước khoát tay:

- Không cần, chỉ cần người trong thành là được. Hai tước vị kia tathật sự là không bằng lòng nhưng đáng tiếc lại không có biện pháp khôngcho. Mẹ kiếp!

Nói đến đây Bá tước lại không kìm nổi tức giận tận trời.

Lão nhân không kỳ quái ngược lại cảm giác đồng ý sâu sắc. Vốn là củamình, thật vất vả mất một hồi công phu mới thu hồi được lãnh địa vàotrong túi, còn không có biến thành lãnh địa phụ thuộc trực tiếp của mình lại phải đưa cho người khác.

Hơn nữa chuyện lấy cớ đưa rangoài này vẫn còn là chính mình làm ra, thật sự là mang đá tự đập vàochân mình! Thật sự là có khổ mà không nói được, chỉ có thể âm thầm chửithề.

Khang Tư vào thành Bá tước trong khi Bá tước đại nhân tức giận. Sau một hồi xã giao, Bá tước mời Khang Tư ra ban công tòa thànhBá tước uống trà.

Nhìn thấy chỉ có Bá tước cùng một lão nhân,Khang Tư biết hẳn là có lời muốn nói vì vậy cũng liền một mình nhận lời, lẳng lặng thưởng thức trà.

Đương nhiên Giáp Linh vẫn ẩn thân đi theo, bằng không Giáp Nhất làm sao yên tâm Khang Tư một người mạo hiểm.

Bá tước quan sát kỹ lưỡng Khang Tư, ấn tượng duy nhất chính là mộtngười trẻ tuổi thực sự thận trọng, ngoài ra căn bản không thấy được cáigì đặc thù. Thậm chí lúc nhìn thấy hắn đến tòa thành này liền biết đượchẳn là một nhân vật thuộc loại sĩ quan.

Trầm lặng một chút, Bá tước trước tiên lên tiếng hỏi:

- Khang Tư! Ngươi làm sao lại muốn tiêu diệt Tuyết Lang bang? Là bởivì tinh thần trọng nghĩa hay là Tuyết Lang bang đắc tội ngươi?

Khang Tư cười cười:

- Ồ! Nên nói thế nào cho phải đây. Kỳ thật nếu Tuyết Lang bang khôngphải có giải thưởng thật lớn như vậy, nếu không phải Tuyết Lang bangtiêu diệt người nhà của mấy tên thuộc hạ của ta ở trấn Lâm Đầu. Chỉ sợta cũng không có hứng thú trêu chọc Tuyết Lang bang.

Nói đếnđây, Khang Tư không khỏi nhớ tới sau khi tiêu diệt Tuyết Lang bang, mấyngười Bỉ Lâm Đặc Tư xuất thân từ trấn Lâm Đầu xúc động tới mức gào khóclớn rơi lệ đầy mặt.

Xem ra bọn họ không phải không thèm để ý,không phải không muốn báo thù. Chỉ là năng lực quá nhỏ yếu chỉ có thểlàm cho bọn họ chôn cừu hận ở dưới đáy lòng. Hiện tại thù lớn được báo,cuối cùng có thể phát tiết hết ra.

- Ồ! Thuộc hạ của ngươi cóngười của trấn Lâm Đầu? Đó là hương trấn dưới quyền lãnh địa Nam tướcLâm Tuyết đúng không! Ha ha! Từ ngày mai đó chính là lãnh địa của ngươirồi!

Bá tước nói cười đến đây đột nhiên nói:

- Ngươi thật sự rất thiếu tiền?

Khang Tư không có chút kinh ngạc, trực tiếp gật đầu nói:

- Không cẩn thận giành được lãnh địa rộng lớn như Thanh Hương lĩnh,hơn nữa mở rộng binh lính quá tốn kém. Mà ngài cũng biết Thanh Hươnglĩnh chỉ có một thôn trấn là trấn Thanh Hương, hơn nữa nguồn thu nhậpcủa thôn trấn ta gần nư không có thu được, tài chính thật sự nghèo túng. Cũng vì thế cho nên đặt mục tiêu vào trên mỏ vàng lớn Tuyết Lang bangnày.

- Ừ! Tuyết Lang bang quả thật là một mỏ vàng lớn. Tuynhiên ngươi không có tính toán đến việc mình có thể sẽ thất bại hay sao?

Bá tước tiếp tục hỏi.

- Ha ha! Chuyện này thì không! Không phải là tự tin năng lực quân đội của mình mà ngay từ đầu ta đã quyết định. Nếu đánh không lại vậy pháingười đi ám sát, một ngày giết bọn họ vài người, rồi cũng có ngày hoàntoàn tiêu diệt Tuyết Lang bang. Chuyện này thì ta thật sự tự tin nănglực thuộc hạ của mình.

Khang Tư tiếp tục giữ nguyên nụ cười nói.

Bá tước nghe nói như thế, không kìm được nhớ tới người thần bí tuyêndương khắp thành kia. Nghe nói vệ đội thủ thành căn bản không biết người này xuất hiện thế nào, hơn nữa tốc độ cực nhanh căn bản không ai có thể đuổi theo hắn. Khang Tư nói hắn đối với ám sát rất nắm chắc, hẳn là bởi vì có người này rồi!

Tuy rằng biết lời nói này của Khang Tưcó mùi cảnh cáo nhưng Bá tước cũng không để ý. Dù sao chỉ là trốn ở mộtnơi bí mật gần đó ám sát mà thôi, hơn nữa loại ám sát này cần dễ dàngtiến vào mới có thể phát huy tác dụng. Như tòa thành của mình trừ phi hộ vệ phản loạn, bằng không căn bản không sợ có người lẩn vào thành ámsát.

Bá tước lại tự hỏi một chút, sau đó hỏi Khang Tư:

- Không biết Khang Tư ngươi sau khi đạt được hai lãnh địa này có tính toán gì không?

Khang Tư trầm ngâm, một lúc sau trả lời:

- Có! Trước tiên thu hút một số người tới khai phá đất hoang, xâydựng một số công trình lãnh địa, gia tăng một phần quân đội. Chờ sau khi mọi chuyện trong lãnh địa đi vào quỹ đạo thì hưởng thụ cuộc sống. Ngoài ra thì không có gì để làm.

- Ha ha! Chỉ sợ không có dễ dàngcho ngươi hưởng thụ cuộc sống đâu. Chỉ cần xây dựng một tòa thành đạibiểu sự vinh quang gia tộc ngươi thì cần phải hao phí rất nhiều thờigian. Như tòa thành Bỉ Khắc này, ước chừng tốn mất hơn mười năm của giatộc ta.

Bá tước cười nói.

Tiếp theo hai người nóimột chút về sự thay đổi quý tộc trong Tuyết quốc. Các loại chuyện linhtinh như là: Nữ nhân gia tộc nào xinh đẹp, thu nhập thành trấn nào caonhất, địa phương nào nghèo túng nhất.

Sau một hồi nói chuyện hữu nghị với nhau, Khang Tư được người hầu của Bá tước dẫn đi nghỉ ngơi.

Khang Tư vừa đi, Bá tước lập tức hỏi lão nhân vẫn bưng trà rót nước không nói một lời kia:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Theo lời nói của hắn thì không có dã tâm gì. Bởi vì hắn không ngờlại nói đến việc chiêu mộ bao nhiêu binh lính trước mặt chủ nhân Bỉ Khắc lĩnh. Hơn nữa theo hành vi của hắn, chắc là một người biết điều tuântheo quy củ hiện có. Nếu đại nhân thu nạp hắn vào dưới trướng, thật sựlà một bề tôi có năng lực. Nhưng mà đáng tiếc…

Lão nhân nói đến đây giọng điệu có vẻ cảm thán.

Bá tước cũng cảm thán nói:

- Đúng vậy! Thật sự là đáng tiếc, bởi vì hiện tại hắn tương đương làmột quý tộc lớn có được hai lãnh địa Tử tước, một lãnh địa Nam tước cùng mộ lãnh địa kỵ sĩ. Căn bản không có khả năng đầu nhập vào bất kỳ ngườinào, chỉ có bị người đến đầu nhập thôi.

- Đại nhân. Kỳ thậthai khối đất kia đều phải cho hắn không bằng ngài dứt khoát sắc phonghai khối lãnh địa đó cho hắn, văn kiện nộp lên Công tước. Như vậy cóthân phận người sắc phong cũng là không tồi. Dù sao loại người bằng lòng tuân theo quy củ vốn có như hắn là không có thói quen phản bội. Bởi vậy nếu thật sự có chuyện gì, ngài cũng có thể bằng vào thân phận ngườiphong cho hắn mà lệnh hắn xuất binh trợ giúp.

Lão nhân có điểm cẩn thận nhắc nhở.

Lão nhân sở dĩ đặc biệt nhắc nhở là bởi vì hiện tại hai khối lãnh địa là giải thưởng được treo, người nhận được tự động trở thành quý tộc độc lập được mọi người chấp nhận.

Đừng xem quý tộc độc lập thậttự do, không cần nghe mệnh lệnh bất kỳ ai. Nhưng là bởi vì quý tộc độclập không có cấp trên như vậy ai cũng đều có thể tìm hắn quấy rầy.

Phải biết rằng “ai” này cũng bao gồm người treo giải như Bá tước BỉKhắc ở trong. Mà sau khi sắc phong, Khang Tư là gia thần được Bá tướcphong, hắn chắc chắn cảm động mà phải nhìn mặt Bá tước làm việc.

Về phần người được hai người khác sắc phong, ở Tuyết quốc chuyện nàytuy rằng hiếm thấy nhưng cũng không phải không có, hơn nữa địa vị đặcbiệt.

Bởi vì nếu hai người sắc phong chiến tranh, người đượchai người đó sắc phong hoặc là không tham gia hoặc là tùy tiện đứng ởmột bên, so với quý tộc độc lập còn tiêu dao hơn.

Chỉ là loạiquý tộc này rất khó xuất hiện. Bởi vì sau đó hắn sẽ phải nhận lấy lửagiận của người sắc phong cho hắn. Đây cũng không phải chuyện ai cũng cóthể làm bừa.

Dựa theo quy củ của quý tộc, Bá tước không thểsắc phong Tử tước mà chỉ có thể sắc phong Nam tước trở xuống. Nhưng Công tước có quyền này đã bị thuộc hạ của mình là Bá tước chiếm lấy. Tất cảquý tộc trong lãnh địa Bá tước đều biến thành gia thần được Bá tướcphong cho, cho nên Bá tước tự nhiên có được quyền lực sắc phong cho Tửtước.

- Ồ! Đúng. Quả thật như thế. Ha ha! Cáp Nhĩ cũng làngười sắc phong cho hắn, tuy nhiên chỉ cho hắn một mảnh đất hoang vắng.Mà ta lại cho hắn hai khối đất tốt đây. Nếu vậy… Ha ha! Được. Làm nhưvậy đi, tuy nhiên bên Cáp Nhĩ cũng phải an ủi một chút, nói là bởi vìthành viên gia tộc kháng nghị ta mới phải sắc phong.

Câu không nói hết của Bá tước Bỉ Khắc kia lão nhân cũng biết là thế nào. Tuy nhiên những lời này là không thể nói ra.

Hiện tại là đồng minh, nhưng ai biết quan hệ về sau là thế nào?

Ngày hôm sau, Khang Tư ở trong tòa thành dưới sự chứng kiến của người nhà Bá tước Bỉ Khắc, kỵ sĩ trực thuộc cùng với các đội buôn và nghiệpđoàn lính đánh thuê thành Bỉ Khắc tiếp nhận Bá tước đại nhân sắc phong.

Khi Bá tước đại nhân ký tên, đóng dâu ở trên hai cuốn da dê, Khang Tư hợp pháp trở thành chủ nhân hai lãnh địa Tử tước Quỳ Lạp cùng Nam tướcLâm Tuyết, tước vị cũng tự động trở thành Tử tước.

Đến lúcnày, Khang Tư hoàn toàn trở thành một quý tộc có diện tích lãnh địa lớnnhất trong lãnh địa Bá tước Bỉ Khắc trừ Bá tước ra. Theo địa vị mà nóithì đã là quý tộc lớn xếp thứ ba, chỉ dưới Bá tước cùng Tử tước Cáp Nhĩ.

Khang Tư vốn là xếp thứ hai nhưng ai bảo Tử tước Cáp Nhĩ là người sắc phong cho Khang Tư. Tuy rằng trả lại Thanh Hương lĩnh có thể trở thànhthứ hai nhưng ai lại ngu ngốc vì vị trí thứ hai mà vứt bỏ lãnh địa rộngrãi như Thanh Hương lĩnh.

Đương nhiên, dựa theo diện tích lãnh địa Khang Tư hiện có, nếu Khang Tư nguyện ý hoàn toàn có thể sắc phonghơn trăm quý tộc Nam tước, hơn mười vạn kỵ sĩ Huân tước các loại.

Đương nhiên chuyện điên cuồng này cũng chỉ có ngu ngốc mới có thể làm được. Bởi vì xuất hiện nhiều quý tộc như vậy, quý tộc cũng không còn là quý tộc nữa.

Khang Tư nhận lấy công văn lãnh địa, sau khi cáo lui Bá tước Bỉ Khắc lui ra ngoài. Hắn đi tới trụ sở nghiệp đoàn línhđánh thuê, nơi này sớm đã dùng hơn mười xe ngựa to chở gần bảy mươi vạnkim tệ.

Đoàn lính đánh thuê Khang Tư được tăng lên cấp năm,cho nên bị trừ đi hai vạn năm ngàn kim tệ. Tuy rằng người bên Khang Tưđau lòng… Nhưng đã trở thành đoàn lính đánh thuê có ngàn người võ trangcó thể chu du khắp nơi.

Tuy rằng có rất nhiều lính đánh thuêmuốn gia nhập nhưng Khang Tư không có chiêu mộ. Bởi vì hắn chuẩn bị biến đoàn lính đánh thuê này trở thành một lực lượng cơ động có thể tùy ýđiều động. Như vậy thành viên đoàn lính đánh thuê đều phải là binh línhtinh nhuệ của mình.

Ngoài ra Khang Tư còn tiêu phí bảy, támvạn kim tệ đặt mua một số lượng lớn hàng hóa của các đội buôn thành BỉKhắc. Binh khí, khoáng vật, vải vóc, dụng cụ nông nghiệp, hạt giống cácloại, đồ dùng quân đội, còn chiêu mộ một đám người giỏi tay nghề.

Hành động của Khang Tư làm người ta cảm thấy được hắn tiêu tiền hàophóng, lại càng khiến đội ngũ của hắn lớn gấp mấy lần. Đội buôn trừ bỏvận chuyển hàng hóa đặt mua còn mang theo rất nhiều vật tư chuẩn bị đếntrấn Thanh Hương buôn bán. Bọn họ là biết tin tức thuyền biển sắp xuấthiện.

Vô số dân chúng vây quanh xem Khang Tư, ánh mắt đều tậptrung vào trên hơn mười xe ngựa lớn. Mà những đoàn lính đánh thuê đếnđây một chuyến phí công thì hai mắt tỏa ra ngọn lửa ghen ghét. Tuy rằngmọi người đều ao ước có thể cướp tới tay những đồ vật kim tệ vận chuyểntrên xe nhưng lời đồn về sự mạnh mẽ của quân Khang Tư đã truyền khắptoàn thành. Ai cũng không dám mạo hiểm trêu chọc quân Khang Tư thíchkhoe khoang treo đầu người ở bên hông.

Về phần những người có ý lại có năng lực mà không sợ đoàn lính đánh thuê của Khang Tư, sau khinhìn thấy các đội buôn mang theo rất nhiều hộ vệ hộ tống vật tư đànhphải bất đắc dĩ bỏ ý niệm gây rối trong đầu.

Người quá nhiều,nếu diệt không hết một khi để lộ ra tin đồn vậy mình chỉ có thể vứt bỏchiêu bài lính đánh thuê nhiều năm vất vả công sức, biến thành đoàn giặc cướp mặc người hô đánh.

Cứ thế, dưới tình huống mọi người chỉ có thể chảy nước miếng mà không thể ra tay, Khang Tư mang theo đội ngũkhổng lồ bắt đầu đi về hướng trấn Thanh Hương.

Tuy rằng hiệntại lãnh địa Tử tước Quỳ Lạp cùng Nam tước Lâm Tuyết đều là của hắn,trên lãnh địa cũng có thành lũy của chủ nhân trước nhưng Khang Tư cũngkhông coi hai tòa thành này là nhà của mình.

Nhà của mình phải là ở trấn Thanh Hương. Không nói binh lính trong tay đều là người trấnThanh Hương. Càng quan trọng là di tích Vô Ưu Cung có liên quan đến dòng họ mình là ở Thanh Hương lĩnh. Cho nên đối với Khang Tư mà nói, trừ bỏThanh Hương lĩnh, nơi khác đều là đất lệ thuộc mà thôi.

Vàolúc đội ngũ đi ra ngoài thành, Khang Tư đột nhiên phát hiện ánh mắtthuộc hạ của mình trừ bỏ phục tùng và tôn kính như trước, càng nhiều làvẻ mặt không rõ ý tứ.

Vốn Khang Tư là không phát hiện đến ý tứ loại ánh mắt này là gì, nhưng khi nhìn ánh mắt nóng rực của Bỉ Lâm ĐặcTư cùng hai người anh em của hắn thì Khang Tư hiểu rõ.

Đây là ánh mắt khát vọng, ánh mắt khát vọng trở thành quý tộc.

Bản thân Khang Tư hiện tại có được tước vị Tử tước, trong lãnh địatrừ Bá tước đại nhân ra thì hắn lớn nhất, hoàn toàn có thể phong cho một nhóm kỵ sĩ Huân tước, thậm chí sắc phong cho Nam tước cũng không phảichuyện không làm được.

Khang Tư hiểu nếu không giải quyết vấnđề này là không xong. Bởi vì tất cả mọi người trong đầu đều có ý muốn đi lên, binh lính bình thường dùng đầu quân địch để đổi lấy công điền làhài lòng, nhưng các sĩ quan lại càng muốn tiến lên một tầng, muốn đượcban thưởng tước vị.

Trước kia hắn chỉ là một Huân tước, thuộcvề loại quý tộc thấp nhất, cho dù có được địa bàn Thanh Hương lĩnh khổng lồ thì sĩ quan dưới quyền cũng không cầu tước vị xa xôi. Nhưng hiện tại hắn là Tử tước, bọn họ tự nhiên bắt đầu theo đuổi.

Khang Tư không nhịn được bắt đầu tính toán xem giải quyết vấn đề này như thế nào.

Giống như hiện tại phong cho một quý tộc thì phải thưởng kèm theo một khối đất, sau đó hắn sẽ chỉ có thêm một thân phận mà hoàn toàn mất đilực khống chế đối với thuộc hạ?

Như vậy thuộc hạ sắc phong ra, phỏng chừng không bao lâu sẽ bằng mặt mà không bằng lòng với mình. Mộtkhi mình vào thế yếu như vậy sẽ tìm kiếm cơ hội thay thế mình. Thuộc hạcó trung thành đến thế nào thì cũng thay đổi như vậy, bởi vì cấp trênkhông có thủ đoạn khống chế hiệu quả.

Nguyện trung thành haykhông, phản bội mình hay không cũng không sao. Nhưng mà nếu lại làm cảntrở bước chân của mình thì lại không được. Xem ra phải nghĩ được cáchnào đó.

Vào lúc đội ngũ đi được một ngày, buổi tối lúc sắp xếp hạ trại, Khang Tư từ chối bữa tối đội buôn mời mà triệu tập toàn bộ sĩquan từ Bách phu trưởng trở lên vào tập họp.

Sĩ quan vệ độimười người, đám lính đánh thuê Hạ Lợi, Khải Lợi đổi thành sĩ quan línhđánh thuê là năm người. Những người hầu đi theo sớm nhất được cất nhắclên làm sĩ quan là năm người. Bỉ Lâm Đặc Tư cùng hai người anh em củahắn, thêm vào Giáp Nhất, Giáp Linh cùng Khang Tư. Tổng cộng là mười chín người ở trong một lều trại nhỏ có vẻ phi thường chật chội.

Nhưng trừ bỏ ba người Khang Tư, Giáp Nhất, Giáp Linh ra, mười sáu ngườikhác hoàn toàn không để ý chuyện này. Tất cả đều ngẩng đầu ưỡn ngực biểu hiện ra tư thế quân đội tiêu chuẩn nhất.

Bởi vì bọn họ rõràng bản thân mình là một trong những sĩ quan sớm nhất trong quân KhangTư. Kỳ thật trừ Giáp Nhất duy nhất là sĩ quan cao cấp không tính, bọn họ mới chân chính là sĩ quan cao cấp.

Bởi vậy bọn họ biết rấtrõ, trở thành quý tộc cũng không phải giấc mộng. Chỉ cần phục tùng mệnhlệnh, tạo được công huân, rồi lại biểu hiện mình trước mặt lĩnh chủ nhưvậy tước vị quý tộc gần như trong tầm tay.

Khang Tư liếc mắt qua mọi người một cái, cười cười:

- Tin tưởng các ngươi cũng biết lãnh địa mà lĩnh chủ như ta rộng lớn thế nào!

Không trách Khang Tư dùng từ rộng lớn để hinh dung, Huân tước ThanhHương chiếm bốn vạn dặm vuông, Tử tước Quỳ Lạp hơn năm vạn dặm vuông, mà trên giấy tờ lãnh địa Nam tước Lâm Tuyết chỉ có hơn một vạn dặm vuôngnhưng không nên quên lãnh địa Nam tước Lâm tuyết liền sát rừng rậm MạnĐặc Tư không có chủ nhân.

Đó là rừng rậm siêu lớn hơn năm mươi vạn dặm vuông. Chỉ cần đủ lợi hại cho dù chiếm cả rừng rậm này cũng không có vấn đề gì.

Các sĩ quan lập tức gật đầu không thôi, chờ nghe tới câu nói của Khang Tư:

- Cho nên việc mở mang lãnh thổ như vậy không thể chỉ một quý tộc như ta thống trị.

Sau lời nói này, tất cả những sĩ quan đều sáng rực hai mắt, sắc mặtđỏ bừng, thắt lưng cố gắng đứng thẳng hơn, ngực ưỡn cao hơn. Cố gắng bày ra một tư thế tiêu chuẩn nhất không thể bắt bẻ. Đám người Hạ Lợi khôngcần phải nói, Bỉ Lâm Đặc Tư nếu không cố gắng cắn chặt răng thì chỉ sợđã nhảy dựng lên.

- Nhưng là…

Lời chuyển ý của Khang Tư này khiến cho đám sĩ quan này suýt nữa nghẹn thở. Nhưng bọn họ cũngchỉ có thể vểnh tai lắng nghe câu nói tiếp theo của Khang Tư:

- Ta sẽ không dựa vào chế độ quý tộc hiện tại, bởi vì ta không muốn quýtộc mà ta sắc phong biến thành bộ dáng quân chủ không ra quân chủ, giathần không ra gia thần như hiện tại.

Khang Tư khoát tay ngăn ý đồ muốn mở miệng của các sĩ quan, tiếp tục nói:

- Các ngươi không cần phải phát biểu quan điểm. Bởi vì sự thiếu sótcủa chế độ không phải lời nói có thể sửa chữa. Chỉ có sửa chữa chế độmới có thể tránh được vấn đề này.

Các sĩ quan có thể nói gìđây? Yêu cầu Khang Tư giữ nguyên chế độ quý tộc hiện nay? Lời này vừanói ra liền biết rằng có ý đồ muốn độc lập, tuyệt đối sẽ bị đuổi tớibiên giới, rốt cuộc đừng nghĩ thăng tiến.

Hơn nữa suy nghĩ kỹlại, bản thân mình cũng không có ý đồ muốn phản bội, chỉ muốn đạt đượctước vị quý tộc mà thôi. Nếu lĩnh chủ có phương pháp có thể giải quyếtvấn đề này, vậy làm suy yếu quyền thế quý tộc của mình một chút cũngkhông phải là không được.

Đương nhiên quan trọng nhất chínhlà… hiện tại tất cả mọi người đều đợi Khang Tư ban thưởng. Khang Tư nóithế nào thì là như vậy, người được thưởng làm sao dám có ý kiến?

- Cho nên ta sẽ lập ra quy củ mới cho quý tộc mà ta sắc phong!

Khang Tư giơ một ngón tay:

- Đầu tiên, danh hiệu kỵ sĩ đặc biệt thuộc về hệ thống quân đội. Danh hiệu Huân tước đặc biệt thuộc về hệ thống quan văn.

- Mà kỵ sĩ và Huân tước lại chia làm ba bậc thấp, trung, cao. Bậcthấp được phong đất một trăm mẫu, cho phép có hai người hầu được đeođao. Bậc trung được phong năm trăm mẫu đất, được phép có năm người hầuđược đeo đao, có thể bầu ra một Ngũ trưởng; Ngũ trưởng có thể mặc áogiáp da. Cao cấp được phong một ngàn mẫu, cho phép có mười người hầuđược đeo đao, có thể bầu ra một Thập trưởng và một Ngũ trưởng, Thậptrưởng có thể mặc giáp sắt.

- Từ người hầu trở lên toàn bộ đều có chức vị trong quân đội hơn nữa phải báo lên phủ lĩnh chủ. Sau khinhận được lệnh bài đeo thắt lưng, có thể tự do đi lại trong lãnh địa.Đương nhiên những người hầu đeo đao đều do chủ nhân họ nuôi dưỡng.

Nghe nói thế các sĩ quan đầu tiên là sửng sốt, sau đó tất cả đều lộra vẻ mặt khát khao, một biểu tình mơ mộng tới những ngày tốt đẹp trongtương lai. Kỳ thật trong lòng bọn họ đều thật đau khổ.

Lĩnhchủ đại nhân không ngờ phân chia quý tộc đẳng cấp thấp thành ba bậc. Bậc thấp nhất không ngờ mới chỉ được một trăm mẫu đất. Đây chính là phá bỏtập tục một khi trở thành kỵ sĩ cấp thấp nhất đều có được mấy trăm mẫuđất.

Mà quan trọng nhất chính là lĩnh chủ đại nhân dùng số lượng người hầu để hủy bỏ binh lính tư nhân của quý tộc bậc thấp.

Nghĩ lại kỵ sĩ Phổ Đặc kia có được một ngàn mẫu đất nhưng hắn lại cóbao nhiêu võ trang tư nhân? Chừng năm sáu trăm người! Mà mình kỵ sĩ caocấp đồng dạng có được một ngàn mẫu đất thì thế nào? Chỉ có thể được phép có mười người hầu được đeo đao!

Trời ạ! Đây chính là không bằng đoàn lính đánh thuê cấp một!

Vừa nghĩ đến đoàn lính đánh thuê, các sĩ quan bắt đầu suy tính xemmình có thể tổ chức một đoàn lính đánh thuê để gia tăng lực lượng quânsự. Tuy nhiên lời tiếp theo của Khang Tư lại đánh tan giấc mộng của bọnhọ.

- Quý tộc có thể thành lập đoàn lính đánh thuê nhưng phảiđăng ký ở phủ lĩnh chủ. Không có đăng ký thì không thể trở thành đoànlính đánh thuê của mình mà bị coi là đoàn giặc cướp bị tiêu diệt! Đấtđược phong của quý tộc hoàn toàn miễn thuế, có thể tự động khai phá đấthoang, nhưng khai phá đất hoang phải nộp một phần thu nhập cho lĩnh chủ. Tiền thuê tá điền dưới trướng quý tộc không được vượt qua một phầnmười.

Khang Tư đủng đỉnh nói.

Vũ lực bị hạn chế,kinh tế bị hạn chế. Tuy rằng không có yêu cầu hợp đồng tác chiến nhưngnghĩ lại trong tay mới có mười người được võ trang, cho dù bản thân muốn hợp đồng cũng không có năng lực. Vì thế căn bản đừng nghĩ gây nên bấtkỳ thay đổi nào.

Tuy rằng lĩnh chủ đại nhân chỉ nói quy củ của kỵ sĩ Huân tước. Nhưng cứ theo dạng này ai cũng biết quý tộc chân chính từ Nam tước trở lên cũng sẽ bị hạn chế gắt gao.

Các sĩ quanhiểu được Khang Tư có quyết tâm khống chế nghiêm khắc chế độ Phong thần. Nhưng bọn họ dám kháng nghị sao? Vừa kháng nghị liền tỏ rõ ngươi khôngcó lòng thần phục. Giết không thương lượng. Nếu thực sự đến mức đó cănbản không có ai dám đi ra cầu xin.

Bởi vì lĩnh chủ đại nhântrước mặt này cũng không phải lập nghiệp bởi người khác ban cho. Hắn lập nghiệp hoàn toàn từ hai bàn tay trắng.

Một nhân vật dựa vào năng lực bản thân mà độc lập nổi lên, dưới trướng căn bản không có người có thể chống lại hắn.

Lĩnh chủ đại nhân nắm hết quyền hành đương nhiên muốn thế nào đượcnhư vậy, ngươi muốn kháng nghị? Vậy thì đừng nghĩ đạt được thân phận quý tộc từ hắn. Nếu dông dài thêm vài câu vậy trực tiếp trở thành phảnnghịch chém rơi đầu cũng không sao cả. Người phía dưới đang giương mắtlên đợi thay thế bổ sung nhiều tới mức đếm không xuể.

- Đượcrồi. Ta nói đến đây thôi. Sau khi các ngươi trở về thuận tiện nói vớithuộc hạ. Sau khi trở về trấn Thanh Hương ta sẽ chuẩn bị sắc phong mộtnhóm quý tộc mới. Xem người phía dưới có phản ứng gì!

Khang Tư nói xong khoát tay cho đám sĩ quan lui ra.

Đám sĩ quan hoàn toàn là một bộ dạng cố nén ngạc nhiên vui mừng thilễ lui ra. Trong lòng bọn họ lại âm thầm nói: “Đại nhân! Nếu ngài đổilại vị trí hai câu sau cùng, khẳng định sẽ có rất nhiều người phản đối.Nhưng theo thứ tự câu nói của ngài, ai dám phản đối đây?”

“Bởi vì ý tứ của ngài chính là: Ai phản đối, vậy hắn cũng đừng nghĩ trở thành quý tộc mới!”

Nếu như vậy, ai dám tự tìm phiền phức!

Giáp Nhất nói với Khang Tư:

- Chủ thượng! Biểu tình của bọn họ thật dối trá!

Khang Tư cười nói:

- Ha ha! Nếu không phải đội quân này do một tay ta tạo nên chỉ sợ bọn họ đã sớm nhảy lên tại chỗ phản ứng rồi. Có khi còn dẫn binh lính trựctiếp tiêu diệt ta ấy chứ!

- Bọn họ dám? Hắc hắc! Thuộc hạ nghĩ cho bọn họ ba lá gan cũng không dám làm như vậy. Bởi vì binh lính bêndưới tuyệt đối sẽ không phục tùng mệnh lệnh của bọn họ.

GiápNhất cười lạnh nói. Hắn rất rõ ràng một lần hành động này của chủ thượng đối với tầng cơ sở là có uy danh lớn thế nào. Phỏng chừng đám sĩ quannày vừa biểu lộ ra ý tứ lập tức sẽ bị thuộc hạ bên dưới chém rơi đầu đưa lên tranh công.

- Ha ha! Đây chính là chỗ tốt của việc lậpnghiệp từ hai bàn tay trắng. Đúng rồi! Sau khi trở về ta sẽ phong chongươi cùng Giáp Nhị thành Nam tước bậc thấp, đất phong mười dặm vuông,được năm mươi người hầu đeo đao, có thể bầu lên một tên Ngũ thập phutrưởng, bốn tên Thập trưởng và năm tên Ngũ trưởng. Được phân phối một bộ cung nỏ, mười bộ áo giáp, bốn mươi giáp da cùng mười chiến mã.

Nhìn thấy Giáp Nhất muốn từ chối, Khang Tư vội xua tay nói:

- Được rồi! Không nên từ chối. Các ngươi là tấm gương, cũng là quy củ.

Giáp Nhất đương nhiên hiểu được đây là quy củ định ra cho người saunày tới. Hơn nữa bản thân mình không có thân phận quý tộc về sau thật sự khó chỉ huy đám sĩ quan có thân phận kỵ sĩ này. Nghĩ đến điều này cũngsẽ không làm lay động sự thống trị của chủ thượng cho nên Giáp Nhất liền nói lời cảm tạ nhận lĩnh.

Khang Tư lại nhìn đến Giáp Linh vẫn không lên tiếng, không khỏi trêu ghẹo nói:

- Giáp Linh! Ngươi có muốn ta sắc phong cho ngươi làm quý tộc hay không?

Nhìn thấy Giáp Linh gật đầu ý cũng muốn, Khang Tư cùng Giáp Nhất nhìn nhau một cái, không khỏi cười khổ một hồi. Người này làm thế nào đểquản lý lãnh địa đây?

Tuy nhiên Khang Tư cũng sắc phong choGiáp Linh thành Nam tước bậc thấp. Tuy rằng đầu óc Giáp Linh có chútkhông linh hoạt nhưng đối xử bình đẳng vẫn tốt hơn. Miễn cho có một ngày đầu óc Giáp Linh đột nhiên biến linh hoạt mà có ý kiến.

Vàolúc Khang Tư khai sáng chế độ mới của quý tộc Tuyết quốc, vẫn trong gian phòng bí mật nào đó ở tòa thành Tử tước Cáp Nhĩ. Thiếu gia Cáp Nhĩ cóchút kích động nói:

- Chúng ta không thể chờ đợi nữa! Thừa dịp Khang Tư còn chưa quay trở về tạo thành chuyện đã rồi!

Đám người tham dự âm mưu Áo Đặc Hàn đều vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.

Bọn họ cũng là bị tin tức truyền đến dọa khiếp sợ. Khang Tư không ngờ dựa vào chín trăm người có thể tiêu diệt được năm nghìn người TuyếtLang bang!

Mặc kệ việc này có phải sự thật hay không, nhưngnếu mọi người có thể truyền ra lời đồn vớ vẩn như vậy, khẳng định cũngcó lý do nhất định. Đó là vũ lực quân Khang Tư phi thường mạnh mẽ.

Mà đám người mình không ngờ muốn một lưới bắt hết đám người vũ lựcmạnh mẽ như vậy? Đó không phải là ngại sống quá lâu sao! Cho nên đểtránh đêm dài nhiều mộng, bọn họ phi thường tán thành đề nghị hành độngtrước.

Lúc này Tử tước Cáp Nhĩ đang ở trong thư phòng của mình vuốt ve một lá cờ cũ nát. Lá cờ này thoạt nhìn đã thật lâu năm, chẳngnhững cực kỳ dơ bẩn, hơn nữa trên lá cờ khắp nơi thủng lỗ chỗ. Tuy nhiên nhìn toàn bộ thì rất giống bộ dáng được giữ lại sau vô số trận chiếnđấu.

Điều này cũng không quái dị, quái dị chính là đồ án trênlá cờ chính là hiện tại người đời phi thường quen thuộc, không khácnhiều lắm so với cờ Bạch Mạn Hắc Mân Côi của Khang Tư. Nói là không khác nhiều bởi vì màu sắc không giống, nền màu tím đen, dây leo trắng thì là màu xám, đóa hoa hồng đen thì là màu xám đen.

Tuy nhiên nếu may lại lá cờ này thì tuyệt đối giống như đúc lá cờ của Khang Tư.

Tử tước Cáp Nhĩ vuốt lá cờ không biết nghĩ đến điều gì, khẽ mỉm cười: “Không hổ là huyết mạch cao quý, không ngờ chỉ trong thời gian ngắnliền đứng trên vị trí cao như vậy. Nếu để hắn tiếp tục phát triển, thìchuyện vinh quang này xưa lại hiện ra cũng không phải chuyện không thể.”

Sau một phen thì thao tự nói, hắn lập tức nhíu mày nói thầm: “Chỉ làđường hoàng như thế cũng không phải chuyện tốt gì. Tuyết quốc lớn nhưvậy dù sao vẫn có người tinh tường, nếu như bị người đưa tất cả ra ánhsáng, vậy thì…”

Tử tước mới nói đến đây, cửa phòng đột nhiên đá văng ra kêu “phịch” một tiếng.

Tử tước Cáp Nhĩ quay đầu nhìn lại, thấy con trai mình mang theo mấykỵ sĩ đám Áo Đặc Hàn đi tới. Tử tước Cáp Nhĩ vừa mới nhíu mày lập tứcphát hiện hai tên hộ vệ toàn thân giáp sắt bên người mình không ngờ quay mặt ra cửa bảo vệ cửa phòng.

Tử tước Cáp Nhĩ trong lòng run lên, không kìm được nổi giận mắng con trai:

- Ngươi muốn làm gì? Muốn tạo nên tội phạm thượng giết cha sao?

Thiếu gia Cáp Nhĩ bị vẻ mặt phẫn nộ của Tử tước Cáp Nhĩ dọa làm chonhảy dựng lên. Hắn vừa theo bản năng lùi về một bước nhưng lập tức nhìnthấy lá cờ trong tay Tử tước Cáp Nhĩ, bị đồ án trên lá cờ kích động,thiếu gia Cáp Nhĩ lập tức nổi giận gầm lên một tiếng:

- Ngươi đều không coi ta là người thừa kế, ta cũng không coi ngươi là cha nữa!

Nói xong liền đâm một kiếm vào trong ngực Tử tước Cáp Nhĩ, hơn nữakhông quan tâm xé lá cờ kia ném xuống đất hung hăng dẫm mấy cái, vẻ mặtdữ tợn xoay người ra lệnh:

- Đốt lá cờ của đứa con riêng này cho ta!

Đám người Áo Đặc Hàn lập tức cung kính nói:

- Tuân lệnh Tử tước đại nhân.

Hắn nói xong liền ném lá cờ cũ nát kia vào trong lò lửa.

Mà Tử tước Cáp Nhĩ đang co quắp trên mặt đất chỉ còn một hơi thở, lúc này mới hiểu được con trai mình vì sao muốn giết mình. Hắn uể oải lẩmbẩm:

- Trời ơi! Làm sao lại có chuyện hiểu lầm như vậy? Chẳng lẽ đây là vận mệnh của những người mất nước chúng ta sao? Ta không camlòng… Vừa mới nhìn thấy ánh ban mai…

Tử tước Cáp Nhĩ nói thầm đến đây, đầu ngả ra, hết thở.

Thiếu gia Cáp Nhĩ đã khôi phục bình tĩnh, yêu lặng nhìn xác Tử tướcCáp Nhĩ. Thật lâu sau hắn mới thở dài, rút thanh trường kiếm kia ra cóvẻ mệt mỏi nói với đám người Áo Đặc Hàn:

- Lập tức truyền ra ngoài tin cha ta đã chết. Mời quý tộc xung quanh đến chia buồn cùng với tham gia nghi thức kế vị Tử tước.

Hắn nói xong khoát tay:

- Ta có chút mệt, trước tiên đi nghỉ một chút.

- Dạ! Xin Tử tước đại nhân yên tâm. Chúng thần lát nữa sẽ sắp xếp ổn thỏa. Ngài yên tâm nghỉ ngơi.

Đám người Áo Đặc Hàn cung kính nhận lệnh. Sau khi thiếu gia Cáp Nhĩrời khỏi, đám người Áo Đặc Hàn nhìn nhau một chút, trên mặt đều lộ ramột nụ cười quỷ dị.

Tuyết quốc trời tháng năm, dựa theo khíhậu hàng năm thì phải là ngày tuyết bắt đầu tan. Nhưng bởi vì đầu năm bị trời phạt khiến cho sự chuyển mùa cũng muộn rất nhiều.

Hiệntại tuy rằng không có tuyết rơi cũng không có nổi lên gió lớn nhưng thời tiết vẫn rét lạnh như cũ, độ dầy tuyết đọng chỉ là thoáng giảm mấy lymà thôi.

Mà lãnh địa Tử tước Cáp Nhĩ lúc này lại càng làm chongười ta cảm thấy rét lạnh. Tất cả những lá cờ tươi đẹp toàn bộ biếnmất, thay vào đó là hai màu đen trắng. Hai màu này vốn thật bình thường, không ít người thích mặc quần áo như vậy. Chỉ là khi tất cả cờ đều bịthay hai màu này xong, tất cả mọi người đều biết rõ một chuyện.

Tử tước Cáp Nhĩ đã chết.

Nhận được tin tức, dân chúng trong lãnh địa Tử tước Cáp Nhĩ vào lúccảm khái sống chết bất thường, cũng cầu khẩn người kế nhiệm Tử tước đạinhân có thể giữ nguyên chính sách của Tử tước đại nhân lúc trước. Nhưvậy có thể khiến đám dân đen như mình có thể yên ổn sinh sống, tuy nhiên đối với dân chúng mà nói, cũng chỉ là như vậy mà thôi.

Tráingược với ý tưởng thuần phác đơn giản của dân đen, quý tộc xung quanhthì cảnh giác quan sát. Sau khi trải qua trận chiến lần trước, ai cũngbiết Tử tước Cáp Nhĩ là đồng minh của Bá tước Bỉ Khắc, mà lại còn là quý tộc lớn thứ hai trong lãnh địa Bá tước Bỉ Khắc.

Hiện tại mộtquý tộc như vậy nằm xuống, vị trí sắp xếp quyền thế trong lãnh địa Bátước Bỉ Khắc sẽ xuất hiện sự rung chuyển. Nếu người kế nhiệm yếu đuốikhông có năng lực, vậy chuyện mưu đoạt lãnh địa Tử tước Cáp Nhĩ cũngkhông phải không xuất hiện.

Tất cả bọn họ đều sẽ thay đổi. Bọn họ nguyện ý tâm phục khẩu phục Tử tước Cáp Nhĩ cũng không có nghĩa làbọn họ tâm phục khẩu phục người thừa kế Tử tước Cáp Nhĩ. Hơn nữa mâuthuẫn giữa gia thần ngoại hệ cùng nội hệ không phải một điểm hai điểm.Hiện tại ai cũng không biết người kế nhiệm Tử tước sẽ đối xử thế nào với những gia thần cũ. Lôi kéo hay giáng chức? Tuy rằng không phải rất muốn đi qua tìm chết, nhưng dưới sự cưỡng bức của nghĩa lớn, đám gia thầnđược phong chỉ có thể ôm tâm tình bất ổn đi tòa thành Cáp Nhĩ.

Cứ như vậy đám quý tộc ôm các loại tâm tình khác nhau, nếu không phảitự thân đến thì phái thuộc hạ thân tín đi trước tham gia tang lễ Tử tước Cáp Nhĩ.

Cho nên khi nhóm người Khang Tư chậm rãi tiến vàolãnh địa Tử tước Cáp Nhĩ cũng rất ngạc nhiên phát hiện khắp nơi treo cờtang phấp phới.

Tử tước Cáp Nhĩ đã chết? Nhìn thấy những lácờ mà chỉ khi lĩnh chủ nơi đó chết đi mới được treo lên không ngờ lạihiện ra trước mắt. Khang Tư không kìm nổi có chút ngẩn ngơ, điều này quá bất ngờ. Không lâu trước đây còn gặp Tử tước Cáp Nhĩ, thân thể rất khỏe mạnh. Như thế nào mới chỉ mấy ngày mà đã chết?

Tuy nhiênKhang Tư cũng không có hoài nghi Tử tước Cáp Nhĩ bị người hại chết. Bởivì dựa theo lệ thường, lĩnh chủ ở trong tòa thành của mình trừ phi tòathành bị công phá, bằng không căn bản không có khả năng bị người ám sátmà chết.

Hơn nữa con trai Tử tước Cáp Nhĩ cùng đám gia thầnđều nói Tử tước Cáp Nhĩ bị ngộ độc thức ăn, bởi vì cứu chữa không kịpmới phát bệnh mà chết. Đầu bếp cùng người hầu trong tòa thành Tử tướcCáp Nhĩ bởi vậy mà bị giết một đám.

Tình huống như vậy thì có ai lại nghi ngờ Tử tước Cáp Nhĩ bị người giết chết?