Cô Độc Chiến Thần

Quyển 16 - Chương 3: Chuyện nhà chuyện nước



Khang Tư đang đọc sách dường như nghe được tiếng thở dài trong lòng Tương Văn, khóe miệng nở nụ cười, hỏi:

- Sao vậy? Có tâm sự à?

- Ái! Đại nhân! Cướp đoạt quyền lãnh thổ thạch cao của ngài có thể sẽ mang tới phiền toái hay không? Dù sao lúc trước là ngài tự mình sắcphong, như vậy mâu thuẫn đối với danh tiếng của ngài không được tốt lắm?

Tương Văn cố ý chuyển chú ý trong lòng tới việc chính trị.

- Lúc trước ta sắc phong chỉ là thạch cao, cũng không phải lãnh địa,xem thư sắc phong của bọn họ là biết, mặt trên chỉ viết số lượng thạchcao, hoàn toàn không có viết đất đai lãnh địa của họ.

Khang Tư thoáng nở nụ cười tiếp theo thở dài nói:

- Kỳ thật lúc trước ta cũng không để ý chuyện thành Thanh Nguyệt, còn thật sự định sắc phong lãnh địa cho họ. Có điều lúc đó Áo Khắc Đức nhắc nhở ta: ngay cả tiểu binh đều có thạch cao, toàn bộ thành Thanh Nguyệtsẽ bị chia cắt không còn. Bởi vì tại thời điểm thần hạ ở dưới không cóphạm tội mưu nghịch thì quân chủ không thể làm gì được lãnh địa của họ.Như vậy sẽ rất bất lợi cho việc tiến hành xây dựng phát triển.

- Còn có một điểm nữa là vừa vào quân đội có thể đạt được thạch cao,loại mà cư dân bán đảo Phi Ba theo đuổi cả đời, một khi tràn lan rakhông có cân bằng như vậy sẽ mất đi sức hấp dẫn. Hơn nữa căn cứ theođịnh luật buôn bán, hàng hóa càng nhiều càng không đáng giá, mà hàng hóa một khi không đáng giá như thế sẽ bị giảm giá trị. Giống như việc thumua trọng thần, chư hầu khác dùng một ngàn thạch có thể mua chuộc đốiphương, mà Lôi gia lại cần đến một vạn thạch để mua chuộc.

- Cho nên ngài liền nghe theo?

Tương Văn hỏi.

- Xem như thế đi, quân chủ đối với việc ban thưởng cho gia thần giống như việc buôn bán, ban cho nhiều quá có vẻ không có giá trị.

Khang Tư gật gật đầu.

- Ái chà! Giống như rất ít cũng không được? Nếu thực không có mấyngười nhận được lãnh địa, gia thần sẽ nghĩ quân chủ khắt khe thiếu tìnhcảm. Hơn nữa hiện tại đám thổ hào ngược lại có thể có được lãnh địa,trong nhiều gia thần trực hệ vì ngài vào sống ra chết lại chỉ có hai gia tộc Cung Tá và Ni Nhĩ mới có lãnh địa, chỉ sợ sẽ dẫn tới biến loạn.

Tương Văn nhắc nhở nói.

Khang Tư gật gật đầu nói:

- Ừ! Uy Kiệt đã sớm báo cáo qua, cấp dưới tiếng oán giận nổi lên khắp nơi, nếu không phải bọn họ xuất thân là thổ phỉ có bổng lộc hàng năm và lương tháng hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt, chỉ sợ sớm đã mưu đồ gây rối.Cho nên ta nghĩ lần này khuếch trương sẽ từ gia thần tự phụ trách chiếnđấu, rồi từ công lao mà sắc phong. Như vậy tin tưởng bọn họ sẽ không còn ý kiến gì.

Tương Văn có chút lo lắng nói:

- Đại nhân! Quyền quản lý việc chính trị ngài đều phân cho các thừa hành, hiện tại lại phân quyền cầm quân ra, chỉ sợ...

- Binh quyền cũng không có phân ra, lần này mở rộng chiến tranh,chiến binh chỉ phụ trách dã chiến, những cái khác hoàn toàn do gia thầntự giải quyết. Ta cũng mặc kệ bọn họ là một mình hay là kết hợp lại, dùsao chỉ dựa theo công phá thành trì để xác nhận công lao.

Khang Tư nói.

- Hả? Đại nhân hạ mệnh lệnh như vậy khi nào?

Tương Văn rất là sững sờ, nàng không nghĩ tới Khang Tư có ý để chonhững gia thần này tự mình đi tấn công thành trì, như vậy thương vonghẳn sẽ rất lớn, hơn nữa rõ ràng dựa vào quân thường trực mới có thể hành động. Cuối cùng vì nguyên nhân gì khiến cho đại nhân quyết định làm rachuyện phiền toái này?

Nhìn thấy thần sắc của Tương Văn, Khang Tư giải thích nói:

- Là Áo Kha Nhĩ đề nghị, hắn nói như vậy có thể để cho gia thần thểnghiệm đạt được công huân phải gian khổ đến mức nào, hơn nữa cũng có thể rèn luyện năng lực tác chiến của gia thần. Mặt khác họ cũng sẽ dốc sứcthực hiện việc này, cũng có thể nói đây mới là tập tục của bán đảo PhiBa nhiều năm qua. Thấy bọn họ đều nguyện ý như thế, ta cũng đã đồng ý.

Vừa nghe là Áo Kha Nhĩ đề nghị, Tương Văn lập tức bĩu môi nói:

- Đại nhân! Ta xem đây là Nhị gia suy nghĩ cho chính mình. Vứa đếnnơi đây, ngài liền trực tiếp phong hắn làm Đại tướng, gia thần phía dưới thật ra đều không phục hắn. Hắn đã sớm nén nhịn một bụng khí tức, chuẩn bị kiến lập công huân để nhân tâm phía dưới khẩu phục tâm phục đó. Phải biết rằng nếu không phải Đại tướng hắn không có lãnh địa, chỉ sợ đámgia thần đã sớm xem hắn là cừu địch rồi.

Đối với lời này, Khang Tư chỉ cười cười không có phụ họa theo.

Lúc trước sau khi đến thành Thanh Nguyệt, Áo Kha Nhĩ cùng An TáiKháng trực tiếp được phong làm Đại tướng, Khang Tư cũng không dám phongcho bọn họ cao hơn bốn đại thừa hành, dù sao bọn họ là người mới đến.

Nhưng lại không nghĩ rằng, ở đại lục chuyện đề bạt thân tín của mìnhnhư vậy hoàn toàn hợp tình hợp lý, nhưng ở đây lại lập tức dẫn tới giathần dị nghị.

Tại trên bán đảo Phi Ba chú ý nhất là huyếtthống, nếu sắc phong chính là thân huynh đệ của Khang Tư, đám gia thầnngay cả trung tiện cũng sẽ không phóng một cái. Nhưng hiện tại chỉ làanh em kết nghĩa cùng cấp với quân thần, dựa vào cái gì một chút cônglao cũng không có liền chiếm địa vị cao? Đám gia thần cũng không phục.

Có điều đám gia thần chỉ nói nhỏ với nhau ở phía dưới, cũng không dám thật sự có ý kiến với Khang Tư.

Nhưng sự tình cũng thực quái dị, chỉ có Lai Nhĩ Ôn Chí tên gia thầncủa An Tái Kháng rất nhanh liền đạt được sự tán thành của đám gia thần,càng chấp nhận An Tái Kháng làm cấp trên Thừa hành thương nghiệp.

Mà trong nháy mắt Áo Kha Nhĩ đều biết rõ mấy trăm gia thần, lại gặpphải cảnh ngộ toàn bộ gia thần đều đối đãi lạnh lùng với hắn, nếu khôngnhờ mấy lần hành động cướp bóc thu hoạch thành công, chỉ sợ sớm đã bịbuộc tội rồi.

Nghĩ vậy chút, Khang Tư cũng thấy khó hiểu.

Sau khi được sắc phong, An Tái Kháng mời kéo chung quanh tiệc tùngrượu thịt, không đến vài ngày đã như người thân thiết cùng đám gia thần.

Trong khi đó Áo Kha Nhĩ cũng hành động như thế, thậm chí vứt bỏ kiểucách quý tộc cùng đám gia thần nói cười giỡn hớt, nhưng chỉ có không tới mấy gia thần nhìn hắn thuận mắt, nếu không phải địa vị hắn gần như bốnđại thừa hành, chỉ sợ ngay cả khách nhân đều mời không tới mấy ngưới.

Gia thần sao có phản ứng như vậy, có lẽ là vì An Tái Kháng thuộc vềhệ thống nội chính, đặc biệt quản lý tiền bạc, thuộc loại đối tượng đểgia thần nịnh bợ; mà Áo Kha Nhĩ thuộc vào hệ thống quân đội, là người bị đám gia thần xem như kẻ địch để tranh đoạt thực quyền trong nhà, chonên mới căm thù như thế.

Nói đến thật đúng là kỳ quái, chư hầu trên bán đảo Phi Ba đều là lấy gia thần làm trụ cột, mấy đại gia thầnliền chia cắt thực lực của chư hầu làm cho rối loạn lung tung. Chuyện kẻ bề tôi có thế lực chèn ép vua căn bản là quen tay trở thành thói quen.

Chẳng lẽ đám gia thần này nghĩ có thể chia cắt thực quyền của Lôi gia?

Nghĩ vậy, Khang Tư không khỏi cười cười.

- Đại nhân! Ngài muốn đi quản quản sao?

Tương Văn nhẹ nhàng kéo ống tay áo Khang Tư, chỉ vào nhà nghĩ bên hồ nước xa xa nói.

Nghe nói như thế, Khang Tư không khỏi sửng sốt, quản cái gì?

Thuận mắt nhìn lại, phát hiện trong đình nữ nhân tóc đỏ đang chỉ chỏrăn dạy cái gì cho hai thiếu nữ có vẻ như là thị nữ đang quỳ trước mặtnàng, mà giống như nữ nhân tóc đỏ đó đang khuyên can cái gì.

Thấy một màn như vậy, Khang Tư nhướng mày, đang muốn đứng dậy, thì thịnữ đã được cho lui ra, trong nhà nghĩ mát chỉ còn lại có ba nữ nhân.Nhìn thấy vậy Khang Tư cũng không có ý định lên đó nên tiếp tục ngồixuống.

- Đại nhân! Âu Khắc đại thúc cũng thật sự là rất vộivàng, vừa thấy đối phương là mỹ nữ, hơn nữa thân phận cao quý, lập tứcbất kể đến thân phận mời các nàng ở lại, ngay cả tính cách đối phươngnhư thế nào cũng không biết, đã chuẩn bị... Hừ! Thật là.

Tương Văn bĩu môi nói.

Khang Tư cười cười:

- Không sao! Nói thế nào cũng là Công chúa và Đại thần quan ở quốcgia cũ của ta, hơn nữa trước kia cũng tận tình chiếu cố ta, hiện tại đểcho ta chăm sóc các nàng cũng là chuyện phải làm.

Nghe KhangTư nói như vậy, Tương Văn chỉ có thể câm miệng, không khỏi nhớ tới tìnhcảnh lúc gặp mặt Công chúa và Đại thần quan.

Cuối cùng KhangTư rời khỏi chiếc thuyền này. Sau khi thoát khỏi truy kích của kỵ binhmọi người để lộ cảm xúc mừng vui mãnh liệt, tất cả mọi người đều ổn định lại tâm tình, mà trên bè gỗ được kéo theo thuyền, mọi người đều lo lắng nhìn mặt biển, kỳ vọng Khang Tư sớm chuyển bọn họ lên thuyền như lờihứa, dù sao trên bè gỗ này cũng không phải là chỗ tốt có thể chịu đựngnhiều ngày.

Mà người trên thuyền thì thoải mái bắt đầu bàn tán bán đảo Phi Ba là loại địa phương thế nào, bởi vì mục đích ra khơi đãđược báo trước, cho nên mọi người tuy rằng kỳ quái Khang Tư là sĩ quanquân đế quốc như thế nào lại có lãnh địa ở ngoại quốc, nhưng cũng khôngquan tâm nhiều lắm, ngược lại còn thấy mình may mắn không trở thành hảidân lấy thuyền làm nhà.

Không biết lênh đênh trên biển baolâu, có người cảm thấy chỉ trong chốc lát, cũng có người cảm thấy quathời gian quá lâu, chợt nghe trên đài quan sát vọng xuống một tiếng hôto:

- Phía trước có thuyền truyền đến tín hiệu cờ, nói phíatrước đã sắp tiếp cận đội thuyền bên ta! Là đội thuyền tới đón chúng ta!

Mọi người biết, chính mình rốt cục không cần chen chúc chật chội nữa, lập tức tiếng hoan hô rung trời.

Khi Khang Tư đứng ở mạn thuyền nhìn mấy trăm chiếc thuyền trên mặtbiển, trong đó có hai chiếc thuyền kích cỡ thật lớn, hắn không khỏi sửng sốt, quay đầu hỏi Uy Kiệt:

- Không phải nói chỉ có một chiếcthuyền lớn sao? Như thế nào biến thành hai chiếc? Chẳng lẽ thành ThanhNguyệt nhanh như vậy đã mua được một chiếc à?

An Tái Kháng vẻ mặt nghi hoặc xen mồm nói:

- Không có khả năng, thương thuyền cấp Khôi Kiều không có đăng ký thương đoàn của cảng Khôi Kiều là không thể mua được.

An Tái Kháng cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc là thương đoàn nào cũngchạy đến đây? Hơn nữa không ngờ cũng giống như thương thuyền của mìnhtreo cờ thành Thanh Nguyệt, chẳng lẽ đối phương định tranh cướp miếng ăn với mình sao?

Có điều An Tái Kháng lập tức nở nụ cười, đạica mình là chủ nhân thành Thanh Nguyệt, hơn nữa chính mình còn phụ trách vận hành kinh tế ở thành Thanh Nguyệt. Khắp thành Thanh Nguyệt cóthương nhân nào dám tranh với mình chứ, quả đúng là khéo lo trời sập.

Giờ phút này Uy Kiệt mới có cơ hội đáp lời cũng lắc đầu nói:

- Đại nhân! Đại bộ phận lực lượng tình báo chúng ta tập trung ởphương diện quân sự, tình báo đặt trên mặt buôn bán cũng không mạnh lắm. Tuy nhiên, nếu có thuyền chiến xuất hiện, bọn họ khẳng định phải chú ý. Hiện tại thuộc hạ cũng không có nhận được tin tức gì, chứng tỏ chiếcthuyền biển lớn này không có nguy hiểm.

- Ồ! Nếu như vậy, cứmặc kệ chuyện gì xảy ra, đối phương nếu nguyện ý giúp chở người, chúngta phải đi nói lời cảm tạ một phen.

Khang Tư cười nói.

Người như vậy là thường tình, tất cả mọi người gật đầu tỏ vẻ hiểubiết, mặc kệ đối phương là vì cưỡng bức hay lợi dụ vẫn là có tình trợgiúp, chủ nhà mình phải tới nói lời cảm tạ, đây chính là vấn đề lễ tiếtđối nhân xử thế.

Hai chiếc thuyền dần hiện rõ trước mắt, trên mạn một chiếc thuyền lớn trong đó, Tiểu Cầm đang lộ vẻ nôn nóng nhón chân nhìn.

Ngả Lệ Ti nhìn thấy thần sắc Tiểu Cầm, nàng nhíu mày, sau đó cũng làm ra vẻ mặt nôn nóng nhìn ra xa, hơn nữa còn lo lắng nói:

- An Tái Kháng như thế nào còn không xuất hiện chứ? Sẽ không có chuyện gì chứ? Cầu thần phù hộ cho hắn.

Nói xong liền lộ dáng vẻ thành tâm cầu nguyện.

Tiểu Cầm thật không phát hiện có cái gì không đúng, cũng tiếp theo cầu nguyện.

Bên cạnh Y Ti Na thở dài, tuy rằng nàng cũng không nghĩ người bạn tốt của mình thật là bất kham như thế. Nhưng không biết vì sao, trong lòngnàng lại cảm thấy lời nói và việc làm của Ngả Lệ Ti thực rất giả dối.

Tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng để tránh cho Tiểu Cầm đơnthuần phát hiện không đúng, Y Ti Na vẫn chuyển hướng đề tài:

- Không biết An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí vì cái gì xem trọng lĩnhchủ thành Thanh Nguyệt như vậy chứ? Lại phát đến mệnh lệnh bảo bốc hàngxuống để thuyền không đi trợ giúp chở người, dường như thành ThanhNguyệt cũng không có đặc sản gì mà?

Ngả Lệ Ti các nàng vừa đến bến cảng thành Thanh Nguyệt, đã bị nhân viên của An Tái Kháng lưu lạibến cảng phát hiện, dù sao bọn họ chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra xuất xứ của đội thuyền tới.

Nhưng Ngả Lệ Ti cũng không có từ miệng đám hạ nhân đó, biết được tin tức đặc biệt gì của mọi người. Chỉ biếtAn Tái Kháng đi bái kiến một đại nhân vật nào đó, vốn đang định đi theonhưng nơi đó là đế quốc Áo Đặc Mạn, những người mình bất cứ lúc nào cũng có thể rước lấy phiền toái, lại nghĩ đến trước kia đã từng dẫn tớiphiền toái, nên chỉ đành lẳng lặng chờ đợi ở bến cảng.

Hiệntại nhận được tin tức thuyền An Tái Kháng đang quay về tới, đợi ở bếncảng thời gian dài như vậy ba người muốn được thoáng khí, vì thế liền đi theo đội thuyền ra biển.

- Đừng thấy thành Thanh Nguyệtkhông có đặc sản gì, chỉ riêng vị trí địa lý của đế quốc Áo Đặc Mạn lâncận này có thể để nó kiếm một khoản tiền lớn, An Tái Kháng thật đúng làthông minh, biết cách tạo quan hệ tốt với nhân vật quyền thế địa phươngđây.

Ngả Lệ Ti vẻ mặt đắc ý nói.

Trong lòng nàngbiết Y Ti Na sẽ không hiểu rõ điểm ấy, cũng rất minh bạch Y Ti Na cố ýnói sang chuyện khác, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng nàng đànhphải cố ý bày ra cái bộ dáng mê trai để đè ép thị nữ Tiểu Cầm. Nhìn thấy thần sắc Tiểu Cầm đỏ bừng bộ dáng muốn nói lại không dám nói, Ngả Lệ Ti chua xót trong lòng.

Nếu không muốn nắm lấy gã An Tái Khángtầm thường này làm người cứu mạng, bản thân mình cần phải bày ra bộ dáng mê muội này để tranh đoạt nam nhân với một thị nữ sao?

Ngả Lệ Ti không phải không biết An Tái Kháng không có tình ý với mình, thậmchí còn tỏ ra bộ dáng chán ghét, chỉ có điều hắn nể mặt mũi Y Ti Na vàTiểu Cầm mới không so đo mà thôi.

Tuy rằng nàng căn bản khôngcần bày ra bộ dáng khiến người chán ghét như thế, dựa vào kiến thức củanàng cùng với nhiều năm tu dưỡng, hoàn toàn có thể dùng các loại tínhcách và thủ đoạn để khiến An Tái Kháng yêu thích nàng.

Chỉ là, nàng đã sớm hiểu được chỉ dựa vào An Tái Kháng là không thể phục quốc,không có căn cơ nàng cũng không thể nhờ vả được quân lực của vị vua nàođó để phục quốc, nàng cũng không tin rằng vị vua nảo đó biết được nàngbơ vơ nghèo khổ, còn có thể lãng phí tiền tài binh lực để trợ giúp nàng.

Biết rõ như vậy nên nàng không như những nữ tử phong trần dùng thủđoạn thấp hèn đê tiện, tất cả chỉ là vì không bị người ta vứt bỏ màthôi, cũng không phải thật sự muốn truy cầu thứ gì.

Nghĩ đếnAn Tái Kháng thích Tiểu Cầm, cho nên nhìn mặt mũi Tiểu Cầm khẳng định sẽ chiếu cố Y Ti Na, thế nhưng mình thì sao đây? Bản thân mình cùng TiểuCầm, An Tái Kháng đều không có quan hệ gì, bọn họ vốn không có nghĩa vụphải chiếu cố mình.

Còn Y Ti Na tuy rằng là bằng hữu của mình, nhưng nàng nguyện vì mộng tưởng phục quốc của mình mà nỗ lực sao? Không nói làm sao tìm được một nhân vật cường thế có thể thay bản thân xuấtlực, chỉ cần rời khỏi chỗ dựa An Tái Kháng, nàng một nữ tử vô y vô dựasẽ bị người ta nhốt vào trong lồng vàng, thậm chí vừa bỏ đi sẽ bị cườngđoạt.

Nghĩ đến An Tái Kháng cùng Lại Nhĩ Ôn Chí đều xuất mônđi xa, thường thường có quyền quý cố ý tới cửa dò hỏi, nhìn dâm tiếttrong ánh mắt bọn họ, liền biết rõ họ đang nghĩ gì.

Nếu nhưkhông phải mình mạnh mẽ đòi đi ra, đám quyền quý khẳng định sẽ nhân lúcchủ nhân thương hội An Tái Kháng này rời đi thời gian dài như thế, sẽkhông chút lo lắng xông vào bên trong cường đoạt. Đừng nói hộ viện cótác dụng gì, chủ nhân không có mặt, hộ viện cùng lắm chỉ là hù dọa mộtchút đám lưu manh mà thôi.

Nếu như có thể trợ giúp phục quốc, vậy bản thân mình bị khi dễ cũng không tính, đáng tiếc đám quyền quýnày tuyệt đối không có cái hứng thú kia, bọn họ cảm thấy hứng thú chỉ là dung mạo thân thể của mình mà thôi. Nghĩ đến đó, Ngả Lệ Ti âm thầm cắnrăng, tuyệt đối không thể không công hy sinh bản thân được.

Tuy rằng Ngả Lệ Ti đã quyết định dùng thân phận của mình, dung mạo cùngthân thể đổi lấy hy vọng phục quốc, nhưng nàng vốn không nghĩ tới từtrong tiềm thức nàng lại cự tuyệt hành vi này.

Bằng không nàng sao lại không thông qua An Tái Kháng đi nhận thức quyền quý?

Bằng tiền vốn cùng năng lực của Ngả Lệ Ti, chỉ cần phô bày một chútthủ đoạn phong tình, khẳng định sẽ mê hoặc một đám quyền quý, sau đó lợi dụng đám quyền quý này nhận thức nhân vật càng cao tầng hơn, cuối cùngtiếp cận nhân vật trên đỉnh quyền thế ra sức câu dẫn mê hoặc, dù làkhông thể phục quốc cũng có thể thu được quyền thế nhất định.

Sở dĩ Ngả Lệ Ti ỷ lại vào An Tái Kháng, đó là bởi từ trong tiềm thứcnàng cho rằng An Tái Kháng sẽ không thương tổn mình, đặc biệt biết AnTái Kháng thích Tiểu Cầm, vậy càng thêm an tâm.

Tuy rằng nhưvậy sẽ làm người ta chán ghét, chính mình cũng cảm thấy rất thấp hèn,nhưng cuối cùng cũng còn tốt hơn là câu dẫn quyền quý kia, bởi vì nếumột ngày, đám quyền quý này mạnh bạo, bản thân sẽ không cách nào phảnkháng.

- Ông chủ các ngươi còn chưa tới sao?

TiếngTiểu Cầm hỏi thủy thủ đánh thức Ngả Lệ Ti đang chìm đắm trong tự tư củabản thân, nàng lập tức nghe được mấy thủy thủ này trả lời hết sức cungkính:

- Ông chủ sẽ lên thuyền cuối cùng, tin là không bao lâu sẽ tới, có cần tiểu nhân sớm thông tri hay không?

Tiểu Cầm đỏ mặt lắc đầu, tuy rằng Ngả Lệ Ti rất rõ ràng những thủythủ này đều coi Tiểu Cầm như là bà chủ tương lai, dù sao tâm tư An TáiKháng ai cũng biết rõ.

Mà bọn họ cũng đồng dạng coi mình thành một nữ tử hạ đẳng không biết xấu hổ, dựa thế quyền quý, nhưng Ngả Lệ Ti vẫn cố nén không vui trong lòng, một bộ dáng chủ mẫu cười duyên nói:

- Không cần, chúng ta tạo cho hắn một cái kinh hỷ.

Đám thủy thủ ra vẻ không nhìn thấy, tuy rằng nữ tử này so với bà chủtương lai xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng không tự hiểu lấy mình. Trong ba người thì bà chủ tương lai có địa vị thấp nhất, tuy rằng không biếtthân phận thật sự của ba nữ tử này, nhưng từ ngôn hành cử chỉ vẫn có thể phân biệt cao thấp giữa ba người.

Nghe nói nữ tử mỹ lệ phầnlớn thời gian vẫn đeo khăn che mặt kia còn là tiểu thư của bà chủ tươnglai, còn nữ hoa si này lại là đồng bạn của tiểu thư kia.

Nóicách khác, bà chủ tương lai đành phải nằm dưới nữ hoa si kia. Ngẫm lạithật đúng là đáng thương, chỉ là ông chủ của mình chưa từng lên tiếng,bản thân mình nho nhỏ còn có thể nói cái gì đây? Không còn cách nào chỉlà gật đầu biểu thị đã biết. Đương nhiên, là gật đầu với Tiểu Cầm.

Ngả Lệ Ti đương nhiên biết bản thân mình bị những hạ nhân này khôngnhìn, chỉ là nàng sẽ không phát giận với những thủy thủ này, như vậychẳng những lãng phí khí lực, nhưng lại không có hiệu quả, cho nên chỉthu liễm vẻ cười không lên tiếng mà thôi.

Còn Tiểu Cầm lại cúi đầu trốn ở phía sau Y Ti Na, khóe miệng hé ra một nụ cười rất nhỏ liềnlập tức khôi phục thành bộ dáng thị nữ tiêu chuẩn.

Đừng nhìnnàng thoạt nhìn bình thường cứ như một cô dâu nhỏ bị khinh bỉ, nhưngcũng không phải nói nàng không có tâm kế gì, thế nào cũng là thiếp thânthị nữ của Đại thần quan Y Ti Na, tuy rằng quan hệ chủ tử chưa thấy quacó chuyện nào lục đục với nhau, nhưng năng lực đùa cợt thủ đoạn nhỏ vẫnlà trời sinh đã có, hơn nữa trải qua nhiều năm kiến thức như vậy, nănglực cũng mạnh thêm một chút.

Hiện giờ nàng chính là mượn cửchỉ của thủy thủ chọc tức nho nhỏ Ngả Lệ Ti một chút, lúc này trong lòng đang vụng trộm cười thầm, nào có thể đi ra kiếm chuyện phiền nữa.

Y Ti Na không rõ thị nữ của mình cũng là một nhân vật tinh minh, thấy tràng diện xấu hổ, vội vã quét nhìn ngoài khơi, nói dời sang chuyệnkhác:

- Nhìn xem, kỳ hạm thuỷ quân thành Thanh Nguyệt lại chạy ở đằng trước, xem ra là nghênh tiếp một đại nhân vật gì đó? Bọn An TáiKháng có khả năng đang ở cùng một đại nhân vật đấy.

Tiểu Cầmcùng Ngả Lệ Ti đều giương mắt nhìn ra ngoài, đằng xa xa, chiến thuyềncắm cờ Tổng trưởng thuỷ quân thành Thanh Nguyệt mang theo mấy chiếcchiếc thuyền, vội vã chạy tới con thuyền biển ở cuối cùng. Các nàng ởbến cảng thời gian lâu như vậy, sớm biết cờ hiệu Tổng trưởng thuỷ quânthành Thanh Nguyệt là bộ dạng nào.

- A, bọn họ đang dựa vàomạn thuyền, gì? Làm sao chỉ tiếp vài người? Khẳng định là đại nhân vật!Vừa rồi chiến thuyền còn không bày trận hình hộ vệ, hiện giờ lại bày ra!

Thủy thủ trên tháp cao vừa nhìn vừa la to.

Nghe nói như thế, Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na thoáng nhìn lẫn nhau, đềuhiếu kỳ thuỷ quân thành Thanh Nguyệt tiếp đón đại nhân vật nào.

Các nàng tuyệt đối sẽ không cho rằng phải đi tiếp đón An Tái Kháng,tuy rằng An Tái Kháng ra lệnh phái ra một con thuyền, tự mình cũng mượndanh An Tái Kháng lên thêm một con thuyền nữa, tổng cộng hai chiếcthuyền đi biển chầm chậm vận tải.

Thế nhưng, đội tàu thươngnhân có thể phái ra hơn mười thuyền biển vận tải cũng không phải khôngcó, đừng nói ở bán đảo Phi Ba đẳng cấp đặc biệt sâm nghiêm, dù là thương nhân quốc gia Liên minh Duy Nhĩ Đặc cũng không có khả năng cho thươngnhân không có chức quan một đãi ngộ long trọng như vậy.

- Đại nhân, là thuộc hạ ngài tới tiếp đón ngài sao?

Bỉ Khố Đức tự ý vứt bỏ chức vị Tỉnh phủ trưởng đầu nhập vào Khang Tư, chỉ đoàn chiến thuyền xa xa nhanh chóng tới hỏi.

Áo Kha Nhĩ bên cạnh tuy rằng khinh thường tên Bỉ Khố Đức này thấytình huống không đúng liền đầu nhập vào người khác, hơn nữa căn bảnkhông hề cảm thấy không được tự nhiên chút nào, nhưng trên mặt hắn không có biểu lộ, ngược lại hăng hái bừng bừng nhìn lá cờ Lôi gia đặt trênmấy chiếc chiến thuyền xa xa, đang nhanh chóng tiếp cận nơi này. Nhìn lá cờ chữ Lôi đang đón gió bay phần phật, không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man.

Hắn biết Khang Tư ở bán đảo Phi Ba chiếm cứ một khối địa bàn, hơn nữa khối địa bàn này còn là trong lúc Khang Tư ở lãnh địaThiếu tá tĩnh dưỡng một năm mà tiến hành chiếm lĩnh, sẽ không khỏi bộiphục năng lực của Khang Tư, lại bội phục Khang Tư lớn gan làm loạn.

Năng lực không cần phải nói nữa, hắn rất rõ ràng bán đảo Phi Ba quánhiều thế lực, tính bài ngoại và cùng hung cực ác chính là đặc thù củabọn họ, hơn nữa mỗi thế lực đều là toàn quân giai binh, đồng thời còn có thể mời lính đánh thuê tác chiến.

Một chỗ như thế cũng bịKhang Tư dễ dàng cướp đoạt địa bàn một thế lực, nhưng còn có thể ngănchặn các thế lực khác trả thù mà phát triển địa bàn, thật sự là kỳ tích.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy lợi hại, lúc đầu không phải mình bởi đủ loạivấn đề hơn nữa vật tư nghèo nàn và các nhân tố khác, đã sớm muốn đem mục tiêu tộc nhân quật khởi đặt ở bán đảo Phi Ba rồi, nào cần ở Đế quốctrốn đông tránh tây chứ.

Hiện giờ, trong cảnh nội Đế quốc cònẩn giấu hơn mười vạn tộc nhân, chờ yên ổn xuống, nhất định phải kéo hếtbọn họ lên bán đảo Phi Ba, đến lúc đó có những tộc nhân này duy trì,quyền phát ngôn của mình tuyệt đối có thể tăng mạnh.

Mà lớngan làm loạn thì càng không cần phải nói, không có quốc gia nào sẽ đồng ý để sĩ quan dưới trướng mình một mình đi hải ngoại mở rộng lãnh địa tưnhân, đặc biệt Đế quốc tập quyền chủ quốc như vậy, hành vi như thế tuyệt đối sẽ phải diệt tộc.

Lẽ nào lúc đó Khang Tư đã biết Đế quốcsẽ nội loạn, không rảnh tới quản hắn? Không thì sao hắn dám làm chuyệnphạm phải sẽ diệt tộc này?

Thế nhưng, nội loạn Đế quốc là docác loại mâu thuẫn đột nhiên bạo phát mà sinh ra, dù là người thực hànhâm mưu cũng không dám xác nhận Đế quốc nhất định có thể biến thành quốcgia quân phiệt cát cứ.

Nói không chừng kẻ âm mưu ban đầu chỉlà vì nhanh chóng cướp lấy ngôi vị hoàng đế mới động thủ, chỉ là ở giữađường có quá nhiều thế lực bất đồng tham dự vào âm mưu, khiến cho xuấthiện chuyện ngoài ý muốn. Áo Kha Nhĩ tin tưởng, khẳng định bản ý ngườiâm mưu cũng không muốn làm ra tình trạng lộn xộn như bây giờ.

Nếu Đế quốc nội loạn là hoàn toàn bất ngờ, Khang Tư có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói rõ hắn cho tới giờ không hề coi mình là quânnhân Đế quốc, không thì sao có thể xảo hợp như thế.

Xem rachính mình còn thật là đi theo một cái kiêu hùng mà, ai có thể nghĩ mộttên thoạt nhìn vô dục vô cầu lại có dã tâm bừng bừng như thế? Cần phảikẹp chặt đuôi làm việc mới được, không thì khẳng định sẽ có phiền phức.Áo Kha Nhĩ vốn không có khả năng tin tưởng, ban đầu Khang Tư chỉ là vìmuốn làm buôn lậu đường bộ mới ra biển, cũng càng không thể tưởng đượcbởi vì thiếu chủ đối phương đánh chủ ý tới thủ hạ Khang Tư mới bị hắngiết chết. Tiếp đó lại bởi vì tránh phiền phức, dứt khoát diệt toàn nhàngười ta, chiếm lấy địa bàn chỉ là nhất thời tâm huyết trào dâng màthôi.

Có thể nói giờ đây Khang Tư thu được những thứ này, cũng không đặc biệt theo đuổi điều gì, đều là do vô số ngẫu nhiên tạo thành. Chỉ là tình hình thực tế như vậy, người không biết tình hình sẽ tuyệtkhông tin tưởng.

Khang Tư cười gật đầu, hắn đương nhiên biếttới đây là kỳ hạm thuỷ quân Thanh Nguyệt. Lá cờ Tổng trưởng thủy quan đã treo lên, tới đây khẳng định sẽ có Khải Hải, chỉ là không biết ngoạitrừ Khải Hải ra, các gia thần khác có tới hay không.

Đối vớihành vi có điểm vỗ mông ngựa này, Khang Tư không nói gì thêm. Bởi vìkhông nói tập tục bán đảo Phi Ba, dù là nơi khác, lãnh đạo trực tiếp giá lâm, thuộc hạ khẳng định phải đi nghênh tiếp, đây đã là thế sự thườngtình rồi.

Cho nên, Khang Tư không có khả năng trách cứ thuộchạ rời bỏ cương vị tới nghênh tiếp mình. Như vậy chẳng những làm chongười ta cảm giác giả tạo, còn làm cho thủ hạ lạnh lòng, dù sao Khải Hải khẳng định đã chuẩn bị thỏa đáng mới đến.

Hai chiếc thuyềncập sát nhau, Khải Hải mặc quân phục thuỷ quân xinh đẹp xuất hiện trênboong tàu, đầu tiên hắn uy nghiêm quét nhìn mọi người, đến khi thấyKhang Tư, lập tức lộ ra thần tình kinh hỉ xuất hiện, tiếp đó nhanh nhẹnvượt qua cầu ván, động tác nghiêm chỉnh quỳ xuống dưới chân Khang Tư,dùng thanh âm cung kính hô:

- Thần, bái kiến chủ công!

Còn mấy sĩ quan thủy quan nhảy theo cũng quỳ lạy, chỉ là bọn họ hô là:

- Gia thần nhà Tân Hải, tham kiến đại điện!

- Miễn lễ.

Khang Tư cũng đã một thời gian dài không tiếp thu loại lễ tiết quỳbái đặc biệt này, thấy thế, sửng sốt một hồi mới hạ ý thức xua tay:

- Khải Hải, Tân Hải này chính là dòng họ của ngươi sao?

Vốn Khải Hải đang bày một vẻ mặt kích động, nước mắt lưng tròng,chuẩn bị biểu diễn cho mọi người thấy hắn là một gia thần quyến luyếnchủ công, bị Khang Tư hỏi một câu làm sửng sốt, cảm tình dồn nén hồi lâu không bộc phát được, chỉ còn cách thu hồi nước mắt.

Khải Hải nhanh chóng bài trừ thần sắc xấu hổ, nhăn nhó nói:

- Chủ công, thần quanh năm ở trên biển, cho nên mới nghĩ tới dòng họnày, chưa được chủ công đồng ý đã tự sử dụng, xin chủ công thứ tội.

Khang Tư dù sao cũng đã ở trên bán đảo Phi Ba đợi gần một năm, rất rõ ràng những chế độ này, không khỏi cười nói:

- Trở thành võ sĩ là có thể có được dòng họ của mình, đây là thông lệ, không có gì thứ tội hay không.

- Vâng vâng.

Khải Hải vội vàng gật đầu không ngừng, tiếp đó vẻ mặt nịnh bợ nói:

- Chủ công, có di giá sang chiến thuyền hay không? Như vậy chúng tacó thể nhanh chóng trở về thành, các đại nhân khác đã sớm chờ đợi chủcông giá lâm rồi.

Đối với đề nghị này, đương nhiên Khang Tưchấp nhận, chỉ riêng cái thuyền này đổi dân chúng thường xuống đã khôngbiết cần bao nhiêu thời gian, chính mình đợi ở chỗ này căn bản không cótác dụng, thủ hạ sẽ đem sự tình làm thỏa đáng. Vì vậy gật đầu mang theođoàn người lên kỳ hạm Tổng trưởng thuỷ quân thành Thanh Nguyệt.

Khang Tư vừa bước lên thuyền, lá cờ Tổng trưởng thuỷ quân liền hạxuống vị trí thứ hai, thay thế bên trên là một lá cờ hoa lệ thêu một chữ Lôi thật lớn, nhìn lá cờ này, các chiến thuyền khác lập tức bảo vệ xung quanh kỳ hạm thật kỹ, nên biết phụ mẫu cơm áo của bọn họ đang ở trênthuyền kia, không hầu hạ cẩn thận sao được?