Cô Độc Chiến Thần

Quyển 25 - Chương 5: Mở rộng đánh chiếm



Mà công lao thật lớn như vậy không ngờ nhẹ nhàng như vậy rơi vào trongtay một đoàn lính đánh thuê cấp ba. Phỏng chừng đám gia thần được phongdưới trướng Nam tước Cáp Nhĩ không có mấy người thật lòng chúc mừng, mànhư là đến tìm kẻ thù vậy.

Chuyện này cũng không thể khác được, đây cũng coi như là vận mệnh đã định của Khang Tư.

Bất kể Khang Tư cảm khái thế nào, trấn An Lâu bao gồm tòa thành AnLâu bị đoàn lính đánh thuê Khang Tư cấp ba công chiếm đã thành sự thật.

Khang Tư vốn đang muốn phái người đi đưa tin. Nhưng dựa theo quãngđường quân cánh phải chỉ cách xa quân tiên phong hơn một ngày đường,cũng chỉ là hơn nửa ngày nữa quân cánh phải sẽ tới. Cho nên Khang Tưcũng không cho người đi báo, hơn nữa tâm trạng của Khang Tư cũng khôngđặt ở phương diện này.

Hắn chỉ huy thủ hạ cùng tù binh đào hố, vừa bắt đầu đào hố tất cả đám tù binh đều cực kỳ khiếp sợ, sợ là đào mộ cho chính mình.

Tuy nhiên khi nhìn đến xác đồng đội mình được rửa sạch xong bỏ xuống, rồi dựng lên bia mộ đơn sơ thì tâm tình bọn họcũng lập tức ổn định lại.

Tới lúc này, đám lính đánh thuê vàngười hầu đều quyết một lòng với Khang Tư. Tại thời đại mà chết chócthường xảy ra, nếu không có thân phận nhất định, người sống có năng lựcnhất định, thì ngay cả người thân cũng sẽ bị phơi xác nơi hoang dã,chuyện ai chết ai chôn cũng không nghĩ tới.

Hiện tại đoàntrưởng ngay cả xác kẻ bại trận đều chôn cất, chuyện trước kia đồng ý thì khẳng định sẽ không đổi ý. Vừa nghĩ đến cho dù bản thân tàn phế hay già cả, đoàn lính đánh thuê cũng đều cung cấp nuôi dưỡng, đám lính đánhthuê liền cực kỳ mong muốn đoàn lính đánh thuê có thể vĩnh viễn tồn tại.

Sau khi chôn cất xác chết Khang Tư phát hiện, bọn tù binh không ngờlại trở nên cực kỳ dễ quản lý. Nếu không phải bọn họ vẫn còn lộ rõ thânphận tù binh, hắn có cảm giác giống như là đám người hầu mình mang theo. Tuy nhiên Khang Tư cũng rất nhanh hiểu được, đây là hiệu quả của việcchôn cất xác chết, lập bia mộ cho người thua. Đối với chuyện này, KhangTư chỉ là hy vọng người chết trận có thể được mồ yên mả ấm, căn bảnkhông nghĩ tới chuyện gì khác. Chỉ không ngờ chuyện nhỏ này làm cho đámtù binh biết ơn.

Sau khi lễ tang trang nghiêm kết thúc, đámlính đánh thuê biết được quân cánh phải còn có nửa ngày mới có thể tớinơi liền lập tức không khách khí dọn sạch tất cả những gì có thể di dờitrong tòa thành, đưa về đoàn lính đánh thuê.

Hiện tại bọn họcũng chẳng để ý cái gì quỷ hay không. Mấy thứ này mình không lấy chẳnglẽ còn lưu lại cho đám quân cánh phải chó má kia?

Đám línhđánh thuê Hạ Lợi có kinh nghiệm hơn so với đám lính đánh thuê mới tớinày. Bọn họ đưa ra đề nghị với Khang Tư, lấy tiền kiếm được mua hếtlương thực dư thừa của dân chúng trấn An Lâu. Tuy rằng lương thực làkhông có ai ngại ít, tuy nhiên người đưa ra yêu cầu này là người mớithống trị, hơn nữa khi lấy lương thực cũng đồng thời trả tiền ngay. Chonên dân chúng sau một lúc chần chờ cũng liền đem lương thực bán ra.

Đám đoàn lính đánh thuê Khang Tư mang theo người hầu dưới sự dẫnđường của đám tù binh hoàn toàn lục soát khắp trấn An Lâu. Toàn bộ vậttư tiền tài của công, vật vô chủ bọn họ vơ vét sạch mang về đoàn línhđánh thuê. Về phần chuyện bắt nạt dân chúng là tuyệt đối không có.

Lính đánh thuê không phải là cường đạo cũng không phải quân đội, mộtkhi truyền ra tiếng nhiễu loạn dân chúng thì sẽ ảnh hưởng đến vấn đề cơm áo của toàn bộ đoàn lính đánh thuê. Cho nên đoàn lính đánh thuê chânchính đối với chuyện này còn nghiêm khắc hơn so với quân chính quy.Không ai nguyện ý lãng phí sức lực đi tu sửa lại cửa trấn, cùng với dọndẹp thang trượt và lầu băng ngoài trấn. Bởi vì thôn trấn này phải giaocho quân cánh phải.

Nếu mọi người không có chuyện làm, KhangTư liền biên chế đủ đoàn lính đánh thuê của mình, số người còn thiếuchọn lựa từ trong đám người hầu. Đám người hầu được thưởng sớm đã trôngngóng điền vào số người còn thiếu của đoàn lính đánh thuê, hiện tại nghe tới bắt đầu chọn người vì thế bắt đầu liều mạng biểu hiện bản thân. Sau một hồi cạnh tranh náo nhiệt, hơn mười người may mắn trở thành thànhviên mới của đoàn lính đánh thuê.

Trong trấn cũng có phòng làm việc của nghiệp đoàn lính đánh thuê, bọn họ gạch bỏ số lính đánh thuêchết trận sau đó đăng ký thân phận cho đám người mới. Đến gần giữa trưađoàn người Khang Tư bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị quân cánh phảitới là lập tức rời đi.

Tuy nhiên cho mãi đến lúc giữa trưa,đám quân cánh phải đáng lẽ đã sớm đến nơi thì lại không có một bóngngười. Đám lính đánh thuê bất mãn vạn phần với quân cánh phải, bất kỳđiều gở gì cũng đều nói ra, trong đó thậm chí có người còn hả hê chorằng quân cánh phải bị kỵ sĩ đoàn của Bỉ Khắc đánh lén.

Vì vậy Khang Tư cũng không so đo với Áo Đặc Hàn, lập tức phái xe trượt tuyếtđi liên lạc với quân cánh phải. Cho đến lúc trời nhá nhem tối, xe trượttuyết mới quay về mang theo tin tức làm cho mọi người sững sờ.

Đội quân chủ soái Nam tước Cáp Nhĩ đối mặt với đội quân chủ soái Bátước Bỉ Khắc, kế hoạch phân tán tấn công đã đặt trước chỉ có thể sửa đổi lại thành tập trung lực lượng một lần phân thắng bại. Cho nên tất cảquân cánh phải đều đến trợ giúp đội quân chủ soái. Áo Đặc Hàn dùng côngvăn riêng chính thức truyền lệnh cho Khang Tư phải ngăn trở trấn An Lâuxuất binh trợ giúp, cũng nói rõ hoàn thành nhiệm vụ này là công lao lớnnhất. Khang Tư cầm quyển da dê có ký tên cùng đóng dấu, không kìm nổihỏi Giáp Nhị:

- Chẳng lẽ các ngươi không có nói rõ cho quân cánh phải là chúng ta đã chiếm được trấn An Lâu sao?

Giáp Nhị là người phụ trách đi liên lạc với Trưởng quan quân cánh phải, hơi cười khổ nói:

- Chủ thượng! Bọn thuộc hạ thật vất vả tìm được đội đi sau của quâncánh phải, Trưởng quan đám quân đó không chờ chúng ta báo cáo tình hìnhliền giao công văn cho chúng ta. Hơn nữa lập tức bỏ lại chúng ta mà rờiđi.

Nghe nói thế sắc mặt mọi người đều biến đổi. Áo Đặc Hànlàm thế này là không muốn cho đoàn lính đánh thuê của mình đạt được công lao chi viện. Tuy nhiên nghĩ lại thì bên mình cũng chỉ có hơn trămngười, đối với tình hình cuộc chiến cũng không có tác dụng nhiều. Mọingười hiểu được điều này, trong lòng đều dễ chịu hơn một chút.

Bởi vì điều này chứng minh Áo Đặc Hàn chỉ không muốn đoàn lính đánhthuê của mình đạt được công huân, mà không phải là phản bội Nam tước Cáp Nhĩ.

- Chủ thượng! Bây giờ chúng ta làm gì? Có cần đi chi viện không?

Giáp Nhất rất hy vọng chủ thượng của mình lại lập được công huân. Chỉ là trận đánh mang tính quyết định này cũng không phải là mấy trăm tênngười mới của chủ thượng có thể tham gia. Tham gia không cần nói có lậpcông hay không, có thể giữ vững thực lực ở trên chiến trường đều rất khó khăn. Thậm chí rất có khả năng bị trực tiếp điều lên tiền tuyến làm vật hy sinh. Mà ở tại đây tuy rằng an toàn nhưng cũng là bị mất cơ hội lậpcông mới, cho nên trong hai sự chọn lựa này, Giáp Nhất dứt khoát để chủthượng lựa chọn.

- Mệnh lệnh đều đã truyền tới, rời đi nơi này cũng được cho là chúng ta vi phạm mệnh lệnh. Được rồi, nghe theo mệnhlệnh không cho trấn An Lâu xuất binh tiếp viện thôi.

Khang Tưbất đắc dĩ lắc đầu, tuy là kế hoạch của người đứng đầu vạch ra, nhưngngười ở tầng giữa làm ẩu, cho nên cục diện này cũng trở nên biến thànhloạn. Khang Tư khoát tay ngắt lời mọi người, nói:

- Không nêntính toán nhiều như vậy. Dù sao chúng ta đánh chiếm một hương trấn cùngmột tòa thành, công huân tiền thưởng đều có. Mọi người đều yên ổn đợiđến lúc chấm dứt chiến tranh, hoặc là đợi mệnh lệnh mới, không phải tốthơn sao?

Ý tưởng ban đầu của Khang Tư chỉ là làm cho đám línhđánh thuê tu chỉnh một chút, nhưng rất hiển nhiên lời này của hắn cũngkhông được đám lính đánh thuê chấp nhận. Xem vẻ mặt không tình nguyệncủa bọn họ là có thể biết, đám người có cuộc sống khốn khổ, theo đuổi là muốn trở nên nổi bật. Hiện tại có cơ hội lập công lại phải dừng ở đây,bất kỳ ai trong lòng cũng đều không thoải mái. Chỉ là Khang Tư hiểnnhiên vẫn biểu hiện rất bình thản, cũng không có làm ra chuyện khuyênbảo nhưng đám lính đánh thuê này đều không dám lên tiếng. Ngay cả đềnghị cũng không ai dám nói mà chỉ nghe theo lệnh đóng quân tại trấn AnLâu.

Nếu cần ở lại trấn một đoạn thời gian, vậy đương nhiênphải tu sửa những nơi bị thiệt hại. Cánh cửa trấn còn dễ sửa, mà khó xửnhất là thang trượt cùng lầu băng ngoài trấn. Trong những ngày mịt mùbăng tuyết này, băng còn cứng rắn hơn đá tảng, trừ khi dùng lửa đốt chảy thì không có biện pháp gì khác. Vốn là chờ cho mặt trời xuất hiện thìlầu băng tự nhiên sẽ bị hòa tan. Nhưng hiện tại là thời kỳ chiến tranh,mấy thứ ngoài trấn chính là thiết bị công thành, không ai an tâm đặt bọn nó ở đó. Ngay khi mọi người chuẩn bị từ từ mài mòn những khối băng này, Khang Tư đề nghị, nương theo khối băng này làm thành một vòng ngoài cửa trấn, làm thêm một bức tường băng bảo vệ. Mọi người vừa nghe liền cảmthấy thật hợp lý.

Cho nên dưới sự cố gắng của toàn bộ trấn,không được mấy ngày thì trấn An Lâu được bao quanh một tường băng thậtdày, trên tường băng cũng xuất hiên bóng dáng đám lính đánh thuê tuầntra. Sở dĩ có thể động viên được toàn trấn, một là điều này liên quanđến an toàn bản thân, không dốc sức không thể được. Người trong trấncũng biết đám lính đánh thuê lần này tấn công vào cũng dễ nói chuyện,lần sau quân đội tấn công vào khó mà biết trước được. Ai mà biết đượclúc đó sẽ gặp tổn hại đến mức nào?

Hai là đoàn lính đánh thuênày dùng lương thực để trả công, vì tiết kiệm chi phí trong nhà đươngnhiên hăng hái tham gia, cho nên mới chỉ mất vài ngày đã hoàn thànhnhiệm vụ xây dựng ra tường băng. Có tường thành cứng rắn và dày này bảovệ, trừ những lúc lên canh gác, thì đám lính đánh thuê đều được Khang Tư chỉ huy liều mạng huấn luyện. Tuy nhiên ở trong tình trạng bên ngoàikhông lo lắng, bên trong nhàm chán này, tinh thần đám lính đánh thuêcũng không quá tốt, sĩ khí không cao.

Hôm nay vừa hoàn thành huấn luyện, Giáp Nhất đi lên trước bẩm báo:

- Chủ thượng! Đám lính bên dưới hiện tại đều tâm thần không ổn định.

Nhìn vẻ mặt dò hỏi của Khang Tư, Giáp Nhất bất đắc dĩ thở dài:

- Chủ thượng! Bọn họ tuy là vẫn nghe theo lệnh ngài làm việc, chỉ làbọn họ không rõ vì sao sau khi chúng ta chiếm ưu thế lớn như vậy lại lùi bước ở trong này mà không tấn công ra ngoài tăng thêm công huân?

- Chờ chúng ta chiếm được nhiều địa bàn, cho dù Nam tước Cáp Nhĩ cóbị đánh bại chúng ta cũng có thể dựa vào sức mình mà sống, dù sao tướcvị, lãnh địa là càng nhiều càng tốt. Hiện tại bên dưới đều có lời oántrách chủ thượng không có chí tiến thủ.

Khang Tư nghe nói thế lập tức sửng sốt, sau đó thở dài.

Làm thủ trưởng thật là khó. Ngươi không muốn tiến lên, thủ hạ củangươi hoặc là đẩy ngươi lên hoặc là kéo ngươi xuống, nếu muốn dừng mộtchỗ là không có khả năng.

Giáp Nhất nhìn bộ dạng này của Khang Tư, không kìm được nói:

- Chủ thượng! Đám người này lòng dạ khó lường như vậy, để thuộc hạ tiêu diệt hết bọn họ nhé?

Giáp Nhất dù sao cũng là mật vệ đặc biệt được đào tạo từ hệ thống mật vệ mà ra, ý niệm vì Khang Tư mà làm việc đã được khắc sâu trong linhhồn. Cho nên hắn vừa nhìn thấy Khang Tư tâm tình không tốt, lập tức muốn diệt sạch những người trêu chọc Khang Tư.

Khang Tư rất rõ ràng tâm tính mật vệ cho nên cũng không có bất ngờ với thái độ của Giáp Nhất, chỉ là lắc đầu cười khổ nói:

- Không có việc gì. Ta chỉ không nghĩ tới người Tuyết quốc lại lưu ý tới công huân như thế.

Khang Tư đột nhiên sửng sốt, đây cũng chính là do mình mà ra. Ngay từ đầu khi thành lập đoàn lính đánh thuê là vì tìm kiếm dòng họ mình. Hiện tại đoàn lính đánh thuê phát triển thịnh vượng, mỗi người đều muốn nâng cao một bước, thì bản thân mình lại bởi vì không muốn những người nàyhy sinh vô ích mà ngừng hành động.

Người Tuyết quốc quan tâmkhông phải sinh mạng của mình, mà là dùng sinh mạng này có thể đổi lấyvinh hoa phú quý phù hợp hay không. Còn có, người được che chở, ngườiđược phụ thuộc, người được tín nhiệm đều phải giao rõ ràng. Hiểu đượcđiều này, Khang Tư đột nhiên mệnh lệnh:

- Giáp Linh lập tứcthám thính tình báo quân địch ở gần đây nhất. Giáp Nhị giám thị tìnhhình chiến đấu của Nam tước Cáp Nhĩ, nếu có biến hóa lập tức bẩm báo.

Giáp Nhất vui mừng nhìn Giáp Nhị, Giáp Linh nhanh chóng xuất hiện rồi nhanh chóng rời đi. Hắn cảm giác được trong cơ thể mình máu nóng sôitrào lên. Chủ thượng nhà mình không còn là bộ dáng không để ý bất kỳchuyện gì, chủ thượng nhà mình rốt cục lại một lần chuẩn bị chinh chiến!

Cấp trên thay đổi, cấp dưới lập tức cảm nhận ra được. Vừa nhìn thấyGiáp Nhất, đám người Hạ Lợi vừa mới rồi còn uể oải, bây giờ bắt đầu hưng phấn huấn luyện thủ hạ, hơn nữa Giáp Nhị đại nhân phụ trách tình báokhông thấy bóng dáng, tất cả mọi người đều biết tình hình thay đổi. Cuối cùng khiến mọi người khẩn trương là, Khang Tư di chuyển hết lực lượngvũ trang vào trong tòa thành, tuy rằng không treo cờ trên thành nhưngcũng dùng phương thức này tuyên bố với mọi người trấn An Lâu đã có chủ.

Nam tước Cáp Nhĩ không có truyền lệnh cho đoàn trưởng thay mặt quảnlý trấn An Lâu, hiện tại Khang Tư làm như vậy tự tiện vào ở trong thành, có phải là đoàn trưởng muốn cướp đoạt công lao hay không? Vừa nghĩ đếncông lao, đám lính đánh thuê liền nghĩ tới tước vị, tiền tài. Lại nhìnđám đầu mục tuy rằng không nói gì khác, hơn nữa đều làm tốt chuẩn bị ratrận, bất kỳ ai cũng hiểu cho nên đều toàn tâm toàn ý đi vào trạng tháihuấn luyện.

Tin tức từ Giáp Nhị còn không có trở về, Giáp Linh biến thái đã chạy về bẩm báo.

- Chủ thượng! Cứ điểm quân địch gần nhất là ở hướng đông, cách bamươi dặm. Thôn trấn không có thành trì, đại khái có hơn ngàn nhà, binhlính khoảng bốn mươi người.

Nghe nói thế mọi người ngây ngẩncả ra, một thôn trấn có hơn ngàn nhà dân không ngờ chỉ có bốn mươi tênlính? Làm sao lại có tỷ lệ như vậy, thôn trấn lớn như vậy chỉ có bốnmươi tên lính, mà hiện tại bên mình trừ bỏ hơn trăm lính đánh thuê không thể vượt mức ra cũng có hơn ba trăm người hầu. Lại nói trấn An Lâu nàytuy rằng không phải trấn lớn, nhưng dân trong trấn ít nhiều cũng có hơnmột ngàn nhà, chỉ cần tốn ít kim tệ và lương thực lập tức có thể chiêumộ hơn một ngàn trai tráng khỏe mạnh. Người ở đây không thiếu, hiện tạiquan trọng nhất chính là phái ai đi thu phục thôn trấn chỉ có bốn mươingười phòng thủ này.

- Đoàn trưởng đại nhân. Chỉ cần cho ta một đội người hầu, tiểu đội của ta tuyệt đối sẽ thu phục được thôn trấn kia cho ngài.

Hạ Lợi là người đứng đầu nhảy ra vỗ ngực, mấy tên lính đánh thuê lâunăm cũng lập tức tỉnh ngộ, nhảy ra tranh đoạt danh ngạch xuất chinh này. Bởi vì ai cũng rõ ràng tuy rằng tước vị, tiền thưởng Nam tước Cáp Nhĩthưởng cho đều rơi vào trên người đoàn trưởng, nhưng ban cho cấp dưới là từ tay đoàn trưởng. Về phần ai nhiều ai ít thì đều phải so sánh cônglao đám đầu mục bọn mình tạo nên. Khang Tư cũng mặc kệ mấy người phíadưới tranh đấu, chỉ lựa chọn đầu mục xuất chinh lần này là Hạ Lợi. Vìthế, Hạ Lợi đắc ý dạt dào mang theo tiểu đội của hắn, cùng với hơn trămtên người hầu vội vàng lên xe trượt tuyết chạy tới hướng thôn trấn cònkhông biết tên kia. Mà Giáp Linh lại chạy ra đi tìm mục tiêu. Giáp Linhthật không hổ là không phải người, phỏng chừng đội người Hạ Lợi vừa đitới mục tiêu, Giáp Linh cũng đã chạy về bẩm báo tin tức.

- Chủ thượng! Hướng bắc năm mươi dặm có trấn nhỏ tám trăm hộ dân, không cóthành trì, binh lính hai mươi người. Tỷ lệ binh lính và dân chúng cáchxa nhau cũng tra được nguyên nhân, là do binh lính bị điều đi. Đây làtên lính liên lạc đi tới đó truyền lệnh, bị thuộc hạ giết chết.

Giáp Linh vừa nói, một tay đưa ra tên lính Bá tước Bỉ Khắc đã chết một lúc, tất cả đám người Khang Tư đều trợn mắt há mồm nhìn xác chết kia.Nếu muốn biết binh lính thôn trấn vì sao bị điều đi, điều đi bao nhiêungười, điều đi đâu thì đều phải từ trên người tên lính này biết đượckhông ngờ lại bị Giáp Linh giết chết như vậy. Khang Tư đều không kìmđược động tác tự đập đầu mình. Giáp Linh này năng lực thì siêu cườngnhưng đầu óc cũng là cực kỳ trì độn. Tuy nhiên sau khi tìm tòi một lúccũng tìm ra được công văn trên người tên lính liên lạc, ý tứ cấp trên là mệnh lệnh cho các thôn trấn giữ lại một bộ phận binh lực nhỏ để phòngthủ còn lại đều điều đi. Trong công văn không có thời điểm điều độngbinh lực, cũng không có nói vì sao điều động, càng không có người nhậnlệnh. Phỏng chừng là lính liên lạc đi tới đâu thì truyền đến đó, mà nơiđến của những người được điều đi này sợ là cũng chỉ có lính liên lạcbiết.

Khang Tư nhướn mày nói:

- Bá tước Bỉ Khắckhông ngờ lại bắt đầu điều động binh lực từ thôn trấn thực thuộc? Nóicách khác, binh lực của Bá tước Bỉ Khắc đã không đủ nữa?

Giáp Nhất hưng phấn nói:

- Chủ thượng! Đây chẳng phải là tiện lợi cho chúng ta giống như làdọn dẹp tuyết đọng vậy, quét sạch những thôn trấn ở gần đây?

Không chỉ riêng Giáp Nhất, đám đầu mục ở đây đều phấn chấn tâm tình. Bátước Bỉ Khắc điều động binh lính đóng tại thôn trấn, trừ việc nói rõbinh lực không đủ ra, càng rõ ràng lực tấn công bên Nam tước Cáp Nhĩmạnh mẽ, làm cho đối phương chỉ có thể điều động binh lực từ tầng cơ bản nhất. Chuyện như vậy đối với bọn Khang Tư đứng về bên Nam tước Cáp Nhĩmà nói thì là một chuyện cực kỳ tuyệt vời. Bởi vì điều này nói rõ Namtước Cáp Nhĩ có hy vọng thắng lợi rồi. Giáp Nhất vừa nói ra, đám đầu mục đang phấn chấn lập tức sáng hai mắt. Hiện tại những thôn trấn này binhlực đều bị điều động đi, dạng chuyện cực kỳ tốt như vậy làm sao có thểbỏ qua? Cho nên đám đầu mục nầy lập tức đứng ra tranh đoạt quyền xuấtbinh.

Khang Tư hiện tại nếu bị thủ hạ đẩy lên trên con đườngchinh chiến, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Lập tức hắn đều phái tất cả xe trượt tuyết đi ra ngoài, sau đó chỉ huy những ngườicòn lại bắt đầu biên chế lại tù binh, hơn nữa cũng bắt đầu chiêu mộngười ở trong trấn An Lâu. Sự tình thuận lợi giống như Khang Tư đoántrước.

Hai thôn trấn được Giáp Linh trinh sát dễ dàng rơi vàotrong tay, tiếp theo một thôn trấn vừa trinh sát xong cũng được đánhchiếm. Vốn đám lính tráng thôn trấn cũng nguyện ý giúp binh lính Bá tước Bỉ Khắc phòng thủ, nhưng vừa nhìn đến công thành là đoàn lính đánh thuê mấy trăm người, mà bên mình lại chỉ có mấy chục quân chính quy cho nênđều từ chối giúp đỡ. Bởi vậy quân chính quy bị mất viện trợ sau khi bịbắn chết vài người lập tức đầu hàng.

Cứ thế toàn bộ đoàn línhđánh thuê Khang Tư thừa dịp Bá tước Bỉ Khắc điều động hàng loạt binhlính cơ sở đi lập tức lấy trấn An Lâu làm khởi điểm, ba thôn trấn trongphạm vi hơn trăm dặm thu được một số lượng lớn lương thực vật tư cùngkim tệ. Kết quả chiến đấu vừa mới báo lên, Giáp Nhị vừa gấp gáp trở vềchứng minh dự đoán của Khang Tư. Đội quân chủ soái Nam tước Cáp Nhĩ cùng Bá tước Bỉ Khắc gặp nhau trên một cánh đồng tuyết cách nơi này hơn batrăm dặm, nhưng bởi vì hai bên muốn nhanh chóng giành thắng lợi vì thếđều gia tăng triệu tập quân đội đi chi viện.

Đầu tiên là línhđánh thuê hai bên làm vật hy sinh, sau đó là quân chính quy gia nhập.Chiến tranh đã đánh đến nước này khiến cho hai bên đành phải điều độngbinh lực từ thôn trấn cơ sở nhất. Hơn nữa có tin mới nhất truyền tới đólà, Bá tước Bỉ Khắc trong khi tức giận trực tiếp điều động hộ vệ thànhBỉ Khắc tới đây, hơn nữa áp chế những hộ vệ đội buôn còn lại đều phảilên chiến trường.

Mà bên Nam tước Cáp Nhĩ cũng dốc hết sứcmình, không chỉ điều hết hộ vệ thành trì mà trực tiếp mạnh mẽ ép buộctất cả nam đinh trên lãnh địa lên chiến trường. Có thể nói tất cả mọingười đều đưa vào lực lượng cuối cùng, hiện tại thì xem ai là người ngãxuống trước.

- Chủ thượng! Đây chính là cơ hội tốt. Chỉ cầnchúng ta điều động binh lực chờ đợi thời cơ tốt nhất xông ra. Công laolớn nhất bên Nam tước Cáp Nhĩ trở thành của chúng ta.

Giáp Nhất rất hưng phấn nói.

Khang Tư sau khi nhíu mày tự hỏi một lúc, sau lắc đầu nói:

- Trước tiên chúng ta phải ổn định chính mình rồi mới tính.

Nhìn Giáp Nhất muốn nói điều gì, Khang Tư không khỏi nhắc nhở nói:

- Ngươi không hiểu việc này có vẻ cổ quái sao? Một trung quân khôngcó chủ soái lãnh đạo, gặp trận chiến không phải trận quyết định, làm sao lại càng đánh càng lớn? Với tính tình Bá tước Bỉ Khắc và Nam tước CápNhĩ, không có khả năng chỉ một trận chiến có thể chấm dứt cục diện này.

Giáp Nhất có chút chần chờ nói:

- Ách! Nói không chừng tất cả chuyện này đều là trùng hợp. Mọi ngườiđều muốn làm một cây rơm rạ sau cùng, cho nên mới lại biến thành cụcdiện chỉ có một bên hoàn toàn suy tàn mới có thể chấm dứt?

Hiển nhiên Giáp Nhất cũng hiểu được việc này có vẻ quái dị, dù sao trung quân không có quân chủ, đặc biệt người cầm quân bên Nam tước Cáp Nhĩchỉ là một Huân tước, Trung quân không có bao nhiêu lính đánh thuê,không phải tư binh của Huân tước, kỵ sĩ thì là quân chính quy của Namtước Cáp Nhĩ, không có khả năng đều lấy lực lượng chủ lực này để tiêuhao như thế.

- Quan trọng nhất chính là, ta không tin Bá tướcBỉ Khắc cùng Nam tước Cáp Nhĩ lại yên tâm về những Tử tước, Nam tướctrung lập mà tiêu hao hết lực lượng chủ lực của mình.

Nhữnglời này của Khang Tư khiến Giáp Nhất lập tức gật đầu, điểm này rốt cuộccó nguyên nhân kỳ lạ gì? Chẳng lẽ Nam tước Cáp Nhĩ và Bá tước Bỉ Khắcthật sự tin tưởng đám quý tộc này sẽ giữ vững nguyên tắc trung lập sao?

Giáp Nhất đề nghị nói:

- Chủ thượng! Nếu chuyện quái dị như vậy, chúng ta cũng không phảichia binh đóng giữ, di chuyển tất cả binh lực cùng vật tư thu được đếntrấn An Lâu này. Nơi này dù sao cũng có thành trì cùng tường băng dày,hơn nữa nơi này cách trấn Thanh Hương cũng gần, cứ ở nơi này từ từ đợicho đến hết cuộc chiến?

Khang Tư lắc đầu nói:

- Nếu đều rút binh lính của chúng ta đi, đám người có dã tâm trong thôn trấnchỉ sợ sẽ có hành động. Một khi mang đến tai họa cho thôn trấn, vậy sẽlàm mất thể diện đoàn lính đánh thuê chúng ta. Cho nên lính đóng ở đótạm thời lưu lại, tuy vậy vật tư có thể chuyển về trước.

GiápNhất gật gật đầu đồng ý. Ở Tuyết quốc nếu không phải băn khoăn các loạiquy củ cùng hạn chế ngầm, binh lính tùy thời đều có nhưng tiền tài lương thực cũng là căn bản của tất cả. Không có những thứ này căn bản khôngthể phát triển, hiện tại không nhân cơ hội vận chuyển hết vật tư về bênngười để quản lý, ai biết tiếp theo sẽ xuất hiện thay đổi gì nữa?