Cô Độc Chiến Thần

Quyển 20 - Chương 7: Diễu võ dương oai



Nghe nói như thế các sĩ quan âm thầm tưởng tượng: “Cũng đúng, thời đạinày ai lại tự dưng lãng phí trai tráng bổ sung sức mạnh quân đội?”

Huống chi, binh sĩ dưới tay mình cũng không đơn giản chỉ là traitráng như vậy, bọn họ đều là binh sĩ được huấn luyện tốt. Sau khi bổsung vào bộ đội, chỉ cần chỉnh đốn sơ qua là có thể lập tức lên chiếntrường. Giết sạch bọn họ? Ai bỏ được a?

Nghĩ đến đó, các sĩquan lập tức yên tâm, nhanh chóng phân công nhau cổ vũ tinh thần cácbinh sĩ đang hoảng sợ. Nói bên mình thành cao tường dầy, binh nhiềutướng mạnh, lương nhiều nước đủ căn bản không sợ quân địch vây thành,chỉ cần nghe theo mệnh lệnh đánh cho tốt, vậy sĩ quan thưởng cho tuyệtđối sẽ không keo kiệt.

Sau khi được các sĩ quan cổ vũ, tinhthần bọn binh sĩ chậm rãi khôi phục lại. Bọn họ căn bản không biết người lãnh đạo trực tiếp của mình chuẩn bị dùng máu tươi cùng sinh mạng củamình để trang điểm cho sự vũ dũng thiện chiến của các sĩ quan.

Về phần các sĩ quan vì sao không nói ra ý đồ chuẩn bị đầu hàng KhangTư? Rất đơn giản, nếu nói ra bọn binh sĩ này còn nguyện ý đánh không?Căn bản cũng không cần phải mơ mộng cái gì biểu hiện dũng mãnh thiệnchiến, trực tiếp đầu hàng cho xong.

Xem tinh thần binh sĩ đãổn định rất nhiều, sĩ quan thẳng thắn kia cũng học theo giọng đám traitráng khỏe mạnh, đứng xếp thành hàng trên tường thành hét lớn tới gầntrăm kỵ binh đó:

- Thề chết không hàng! Chiến đấu đến chết!

Sau khi hô vài lần liên tiếp không ngờ quân đội toàn thành đều theosau hô to lên, thanh âm vang lên trực tiếp truyền tới nơi đóng quânngoài thành.

Khang Tư đứng trên đài cao ở giữa nơi đóng quân,mặc một bộ quần áo đế quốc phẳng phiu bó sát người. Loại trang phục quan tướng này vải chẳng những cao cấp hơn rất nhiều so với sĩ quan cấp tá,mà đường chỉ bạc quanh ống tay, viền áo cũng cực kỳ tinh xảo. Dấu hiệumột con chim ưng bạc ôm một cái lá bạc đại biểu cho quân hàm Thiếu tướng trên vai có vẻ rất là chói mắt.

Không cần trang sức gì khác, quân phục vô cùng đơn giản như vậy cũng có thể mang đến cho người một loại cảm giác lộng lẫy.

Tuy nhiên cũng khó trách, dạng quân phục này là trong thời kỳ cườngtịnh gần ngàn năm đế quốc xây dựng đất nước triệu tập vô số thiên tàiquái tài thiết kế sư cao cấp nhất thiết kế ra. Có thể nói đây là trangphục tập hợp đặc điểm kiệt xuất nhất nghệ thuật nhất trong thời kỳ cường thịnh của đế quốc, không xinh đẹp mới là lạ.

Nhìn gần trăm kỵ binh bên mình không nói lời thứ hai quay đầu bước đi, Khang Tư bất đắcdĩ lắc đầu vung tay lên, tiếng kèn to rõ vang lên, một hồi chiến đấu mới được bắt đầu.

Các vị trưởng quan Lữ đoàn đã giao quyền chỉhuy lên trên lúc này đều ngoan ngoãn đứng phía sau Khang Tư. Hiện tạichiến đấu thay phiên căn bản không cần những quan chức Lữ đoàn ra chỉhuy, Liên đội trưởng phía dưới tự nhiên có thể phụ trách.

NămLữ đoàn trưởng Sư đoàn một tâm tình sảng khoái ngắm nhìn tình huốngchiến đấu phía xa xa, thi thoảng cùng đồng nghiệp của Lữ đoàn mình nóichuyện một chút về quan điểm. Chỉ có Lý Tuấn Nhiên một bộ dáng muốn nóilại thôi, tuy nhiên đồng nghiệp cùng Lữ đoàn với hắn lại đều vô tình hay cố ý ngăn cản hắn.

Khang Tư chú ý tới điểm khác thường của Lý Tuấn Nhiên, không khỏi nói:

- Lý Trung tá, ngươi có đề nghị gì sao?

Lý Tuấn Nhiên đứng nghiêm khom mình chào một cái, đồng nghiệp của hắn chỉ có thể vẻ mặt đau khổ lui sang một bên. Không có biện pháp, đều bịĐốc quân nhìn thấy, còn chắn làm cái gì.

Lý Tuấn Nhiên giữ nguyên dáng vẻ cung kính nói:

- Đốc quân đại nhân, thuộc hạ muốn biết, vừa rồi câu cuối cùng thôngbáo khuyên đầu hàng “Sau khi phá thành diệt sạch” có phải là thật haykhông?

Nghe nói thế, các sĩ quan của năm Lữ đoàn Sư đoàn mộtđều rất nghi hoặc nhìn Lý Tuấn Nhiên, mà sĩ quan lữ đoàn Lý Tuấn Nhiênlại cẩn thận nhìn trộm Khang Tư. Về phần Khang Tư lại như không có việcgì, vẻ mặt thật tự nhiên gật đầu nói:

- Là thật.

Thân hình Lý Tuấn Nhiên chấn động, sau đó vẻ mặt cương nghị lớn tiếng nói:

- Đốc quân đại nhân, thuộc hạ khẩn cầu đại nhân sửa lại mệnh lệnh này!

Lời này vừa nói ra, sĩ quan lữ đoàn của sư đoàn thứ nhất lập tức ồ lên, tên sĩ quan mới này đang nói cái gì?

Không ngờ kêu Đốc quân đại nhân sửa đổi mệnh lệnh?

Tên ngu ngốc này chẳng lẽ không biết, phàm là nhân vật lớn đều đã nói là làm bởi vì chuyện này đã liên quan đến vấn đề danh vọng, cho nên dùlà mệnh lệnh có sai lầm cũng chỉ cứng rắn thi hành.

Hơn nữamệnh lệnh này cũng đúng, ngươi đã không chịu đầu hàng muốn liều chếtchống cự vậy phải có giác ngộ phải chết. Hơn nữa dù sao đã nói trước,sau khi phá thành giết sạch người chống cự để răn đe cũng là chuyện bình thường.

Khang Tư cũng sửng sốt, hắn có chút kỳ quái hỏi:

- Mệnh lệnh này có gì không ổn sao?

Thấy thế trừ bỏ những người bên cạnh đã biết, những người khác baogồm cả nữ hộ vệ xinh đẹp của Khang Tư đều là vẻ mặt nghi hoặc, tronglòng Lý Tuấn Nhiên cũng không khỏi một hồi thở dài.

Hắn lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng nói:

- Đốc quân đại nhân, bên trong thành còn có mấy chục vạn dân chúng,sau khi phá thành đều giết chết bọn họ, có phải là rất quá đáng?

Các sĩ quan vốn đang bàn luận nghe nói thế đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đều nở nụ cười.

Một lữ đoàn trưởng trực tiếp nhảy ra nói:

- Lý Trung tá, chuyện này ngươi không hiểu, vừa rồi Đốc quân đại nhân đã nói cho người trong thành biết làm thế nào có thể bảo vệ an toàntính mạng người thân, nếu đã cho bọn họ có lựa chọn như vậy bọn họ sẽphải chịu kết quả sau khi lựa chọn. Sau khi phá thành giết sạch toànthành chính là khiến cho quân địch về sau của chúng ta hiểu được nên lựa chọn thế nào!

- Nhưng là sau khi chúng ta phá thành, chẳngkhác nào thắng lợi, khiến cho bọn họ thành nô lệ cưỡng bức lao động chochúng ta chẳng phải là rất tốt? Làm sao nhất định phải giết sạch bọn họ?

Lý Tuấn Nhiên lo lắng nói.

Hắn biết rõ hiện tại chiến lực quân Khang Tư mạnh mẽ thế nào, chỉ sợkhông cần một ngày có thể phá thành, nếu sau này Khang Tư không sửa đổimệnh lệnh vậy hơn mười vạn người trong thành không phải sẽ trở thành quỷ hồn!

- Này, ta nói Lý Trung tá, ngươi làm sao nhân từ nươngtay như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết lần này công thành chúng ta đãchết bao nhiêu binh lính sao? Nếu về sau tấn công các thành đều chết như vậy chẳng phải chúng ta cho dù có binh lực một quân đoàn cũng đừng nghĩ nhanh chóng thu phục toàn bộ tỉnh Hải Tân!

- Hiện tại chỉ cần sau khi phá thành chúng ta giết sạch mọi người trong thành, lần saucông thành ngươi nói dân chúng cùng quan binh trong thành đầu hàng haylà chống cự? Đây chính là biện pháp tốt nhất giảm bớt gánh nặng chochúng ta!

Tương Văn đột nhiên nhảy ra nói, nàng chính là phi thường không muốn Khang Tư sửa đổi mệnh lệnh.

Sống chết của dân chúng trong thành Tương Văn cũng không thèm để ý,nàng để ý chính là danh tiếng của Khang Tư không thể yếu đi, cho nêntuyệt đối không thể sửa đổi mệnh lệnh!

Nhìn đến những sĩ quanlữ đoàn khác, đặc biệt người con gái đẹp có quyền lực rất lớn cũng mộtbộ không thèm để ý, trong lòng Lý Tuấn Nhiên một trận lạnh lẽo, hắnkhông nghĩ tới sĩ quan Khang Tư không ngờ máu lạnh như vậy!

Tuy nhiên nếu hắn biết quân Khang Tư ở bán đảo Phi Ba đã sớm đồ sát quákhông biết bao nhiêu thành trì kháng cự liền hiểu được bọn họ có tâmtính như vậy thật sự là quá bình thường.

Tuy trong lòng Lý Tuấn Nhiên đã không có nhiều hy vọng, nhưng hắn vẫn không kìm nổi bi phẫn hô lên với Khang Tư:

- Đốc quân đại nhân!

Giờ phút này trong lòng Lý Tuấn Nhiên đã quyết định, nếu Khang Tư vẫn giữ nguyên mệnh lệnh cũ vậy hắn sẽ chủ động từ chức, một mình rời điquân Khang Tư.

Mặc dù có chút không muốn, nhưng hắn thật sựkhông dám dẫn người làm phản, sợ quân Khang Tư trong cơn tức giận cũngđồ sát thành trì của mình, cho nên chỉ có thể lựa chọn con đường chínhmình không dốc sức phục vụ Khang Tư.

Khang Tư im lặng, hắn cảm thấy mình có chút máu lạnh, là bởi vì nguyên nhân ở bán đảo Phi Ba? Hay là bởi vì mình không coi dân chúng của quân địch cũng là người?

Chính mình có như vậy tật xấu, chắc là sau khi tới địa vị quân chủ này tự nhiên mà sinh ra sao.

Nhớ rõ trước kia, mình trừ bỏ cùng quân địch đối mặt chém giết ra,căn bản không nghĩ tới cái gì âm mưu quỷ kế. Hiện tại chẳng những pháimật vệ ám sát hãm hại châm ngòi ly gián đối thủ của mình, cũng học đượcphá hư lãnh địa của quân địch khiến cho dân chúng quân địch lâm vào cảnh lầm than cuộc sống bấp bênh, dùng những thứ này để đả kích quân địch,dạng này có tính là lòng dạ độc ác không từ thủ đoạn hay không?

Nhìn đến Khang Tư không lên tiếng, Lý Tuấn Nhiên lại “hô” một tiếng,đây là cơ hội cuối cùng nếu còn không có phản ứng, chính mình liền đithôi.

Khang Tư bị đánh tức gật gật đầu, nói:

- Được rồi, ta sẽ sửa lại mệnh lệnh này!

- Hả? Chủ thượng (Đốc quân đại nhân) không thể!

Tương Văn cùng những cựu thần của Khang Tư lập tức sắc mặt biến đổi khuyên can.

Những người mới bên Lý Tuấn Nhiên lại vẻ mặt vui mừng vội vàng khen:

- Đốc quân đại nhân anh minh!

Lời này lại khiến cho đám người Tương Văn hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.

Khang Tư khoát tay ngăn lại mọi người có thể muốn ầm ĩ lên, giọng điệu có chút cảm thán nói:

- Nhập ngũ nhiều năm đã sớm xem nhẹ sống chết của mình, chính là không nghĩ tới cũng xem nhẹ sống chết của người khác!

Những lời này của Khang Tư khiến bọn người Lý Tuấn Nhiên không kìmnổi chớp mắt vài cái. Lời này có vẻ ra vẻ người già a, Đốc quân đại nhân này trẻ tuổi như thế liền ở vào địa vị cao không ngờ sẽ có cảm xúc nhưngười già? Thật sự không hiểu.

Sau một chút cảm thán Khang Tư tiếp tục nói:

- Vậy thế này, sau khi phá thành, bất kể quan binh tất cả đều xử tử,bọn họ nếu tham gia quân ngũ chống cự lại chúng ta vậy phải có tư tưởngbị giết.

- Về phần dân chúng bên trong thành, bất luận già trẻ nam nữ đều bị hạ xuống làm nô lệ, hơn nữa cả đời này của bọn họ khôngđược tăng cấp bậc, cũng chính là đến chết đều là thân phận nô lệ. Tuynhiên sau khi bọn họ trở thành nô lệ, đời sau sinh ra giống nhau cũng là nô lệ, có năng lực có thể tăng cấp bậc.

Nghe nói như vậy, đám người Tương Văn hiểu được tính tình Khang Tư rất không tình nguyện nghe lệnh, mà đám người Lý Tuấn Nhiên vốn đang muốn lại khuyên can nhưngnghĩ đến quân nhân dù sao cũng là chủ lực chống cự, bị giết cũng khôngthể nói gì nữa.

Ít nhất thì hơn mười vạn dân chúng trong thành còn được sống, tuy rằng cả đời đều là nô lệ nhưng dù sao đời sau củabọn họ có thể tăng cấp bậc.

Mà hơn nữa, làm nô lệ dưới trướngĐốc quân đại nhân cũng không thấp hơn so với quân phản loạn khác. Nghĩrõ điểm này, bọn họ cũng biết là chính mình không thể quá mức được voiđòi tiên, không thấy những sĩ quan khác đều như hổ rình mồi với mìnhsao? Cho nên bọn họ cũng liền nhận lệnh.

Tấn công thành trì là một chuyện yêu cầu phi thường kỹ thuật cao, cho dù là trang bị mấy trăm máy bắn đá, mấy trăm tháp bắn tên, hơn trăm cái xe công thành, binh lực có một sư đoàn cựu binh tinh nhuệ hơn nữa bốn năm vạn có thể coi làbinh lính. Một đội quân như vậy tấn công ba bốn vạn người phòng thủ hơnnữa vật tư cùng khí giới phòng ngự đã tiêu hao hầu như không còn, khôngmất lượng lớn máu cùng mạng người cũng là phi thường khó. Dù sao địa lợi cũng không phải dễ tiêu trừ như vậy.

Chỉ là hôm nay quânKhang Tư thể hiện với mọi người vì cái gì nói chiến tranh không có địnhluật. Quân Khang Tư có Khang Tư áp trận, không ngờ chỉ trong mấy giờ cóthể công phá thành trì khiến cho những người xem trận đánh này tất cảđều trợn mắt há mồm.

Nhìn đến mệnh lệnh của Khang Tư sau khisửa đổi truyền đi ra ngoài không bao lâu, liền có binh lính về báo thành trì đã sắp bị công phá, hiện tại chỉ là tiêu diệt quân địch còn sótlại, một lữ đoàn của Lý Tuấn Nhiên đều há mồm choáng váng.

Cólầm hay không? Lúc này mới được bao lâu thời gian! Chính mình sau khiđược trao quyền, trừ bỏ bộ đội của mình ra còn chỉ huy hai lữ đoàn,nhưng đánh như vậy đã vài ngày ngay cả tường thành đều không giữ vữngđược một giờ, hiện tại mới mấy giờ thời gian đã công phá thành trì?

Không phải là nói dối tình báo quân sự chứ? Chẳng lẽ hơn ba lữ đoàn,sức chiến đấu bộ đội có thể kéo lên vài cấp bậc, này không hợp với lẽthường!

Chính là khi Lý Tuấn Nhiên âm thầm lưu ý sắc mặt mấysĩ quan lữ đoàn khác của sư đoàn thứ nhất, đầu tiên là sửng sốt, sau đócực kỳ khiếp sợ.

Bởi vì Lý Tuấn Nhiên phát hiện người sư đoànthứ nhất đối với chuyện này đều là vẻ mặt đương nhiên, thì ra bọn họ đều cho rằng mấy giờ đánh hạ một tòa thành đều là chuyện thực bình thường!

Như vậy xem ra, lúc trước hai người khiến cho mình chỉ huy lữ đoàncũng không có phát huy thực lực, căn bản chỉ là phối hợp mình tiến hànhluyện binh!

Sau khi biết được chuyện này, Lý Tuấn Nhiên vẻ mặt sùng kính nhìn Khang Tư, chính là người thanh niên này huấn luyện bộđội của hắn đến trình độ như vậy thật sự làm cho người ta bội phục sátđất!

Đối với tin tức này, vẻ mặt Khang Tư nhìn như bình thảnnhưng trong lòng lại cười khổ, bộ đội của mình giống như càng ngày càng ỷ lại vào thuốc gây tê rồi.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy đánh hạ thành trì, tuyệt đối là bởi vì binh lính của mình ăn thuốc tê,căn bản không sợ đau thương! Bằng không cho dù điều một quân đoàn đếntấn công cũng không có khả năng trong mấy giờ đạt được thắng lợi!

Hoàn toàn không cần thuốc tê này? Khang Tư không hề nghĩ ngợi qua, có thuốc tê này có thể cứu được bao nhiêu thương binh, chỉ cần bọn họkhông lạm dụng quá là được.

Lắc đầu, Khang Tư thực nhanh némvấn đề này sang một bên, xoay người lên ngựa cùng với các sĩ quan đi tới thành trì vừa đánh được.

Vào thời điểm mới bắt đầu chiến đấu, sĩ quan quân thủ thành luôn hô hào khẩu hiệu quả thật khí thế thật cao. Nhưng đánh không bao lâu bọn họ liền kinh ngạc phát hiện lính bên Khang Tư quả thật là mạng dai, toàn bộ trên người cắm đầy tên, đầy người đềuvết đao cũng không coi vào đâu tiếp tục xung phong liều chết.

Nếu không phải máu bọn họ đều là màu đỏ, nếu không phải bọn họ bị chémđầu cũng chết đi, vậy quân thủ thành thật sự nghĩ đến quân Khang Tư đềulà ác ma biến thành!

Một bên bị chém vài chục đao cũng khôngcó gì, mà một bên chỉ cần một đao liền tru lên ngã xuống đất như vậy còn đánh cái quái gì nữa! Cho nên khi một đám binh lính bên Khang Tư xônglên tường thành đại phát uy phong ổn định thông đạo, binh Khang Tư cuồncuộn không dứt lập tức bao phủ tất cả quân thủ thành đang chống cự.

Quân thủ thành sau khi nhìn đến tình huống không bình thường lập tức cao giọng hô:

- Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!

Trong lòng bọn họ giờ phút này một hồi chua xót, vốn đang nghĩ muốnra sức biểu diễn bày ra võ dũng cho Khang Tư xem để đổi lấy địa vị caokhông nghĩ tới một hồi đã bị quân Khang Tư đánh bại!

Như vậyxem ra tương lai của mình có thể nói là ảm đạm không ánh sáng. Ài! Ai có thể nghĩ quân Khang Tư thật sự lợi hại như vậy đâu? Quên đi, nếu theođuổi không được quan to nhiều lộc vậy bảo vệ sinh mạng người nhà cũngtốt rồi, dù sao một cuộc sống phú ông như ý cũng là có thể được.

Quân thủ thành đang tự an ủi không nghĩ tới, chính mình vừa phát ramệnh lệnh đầu hàng một lúc lại khiến cho quân Khang Tư càng dễ dàng chém giết những binh lính buông vũ khí đầu hàng.

Vừa mới bắt đầu,những quan quân còn tưởng rằng quân Khang Tư giết đỏ mắt rồi, đang giếtcho hết giận. Cũng đúng a, mặc kệ nói thế nào quân Khang Tư cũng mất một hồi sức lực mới đánh hạ thành trì, những binh sĩ này để cho quân KhangTư hết giận cũng được, dù sao mạng nhỏ nhoi của bọn họ cũng không đánggiá.

Tuy nhiên khi nhìn đến quân Khang Tư lấy đao chém nhữngsĩ quan này, bọn họ lập tức sợ tới mức hô to thân phận của mình. Tuynhiên thân phận của bọn họ không mang đến ưu đãi nào cả, quân Khang Tưlàm như không nghe thấy trực tiếp dùng đao chém chết.

Chuyệnnày khiến cho quân thủ thành toàn thể trên dưới đều sợ hãi, chẳng lẽ lời tuyên bố trước khi chiến tranh là thật? Sau khi phá thành toàn bộ diệtsạch? Tuy rằng còn có người nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn thấy quân KhangTư chẳng phân biệt binh lính hay sĩ quan toàn bộ chém chết tại chỗ, mọingười lập tức xác nhận chuyện này là thật.

Chỉ trong nháymắt, quân thủ thành không phải yếu đuối lập tức xoay người chạy trốn,nếu là bởi vì cùng đường phản kháng, chỉ là ở tuyệt đối thực lực phảnkháng thế nào đều không hiệu quả. Quân coi thành cho dù mạnh mẽ hơn vớibinh lính thì cũng chỉ kiên trì nhiều hơn mấy giây mà thôi, cũng giốngnhau trở thành xác chết ngã trên mặt đất không ai để ý tới.

Những tên lính từ trên thành chạy xuống trước tiên cởi quần áo quân đội, sau đó chạy về nhà chuẩn bị mang theo vợ con chạy trốn. Những lính đàongũ này lập tức khiến cho thành trì lập tức rối loạn, những dân chúng ởđây đều luống cuống chân tay chuẩn bị chạy trốn.

Chỉ là cảthành đều bị quân Khang Tư vây quanh căn bản không có đường để trốn, hơn nữa quân Khang Tư đã đi vào trên đường phố trong thành, vừa nhìn thấykhông phải người mình chạy trên đường phố lập tức một đao chém chết.

Dân chúng sợ tới mức tè ra quần vốn muốn chạy về nhà chỉ có thể cầmlấy dao phay ngăn chặn ở cửa, tất cả sợ hãi cùng đợi tai nạn đến.

Tuy nhiên chỉ chờ một lát sau, tuy rằng quân Khang Tư đã trải rộngtoàn thành nhưng bọn hắn cũng không có nhảy vào nhà dân giết hại, mà là ở chung quanh tìm giết những binh lính thủ thành. Tuy rằng không rõ vìsao lại vậy, nhưng dân chúng vẫn là thở nhẹ nửa hơi.

Đợi cho quân Khang Tư đầy thành lớn giọng hô:

- Tất cả quân thủ thành sẽ bị xử tử, tất cả dân chúng trong thành sẽ bị hạ xuống làm nô lệ!

Lúc này dân chúng mới có thể lại thở ra một nửa hơi nữa.

Tuy rằng từ nay về sau sẽ trở thành nô lệ không có tự do, nhưng thếnào cũng tốt hơn không có mạng. Tại thời đại hỗn loạn này, chỉ cần cònmột đường sống, dân chúng sẽ phi thường dễ dàng khuất phục cường quyền.

Sau khi Khang Tư tiến vào thành không lâu, quân Khang Tư liền gọngàng bắt tất cả quan binh thủ thành giải ra ngoài thành tập thể xử tử,sau đó thu gom hết tất cả xác chết toàn bộ đưa hết ra nơi hoang dã ngoài cửa thành đầu tiên công phá được.

Tiếp theo những xác này cứ một tầng xác một tầng bùn đất xây nên một cái đồi hình nón, cuối cùng ở trên đồi gieo trồng nhiều cây cối, tạo nên một cái gọi là “Võ uy”, cũng chính là “Kinh quan” theo thói quen mà đại lục Viễn Đông vẫn gọi.

Về phần hành động này của quân Khang Tư, bọn Lý Tuấn Nhiên cũng không có khuyên can ngược lại hưng phấn bừng bừng quan sát tòa Võ uy này tạothành.

Sở dĩ có tâm tính trước sau không giống nhau là bởi vìtập tục trên đại lục từ xưa vẫn như thế. Bên thắng lợi sẽ dùng xác củabên bại trận tạo nên một vùng đồi hình chóp dùng để thị uy đời sau, bởivì có tác dụng dương uy nên gọi là Võ uy.

Vùng đồi được tạothành từ xác bốn năm vạn người cùng bùn đất thật sự lớn, chính là ởtrong thành cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của chỗ này. Nhìn tòa

Võ uy chôn xác người thân bạn bè mình, dân chúng trong thành ánh mắtlập tức dời đi, tự thân bọn họ hiện tại là nô lệ, làm sao có thời gianđi cảm khái vận mệnh của người khác.

Tuy nhiên khi bọn họ được đăng ký vào sổ sách, cũng dựa theo tuổi tác để cho vào đội ngũ nhỏ quản lý, những nô lệ mới này mới có cảm giác thở ra một hơi. Xem ra Đốc quân Khang Tư này đối với nô lệ cũng thật tốt, không ngờ để cho người già và trẻ em làm những việc nhẹ, mà nữ tính thì làm công việc nghề dệt.

Bởi vì điểm này cho nên những thanh niên trai tráng bị kéo đi làm phu khuân vác cũng không có câu oán hận, bọn họ trừ bỏ không có tiền công,ăn uống cũng không thiếu thốn hơn nữa gia đình mình cũng không bị chiarẽ, người già trẻ em phụ nữ trong nhà cũng theo nô lệ thanh niên traitráng, làm cho người ta có cảm giác giống như trước kia bị quân phảnloạn bắt đi cưỡng chế làm việc.

Sở dĩ nô lệ được đối xử tốtnhư vậy, thứ nhất là bởi vì Khang Tư không thể đem nô lệ làm việc nhưtrâu ngựa, thứ hai người nhà ở bên cạnh, nô lệ bạo động cùng tạo phản sẽ bị hạ xuống mức thấp nhất. Bởi vì hai lý do này cho nên mới xuất hiệntình hình như vậy.

Sau khi lưu lại quân sĩ của Lý Tuấn Nhiênquản lý khối địa bàn mới này, những lữ đoàn khác đều bị điều đi đóng ởnhững lãnh địa khác mới chiếm được. Dưới sự sử dụng thuốc tê, thêm vàođó tuyên ngôn ác độc của quân Khang Tư, đặc biệt có địa bàn Bỉ Khắc làmtấm gương, quân Khang Tư rất dễ dàng chiếm được ba khối địa bàn khác.

Đến lúc này quân Khang Tư đã chiếm được hai phần ba địa bàn tỉnhđông, chiếm một phần mười diện tích tỉnh Hải Tân, cũng là đội quân lớnsố một số hai của tỉnh Hải Tân rồi.

Khi tin tức quân Khang Tưnhanh chóng mở rộng địa bàn truyền ra ngoài, sau khi được xác nhận, toàn bộ tỉnh Hải Tân đều yên tĩnh, những thế lực quân phản loạn lớn nhỏ đềuhé miệng sững sờ.

Này không phải thật chứ? Khang Tư ban phátphiên hiệu khởi binh mới qua bao nhiêu ngày, chỉ hơn mười ngày thờigian, năm thế lực quân phản loạn quanh Khang Tư một cái đầu nhập vàoKhang Tư, một cái toàn bộ diệt, ba cái đánh tới một nửa đã đầu hàng. Cảm giác thế nào giống như nhẹ nhàng thoải mái như lấy đồ trong túi vậy?

Sau khi tin tức truyền ra ngoài, quân phản loạn tỉnh đông đầu tiên là lặng lẽ hành quân, tất cả bọn họ đều chú ý cảnh giác động tác tiếp theo của Khang Tư, đồng thời bọn họ cũng đang khẩn cầu những thế lực phảnloạn điên cuồng đang cắn người khắp nơi kia đi trêu chọc Khang Tư.

Nhưng không biết những kẻ điên này bản năng nhận thấy được không khíkhông bình thường hay là thế nào, không ngờ cũng giống như mọi người lui về địa bàn nghỉ ngơi và hồi phục. Biểu hiện này khiến cho quân phảnloạn ở tỉnh đông đang đề phòng cẩn thận âm thầm mắng rất nhiều đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất hiện tại không cần đồng thời đối mặt hai quân địch.

Đương nhiên, khi các quân phản loạn đang khiếp sợvì Khang Tư không ngờ diệt sạch tất cả quan binh quân Bỉ Khắc, nhữngngười tài đức đang ẩn cư ở núi rừng đều phấn khởi không thôi.

Quả nhiên không hổ là Đốc quân đại nhân mà đế đô chỉ định, vừa ra tayliền diệt năm thế lực quân phản loạn. Nếu giữ nguyên tốc độ này, tintưởng không được bao lâu thời gian thì toàn tỉnh Hải Tân là một cảnhtươi sáng.

Những người tài đức đang phấn khởi, hoặc là rời núi chuẩn bị đầu nhập vào Khang Tư, hoặc là bởi vì các loại nguyên nhân còn đang trốn trong núi, nhưng không hẹn mà cùng tuyên dương sự tồn tại của Khang Tư.

Vì thế, dưới sự tôn sùng tuyên dương của nhữngngười tài đức này, dân chúng tỉnh Hải Tân rất nhanh liền tán thành địavị Đốc quân của Khang Tư, thừa nhận hắn mới là lão Đại của tỉnh Hải Tân.

Lý Tuấn Nhiên ở lại địa bàn của Bỉ Khắc chỉnh đốn lại bộ đội, thuậntiện theo dõi nô lệ hôm nay một mình mời Lữ đoàn trưởng thứ hai của Sưđoàn thứ hai tới uống rượu.

Lữ đoàn trưởng lữ đoàn thứ hai này thủ hạ tạm thời chỉ là hình thức mà thôi, từ Tiểu đội trưởng đến Lữđoàn trưởng hậu cần toàn bộ sĩ quan lữ đoàn biên chế đầy đủ mọi thứ chỉlà không có nửa tên lính. Mà những binh lính chưa tới này, chính là chọn ra từ mấy vạn binh lính của Lý Tuấn Nhiên.

Đối với đồngnghiệp cướp nguồn cung cấp binh lính này, Lý Tuấn Nhiên vốn có điểmkhông muốn gặp hắn, nhưng bởi vì đối phương dù sao cũng là sĩ quan cũ từ Sư đoàn thứ nhất điều ra, có chút quy tắc xử sự vẫn phải từ trong miệng hắn lòi ra, cho nên Lý Tuấn Nhiên hôm nay liền vuốt mũi mà nhận biết.

- Thật có lỗi, khiến cho Lý Trung tá đợi lâu.

Một người đàn ông trung niên trên mặt có mấy vết sẹo, cả người nhìnthực sự có hương vị quân nhân thiết huyết, hiện ra trước mặt Lý TuấnNhiên.

- Hắc! Xem Võ Trung tá kìa, anh em một nhà có gì đợi với không đợi lâu. Đi. Hôm nay hai anh em chúng ta không say không về!

Lý Tuấn Nhiên vui tươi hớn hở mời Võ Trung tá Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn hai Sư đoàn thứ hai vào trong quán rượu.

Tuy rằng ông chủ, hầu bàn, đầu bếp quán rượu đều thành nô lệ, nhưngai kêu trong thành này có mấy chục vạn nô lệ đây. Mặc dù những nô lệ này không có tiền công, nhưng nha môn lại phải bao ăn bao ở, nhiều ngườinhư vậy mỗi ngày cần tài chính thông qua tiêu hết bao nhiêu tiền vàng a, đây là một mỏ tài nguyên.

Hơn nữa nơi này còn chiếm lươngbổng của mấy vạn binh lính, đây cũng lại là một tài nguyên! Cho nên quán rượu, nhà tắm, sòng bạc kỹ viện trong thành đã được những người dân sớm nhận được tin tức trước tiên mua sắm những sản nghiệp này.

Cũng bởi vì thế cho nên bọn Lý Tuấn Nhiên mới có thể ở cái thành đầy nô lệ này lên quán rượu để uống rượu.

Hai người đều mặc quần áo hàng ngày, lúc đi vào quán rượu, tên hầubàn có đeo huy chương cấp bậc bình dân có một bộ dáng xa cách tựa vàobên cạnh.

Lý Tuấn Nhiên lông mày giương lên muốn nổi giận, Võ Trung tá lại cười nói:

- Không cần tức giận, tiểu dân trên địa giới Đốc quân đại nhân chính là bộ dáng này. Hầu bàn, qua xem đây là cái gì!

Nói xong hắn đưa ra một cái huy chương ngắm nghía đùa nghịch.

Hầu bàn kia vốn đang không thèm để ý liếc mắt một cái, nhưng lập tứchai mắt trừng lớn, miệng giật giật kinh hãi mở ra, tiếp theo giống nhưbị người bóp một cái, đột nhiên tỉnh táo lại.

Hắn lập tức quỳ rạp trên mặt đất hết sức lo sợ nói:

- Tiểu dân bái kiến hạ giai dũng võ sĩ đại nhân! Xin đại nhân tha cho tiểu dân có mắt không tròng.

- Đừng nói lời vô nghĩa, hôm nay ta cùng đồng nghiệp đến uống rượu, tìm cho ta một phòng yên tĩnh.

Võ Trung tá khoát tay vẻ mặt một bộ không thèm để ý, mà Lý Tuấn Nhiên ở một bên lại âm thầm kinh hãi.

Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng cấp bậc của Võ Trung tá này cũng giống mình, không nghĩ tới lại cao hơn mình một cấp. Không hổ là người đitheo Đốc quân đại nhân khởi binh, xem ra lần này có thể biết được rấtnhiều tin tức bên trong.

Tiến vào một gian phòng trang tríkhông tồi, vừa mới ngồi xuống, chủ quán rượu liền vội vã chạy vào báikiến, sau một phen khách sáo, hai người rốt cuộc có thể yên tĩnh thở ravài hơi.

Võ Trung tá thu hồi huy chương, vẻ rất bất đắc dĩ huơ tay:

- Thật sự không có biện pháp gì với bọn tiểu dân này, ở trong mắt bọn họ cho dù cấp bậc cao cũng là một bậc như nhau, đó cũng là nhân vậtlớn.

Lý Tuấn Nhiên đã từ trong mắt ông chủ quán cùng hầu bànthấy được vẻ vô cùng hâm mộ, rất rõ ràng họ khát vọng cái gì, không khỏi cười nói:

- Đây chính là sự hấp dẫn của chế độ cấp bậc.

Võ Trung tá vui tươi hớn hở nói:

- Ha ha! Những người anh em cũ chúng ta đối với Chủ… Ách! Đối với chế độ cấp bậc của Đốc quân đại nhân cảm thấy bội phục cực kỳ, bởi vì dạngnày chẳng những khiến cho trên dưới nghiêm khắc, cũng khiến cho mọingười có một quy củ chung, miễn đi rất nhiều chuyện phiền toái.

- Ừ! Quả đúng vậy.

Lý Tuấn Nhiên mỉm cười tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng lại bắt được câu “Anh em cũ đối với Chủ…” mà Võ Trung tá tạm ngừng kia.

Đằng sau “Chủ” này là cái gì?

Chủ tướng? không hợp lý; chủ nhân? Ừ! Thực sự có thể, nói không chừng những sĩ quan cũ của quân Khang Tư đều là người hầu của Đốc quân đạinhân, thủ đoạn khống chế bộ đội tốt như vậy. Tuy nhiên Đốc quân đại nhân tìm ở đâu ra nhiều người hầu xuất chúng như vậy?

Hai ngườingay từ đầu liền bàn luận chuyện tiếp theo nên biên chế bộ đội mới thếnào, tuy nhiên chờ rượu và thức ăn lên tới, đề tài chậm rãi chuyển vềhướng phong hoa tuyết nguyệt. Mà khi uống tới một lúc nhất định, haingười đã thân thiết xưng anh gọi em với nhau rồi.

- Ông anh à, em vẫn có câu hỏi, chỉ là không biết ông anh có biết hay không.

Lý Tuấn Nhiên mắt say lờ đờ mông lung, lại vẫn bày ra một bộ ham học hỏi nói.

- Hắc! Chú em có thắc mắc gì cứ việc nói, nếu là ta biết nhất định sẽ nói cho chú!

Võ Trung tá lưỡi như líu lại kêu lên.

- Úc! Vậy em cũng không khách khí. Là thế này, trước trận em nghe anh em binh lính tham gia phá thành nói là binh lính ở sư đoàn thứ nhất vào thời điểm chiến đấu sẽ lấy từ trong vòng đeo cổ ra cái gì đó ngậm trong miệng. Sau đó tất cả đều trở nên dũng mãnh khác thường, tuy rằng khôngphải là đao thương không vào, nhưng mà vết thương bình thường đối vớibọn họ coi như không.

- Những binh lính của em bị chém mấyđao liền kêu ầm lên, mà những anh em bên sư đoàn thứ nhất toàn thân cắmđầy tên vẫn còn có thể liều chết xung phong, hơn nữa cuối cùng vẫn cóthể sống sót! Chuyện này là có nguyên nhân gì? Em thật sự là rất tò mò.

Lý Tuấn Nhiên mặt ngoài nhìn như say khướt nhưng con mắt vẫn khẩn trương quan sát phản ứng của Võ Trung tá.

Võ Trung tá rung đùi đắc ý khoát tay chặn lại:

- Ồ! Ta còn tưởng là chuyện gì đây, hóa ra là chuyện này. Ta nói cho chú, thứ này là thứ tốt, tuyệt đối là vật cứu mạng.

- Cho dù ngươi đứt tay đứt chân thủng bụng dạ dày nát, chỉ cần cònlại cái đầu và trái tim không vỡ, ăn vào thứ này tuyệt đối sẽ khôngchết!

- Tuyệt đối sẽ không chết?

Lý Tuấn Nhiên bịkhiếp sợ đến nỗi quên cả giả say, ánh mắt như lồi ra. Vốn hắn vẫn còntiếp tục muốn giả say, tuy nhiên nhìn bộ dạng Võ Trung tá đã say đếnkhông thèm để ý đến mình cũng chả thèm giả say nữa.

- Đúng vậy, tuyệt đối sẽ không chết. Đây này, cho ngươi xem, đây chính là bảo vật mà đặc biệt quân Khang Tư chúng ta mới có.

Võ Trung tá từ trong lòng lấy ra một cái vòng cổ, chỉ là động tác kia thật chậm chạp khiến cho Lý Tuấn Nhiên hận tới mức không thể trực tiếpđích thân giúp hắn lôi ra.

Lý Tuấn Nhiên gắt gao nhìn chằmchằm hạng liên vừa nhìn cũng biết không phải bình thường, tay theo bảnnăng duỗi ra, Võ Trung tá đột nhiên thu về như bảo bối:

- Đây chính của ta, không thể đưa cho ngươi!

Lý Tuấn Nhiên cười mỉa nói:

- Hắc hắc! Này… Em cũng không dám đoạt đồ ưa thích của người khác, chỉ là không kìm được muốn nhìn kỹ bảo bối này.

Võ Trung tá rất cường điệu vỗ bàn cười nói:

- Hắc hắc! Thứ này ngày trước không tính là bảo bối gì, dưới trướng Đốc quân đại nhân mỗi người có thể lấy một cái.

- Mỗi người một cái?

Lý Tuấn Nhiên hoảng sợ, người cũ dưới trướng Khang Tư ít nhất có mấyvạn người, không ngờ mỗi người một cái? Bảo vật giữ mạng như vậy cũngkhông hiếm có sao?

Tuy nhiên nghĩ lại biểu hiện của binh sĩdưới trướng Sư đoàn thứ nhất, phỏng chừng thật sự là mỗi người một cái.Nghĩ vậy Lý Tuấn Nhiên không khỏi có chút ghen tị:

- Ông anh, nếu mỗi người một cái, vì sao lữ đoàn của ta không có bảo bối này?

- Hắc! Ta không phải nói rồi sao? Thứ này trước kia không tính là cái gì, nghe cho rõ, ta nói chính là trước kia. Hiện tại sao, thứ này đãbiến thành thật sự quý giá, hơn nữa mỗi cái đều được đánh số, không thểlàm mất hoặc vô cớ sử dụng.

- Không có quy định này, ta tặngcái này cho chú em cũng không sao. Tuy nhiên ngươi cũng không cần sốtruột, chờ lữ đoàn của ngươi thành lập xong, tự nhiên sẽ được phân phối.

Võ Trung tá híp mắt nói.

- A! Ông anh nói lữ đoàn của ta đều có thể nhận được bảo bối cứu mạng như vậy? Vậy thật sự rất tốt a.

Lý Tuấn Nhiên rất phấn khích xoa xoa tay.

- Toàn bộ lữ đoàn mỗi người một cái? He he! Chú em à, ngươi đừng mơtưởng hão huyền! Thứ này chỉ có người có đẳng cấp văn sĩ võ sĩ mới cóđược, những người khác muốn cũng chẳng được! Ngươi thật sự nghĩ đây làhàng bình thường à! Cái này tương đương với một cái mạng của ngươi, thật là quý báu đó!

Võ Trung tá chỉ vào mũi Lý Tuấn Nhiên cười trêu.

Lý Tuấn Nhiên nghe thế cực kỳ không vừa lòng nói:

- Ông anh à, khi nào thì có quy định này? Ta nghe thấy ngay cả binh lính cấp thấp nhất Sư đoàn thứ nhất đều có bảo bối này.

Võ Trung tá cười hì hì nói:

- Hắc! Binh lính cấp thấp nhất Sư đoàn thứ nhất tất nhiên là có, bởivì ở Sư đoàn thứ nhất, chín phần binh lính đều là võ sĩ. Nếu người ta là võ sĩ vậy có thể có bảo bối này thật là bình thường.

Lý Tuấn Nhiên cả người choáng váng, Sư đoàn thứ nhất không ngờ toàn bộ đều là võ sĩ?

Dựa theo điều kiện cấp bậc thăng chức mà tính, cấp thấp nhất Hạ giaiCường võ sĩ đều cần ba công huân đầu người, này chẳng phải nói ngườichết trong tay Sư đoàn thứ nhất ít nhất cũng hơn mười vạn! Bằng khôngcăn bản không có khả năng toàn bộ đều là cấp bậc võ sĩ.

Chỉ là Lý Tuấn Nhiên thật sự khó hiểu, nếu thực sự là vậy, làm sao có nhiềuquân địch cho Sư đoàn thứ nhất giết? Toàn bộ binh lính tỉnh Hải Tân cộng vào chỉ sợ mới đủ cho bọn họ giết.

Mà dựa theo sự hiểu biếtcủa mình mấy ngày nay về Khang Tư, hắn tuyệt đối sẽ không vi phạm chế độ mình quy định mà tùy ý thăng cấp của bộ hạ.

Tin tức này thậtsự làm cho người ta khiếp sợ. ước chừng một Sư đoàn, mấy vạn binh línhđều là qua chiến trận, tất cả đều là tinh nhuệ từ máu mà ra! Nếu tínhnhư thế, chỉ luận về năng lực tác chiến một mình và tập thể giết địch,toàn bộ đế quốc không có sư đoàn nào có thể so sánh với Sư đoàn thứ nhất của quân Khang Tư.

Lý Tuấn Nhiên nuốt nuốt nước miếng hỏi:

- Chẳng lẽ không có binh lính không phải là võ sĩ giành được bảo bối kia sao?

- Có, làm sao lại không có, tuy nhiên binh lính mà không phải võ sĩcó được bảo bối này, toàn bộ quân Khang Tư cũng chỉ có lính thủy đánh bộ của hạm đội thứ ba mới có vinh dự này. Bọn họ mạng tốt, là binh línhđầu tiên đầu nhập vào Đốc quân đại nhân!

Lý Tuấn Nhiên nghevậy trong mắt chợt lóe sáng, nguyên lai quân Khang Tư cùng hạm đội thứba căn bản không phải là bạn đồng minh, mà là quan hệ trên dưới! KhangTư này thật lợi hại không ngờ đều cũng đưa tay ra đến biển rồi. Tuynhiên hắn lại che giấu tầng quan hệ này để làm gì? Chẳng lẽ là sợ bị hạm đội khác biết sẽ tìm hắn gây phiền toái?

Hai người lại uốngmột hồi, cuối cùng Võ Trung tá chịu không nổi say mà ngã. Lý Tuấn Nhiênsau khi sắp xếp hắn nghỉ lại ở quán rượu lập tức rời đi.

LýTuấn Nhiên chân vừa bước ra khỏi cửa, Võ Trung tá vốn vẫn khò khò ngủsay đột nhiên hai mắt lóe sáng nhảy dựng lên. Hắn từ khe cửa nhìn theoLý Tuấn Nhiên rời đi, sau đó hoạt động tay chân một chút nói thầm: “Còntưởng người này sẽ hỏi vấn đề cơ mật gì, không nghĩ tới chỉ hỏi tới mộtchút chuyện khiến hắn tò mò…”

“Tuy nhiên vẫn cảm giác đượcngười này có điểm thần thần bí bí, rốt cuộc là mật vệ nào phụ trách giám thị hắn, không ngờ đến hiện tại vẫn chưa tra rõ bình hình của hắn?”

Tự nói đến đây, Võ Trung tá tự giễu lắc đầu: “Hắc! Thiếu chút nữanghĩ đến mình vẫn là một thành viên của hệ thống mật vệ. Ồ! Lão tử hiệnđường đường chính chính là Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn hai Sư đoàn hai quânKhang Tư! Về sau chỉ chuyên chú hành quân tác chiến là được, lo nghĩnhiều như vậy làm gì nữa!”

“Đương nhiên, chuyện hôm nay vẫn là phải báo lên trên. Ồ! Tên kia còn chưa đi xa, trước tiên vẫn nghỉ ngơi một chút rồi nói.”

Nói đến đây, Võ Trung tá lại quay về nằm lên giường.