Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu

Chương 53: Hồn ma điên dại



Từ sau vụ thiêu xác một cách bí ẩn đó, các tù nhân không còn thấy bóng trắng nọ lượn lờ giữa đêm khuya nữa. Họ cho rằng bóng trắng đó có thù oán với viện trưởng, giết chết ông ta, sau đó lại muốn ngăn cản cảnh sát điều tra, đạt được mục đích thì nó sẽ rời đi. Cảnh sát trong lòng tuy đã tin như vậy nhưng họ không thể lộ ra mặt là mình tin chuyện ma quỷ, vụ án cứ như vậy chìm vào quên lãng.

Tại nhà Vũ.

Trong phòng khách, bà Phương ngồi một bên ghế, nét mặt căng thẳng nhìn những người đang ngồi bên ghế đối diện.

Con trai bà đang ngồi đó, trong lòng anh là con mèo trắng, bộ lông trắng muốt của nó vẫn nhuốm đầy máu đỏ, nhưng ánh mắt nó nhìn về phía bà có vẻ rất buồn bã. Mai biết bà Phương vẫn không thể chấp nhận cô, không bao giờ bà cho đứa con trai độc nhất của mình lấy một hồn ma, cho dù là cô đồng Huệ có để lại trăng trối, vẫn không mảy may ảnh hưởng gì đến quyết định của bà.

Thảo ngồi cạnh Vũ, cô co rúm người, ánh mắt nhìn bà Phương tỏ vẻ khẩn cầu van xin. Bà Phương nhìn cô ứa nước mắt, bà không phải người nhẫn tâm, thời gian qua nhận Thảo làm con nuôi bà luôn coi cô như con gái ruột mà chăm sóc, nhưng bà không thể nào vì chút tội nghiệp đáng thương đó của Thảo mà chấp nhận Mai được.

Bà mở miệng nói, giọng lạnh lùng kiên quyết:

"Thảo, đừng nghĩ đến chuyện tự tử để hù dọa mẹ, người và ma cưới nhau là chuyện không thể. Đã chết rồi, siêu thoát sang kiếp khác không phải tốt hơn à? Cưới nhau rồi chúng mày có nghĩ đến chuyện con cái nối dõi không? Vũ, mày là con trai độc nhất của ba mẹ, có phải mày muốn nhà này tuyệt hậu không?"

Không ai nói gì, căn phòng im lặng đáng sợ. Bà Phương mệt mỏi tay chống vào thành ghế đứng dậy, từ đầu đến cuối bà không thèm liếc mắt nhìn Mai lấy một cái. Bà trở về phòng ngủ một mình, ông Lâm đang đi công tác, căn phòng rộng rãi tiện nghi nhưng chỉ có một mình bà. Con trai thì kiên quyết lấy một hồn ma làm vợ, mấy ngày liền hai mẹ con bà luôn căng thẳng, bà không khỏi thấy cô đơn trống vắng.

Bà ngồi trên giường yên lặng nhìn ra cửa sổ, gió lạnh thổi phần phật vào phòng mà bà không hề mảy may có cảm giác gì. Khuôn mặt bà hốc hác tiều tụy như già đi cả chục tuổi.

Đột nhiên "Ầm!" một tiếng, cánh cửa sổ bị gió thổi đập vào phòng thật mạnh làm bà Phương giật nảy người. Bà thất thểu đứng dậy đóng cửa sổ, từ cửa sổ phòng này có thể nhìn ra cổng chính, bà Phương hãi hùng thấy một người phụ nữ trạc tuổi bà đứng trước cổng. Khuôn mặt bà ta sáng sủa phúc hậu, thấy vậy nên bà Phương khẽ thở phào một hơi, lớn tiếng hỏi:

"Ai đấy?"

Người phụ nữ kia mỉm cười, vẫy tay thân thiết nói với bà Phương, trong khoảnh khắc đó bỗng nhiên bà Phương thấy khuôn mặt bà ta thật ma mị:

"Chào bà, tôi muốn hỏi cưới con trai bà cho con gái tôi."

Bà Phương khẽ rùng mình, nụ cười của người phụ nữ kia thật quỷ dị nhưng cơ thể bà dường như không chịu sự điều khiển của bà, bà mở miệng nói buột ra:



"Chờ... chờ tôi xuống mở cửa..."

Bà Phương không hiểu tại sao trong đầu mình lại có ý niệm răm rắp làm theo lời người phụ nữ kia, bà nghĩ thầm trong bụng: "Phải cưới vợ cho thằng Vũ, phải cưới ngay lập tức, nếu không nó sẽ bị con ma nữ kia ám cả đời!"

Bà dẫn người phụ nữ vào nhà, bà ta trông rất hiền hậu tháo vát, bà Phương như bị ăn phải bùa mê thuốc lú, bà ta nói gì bà đều tin theo.

"Con gái bà tên là gì?"

"Con gái tôi tên là Thu."

"Ồ... sao bà biết con trai tôi mà đến..."

Nụ cười trên mặt người phụ nữ kia cứng đờ, nhưng chỉ được mấy giây bà ta lại vui vẻ cười nói tiếp:

"Con gái tôi là bác sĩ..."

Bà Phương "à" một tiếng rồi lại hỏi:

"Thế là hai đứa quen nhau lâu rồi..."

Người phụ nữ mỉm cười gật gật đầu, bà ta khẽ ngó lên lầu nhìn, hẳn là Vũ đã ngủ rồi, nếu anh biết chắc hẳn sẽ xuống đây làm tanh bành một trận, vì Vũ sẽ nhận ra bà ta là một hồn ma.

Thời điểm vài tiếng sau khi Yến bị mẹ Thu lừa ăn bả chó.

Mẹ Thu quỳ sụp trước mộ của Thu, tay ôm tấm di ảnh của con gái, khóc đến lạc cả giọng. Bà ta đã đi tìm một thầy đồng, mong muốn gọi hồn Thu để nói vài câu cho đỡ nhớ, một gia đình bốn người đang vui vẻ hạnh phúc nay đã chỉ còn một mình bà ta còn sống, quá cô đơn lạnh lẽo.

Chẳng ngờ thầy đồng nói Thu bị tà đạo dẫn dụ, đã hồn bay phách tán từ rất lâu rồi, mẹ Thu nghe vậy thì thấy trời đất sụp đổ không còn gì để lưu luyến trên đời. Bà ta ôm hận nhảy sông tự tử, hồn bà ta hiện về treo cổ viện trưởng chết, cũng chính là bà ta là bóng trắng bí ẩn trong nhà tù, ám cho đám cảnh sát phát điên, đốt xác viện trưởng để họ không còn manh mối nào điều tra nữa.