Cô Độc Chiến Thần

Quyển 21 - Chương 8: Đoạt tiền cướp lương



Quân Khang Tư xuất động chín thành Sư đoàn số một, quân Khải Nhĩ Đặcxuất động tám thành Sư đoàn kỵ binh, binh lực song phương tổng cộng lạilên đến gần mười lăm vạn người.

Mười lăm vạn người tập kết tác chiến trên một mặt đất nhỏ hẹp chỉ rộng có hai mươi cây số, dài cũngchỉ ba mươi cây số, quả thật là chật chội tới dọa người.

Đầutiên quân Khang Tư xuất động Sư đoàn bộ binh số một là chính, bởi vì tám phần tiểu binh đều có thân phận võ sĩ, cho nên ở trong quân Khang Tư có danh hào Sư đoàn võ sĩ cực kỳ vang dội, một Sư đoàn như vậy, tuyệt đốilà tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Quân Khang Tư xông qua chiếnhào, lập tức tập kết bằng biên chế Đại đội, hàng đầu bày đao khiên phòng thủ, hàng thứ ba trường thương, phía sau là một loạt cung tiễn thủ, xếp thành phương trận năm hàng một trục, chậm rãi tiến lên.

Đitới phía trước, lúc nối tiếp với bốn Đại đội đồng phiên hiệu trước sau,Đại đội biến thành Liên đội làm chính, trận hình năm đoàn tiến thẳnghướng, sau đó tiếp tục đi tới, thẳng đến khi đồng hành song song cácLiên đội đồng phiên hiệu, liền trở thành trận hình năm hàng ngang cấp Lữ đoàn.

Theo quân đội Khang Tư tiến tới, bước tiến cũng bắt đầu chậm rãi trở nên thống nhất, một cổ khí thế nghiêm nghị, lập tức xuấthiện trên người quân Khang Tư.

Ngược lại bên quân Khải NhĩĐặc, kỵ binh Khải Nhĩ Đặc bình thường đều là cưỡi ngựa xung phong, hiệngiờ đổi thành chiến đấu trên bộ, chân có khuynh hướng cong thành hìnhchữ O, tự nhiên rất là không thoải mái.

Vốn kỵ binh trang bịđã tương đối đơn giản, trường thương, mã đao, cung ngắn, mặc dù có mãgiáp, nhưng ai sẽ ngu ngốc đến mức mặc mã giáp tiến hành bộ chiến?

Đội hình? Mấy binh sĩ Khải Nhĩ Đặc này mới từ kỵ chiến chuyển sang bộ chiến, hóa ra bọn họ còn tưởng có thể di chuyển tới lui rất nhanh nhưtrước đây, tất cả đều xung phong về phía trước như ong vỡ tổ.

Thấy trận thế song phương đối lập, sắc mặt Khải Nhĩ Đặc tối sầm, đám sĩquan cao cấp trong lòng không nhịn được oán giận Khải Nhĩ Đặc.

Trước đó Khải Nhĩ Đặc nói cái gì toàn bộ kỵ binh xuất động tiến luitương đối tự nhiên, hiện giờ bị người ta làm hại tất cả ngựa đều ngủ cảrồi, khiến cho kỵ binh bên mình không còn ngựa cưỡi nữa, ngay cả dânbinh cũng không bằng!

Thế nhưng mới oán giận xong, bọn họ lạibắt đầu tự oán mình, sớm biết thế lúc đầu liền đề nghị dẫn bộ binh tớilà được rồi, không thì cũng không cần phải để kỵ binh đi chịu chết nữa!

Nghĩ đến ý nghĩ đi chịu chết này, các sĩ quan đều chuyển ánh mắt tới Lữ đoàn số năm đang liều mạng ăn uống.

Chỉ là bây giờ còn chưa có giao chiến, còn không thể làm ra quyết định nào, ai biết có thể xuất hiện vạn nhất hay không đây?

Song phương tới gần, binh sĩ cầm cung ngắn bên quân Khải Nhĩ Đặc kéocung xạ kích, đáng tiếc chẳng những không hình thành mưa tên, ngược lạithời gian xạ kích so le không đồng đều, hiện ra lưa thưa lớt thớt, đồngthời hoàn toàn thiếu tầm bắn, căn bản là làm một cách vô dụng.

- Mấy tên các ngươi lúc cưỡi ngựa bắn chuẩn như thế, làm sao bây giờ toàn thành người mù hết vậy hả!

Vừa nhìn hiệu quả như vậy, đám sĩ quan Khải Nhĩ Đặc dẫn đội lập tứchiểu ra, lập tức vừa mắng chửi ầm ĩ, vừa tập trung các xạ thủ cung ngắnlại một chỗ, tiến hành chỉ huy thống nhất.

Những xạ thủ cungngắn này bụng đầy ý kiến, khi mình cưỡi ngựa thì cách xa đã bắt đầu bắn, lúc buông dây cung thì vừa vặn tiến vào tầm bắn ngay, ai bảo bây giờmình là bộ binh, bắn tên chẳng những không đi tới còn phải dừng bước,cho nên tầm bắn thiếu không thể trách ta được!

Bên quân KhangTư, các sĩ quan ra lệnh một tiếng, toàn quân dừng bước, đầu mục cungtiễn thủ trước giữa sau trái phải, lập tức bắn ra một mũi tên, xác địnhphạm vi xong, lập tức hô khẩu lệnh. Cung tiễn thủ cứ dựa theo khẩu lệnhnâng cung kéo dây bắn ra, toàn bộ quá trình cung tiễn thủ cũng khôngthèm ngắm lấy một cái, trực tiếp nghe theo khẩu lệnh nâng cung góc độlớn bao nhiêu, dùng bao nhiêu sức, cuối cùng nghe lệnh bắn ra là được.

Cung tiễn thủ quân Khang Tư, biểu diễn cực tốt cho quân Khải Nhĩ Đặc thấy, cái gì mới là mưa tên chân chính.

Mũi tên rậm rạp chi chít không ngừng nghỉ cắm thẳng một chỗ, mưa tênqua đi, khắp nơi trên đất là thi thể cắm đầy tên, tấm chắn không đủ lớn, căn bản không cách nào tồn tại qua được cơn mưa tên dày đặc dạng này.

Mưa tên qua đi, khiên đao binh nâng tấm chắn đi lên từng bước, trường thương binh như rừng cây theo sát phía sau, mà cung thủ cũng bắt đầu xạ kích tự do.

Quân Khải Nhĩ Đặc thừa nhận mấy lượt mưa tên cũng không tan vỡ, đả kích như vậy bọn họ đã sớm thành thói quen. Binh sĩnâng kỵ thương xông lên hàng đầu, mã đao cùng cung ngắn theo sát phíasau. Trải qua các sĩ quan giáo huấn một trận, cung thủ cũng học khôn một chút, tiến vào tầm sát thương mới bắt đầu tiến hành bắn yểm hộ, kỵthương cùng mã đao lại lập tức nhân cơ hội tiến công.

Cungngắn bắn trả, binh lính nâng khiên chống đỡ, trường thương binh lập tứcxông lên đâm thẳng mà quân Khang Tư quen thuộc nhất!

Kỵ thương cùng mã đao đang đi phía trước, còn chưa phản ứng lại được đã cảm thấy ngực tê rần, mất đi tri giác.

Trường thương binh kết thúc lượt đâm thẳng thứ nhất, sau khi rút lạitrường thương, lượt đâm thẳng thứ hai đã triển khai, sau khi bọn họ thutrường thương về, lượt đâm thứ ba đã đuổi theo sát, lượt thứ ba kết thúc vừa lúc lượt thứ nhất bắt đầu một vòng mới.

Quân Khang Tư chỉ tiếp xúc với quân địch, liền triển khai công kích cuồn cuộn, ba hàngtrường thương giống như một trục lăn co duỗi mũi châm của nó, chậm rãilăn vào quân Khải Nhĩ Đặc. Địa phương trục lăn này đi qua tràn đầy từngbộ bộ tàn thây, thỉnh thoảng có vài tên cường hãn, nếu không phải trốn ở trong rừng thương bị đao khiên binh nâng đao chém chết, thì là bị cungthủ xạ kích tự do bắn chết.

Khải Nhĩ Đặc cùng bộ hạ của hắn, thần tình dại ra nhìn một màn trước mắt này.

Đối với quân Khang Tư mà nói, chiến tranh giống như là tham gia mộttrò chơi, có vẻ dễ dàng như vậy, tùy ý, gọn gàng, cứ thế không lâu sau,quân Khải Nhĩ Đặc cứ như sóng biển đánh lên nham thạch, chính mình vachạm nát bấy, đối phương lại không có một chút tổn thương.

Khi mỗi trường thương binh đâm ra lượt thứ năm, trục lăn trường thương binh dừng lại, đao khiên binh lần nữa xuất hiện ở hàng đầu, tiếp tục nângkhiên đi tới. Trường thương binh cùng cung tiễn thủ lại giống như vừamới xuất trận, chậm rãi theo sau.

Thấy một màn như vậy, aicũng biết quân Khang Tư chỉ là đang cho trường thương binh khôi phục thể lực, công kích thay phiên như vậy, đối với việc tiêu hao tinh thần thểlực cũng không phải quá mức lớn, sau khi đi theo đao khiên binh đi tớimột lúc, tinh thần khí trường thương binh hao tổn cũng đã khôi phục rấtnhiều.

Sĩ quan thời khắc nào cũng quan tâm chú ý tới trạng thái thủ hạ ra lệnh một tiếng, lại một vòng mưa tên bắn ra.

Lúc này, dù là ngu ngốc cũng biết lại một vòng trục lăn trường thương công kích lại tới, có hiểu ra này, quân Khải Nhĩ Đặc ngay tại chỗ chialàm hai nửa, một nửa vì báo đáp ân ngộ nhiều năm của Đại soái Khải NhĩĐặc, phân nửa lại cho rằng đây là quân phiệt hỗn chiến, cái mạng quý giá của mình không đáng lãng phí ở chỗ này, lập tức quay người bỏ chạy.

Quân Khải Nhĩ Đặc liều chết công kích cũng không có vẻ khá hơn đámđồng bạn mình lúc trước bao nhiêu, trước thể tiến công không thể chốngđỡ của trục lăn trường thương, phân nửa quân Khải Nhĩ Đặc này rất nhanhchóng bước lên con đường đồng bạn mình vừa nãy.

Một nửa quânKhải Nhĩ Đặc khác đào tẩu cũng không tốt đi đâu, bị phía đội đốc chiếnvung đao chém lung tung, chỉ phải xoay người đón đỡ địch nhân.

Chỉ là, tử vong uy hiếp, là dễ dàng bị tử vong càng kinh khủng hơn thay thế nhất, quân Khải Nhĩ Đặc nửa đường quay trở lại sau khi bị trục lănđâm chết một bộ phận, dục vọng cầu sống khiến họ một lần nữa xoay ngườiđối mặt với đội đốc chiến.

Đối với những quân sĩ Khải Nhĩ Đặcnày mà nói, trục lăn trường thương co duỗi liên tục kia, phải nói làkinh khủng hơn đội đốc chiến này nhiều lắm, lần này, đao đội đốc chiếnvừa mới nâng lên, đã bị quân Khải Nhĩ Đặc dọa tới vỡ mật giành trướcvung đao chém chết.

Khi binh sĩ quân đội chẳng những không sợđội đốc chiến, trái lại còn dám đánh chết đội đốc chiến, quân đội này có thể nói là đã tan vỡ rồi.

Thấy một màn như vậy, Khải Nhĩ Đặc như già hơn mười tuổi, toàn khuôn mặt trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.

Tiểu tướng vội vàng bước lên an ủi:

-Đại soái, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, hơn nữa tỉnh HảiTuyền còn có hơn mười vạn quân đội, đủ để Đông Sơn tái khởi, kết quảtrận chiến đấu này truyền ra khẳng định sẽ gây một trận xôn xao, trướcmắt ngài cần phải trở về tỉnh Hải Tuyền chủ trì đại cuộc, dù sao tỉnhHải Tuyền còn có một Thất hoàng tử ngay đó mà.

Không biết bịcâu nào của tiểu tướng kích thích, vốn Khải Nhĩ Đặc đang nản lòng thoáichí không ngờ lập tức phấn chấn trở lại.

Thấy có hy vọng, tiểu tướng vội vàng bỏ thêm củi lửa:

- Đại soái, hiện giờ quân ta đã đại bại, hơn nữa đường lui bị cắt, rõ ràng khẳng định có đi không về, không bằng chúng ta thay trang phụcbinh lính, mang theo mấy hộ vệ cùng thiết vệ rời đi thế nào? Chỉ cầnkhông nhiều người lắm, đợi lúc trời tối đen, chúng ta liền an toàn rồi.

Tới lúc này rồi, Khải Nhĩ Đặc đối với việc buông tha một Sư đoàn kỵbinh cùng một đại đội thiết kỵ tinh nhuệ, không có chút vương vấn, lậptức gật đầu nói:

- Việc này đều giao cho ngươi xử lý.

- Rõ.

Tiểu tướng vung tay, đội trưởng hộ vệ cùng đội trưởng thiết vệ mất đi chiến mã, sức chiến đấu giảm xuống đến mức chỉ còn có thể trở thành hộvệ, lập tức nhích lại gần nhau.

Sau một trận xì xào, bộ độitinh nhuệ nhất quân Khải Nhĩ Đặc bắt đầu hộ tống Khải Nhĩ Đặc đi vàotrướng Đại soái, mấy sĩ quan đang động viên tinh thần đám binh lính Lữđoàn số năm, vừa thấy bộ dáng này, lập tức ra lệnh Lữ đoàn số năm đi rangoài công kích quân địch, tiếp đó nối gót theo sau, chỉ là bị thiết vệngăn cản ngay trước cửa soái trướng.

Chờ bọn hắn mạnh mẽ ậpvào trong soái trướng, Khải Nhĩ Đặc và tiểu tướng kia cùng với một nhómhộ vệ đã sớm không thấy hình bóng đâu nữa.

- Mẹ nó! Đại soái cũng chạy, chúng ta còn đánh cái rắm! Đầu hàng cho xong!

Thấy trục lăn trường thương càng ngày càng gần, các sĩ quan thở dàimột tiếng, thế lớn đã mất, nếu muốn bảo mệnh chỉ có thể đầu hàng thôi.

Tuy rằng khẳng định sẽ bị biếm làm nô lệ, nhưng các sĩ quan đã từmiệng các binh lính nô lệ quân Khang Tư lần trước bắt được, biết đãi ngộ nô lệ của quân Khang Tư, cho nên bọn họ cũng không sợ phải trải quanhững ngày cực kỳ bi thảm. Chỉ là đáng tiếc lại phải bắt đầu leo lên một lần nữa. Tuy nhiên so sánh với cái mạng nhỏ này, ngược lại không có gìcả.

Binh bại như núi đổ, chính là nói tình cảnh lúc này.

Chỉ thấy một đoàn quân Khải Nhĩ Đặc quỳ xuống đầu hàng, một nhóm quân Khải Nhĩ Đặc lại liều mạng bỏ chạy tứ tán. Quân Khang Tư mặc kệ mấy tên bỏ trốn này, bởi khu vực này đã bị quân Khang Tư bao vây rồi, ngoại trừ trèo qua Sơn Việt lĩnh có thể may mắn chạy thoát mấy người ra, còn lạithì chờ bị bắt đi.

Sau khi quân Khang Tư tiếp thu tù binh đầuhàng, trước nhất là thu nạp lấy các chiến mã ngủ say kia, dưới tình hình quân Khải Nhĩ Đặc vò đầu bức tóc, những chiến mã ngủ say này đều tỉnhtáo lại. Tiếp đó là bị quân Khang Tư cưỡng bức áp bách các chiến mã nàynhận lấy chủ nhân mới.

Khoảng chừng một Lữ đoàn bộ binh KhangTư chuyển chức sang kỵ binh, bọn họ cũng không khoe khoang, trực tiếpchia đơn vị tiểu đội bắt đầu truy sát các đào binh kia.

QuânKhải Nhĩ Đặc đầu hàng, chỉ ngây ngốc nhìn mấy trăm quan văn dẫn theo mấy ngàn lao dịch, bắt đầu vận chuyện vật tư trong đại doanh giống như kiến dọn ổ. Nhìn những tên mặc trang phục quan văn này vừa kiểm kê vật tưvừa toát ra ánh mắt tham lam, quân Khải Nhĩ Đặc thậm chí cho rằng quânKhang Tư bố trí cái bẫy này, mục đích chính là vì cướp đoạt chiến mãcùng vật tư của Sư đoàn kỵ binh Khải Nhĩ Đặc.

Màn đêm buôngxuống, quân Khải Nhĩ Đặc vẫn ở trong đại doanh như trước, chỉ là thânphận lại biến thành tù binh, tuy nhiên thức ăn không giảm mà lại tăng,nhìn cả bồn cơm đầy khoai tây thịt bò, bọn tù binh bắt đầu chấp nhậnthân phận nô lệ sắp tới.

Còn quân Khang Tư cũng không có nghỉngơi, ngược lại có xu hướng điên cuồng công tác, quân nhân không biếtđang làm gì, dù sao cũng không có mấy người ngủ yên ở trong doanh. Cònquan văn lại đang chong đèn ghi chép danh sách tù binh, các lao dịch thì không cần phải nói nữa, nhìn bộ dáng bọn họ, giống như muốn một buổitối liền dọn sạch nơi này.

Đêm tối, trên một đường núi đi vào địa giới tỉnh Hải Tuyền, hơn mười bóng người đang rất cẩn thận đi tới.

Đến khi đi tới một chỗ tương đối thoáng đãng, ánh trăng vừa vặn xuyên thấu qua cành cây chiếu xuống dưới, có thể thấy được người đứng đầu hơn mười người này chính là Tiểu đội trưởng nô lệ Cát Cát kia.

Cẩu Oa run run người hỏi:

- Trưởng quan, đêm hôm khuya khoắt, Đại đội trưởng đã tuyên bố quânta thu được toàn thắng, qua ngày mai, ngài có thế lấy được thân phậnCường võ sĩ hạ giai rồi, vì sao ngài còn muốn tiếp nhận nhiệm vụ phongtỏa rừng núi chứ? Ở đây tối đen như mực, chỗ nào bắt được quân địch bỏtrốn chứ?

- Hắc, ta đương nhiên không quan tâm chút quân côngđấy, dù sao nếu ta muốn thăng chức giai vị tiếp theo, chỉ dựa vào quâncông thủ cấp là không có khả năng... Cho nên tiếp nhận nhiệm vụ này, lại chính là vì lo nghĩ cho các ngươi kìa.

- Người tiểu đội chúng ta đều thăng chức thành thân phận bình dân, lẽ nào các ngươi không muốn nâng cao thêm một bước? Nên biết, chỉ cần ba điểm công trạng, là có thể trở thành thượng dân đó.

Nói đến đây, Cát Cát phát hiện trong mắt mọi người lóe sáng hồng quang, không khỏi đắc ý một trận.

Thủ hạ nhận được quân công sẽ cảm kích hắn, hắn có thể từ chỗ thủ hạnhận được khen thưởng sĩ quan, thật sự là phương pháp tốt một công đôiba chuyện mà, cũng chỉ có hắn thông minh như thế, mới có thể lĩnh ngộđến biện pháp này.

Chỉ là Cẩu Oa nói một câu, đánh tỉnh Cát Cát đang tự kỷ:

- Trưởng quan, nửa đêm đi ra chấp hành nhiệm vụ phong tỏa, có khảnăng đợi được đào binh sao? Dù sao bây giờ là mùa đông, đêm rất lạnh,không ai đi đường ban đêm cả.

Cát Cát tức giận gõ đầu Cẩu Oa một cái, thấp giọng quát:

- Ngu ngốc! Bọn họ chính là đào binh! Bọn đào binh bị quân chúng tadọa tới vỡ mật, vội vã chạy về nhà trốn dưới gầm giường! Càng là ngườinhát gan, sẽ càng lựa chọn thời cơ chạy trốn an toàn, đêm khuya gió lạnh phần phật, đưa tay không thấy năm ngón, chính là an toàn nhất! Nói chongươi, ta... Suỵt!

Cát Cát đột nhiên vểnh tai, lắng nghe thật kỹ, những người khác biết có tình huống, tất cả đều nín thở im tiếng.

Ở trong đêm khuya vắng vẻ, nương theo gió, tiếng động có thể truyềnđi rất xa, sau khi mọi người đều an tĩnh lại, trong tiếng gió mơ hồ cótruyền theo âm thanh tiếng nói. Tuy rằng nghe không quá rõ ràng, nhưngmột câu mắng chửi "Khang Tư chết tiệt!", lại nghe hết sức rõ rệt.

Nghe nói như thế, cả đám người Cát Cát trong lòng đều mừng rỡ.

Trên núi đen không thấy bóng, căn bản không nhận ra được là ngườiphương nào, vạn nhất giết nhầm thám tử bên mình, vậy ngược lại phải đềnmạng! Hiện giờ một câu chửi mắng liền biểu lộ thân phận đối phương, thật là trời cũng giúp ta mà!

Cát Cát kéo mấy người Ngũ trưởng tới thì thầm một phen, tiếp đó lại nói thầm vài câu với Cẩu Oa, phất tay ra hiệu, hơn mười người chậm rãi mò mẫm đi tới.

Phía trước cáchđó không xa, trên một khối đất bằng phẳng diện tích khá lớn, Cát Cáttrốn ở trong rừng, nương theo ánh trăng, thấy đối phương là mười mấytráng hán binh đao đầy đủ. Các tráng hán kia đều trầm mặc không nói,nhưng có một đôi lại đang lặng lẽ thì thầm to nhỏ.

Nhìn thế nào cũng giống như đang nghỉ ngơi, hẳn không phải là cái bẫy...

Ngay lúc Cát Cát chuẩn bị phát ám hiệu, một người đang thì thầm kiađột nhiên rút ra chủy thủ, đâm vào ngực tên còn lại, mà các tráng hánđang trầm mặc ở một bên không nói gì đột nhiên có một nửa nhảy lên giếtvề một nửa còn lại, bởi đánh trở tay không kịp, một nửa khác còn chưakịp phòng bị liền chết thảm dưới loạn đao.

Cát Cát mò không rõ xảy ra chuyện gì, những đào binh kia sao lại đột nhiên nội chiến? Nhìnbộ dáng vừa rồi quan hệ rất mật thiết mà, lẽ nào giết người là mật thámquân ta? Hoặc là, cái bị giết kia mới là mật thám quân mình?

Cát Cát lại khổ não, chọn trúng thì giết địch có công, thăng cấp khenthưởng, bay lên thiên đường; chọn sai thì lại là giết hại quân mình, xửtử lập tức, là tuyển chọn lập tức xuống địa ngục...

Ngay lúc Cát Cát đang khổ nghĩ, người bị chủy thủ đâm trúng kia cố sức hỏi:

- Vì sao...

Nghe giọng nói này, đây là một người trung niên đã cao tuổi.

Tên giết người dùng giọng nói trẻ tuổi nói:

- Vì sao phản bội ngươi? Hắc, tuy rằng ngươi đối với ta rất hậu đãi,nhưng ai bảo ngươi không có đại nghĩa danh chính ngôn thuận đây chứ? Hơn nữa, đãi ngộ hậu hĩnh của ngươi, so ra còn kém Thất hoàng tử cho ta!

- Ngươi! Ngươi lại vì cái này mà...

Người trung niên trên ngực cắm một thanh chủy thủ rất tức giận, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng hít thở không thông, xem chừng không sống được bao lâu nữa.

- Nếu như chỉ vì vinh hoa phú quý, ta tuyệt đối sẽkhông tự tay giết ngươi, dù sao ngươi cũng ưu ái đãi ngộ ta, ta tối đachỉ đem ngươi giao cho Thất hoàng tử mà thôi. Thế nhưng, ai bảo ngươi để ta biết ngươi tồn tại sẽ bôi đen Thất hoàng tử? Ngươi đã có thể nói lộra, vậy sẽ không ai có thể biết được, cho nên, chết không đối chứng mớilà tốt nhất.

Người trẻ tuổi nói đến lời này, ngữ khí đã trở nên rất lạnh nhạt.

Người trung niên cười thảm một tiếng:

- Nguyên lai là như vậy? Ha ha... Không nghĩ tới ngươi đối với Thất hoàng tử thật là trung thành mà.

Người thanh niên nhún vai, nói:

Không còn cách nào, nếu chủ tử mới rơi đài, ta đây cũng không cần lăn lộn nữa.

Người trung niên căn bản không để ý tới lời người thanh niên nói, như đang tử nói với mình:

- Sự tình cũng không xấu xa như ngươi tưởng tượng đâu... Đó chỉ làmột nam tử trung niên tự ti mặc cảm, bị một thiếu nữ mỹ lệ thiện lươnghấp dẫn mà thôi... Không nghĩ tới ta lại bởi vì... chuyện này mà chết... chỉ là, vậy cũng không tệ...

Nói đến đây, người trung niên tắt thở bỏ mình.

Người thanh niên nhún vai, nhìn thi thể lắc đầu tự nói:

- Thật là không hiểu, ngươi ngây thơ như vậy làm gì chứ? Thích thì cứ cướp tới đi, thật là phục ngươi luôn.

Ngay khi người thanh niên xoay người chuẩn bị nói với mấy kẻ giếtngười kia, trong cánh rừng, hơn mười đạo thân ảnh nhanh chóng nhảy ra.

Cũng giống như vừa rồi, một phương có chuẩn bị lâu, một cái khác cănbản không suy nghĩ kịp, hơn nữa nhân số kém xa, không tốn chút sức, mấytên giết người lúc nãy đã bị tiểu đội Cát Cát cực độ khao khát quân công nhanh tay chém lấy thủ cấp.

Giết chết địch nhân, mấy ngườiCát Cát châm mấy ngọn đuốc, vốn mọi người đang có chút lo lắng giết nhầm người, nương theo ánh lửa nhìn thi thể, trong lòng lập tức kiên định.

Mười mấy người này mặc trang phục tiểu binh Khải Nhĩ Đặc, hơn nữa bọn họ đối thoại, tuyệt đối là đào binh không sai được.

Chỉ là, nhìn chằm chằm thi thể trung niên kia, Cát Cát cảm thấy rất kỳ quái.

Làm sao quân Khải Nhĩ Đặc sẽ có tiểu binh tuổi tác lớn như vậy chứ?Nghĩ tới quân phiệt người ta đều có thói quen trưng binh từ mười haituổi nhập ngũ tới tám mươi cũng không được về, cũng liền thoải mái.

Lúc này, Cẩu Oa chạy tới, chần chờ một chút, mới ngại ngùng nói:

- Trưởng quan, cái này, đám người kia để ta tới hỏi ngài, có phải là mấy cái thủ cấp của quân Khải Nhĩ Đặc kia cũng...

Cát Cát nhìn lại sáu bảy cổ thi thể ở đây chết vì nội chiến, nhìn lại ánh mắt cực nóng lại chần chờ của đám thủ hạ, đương nhiên biết bọn họnghĩ như thế nào rồi, không khỏi nói ngay:

- Cái món lời nàycũng không tính là cướp công lao... Không cần khách khí, chặt lấy đầubọn chúng lại đây, đây là bảy cái quân công đó, cộng lại, riêng lần nàychúng ta kiếm được mười bốn điểm công trạng rồi!

- Đội trưởng anh minh!

Đám binh nô lệ lập tức nhanh chóng cắt lấy đầu thi thể.

Cứ như vậy, sau khi trở về Cát Cát đem thu hoạch lần này báo lêntrên, thế nhưng lúc xác nhận quân công, vốn quân công mới có mười bốnđiểm, lại chẳng biết thế nào thay đổi thành 1400 điểm, so với hắn trìnhbáo tăng vọt gấp trăm lần!

Cát Cát đã trở thành Cường võ sĩthượng giai, căn bản không dám lĩnh mệnh, vội vã chạy đi hỏi nguyênnhân, hắn biết rõ, món hời càng lớn, phiền phức cũng càng to.

Sau khi được hồi âm, Cát Cát choáng váng, không nghĩ tới nhặt một còn gà chết, lại chính là nhặt một con gà vua!

Sau khi chuyện này truyền ra, từ nay về sau, Cát Cát liền thành đạidanh từ "vận chó săn"... (nguyên văn là: tẩu cẩu thỉ vận, hơi ghê mộtchút)

Phủ Đốc quân, Khang Tư nhận được chiến báo, đối với kết quả không chút nào bất ngờ.

Khải Nhĩ Đặc đã sớm mưu tính hồi lâu, có thể nói dù là Khải Nhĩ Đặckhông xâm nhập, Khang Tư cũng chuẩn bị tìm hắn gây chuyện.

Lần này chính hắn đánh lên tới cửa, đặc biệt còn mang theo Sư đoàn kỵ binhtới đây. Khang Tư cùng thủ hạ vạch mưu một phen liền định ra kế sáchđóng cửa đánh chó, thuận tiện ăn một nồi thịt chó này.

Phái nô lệ đào chiến hào, phái nô lệ mạo hiểm bị bắt, những cái này đều đã được tính toán, có mật vệ khống chế toàn quá trình, căn bản không xảy ra sơsót nào - chỉ riêng xem việc ngay cả kỵ binh nội vệ có sức chiến đấumạnh nhất Khang Tư cũng không phái ra, liền biết thái độ của Khang Tưđối với lần chiến đấu này là thế nào rồi.

Cho nên, lúc KhangTư biết tin tức Khải Nhĩ Đặc thất tung, căn bản không có để ý tới, dùsao hắn có quay trở về tỉnh Hải Tuyền cũng vô dụng.

- Chủcông, lần tác chiến này chúng ta thật là được mùa lớn mà, binh khí áogiáp lương thảo này không nói, chỉ riêng thu được gần chín vạn con chiến mã cùng hơn bảy vạn con ngựa thồ, lừa, la, cũng đủ cho chúng ta kiếmngất trời rồi!

- Chỗ khác không dám nói, nhưng đây là các tỉnh đông nam, số lượng quân mã phe ta tuyệt đối là đệ nhất!

Bỉ Khố Đức mặt đầy hồng quang, hiện giờ tâm tình hắn không thể tốthơn được, tên Khải Nhĩ Đặc vong ân phụ nghĩa kia bị đánh cho thảm nhưvậy, thật là hưng phấn mà.

Các sĩ quan tham gia hội nghị bên dưới lại đang hết sức hưng phấn khe khẽ thì thầm, cơ hồ muốn mở đại yến chia phần chiến mã:

- Hắc hắc, chúng ta liền có thể xây dựng đội kỵ binh rồi! Trước tiênphải nói rõ, Lữ đoàn chúng ta nhất định phải có một Liên đội kỵ binhnha!

Đồng dạng Tương Văn tâm tình đang tốt nhanh chóng vận chuyển đầu óc, lập tức đề ra ý kiến bản thân:

- Từ trong các chiến mã này chọn ra một vạn chiến mã ưu tú nhất làmngựa giống, chúng ta có thể tự lập một mục trường quân dụng rồi.

- Chúng ta ở đây đều là vùng núi, căn bản không thích hợp cho mục trường.

Một quan văn đứng ra nói.

- Cũng không nhất định, tuy rằng không có mục trường lớn, thế nhưnghai tỉnh Hải Tân cùng Hải Tuyền vẫn có mấy chục dải đất thảo nguyên diện tích cũng được, mỗi chỗ nuôi một ngàn con chiến mã, vẫn còn có thể.

Bỉ Khố Đức mỉm cười nói, nếu muốn nói lý giải các tỉnh duyên hải, ở đây không ai hơn được hắn.

Khang Tư thuận miệng một câu, quyết định đưa ra thời gian bao phát trận chiến tiếp theo:

- Nhiệm vụ trước mắt, là nhân lúc bên ngoài còn không thu được tintức chi tiết thừa thắng xông lên, để toàn bộ Sư đoàn số một cưỡi chiếnmã, nhanh chóng phát động thế công tỉnh Hải Tuyền.

Bỉ Khố Đức vội vàng đề nghị nói:

- Chủ công, lúc phái ra Sư đoàn số một tiến công tỉnh Hải Tuyền,chúng ta hẳn nên cũng dùng thuyền biển Hạm đội số ba vận chuyển vật tư,để đảm bảo tốc độ công kích cho Sư đoàn số một. Đồng thời, chúng ta cầnsử dụng sáu vạn nô lệ tù binh, bắt đầu xây dựng một con đường nối thẳnghai tỉnh Hải Tân Hải Tuyền, đối với việc chúng ta khống chế tỉnh HảiTuyền sau này sẽ có hiệu dụng rất lớn.

- Tốt, vậy cứ thế chấp hành đi.

Khang Tư gật đầu cho phép, mệnh lệnh lập tức được truyền xuống phía dưới.

Sư đoàn số một thanh trừ gần hết số đào binh, bắt đầu tụ lại chỉnhquân ở một đại doanh đặt trước cửa một sơn cốc, trước khi bọn họ vào đại doanh đã dẫn một nguồn nước suối trong sơn cốc vào doanh địa, miễn chomỗi ngày phải chuyển nước phiền toái, đồng thời cũng chuẩn bị cơ sở chođồng cỏ mục trường sau này.

Lúc Sư đoàn số hai còn đang tronghuấn luyện bắt đầu tiếp thu nhiệm vụ đóng giữ, Sư đoàn số một lập tứcđánh tới tỉnh Hải Tuyền.

Theo các đào binh may mắn trốn đượcmột kiếp trở về, trên dưới tỉnh Hải Tuyền đã biết, Sư đoàn số một củaKhải Nhĩ Đặc lúc đánh quân phiệt Khang Tư thì toàn quân bị diệt, ngay cả Đại soái Khải Nhĩ Đặc cũng bặt vô âm tín.

Thất hoàng tử đầu tiên biểu thị phẫn nộ với quân phiệt Khang Tư, tiếp đó mượn sức quân đội khống chế tỉnh thành.

Lúc này, thế nhân lập tức bị Thất hoàng tử làm cho nhảy dựng.

Cái tên vốn là một con rối này, bằng vào cái gì thu được sự ủng hộ của quân đồn trú tỉnh thành?

Ngay khi Thất hoàng tử bằng thân phận chủ nhân tỉnh Hải Tuyền tuyênbố mệnh lệnh triệu kiến quân trú các nơi, một tiếng sét giữa trời quang, đánh cho Thất hoàng tử choáng váng.

Quân Khang Tư xâm lấn quy mô tỉnh Hải Tuyền!

Trong vòng một ngày, mấy quận tỉnh Hải Tuyền tiếp giáp tỉnh Hải Tân,ngay cả tên cũng không bắn một cây, vừa thấy quân Khang Tư liền đầuhàng.

- Đây là thế nào vậy chứ? Lẽ nào thuần phục tên Đốc quân chó má kia còn tốt hơn là thuần phục hậu duệ hoàng tộc ta chứ? Vì saobọn họ không phản kháng?

Thất hoàng tử tràn đầy phẫn nộ lại đầy ắp nghi hoặc, hắn thật là nghĩ không ra.

Muốn nói danh vị, Khang Tư khá lắm là một Đốc quân chính quy do trung ương bổ nhiệm, nhưng mình là một hoàng tử chính hiệu mà! Hoàng tử có tư cách trở thành hoàng đế! Một người là thần, một người là quân, ai caoai thấp, vừa nhìn là biết!

Trong tay hai bên đều có hơn mườivạn binh lực, mà Khang Tư ngay cả khu phía đông tỉnh Hải Tân cũng khôngchiếm hoàn toàn, chính mình lại có được một tỉnh, đối lập cách xa nhưvậy, làm sao mấy tên quận phủ kia tuyển chọn đầu nhập Khang Tư?

Tên trung niên mặt trắng không râu âm nhu kia thở dài, nói:

- Điện hạ, Khang Tư có ba quân lệnh ác độc, cả thiên hạ đều biết...Điều thứ nhất, thành trì không tiếp nhận đầu hàng liều chết chống cự,sau khi phá thành sẽ đồ thành báo thù.

- Điều thứ hai, là quân binh phàm giao chiến với quân Khang Tư, một khi bị đánh bại, toàn bộgià trẻ lớn bé người nhà những quân binh này đều bị biếm làm nô lệ. Mộtđiều cuối cùng, phàm là dân chúng lãnh địa quân Khang Tư chiếm lĩnh, nếu như trước chiến và sau chiến không ủng hộ trợ giúp quân Khang Tư, nhưvậy sau khi kết thúc trận chiến, những dân chúng này toàn bộ sẽ bị biếmlàm tiện dân, chỉ cao hơn nô lệ một cấp mà thôi...

- Chính làbởi quân Khang Tư có năng lực, đồng thời cũng nói ra ba điều quân lệnhnày là sẽ chấp hành, cho nên không cần trách sao các quận này lại khôngchiến mà hàng.

- Ấy, lực uy hiếp của Khang Tư đã đạt tới mứcnhư vậy? Không phải nói hắn chỉ mới khống chế một khối địa bàn nhỏ sao?Hắn làm sao có được quyền thế lớn như vậy chứ?

Thất hoàng tử tràn đầy khiếp sợ kinh ngạc nói.

- Điện hạ là nghe ai nói vậy? Địa bàn quân Khang Tư tuy nhỏ, nhưng ở tỉnh Hải Tân, lại có ai dám trêu chọc hắn?

Người trung niên liếc nhìn Thất hoàng tử, rất bình thản nói.

Thất hoàng tử mở há miệng xấu hổ, hắn cũng không thể nói là nghe thị nữ nói chuyện phiếm mới có kết luận như vậy được?

- Điện hạ, xin ngài sớm có quyết định, tuy rằng quân Khang Tư sẽkhông giết ngài, nhưng khẳng định sẽ đưa ngài lên Đế đô, dù sao thânphận hắn là Đốc quân hai tỉnh, là trải qua trình tự Đế đô bổ nhiệm hợppháp.

Người trung niên nhẹ nhàng nói.

- Ta, ta phải làm quyết định gì?

Thất hoàng tử có chút khủng hoảng lại có chút mê mang.

Người trung niên nói rất tùy ý:

- Rất đơn giản, tuyên bố hoan nghênh Khang Tư đảm nhiệm chức Đốc quân Hải Tuyền là được, như vậy chẳng những để Khang Tư không cách nào tốngngài đi, còn có thể gây chia rẽ quan hệ giữa Thái tử Đế đô cùng KhangTư.

- Kỳ thật, nếu như Khang Tư là một người không có dã tâm,nếu có hắn ủng hộ, ngược lại Điện hạ càng dễ đạt thành nguyện vọng hơnnữa.

Trong lòng Thất hoàng tử đập thình thịch, nhưng còn có chút lo lắng hỏi:

- Không thể đánh sao?

Người trung niên khóe miệng lộ một dáng cười:

- Ngài sẽ phải tìm một tỉnh thành có một Lữ đoàn ủng hộ, nhớ kỹ, là ủng hộ.

Sắc mặt Thất hoàng tử đổi đổi, cuối cùng thở dài nói:

- Vậy làm phiền ngươi đưa tin tức hoan nghênh Khang Tư nhậm chức Đốcquân truyền ra ngoài, hy vọng cái Khang Tư này là người không có dã tâm.

Tất nhiên, đây chỉ là nói an ủi mình mà thôi, căn bản không có ngườinào sẽ tin tưởng, một quân phiệt chinh chiến xung quanh lại là một người không có dã tâm.

- Vâng, xin Điện hạ chỉnh lý tâm tình mộtchút, ngẫm lại hẳn nên đối mặt thế nào với Đốc quân đại nhân, sắp trởthành người thống trị thực tế hai tỉnh Hải Tân Hải Tuyền.

Người trung niên nói xong, gật đầu xin cáo lui. Thất hoàng tử bị câungười thống trị thực tế kia kích thích sắc mặt đại biến, cắn răng nói:

- Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ!

Trong lúc quân Khang Tư đánh vào tỉnh Hải Tuyền, phần lớn vật tư dựavào thuyền biển cùng tiếp viện tại chỗ, con đường đi qua thảo nguyêntiến vào tỉnh Hải Tuyền liền trở nên tương đối tiêu điều, đương nhiên,đây là tạm thời, một khi đường xá sửa xong, ở đây sẽ biến thành conđường chính phồn hoa nhất.

Giữa đêm khuya, ở một nơi nào đóđược quân Khang Tư dùng mai táng đơn sơ thi thể quân Khải Nhĩ Đặc, mộtđạo bóng đen thân bọc một kiện áo khoác đen đầu nhọn, bất ngờ xuất hiệnđột ngột.

Người thần bí này căn bản không lộ ra dung mạo, nhìn mấy vạn huyệt mộ mênh mang trải rộng, không khỏi cười hắc hắc:

- Quân Khang Tư còn thật là nhân nghĩa mà, lại tặng cho thi thể đãingộ mỗi người một huyệt mộ. Không phải nói quân Khang Tư thích đem thithể quân địch chất chồng một chỗ, xây dựng một cái kim tự tháp sao? Làmsao mà sửa tính rồi? Ừ, mặc kệ, dù sao như vậy càng thêm tiện cho tađây.

Nghe giọng nói, đây là một người trung niên có tuổi, chỉthấy hắn thần bí lấy từ trong ngực ra một vật thể hình tròn, sau đó cầmvật này đi loạn xung quanh mộ địa đầy đất, cuối cùng đứng lại trên mộtngôi mộ.

Tỉ mỉ quan sát một phen, người thần bí kia như rấtthỏa mãn gật đầu, thu hồi vật thể hình tròn, từ trong ngực lấy ra mộtcái bình cao cổ dài bằng hai ngón tay lớn, sau đó cẩn thận đem chất dịch trong cái chai như vẽ một cái đồ án gì đó, toàn bộ đổ lên ngôi mộ này.

Sau khi thu hồi cái chai, người thần bí hét lớn một tiếng:

- Đứng lên!

Thế nhưng trừng tới xót mắt, nhưng ngôi mộ lại không có phản ứng gì.Người thần bí hô vài tiếng, tức giận đào mộ lên, cũng không biết hai tay hắn làm bằng gì, lại chỉ bằng vào hai tay, là có thể đào xới bùn đất.

Vừa nhìn đến thi thể bên trong mộ không có đầu, người thần bí đầutiên là vô lực ngã ngồi xuống đất, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, lớntiếng mắng:

- Chết tiệt! Đám hỗn đản cầm quyền này, tới bâygiờ vẫn còn thích lấy đầu người ta tính quân công! Cái này làm cho bảnđại sư lúc nào mới có thể tìm được một thi thể hoàn chỉnh hợp ý đây chứhả? Nguyền rủa đám heo lừa chết tiệt các ngươi!

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một trận vó ngựa gấp gáp, người thần bí kia bất mãn thì thầm một câu:

- Mẹ nó, đã biến thành thứ trong bụng quân Khang Tư rồi, thời tiết này lại còn phái người tuần tra, ăn no rững mỡ sao!

Cũng không thấy hắn làm động tác thế nào, dù sao lời vừa rơi xuống, hắn cứ thế tự nhiên dung nhập vào bóng đêm, biến mất.