Cô Độc Chiến Thần

Quyển 18 - Chương 4: Cả thành ác ma



- Trời ạ! Lại là chiêu này!

Trải qua ngày hôm qua chiến đấuđám binh sĩ nhìn lại cảnh tượng trước mắt này, không kìm nổi than mộttiếng, mà các sĩ quan lại toàn bộ đều tái nhợt mặt mày.

Giờ phút này kẻ ngu ngốc cũng biết, hết thảy đều là để mưu đồ giăng bẫy Khang Tư.

Từ đó suy nghĩ một chút liền hiểu được, thời điểm thành Long Chiêm bị xâm lấn bộ đội chủ lực đóng quân ở phần đất bên ngoài cũng không biếtđã chết hay chưa, nhưng vẫn đạt được yêu cầu Khang Tư tự mình mang binhchi viện.

Hơn nữa càng kỳ quái hơn chính là: quận Long Chiêmcó doanh chiến đấu và doanh cảnh bị vẫn dễ dàng bị quân địch tiêu diệthơn phân nửa, ngoại trừ thành Long Chiêm không ngờ toàn bộ rơi vào taygiặc, doanh chiến đấu lại bị vây khốn trong thành Long Chiêm.

Quân địch chỉ có ba vạn quân mà thôi, doanh chiến đấu cộng thêm doanhphụ binh, doanh cảnh bị toàn bộ hơn một vạn, cho dù ba vạn quân địch cóquá cường đại, ngăn chặn không được vậy cũng không có khả năng bị ngườicông hãm thành trì sau lại bị vây khốn ở trong thành. Nói cách khác nếubỏ chạy cũng là chuyện rất dễ dàng.

Ngẫm lại cũng thấy đượcđiểm quái dị: bị người vây khốn mới ngốc nghếch phái người cầu viện, màkhông phải vừa lúc phát hiện quân địch xâm lấn liền phái người về báocáo, quả thực rất nhiều điểm khác thường.

Tương Văn cắn chặthàm răng, hung hăng trừng mắt nhìn Uy Kiệt, Uy Kiệt cũng biết sao lạixảy ra chuyện thế này, hắn rất áy náy cúi đầu. Bộ ngành tình báo xảy ravấn đề, hắn thân là Tổng trưởng tình báo khó tránh khỏi trách nhiệm.

Giờ phút này ai nấy đều biết: bộ ngành tình báo, đám gia thần, quânđội đều xuất hiện phản đồ, chỉ có ba phương diện này kết bè kết phái mới có thể nắm giữ hành tung của Khang Tư chuẩn xác như thế, cũng chỉ có ba phương diện này đồng thời hợp tác mới có thể tính kế được Khang Tư,khiến hắn rơi vào cái bẫy này.

Người mai phục tại đây ít nhất có bốn năm vạn, mà muốn bố trí bốn năm vạn người cùng hành động cũngkhông phải là một ngày, hai ngày thì có thể hoàn thành, càng quan trọnglà: người thường khẳng định không thể chôn dưới đất thời gian dài nhưvậy còn có thể còn sống nhảy ra như bình thường được.

Nhìn quân địch đông nghịt ăn mặc theo kiểu nông binh, Khang Tư cười khổ một hồi.

Mình khi nào thì đắc tội với địch nhân hùng mạnh như vậy? Không ngờlại tiêu phí món tiền lớn như thế để đối phó mình? Hơn nữa bản thân mình là một quân chủ thật cứ như vậy thất bại sao? Quân đội, gia thần, bộngành tình báo đều xuất hiện phản đồ, là chính mình quá mức buông lỏngbọn họ, hay là chuyện phong thưởng còn quá ít?

Khang Tư nhìnquét một vòng mọi người, khóe miệng mỉm cười, thật đúng là thế sự khólường, không ngờ lòng trung thành lại biến mất một cách nhanh chóng nhưthế?

Ôi! Sớm đã biết lòng người khó lường, nhưng không nghĩrằng khó lường đến mức này, địa vị tiền tài cũng không hề thiếu, chínhmình cũng không hề ngược đãi bọn họ, vì cái gì đánh mất lòng trungthành? Là bởi vì khoảng cách ý thức? Hay là khác nhau chủng tộc? Hay vìcó dã tâm muốn quyền lực?

Quên đi! Không cần thiết phải so đonhững cái này. Dù sao chính mình thành lập khối địa bàn hiện tại này, là để người đi theo mình có được chốn nương thân. Nếu có nhiều người phảnđối mình, như vậy mất đi nhửng thứ này thì có làm sao? Có điều nếu giữlại được nhiều người của mình, như vậy đối với người phản đối, cũng chỉcó thể giết hết.

Ha ha! Giết người vì tiền tài, địa vị, quyền lực đủ thứ dục vọng mà giết người, toàn bộ thiên hạ nơi nào không có?Chính mình có giết người nào là vì dục vọng đâu? Còn cuộc sống? Cuộcsống rất tốt? Quyền lực cùng trách nhiệm?

Quả thực không làm sao hiểu được.

Khang Tư nhìn lên bầu trời, lắc lắc đầu khóe miệng mang theo vẻ tươicười, sau đó khôi phục thần thái bình thản thường ngày, rút binh khí,thét lớn:

- Chư quân! Không cần quan tâm tới bọn binh tôm tép này! Mục tiêu thành Long Chiêm, theo ta giết!

Quát xong hắn dẫn đầu giục ngựa chạy như bay.

Những người khác có lẽ không có chú ý, nhưng Tương Văn lại biết rõtrong khoảnh khắc đó tâm thần Khang Tư đã có biến hóa, tuy rằng đại nhân nhà mình rất nhanh liền khôi phục lại, nhưng Tương Văn hiểu rằng đó làmột loại cảm xúc chán nản.

Tương Văn run lên trong lòng thầmnghĩ: “Chủ nhân! Để nô tài vì ngài giết hết tất cả kẻ phản bội đi.” Saukhi hạ quyết tâm, Tương Văn phóng ngựa theo sát phía sau Khang Tư.

Không biết nghĩ đến điều gì, các sĩ quan nét mặt đang xanh mét, lậptức đều gầm lên một tiếng thúc ngựa phóng theo sát sau Khang Tư.

Mà đám binh sĩ vốn đang có chút kích động vì bị bao vây, nhìn đến chủ công nhà mình cùng các cấp trên đều anh dũng xông vào tuyến đầu, vậycòn có cái gì sợ hãi lo lắng nữa chứ, lập tức tất cả đều gào thét đuổitheo.

Không biết vì cái gì đám nông binh từ hầm ngầm đi ratới, nhìn thấy quân Khang Tư không thèm để ý tới bọn họ, ngược lại tiếptục phóng xuống triền núi, chẳng những bọn họ không có tăng nhanh tốc độ ngăn chặn, vẫn duy trì tốc độ chậm rãi tụ tập lại.

Bởi vì hành động thật khác thường của bọn họ, để cho quân Khang Tư thoải mái thoát khỏi vòng vây, chạy xuống triền núi.

Khang Tư cưỡi ngựa đứng trên sườn núi quay đầu lại quan sát, pháthiện đám nông binh kia tụ tập lại sau đó toàn bộ ùn ùn kéo tới hướng khu trung tâm, nếu đám người mình ngừng ở lại tại chỗ, chỉ sợ sẽ bị bọn họvây công mà chết.

Tuy nhiên đám người Khang Tư quay đầu lạinhìn thấy cảnh trạng đều rất nghi hoặc: đám nông binh đó làm gì vậy?Không ngờ không đến truy kích những người mình, ngược lại tụ tập ở nơiđó ngây người ra?

Sau khi đám nông binh đánh ngã mấy trămngười một nhà, mọi người cùng một lúc dừng chân lại, sau đó “xoát xoát”cùng quay đầu xoay người hướng về phía Khang Tư bên này, sau một thoángyên tĩnh tất cả nông binh đều há miệng gào lên những tiếng khó hiểu,tiếp theo gầm rú phóng vọt lại đây.

- Không cần để ý tới quân địch phía sau, mục tiêu chúng ta là đến thành Long Chiêm.

Khang Tư lớn tiếng truyền đạt mệnh lệnh. Giờ phút này gần vạn kỵ binh đều đã ở trên triền núi, tất cả mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng địch quân ở phía dưới. Lão Đao đang chậm rãi tiền lại gần là người thứ nhấtxin lệnh. Lão là người có tư cách lên tiếng nhất, các sĩ quan vốn nónglòng muốn xung phong lập tức ngậm miệng lại. Hiện tại quân đội thủ hạcủa Khang Tư, ngoại trừ đội nội vệ còn lại là hai doanh kỵ binh, mà LãoĐao không những là trưởng quan doanh kỵ binh thứ nhất, còn là đầu mụccủa binh sĩ thảo nguyên.

Trong khi đó chủ quan đội nội vệ chỉcó Tương Văn, hắn không có khả năng chạy tới xung phong. Cho nên Lão Đao không hề bị ai tranh giành nhận đánh trận đầu.

Lão Đao đứng ở phía trước, quét mắt nhìn đám thủ hạ một vòng, tiếp theo chuyển ánh mắt vào Khang Tư, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: “Quân chủ của ta! Chủnhân của ta! Hạ thần là tuyệt đối sẽ không phản bội người, hãy để hạthần hướng ngài biểu hiện lòng trung thành của thần đối với ngài đi.”

Sau khi Lão Đao biết Khang Tư rơi vào cạm bẫy, rất nhanh liền biết rõ bên trong nội bộ đặc biệt là trong những người kề cận Khang Tư đã xuấthiện kẻ phản bội.

Tuy rằng không phải là người thông minh lắm, nhưng Lão Đao cũng rất quen thuộc cảnh tranh giành quyền lực trên thảonguyên. Hiện tại là lúc cần phải chứng tỏ lòng trung thành của mình, cho nên bình thường lão là người xuề xòa không hay nói không hay giành lầnnày lại tranh thủ cơ hội xung phong.

- Các võ sĩ! Hiện tại chính là thời khắc các ngươi hướng chủ công biểu lộ năng lực của mình. Theo ta! Xung phong!

Lão Đao không có nói nhiều lắm. Nói xong thét một tiếng, giơ caotrường thương, lập tức liền giục ngựa phóng xuống, kỵ binh doanh gào lên một tiếng phóng ngựa theo sát phía sau.

Phía dưới quân địchtinh nhuệ trang bị đầy đủ nhìn thấy kỵ binh phóng xuống, không có trốntránh, không có ngăn cản, ngược lại hung hãn giơ cao binh khí phát độngcông kích. Từ trên sườn núi tấn công xuống, thông thường lực xung kíchdù là người bình thường so với xung phong ở bình nguyên cũng mạnh hơnrất nhiều, càng không nói tới kỵ binh.

Kỵ binh xung phong phải đối mặt với trường thương của địch nhân là rất bình thường, tuy rằnglực xung kích đủ để kỵ binh và chiến mã cùng bị trường thương đâm xuyênqua, nhưng kỵ binh được huấn luyện thuần thục đều có thể coi thường mốinguy hiểm như vậy.

Hiện tại không ngờ thái độ quân địch lạihoàn toàn khác thường: tay giơ cao binh khí ngắn đủ loại, cứ như vậychuẩn bị cùng đối kháng với kỵ binh. Trong lòng kỵ binh Lôi gia đúng làrất vui mừng: thời điểm xung phong sợ nhất là trường thương, nhưng không sợ đao hay các loại binh khí ngắn. Nghĩ vậy toàn bộ đám kỵ binh đều nắm chặt trường thương, nhắm ngay ngực địch quân trước mắt.

Mộttrận va chạm mãnh liệt, dù quân địch tinh nhuệ trang bị đầy đủ, khôigiáp trên người cũng không thể ngăn chặn sức tấn công mãnh liệt củatrường thương. Địch quân chắn trước mặt kỵ binh toàn bộ bị đâm xuyênqua. Mà những tên địch không có bị đâm trúng cũng không may mắn chútnào, tất cả đều bị chiến mã ghét bỏ bọn họ chặn đường, trực tiếp đụngmạnh vào tống bay ra xa.

Ngay sau đó kỵ binh ném trường thương, rút mã đao, vừa chém vừa tiếp tục xung phong tới trước.

Mà đại đội kỵ binh phía sau bọn họ, ở trong nháy mắt bọn họ xâm nhậpvào trận hình quân địch, sau một tiếng lệnh của Khang Tư, ầm ầm phóngngựa theo sát phía sau tăng thêm sức công kích.

Bởi vì quânđịch sử dụng trận hình bao vây, cho nên trận hình cũng không dày lắm,Lão Đao cảm thấy dường như mình chỉ múa may mã đao vài cái, phía trướcđã không còn bóng dáng tên địch nào.

Quay đầu nhìn lại thấyđám kỵ binh của mình không ngờ dễ dàng như thế liền chạy ra khỏi vòngvây? Lão Đao thấy Khang Tư theo sát đến, lập tức vừa giục ngưa chạy nhưbay vừa quay đầu quát lên:

- Mau! Chạy tản ra hai bên, nhường đường cho kỵ binh phía sau!

Đám kỵ binh hiểu rằng những người mình tấn công vượt vòng vây sau đótốc độ đã giảm chậm lại, mà kỵ binh phía sau bởi vì không phải tấn côngvòng vây, cho nên tốc độ chẳng những không có chậm bớt ngược lại càngnhanh thêm, hơn nữa còn rất khó giảm tốc độ, nếu đám người phía trướckhông nhường đường, khẳng định sẽ bị huynh đệ phía sau ập tới va chạm.

Cho nên khi nhận được mệnh lệnh, bọn họ lập tức vừa chạy vừa tránh ra hai bên chừa con đường ở giữa.

Vừa mới tránh ra, kỵ binh doanh kỵ binh thứ hai cũng đã phóng vọt sát qua bên cạnh. Kỵ binh doanh kỵ binh thứ hai cũng hiểu được đạo lý này,khi tốc độ vừa giảm bớt lập tức lại tản ra hai bên để nhường đường chođội nội vệ phía sau.

Theo trên cao nhìn xuống, gần vạn kỵ binh biểu diễn một cảnh tượng thật kỳ dị không ngừng mở rộng, không ngừngphình ra. Khi con chiến mã sau cùng khống chế được tốc độ, thì đã thoátkhỏi vòng vây của quân địch mấy trăm thước.

- Ha ha! Không ngờ dễ dàng như thế liền lao ra khỏi vòng vây? Bọn địch quân phản ứng cũng quá chậm đi?

Lập tức vang lên vô số tiếng reo ngạc nhiên vui mừng, nhất là doanhkỵ binh thứ nhất của Lão Đao, bọn họ vốn đã có chuẩn bị phải hy sinh hơn phân nửa, không nghĩ tới chỉ bị chết không tới hai mươi người không may bị ngã ngựa, còn toàn quân liền chạy thoát khỏi thời khắc nguy hiểmnày.

Không cần ai truyền lệnh, toàn bộ kỵ binh đều “xoátxoát” quay đầu ngựa lại bộ mặt dữ tợn nhìn quân địch ngoài mấy trămthước:

- Mẹ nó! Vừa rồi tiền hậu giáp kích thực sảng khoái à? Tưởng muốn vây chết toàn bộ kỵ binh chúng ta ở trong núi này sao?

- Hừ hừ! Hiện tại bọn lão tử thoát khỏi vòng vây của các ngươi, xuống tới chỗ bình nguyên này chính là lúc cho bọn bộ binh các ngươi biết lợi hại của kỵ binh chúng ta!

Khi đám sĩ quan Lão Đao hưng phấnxin lệnh Khang Tư, lại có phần ngạc nhiên phát hiện Khang Tư cũng khôngcó lộ biểu tình vui mừng. Hơn nữa Khang Tư chỉ đồng ý cho doanh kỵ binhthứ nhất thử đi công kích một phen, cũng yêu cầu bọn họ chú ý xem quânđịch có chỗ nào khác lạ hay không.

Nhóm người Lão Đao nhậnđược mệnh lệnh, tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng biết rằng chủ công nhàmình sẽ không truyền mệnh lệnh lung tung, thực rất có thể quân địch cógiấu sát chiêu gì đó, nên cũng liền tiến hành công kích một cách cẩnthận.

Doanh kỵ binh thứ nhất của Lão Đao theo thói quen phóngtới, khi sắp tới gần quân địch, bắn ra một loạt, sau đó quay ngựa tạokhoảng cách chuẩn bị đợt công kích tiếp theo.

Đến lúc đám người Lão Đao quay đầu lại quan sát chiến quả, nhìn đến một màn thiếu chút nữa khiến bọn họ té xuống ngựa.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy đợt công kích hoàn toàn thuận lợi vừa rồinhưng không có làm được chút tác dụng gì, không ngờ một tên địch ngãxuống đất cũng không có.

Doanh kỵ binh thứ nhất không kìm được dừng ngựa lại, trợn to mắt không thể tin thất thanh nói:

- Không có khả năng! Tên bắn dày đặc như vậy như thế nào ngay cả mộttên địch đều không có bắn chết? Đây khẳng định là... A! Tại sao có thểnhư vậy? Bọn chúng sao lại không có tên nào ngã xuống?

Khi quân địch càng ngày càng tới gần, nhìn thấy rõ tất cả mọi người kinh hãi.

Bọn họ không phải không bắn trúng, mà là bắn trúng cũng vô dụng, hàng đầu của quân địch toàn thân đều cắm đầy tên, thậm chí một số tên khôngmay mắn bị cây tên cắm vào hốc mắt. Nhưng chỉ có như thế, bọn đó dườngnhư không phải là người đều coi như không có việc gì xảy ra, ngược lạigiơ cao binh khí gầm rú đuổi tới.

Lão Đao phun bãi nước bọt:

- Phù! Mẹ nó! Bọn khốn giống như tối hôm qua! Chém đầu bọn chúng!

Quát xong lão vung đao phóng lên.

Vốn cảnh tượng kinh dị đó khiến đám binh sĩ mất đi dũng khí đối mặt,nhưng ngày hôm qua đã có kinh nghiệm: địch nhân chỉ bị chém đầu rơixuống mới có thể chết đi.

Có qua kinh nghiệm, cho nên nhìn đến địch nhân giống như thế, bọn họ chẳng những không còn sợ hãi, ngược lại càng phấn chấn hơn. Thời điểm này thật đúng là lúc kiểm tra kỹ năngchiến đấu trên lưng ngựa của mình đây! Chiến đấu bình thường nào cóchuyên chém đầu người, hiện tại không chém cũng không được.

Binh sĩ bên cạnh Khang Tư cũng thấy rõ một màn bọn địch quân cả ngườicắm đầy tên mà như không có việc gì, Tương Văn không kìm nổi hướng Khang Tư hỏi:

- Đại nhân! Bọn chúng đều là ác ma sao?

Khang Tư nhăn mặt nói:

- Không giống lắm! Sách ghi lại đặc điểm ác ma có hơi giống nhau, chỉ khác là máu màu lam. Tuy nhiên bọn họ có điểm giống ác ma, chỉ có mấtđầu mới có thể hoàn toàn chết đi.

- Vậy làm sao bây giờ? A! Bọn nông binh cũng đuổi tới rồi!

Tương Văn chỉ lên triền núi kêu to, mọi người nhìn lại quả nhiên, nông binh chen chúc nhau xuất hiện trên triền núi.

Doanh kỵ binh thứ nhất của Lão Đao tuy rằng năng lực mã chiến khôngtồi, hơn nữa quân địch cũng không tạo nhiều thương tổn cho bọn họ. Dùsao bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, không ngu dại gì để lọt vào trậnđịa của địch quân, chỉ đảo quanh qua lại ở vòng ngoài, tìm được cơ hộicông kích liền xông lên chém một đao.

Nhưng nếu cứ chiến đấukiểu như vậy, bọn họ cũng cảm thấy thật bó tay bó chân. Cả doanh mấyngàn kỵ binh tinh nhuệ, sau một hồi công kích mới chém rụng ba bốn trămđầu tên địch, mà người ngựa bên mình đều trúng mấy chiêu. Đừng thấy tỉlệ thương vong không nhiều, nhưng nếu kéo dài người có thể không sao,nhưng chiến mã khẳng định sẽ bị chém chết.

Lão Đao tức giận vạn phần, ngẩng đầu nhìn lên triền núi một cái, lập tức thét to một tiếng:

- Lui lại!

Lão quay đầu thúc ngựa chạy đi.

Đám kỵ binh cũng chú ý tới trên triền núi nông binh hiên ra ngày càng nhiều, ai nấy đều biết đây là quân địch vừa rồi mai phục trên núi kéoxuống. Hiện tại hai ba vạn quân địch trước mặt còn chưa làm được gì, bọn chúng lại kéo đến hơn bốn năm vạn, vậy thật đúng là toàn quân có thể bị tiêu diệt, cho nên lập tức phóng theo sát phía sau trưởng quan doanhrời đi.

Bọn nông binh nhìn thấy đám người phía dưới, đều gầm lên một tiếng, nối tiếp nhau lao xuống triền núi.

Bốn năm vạn ngưới không thèm nhìn đường cứ chạy thẳng xuống, cảnh đótrông thật rất hùng tráng. Một số người có thị lực tốt, thậm chí cònnhìn thấy cả ngàn tên nông binh té ngã trên mặt đất bị đồng bạn phía sau giẫm lên thịt nát xương tan, còn có mấy trăm người một đường lăn xuốngxuống dưới, khi dừng lại đầu đã sớm nát tương bầy nhầy như quả dưa hấu.

Dưới lực xung phong điên cuồng, bốn năm vạn nông binh này đầu tiênđụng vào quân địch tinh nhuệ ở chân núi, ra ngoài dự kiến của bên KhangTư: bọn họ chẳng những không có giúp nhau chống đỡ lực đánh vào, ngượclại giơ cao đao bén chém ào vào đối phương.

Hai bên giống nhau trừ phi đầu rớt xuống, bằng không bọn khốn đều hung hãn dị thường, chém giết lẫn nhau thật coi đã con mắt. Phần chân tay bị chặt đứt và máutươi lập tức tung bay đầy trời như mưa máu.

Khang Tư bên này tuy rằng nghi hoặc, nhưng rất hưng phấn nhìn xem, một số sĩ quan binh sĩ lại múa may tay chân cổ vũ:

- Giết! Tận lực giết cho ta! Liều mạng giết! Tốt nhất là toàn bộ chết hết đi!

Tương Văn tò mò hỏi:

- Đại nhân! Đây là chuyện gì xảy ra? Bọn chúng không phải một phe sao?

- Ừ! Bọn chúng là một phe, nhưng người khống chế bọn chúng không phải cùng một người, cho nên mới xảy ra chuyện khôi hài này.

Khang Tư suy nghĩ một chút nói.

Ngay từ đầu còn chưa thể kết luận những người này là bị người khốngchế, nhưng sau khi trải qua một hồi chiến đấu còn không thể phát hiện ra vậy thì quá mức ngu ngốc rồi.

- Nhưng cho dù không cùng một người khống chế, vậy dù gì cũng không nên xảy ra chiến đấu nội bộ lung tung như vậy chứ.

Tương Văn càng thêm nghi hoặc.

- Nhìn bộ dáng bọn người kia không biết quyền biến, phản ứng chậmchạp, phỏng chừng người khống chế bọn họ chỉ đưa ra một mệnh lệnh đơngiản, bọn họ chỉ biết chấp hành mệnh lệnh ưu tiên này. Có thể vì sơ sẩy, quên cấm bọn họ chiến đấu nội bộ nên mới phát sinh chuyện này, cũng làchuyện bình thường.

Khang Tư bình tĩnh nói.

Ngay tại thời điểm Khang Tư nói dứt lời, đám con rối đang hăng say chiến đấu đột nhiên ngừng lại, bọn chúng chia làm hai phe rõ rệt cũng nhìn đối phương mấy lần, sau đó hàng ngũ đám binh sĩ tinh nhuệ xoay người lại, còn đámnông binh lại sáp nhập vào, hai đám người hội hợp làm một.

Khang Tư thấy vậy nghiêm mặt nói:

- Xem ra những kẻ khống chế còn thông minh hơn nhiều so với tưởngtượng của ta, bọn họ không phải quên ngăn cấm chiến đấu nội bộ, mà làbọn hắn đặt ra quy định trước cần trải qua một phen chém giết mới kếtluận có phải người một nhà hay không. Từ đó có thể thấy kẻ khống chế này ít nhất có hơn ba phe khác nhau, bằng không bọn họ sẽ không đặt ra quyđịnh cẩn thận như thế.

- A! Không ngờ lại có thế lực như vậytồn tại? Ái chà! Đại nhân! Ngài nói đám ác ma này có thể cũng là nhữngthế lực đó làm ra hay không?

Tương Văn mặt đầy khiếp sợ hỏi.

- Ngẫm lại bọn ác ma trước kia đều là người bình thường, và nhìn bộdáng những tên nhân loại này, có thể kết luận là giống nhau nhưng khôngbiết các thế lực đó dùng phương pháp gì tạo ra!

Khang Tư nhíu mày nói.

- Vậy là kẻ nào đây?

Tương Văn nghiến răng nghiến lợi hỏi, vì muốn thử năng lực của ác ma, mà hắn tự mình xử lý không ít cái gọi là ác ma. Nhưng thật không nghĩtới bọn ác ma tà ác đó lại là dân chúng bình thường trên lãnh địa biếnthành.

Biến một người bình thường thành ác ma, sao có ngườilại độc ác như thế? Tương Văn quyết định mình tuyệt đối sẽ không thểbuông tha cho bọn chúng.

- Biết rõ kẻ nào ngấm ngầm thu lợi? Kẻ nào có thể dựa vào ác ma để thu lợi, kẻ đó chính là người tạo ra ác ma.

Khang Tư bình thản nói.

- Ái! Tôn giáo? Không có khả năng?

Tương Văn mặt lộ đầy thần sắc khiếp sợ.

Nói đến cũng đúng, người mà ai cũng nguyện ý tin tưởng dựa dẫm vào,ngưới đại biểu cho thiện lương, là chỗ để dân chúng gửi gắm tâm linh,lại chính là kẻ tạo ra ác ma ai mà ngờ chứ?

- Ngẫm lại lịchsử trước tiên có ác ma hiện thế, sau đó là tôn giáo phồn vinh, tiếp theo nữa là quốc gia tông giáo xuất hiện... Vậy hết thảy đủ để người ta hiểu rõ rồi. Cho dù ác ma không phải bọn họ trực tiếp chế tạo ra, chỉ sợcũng có quan hệ mật thiết cùng bọn họ.

Khang Tư lạnh lùng nói ra.

- Đại nhân! Dứt khoát cấm tôn giáo truyền bá đi, chỉ cần mất đi địa bàn, bọn họ cũng không thể phát triển lên được!

Tương Văn cắn răng nói.

- Cũng không cần cấm triệt để, địa giới Lôi gia cho phép tôn giáo bản địa tồn tại, mặt khác tôn giáo mới phát toàn bộ cấm xuất hiện. A! Hiệntại quyết định này có hơi sớm, chúng ta tốt hơn là trước tiến vào thànhLong Chiêm đi.

Khang Tư nhìn đám quân con rối càng ngày càng gần, không khỏi cười nói.

Uy Kiệt vẫn đang lắng nghe Tương Văn cùng Khang Tư đối thoại, hắnthật không hiểu rõ, chủ công cùng đại tỷ nhà mình, như thế nào có thể ởthời khắc nguy cấp thế này còn có tâm tình nói những chuyện vô ích nhưvậy? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng nhóm kỵ binh chỉ có vạn người này có thểtiêu diệt quân đoàn bảy tám vạn con rối hay sao?

Hắn vốn định lên tiếng khuyến cáo, nghe được Khang Tư nói, lập tức hưng phấn hướng mọi người hô to:

- Chủ công có lệnh: lập tức tiến tới thành Long Chiêm!

Nói xong, hắn liền dõi ánh mắt trông chờ nhìn Khang Tư, chỉ thấyKhang Tư giục ngựa đi tới, hắn mới vung roi thúc ngựa nhanh chóng đuổitheo, mọi người còn lại thật không có kích động như hắn, đầu tiên là dựa theo điều lệ phái ra thám báo sau đó mới theo sát phía sau Khang Tư.

Bất kể nhân số đám con rối nhiều đến cỡ nào, cũng không quản sức chịu đựng của chúng mạnh đến cỡ nào, chỉ cần bọn chúng vẫn là người sử dụnghai chân, vậy khẳng định sẽ không đuổi kịp chiến mã tốt.

Chonên không lâu sau, khi đội ngũ Khang Tư tới dưới chân thành Long Chiêm,đám quân con rối vẫn còn tại mấy ngàn thước xa chậm rãi lắc lư đi tới.

Nhìn đến cảnh tượng tường thành Long Chiêm dính đầy máu, ngoài thànhphủ kín tàn thi, quân sĩ Lôi gia đều không khỏi rùng mình hít một hơikhí lạnh, không nghĩ tới trận chiến lại kịch liệt đến mức này. Tuy nhiên khi bọn họ nhìn lên lầu thành cờ Lôi gia vẫn còn đón gió tung bay,trong lòng thoải mái thở phào. Chỉ cần gần vạn kỵ binh mình tiến vàothành, để xem đám quân con rối này làm thế nào công thành.

- Hừ! Người của doanh chiến đấu mười hai có nghe hay không? Chủ công giá lâm, mau mở cửa thành!

Một gã kỵ binh nội vệ tới trước cửa thành kêu to.

Mặt khác đám người chờ đợi vào thành, nếu không phải cảm thán sự tànkhốc của chiến trường chung quanh, thì quay đầu lại quan sát đám quâncon rối xa xa, ai nấy cũng không để ý tới chuyện trên tường thành bênnày.

- Hừ! Chủ công giá lâm, mau mở cửa!

Tiếng quátgọi của gã nội vệ đột nhiên tăng cao giọng, mọi người đều biết là hắnnhìn thấy người trên tường thành, không khỏi theo bản năng đều quay đầunhìn, nhưng vừa thấy lại khiến tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trên tường thành xuất hiện mấy trăm binh lính ánh mắt đều dại ra.

Bọn họ toàn thân đẫm máu, giơ cao lưỡi đao sắc bén, vừa phát ra tiếng gầm gừ không có ý nghĩa, vừa lắc lư bò lên lỗ châu mai, Ngay sau đó gào thét giơ cao binh khí cứ như vậy đi... Ừ! Nhìn động tác của bọn họ làđi mà không phải nhảy, mặc kệ động tác bọn họ khác lạ như thế nào, dùsao chính là rớt xuống tường thành.

Mọi người chỉ ngây ngốc nhìn đám đồng nghiệp mặc quân phục Lôi gia đó, rơi xuống đất bịch bịch như sung rụng.

Có kẻ động tác không đúng tiêu chuẩn, lại để đầu xuống trước, đầutiếp đất liền vỡ tan ngay tại chỗ. Mà có kẻ còn lại là tay, chân bị gãynát.

Khiến mọi người có điểm rùng mình khiếp sợ chính là: trừnhững đồng nghiệp không còn đầu, những người khác đều mặc kệ đứt tay hay gãy chân, đều thoải mái đứng lên sau đó lập tức nắm binh khí nứt vỡthần tình dữ tợn nhắm bên này đi tới.

- A! Đây là chuyện gì xảy ra? Binh sĩ doanh chiến đấu mười hai như thế nào lại biến thành như vậy?

Uy Kiệt lộ thần sắc khiếp sợ cả kinh thét lên.

- Bọn họ trúng chiêu rồi! Toàn bộ đều đã biến thành con rối bị khống chế rồi.

Khang Tư thở dài, xuống ngựa rút binh khí, một mình tiến lên.

Uy Kiệt không thể tin được lắc đầu quầy quậy:

- Điều đó không có khả năng! Hôm kia, ta còn tự mình gặp mặt trưởngquan doanh chiến đấu mười hai mà! Hắn còn cam đoan với ta sẽ chống đỡđến khi viện quân tới. Lúc ấy bọn họ còn khỏe mạnh, như thế nào mới quamấy ngày liền biến thành bộ dáng thế này!

Tương Văn vỗ vỗ bả vai Uy Kiệt nói:

- Phỏng chừng là khi đám quân con rối vây thành đã xảy ra biến cố này rồi! Thời điểm đám quân con rối buông bỏ thành trì vây công chúng ta,bọn họ cũng không có ra khỏi thành công kích đám quân con rối, bấy nhiêu đó đủ có thể suy đoán được.

Nói đến này, Tương Văn cắn răng nói:

- Mối thù hận này chúng ta sớm hay muộn phải báo, tuy nhiên hiện tại hãy để cho các dũng sĩ của chúng ta ngủ yên đi.

Nói xong hắn cũng xuống ngựa rút đao tiến lên.

Uy Kiệt cắn răng sắc mặt đỏ bừng không biết nghĩ cái gì, trong đôimắt chợt lóe lên vẻ áy náy hối hận, tiếp theo hắn thần tình bi phẫn nhảy xuống ngựa đi thẳng tới hướng tiếng gào thét, đó là những đồng bạn củahắn nay đã biến thành con rối.

Các sĩ quan tại đây cũng giốngnhư Khang Tư, một mình đối mặt với những đồng bạn ngày xưa, cũng khôngcó người nào triệu tập bọn binh sĩ phát động công kích, bọn họ chuẩn bịtự tay đưa các huynh đệ về nơi yên nghỉ.

Ngoại trừ vài gã sĩquan có hơi sơ suất bị thương, các sĩ quan khác cùng đám người Khang Tưdễ dàng tước rớt đầu đồng bạn con rối.

Ngẩng đầu nhìn lên tường thành đã yên tĩnh, Khang Tư thở dài, phất tay nói:

- Đánh mở cửa thành.

Hơn mười người nội vệ lập tức giục ngựa tiến lên, bắn lên trên hơnmười mũi tên mang theo dây thừng, rồi rất nhanh theo dây thừng leo lên.

Chỉ trong chốc lát, cửa thành vang lên tiếng kẻo kẹt, cửa thành dính đầy máu tươi được từ từ mở ra.

Tuy rằng trong lòng có chuẩn bị sẵn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượngbên trong cánh cửa, tất cả mọi người đều không kìm được nắm chặt nắmtay, hàm răng nghiến chặt đến vang lên tiếng cạch cạch.

Từcổng thành đến khắp phố phường đường xá, đâu đâu cũng phủ kín xác chết,hình dạng khác nhau nhưng trên mặt vẫn còn lộ ra thần sắc kinh hoàng.Biểu tình như vậy đủ để nói cho mọi người đã xảy ra chuyện gì, mà thànhtrì yên tĩnh lại để mọi người hiểu rằng toàn bộ trong thành đã không còn một bóng người sống.

Đội ngũ Khang Tư vừa dọn dẹp xác chết,vừa tiến vào thành. Rõ ràng chuyện thứ nhất chính là phải đóng chặt cửathành, đồng thời phái ra binh lực một doanh phòng thủ tường thành, bởivì mấy vạn quân con rối kia đã sắp tới gần tường thành.

Đoànquân con rối chậm rãi tụ tập dưới chân tường thành, không biết là khôngcó mệnh lệnh hay vì cái gì, đám quân con rối đó cũng không có sử dụngthang bọn họ mang theo. Để mặc cho đám con rối khiêng thang chỉ ngâyngốc đứng giữa đám người, về phần con rối tụ tập dưới chân tường thànhchính là áp sát tường thành, ngửa đầu gào rú dùng binh khí và thân thểđập vào tường thành.

Đối với đoàn quân con rối công thành nhưthế, quân Lôi gia vốn đang chuẩn bị tư thế chém giết liền nhẹ nhàng thởra. Vừa khởi đầu bọn họ còn thử công kích đám con rối này, thậm chí sửdụng dầu hỏa, không nghĩ tới lúc đó đám con rối đột nhiên trở nên cực kỳ khôn khéo, một tên vừa phát cháy chung quanh lập tức thối lui lại. Hiệu quả thấp như vậy, hơn nữa lại có mệnh lệnh nên đám binh sĩ cũng khôngtiếp tục thử sử dụng dầu hỏa nữa.

Cho nên ngoại trừ cẩn thận đề phòng, bọn họ cũng không có phản kích, để mặc cho đám con rối ở dưới thành gào rú.

Những con rối đó chỉ có mất đầu mới chết đi, mà trên tưởng thành lạikhông có chứa đá tảng, binh khí cung tên linh tinh các loại không thểlàm gì được bọn chúng, dầu hỏa lại không thể dùng, một khi đã như vậyđành phải để mặc bọn chúng không thèm để ý tới, dù sao bọn chúng cũngkhông có khả năng leo lên tới.

Song phương cứ giằng co như vậy trên tường thành ở trên, dưới đất ở dưới, đám con rối không lên được,quân Lôi gia cũng không ra ngoài. Theo thời gian trôi qua, màn đêm chậmrãi buông xuống.

Thành Long Chiêm vẫn còn Thiên Thủ Các nguyên vẹn, Khang Tư yên lặng ngồi trong đó dùng lương khô. Tất cả mọi ngườinhìn thấy con rối khắp nơi dọa cho hoảng sợ, chỉ ăn lương khô do chínhmình mang theo, hơn nữa nước cũng nấu sôi sau đó cho chiến mã nếm thử,phát hiện không có vấn đề mới dám uống. Ai cũng không biết con rối lànhư thế nào được tạo ra, lúc này chỉ có thể chú ý kỹ trên phương diện ăn uống mà thôi.

Sau khi vào thành, thủ hạ của Khang Tư đã bắtđầu kiểm tra toàn thành, đúng như dự liệu không còn một người nào cònsống, toàn quân doanh chiến đấu mười hai bị tiêu diệt, ngay cả cư dânbên trong thành cũng toàn bộ chết hết.

Từ tư thế của những xác chết này thấy được: trừ một bộ phận là thủ thành chết trận, mặt khácđều là bị doanh chiến binh mười hai biến thành con rối giết chết. Hơnnăm vạn người trong thành cứ như vậy biến thành tòa thành chết.

Khang Tư hiện tại thực rất muốn biết kẻ khống chế con rối làm thế nào tạo ra và làm sao khống chế con rối. Đương nhiên, hắn càng muốn biếtchính xác kẻ khống chế con rối là người nào.

Nếu biết được, Khang Tư tin rằng chính mình khẳng định sẽ không hề quan tâm tới nguy hiểm tự mình dẫn binh đi tiêu diệt ngay.

Trên chiến trường chém giết nhau dù có chết nhiều người đi nữa, Khang Tư cũng không có cảm xúc đặc biệt như vậy, bởi vì chiến tranh chính làngươi chết ta sống, giết người càng nhiều lại càng có thể giành lấythắng lợi.

Nhưng những kẻ khống chế con rối này, chỉ vì để mởrộng ảnh hưởng tôn giáo, mà xem nhẹ mạng người như một món đồ chơi. Nhìn xem nhân số con rối ngoài thành, phỏng chừng trừ số con rối trang bịhoàn chỉnh, đám con rối nông binh đều là dân chúng của quận Long Chiêm.Vì thế khó trách suốt chặng đường đến đây hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng một nông dân nào, tất cả đều trở thành con rối cho kẻ khống chếrồi.

Đây đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho quận Long Chiêm hoàn toàn bị hủy diệt!

Mất đi nhiều dân chúng như vậy, chẳng những lương thực hết sạch, hơnnữa xác chết nằm rải rác khắp nơi, tin rằng không bao lâu ôn dịch sẽbùng phát ở quận Long Chiêm. Đến lúc đó toàn quận sẽ biến thành khu vựcchết!

Nghĩ vậy, Khang Tư thật không hiểu những tên khốn chếtạo con rối và ác ma đã nghĩ như thế nào. Bộ sách ghi lại chuyện thầnthoại thời đại ấy, lúc ấy mặc dù có một lượng lớn ác ma xuất hiện, nhưng đều là rải rác ở các nơi, số lượng ác ma mỗi chỗ cũng không nhiều.

Bọn ác ma lúc đó nhiều lắm là tập kích một vài thôn trang và người đi đường, tuyệt đối không có xuất hiện tình huống toàn thành ác ma.

Hơn nữa đặc điểm lớn nhất của đám ác ma đó là: bọn chúng có thể hủyhoại vật kiến trúc, nhưng tuyệt đối sẽ không hủy hoại đồng ruộng đangmùa thu hoạch. Sở dĩ có như vậy, đó là vì kẻ chế tạo ác ma muốn dựa vàoác ma để thu hút tín đồ, mở rộng ảnh hưởng và lực khống chế tôn giáo, mà không phải muốn nhìn thấy ác ma hủy diệt thế giới này.

Nhưng nhìn lại những kẻ chế tạo ác ma thế hệ mới này thì sao, chúng đang làm cái gì?

Chế tạo một lượng lớn con rối, hủy diệt toàn bộ đồng ruộng và thànhtrì của cả quận, cứ như vậy ngay cả cuộc sống của dân chúng cũng gặp khó khăn, còn có thể tín ngưỡng cái tôn giáo gì nữa chứ? Mục đích của bọnchúng làm như vậy thuần túy là muốn hủy diệt thế giới mà, hoàn toàn cóthể gọi những tên này là kẻ độc ác!

Bất chợt... trong mắtKhang Tư đột nhiên chợt lóe sáng, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới: tuy rằng những kẻ độc ác đó hủy diệt quận Long Chiêm, nhưng xem hành động củabọn chúng dường như là phải mưu hại mình cho bằng được.

Hãyxem hai nơi hầm hố con rối ẩn núp dưới mặt đất, đều là mai phục rất đúng lúc là có thể nhìn ra được, khẳng định có người truyền tin tức chonhững tên độc ác đó, thậm chí người này ở ngay tại bên cạnh mình, bằngkhông kẻ độc ác đó sao dám xác định mình sẽ tạm thời nghỉ ngơi tại chỗtriền núi kia.

Tuy nhiên vấn đề lại tới nữa rồi, đối phương có cần thiết phải trù tính kế hoạch phức tạp như vậy không?

Nếu thực muốn tiêu diệt mình, giống như lần trước mình đi ra vùngngoại ô săn thú, nếu như mai phục mấy vạn con rối tại dưới bình nguyên,phối hợp với tên thích khách mật vệ kia: cho dù bên mình có mấy trămngười cũng tuyệt đối không còn đường sống, cho dù chính mình có hùngmạnh đến mấy đi nữa, cũng phải bị mệt chết trước nhiều con rối như vậy.

Chẳng lẽ hai lần này là kế hoạch do hai kẻ độc ác khác nhau thực hiện?

Ngẫm nghĩ lại cẩn thận, tên thích khách mật vệ lúc đó khẳng định làmuốn lấy tính mạng của mình, mà những con rối bên này ngược lại giốngnhư muốn kiềm chế mình, bởi vì nếu muốn giết chết mình dứt khoát sẽkhông giống như hiện tại để mình dễ dàng đột phá vòng vây tiến vào thành Long Chiêm.

Trừ phi sau khi chế tạo ra những con rối, chỉ cóthể truyền được một cái lệnh chung chung cho chúng, không thể khống chếkỹ càng tỉ mỉ được, tuy nhiên chỗ kém về lực khống chế này khả năng rấtnhỏ.

Nghĩ kỹ lại bọn chúng chỉ cần biến tất cả quân dân thànhLong Chiêm thành con rối, mà không phải chỉ làm ra mấy trăm con, rồi đợi đến lúc mình tới dưới tường thành, phối hợp con rối bên trong bên ngoài giáp công, dù mình có gần vạn người khẳng định cũng sẽ chết sạch. Đốiphương không làm như vậy, chỉ có một lý do đó chính là kiềm chế mình.

Kiềm chế mình? Kiềm chế mình làm gì? Để cho những người khác làm phản ư? Điều đó không có khả năng, nếu muốn cướp lấy Lôi gia, tiêu diệt mình không phải tiện lợi hơn gấp bao nhiêu lần so với kiềm chế mình sao?

Khang Tư bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bởi vì hắn thật sự nghĩ không ra,đối phương tạo ra cạm bẫy thật lớn như vậy để kiềm chế mình là vì cáigì?