Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu

Chương 52: Bóng trắng kỳ lạ



Những ngày sau đó cha con Yến sống trong tù mà thân thể vật vờ quằn quại không khác gì xác sống. Cha con Yến bị giam cách ly ở một khu riêng, viện trưởng bị cổ trùng hành hạ, cơ thể ông ta ngày càng gầy đi thấy rõ, khắp người nổi lên những đốm đỏ lở loét chảy mủ rất kinh tởm. Ông ta chỉ nằm yên được một chỗ, không còn sức mà ngồi dậy nổi. Yến thì đã hóa điên, cô ta ngồi trong phòng giam mà luôn miệng hát hò, đến giờ được thả ra ngoài là cô ta lại chạy tới chạy lui gào rú, các tù nhân khác trông thấy mà sợ hãi tránh xa như tránh tà ma quỷ quái.

Một tuần sau.

Đến giờ các tù nhân được thả ra ngoài hít thở không khí, Yến vẫn chạy tới chạy lui lúc cười lúc khóc như mọi khi. Cô ta bị mọi người xua đuổi, lủi thủi đi đến một góc tường, cỏ đã mọc cao ngang nửa người. Bụi cỏ rung rinh động đậy làm cô ta chú ý bước lại gần. Yến bới đống cỏ ra, thấy một cái lỗ được đục trên tường, vừa vặn cho một con chó chui qua. Cô ta ngó đầu qua nhìn, thấy một người phụ nữ, khuôn mặt bà ta hốc hác khổ sở, nụ cười khi nhìn cô ta có gì đó rất âm u rợn người. Bà ta cất giọng hỏi Yến:

"Có muốn ăn đồ ăn ngon không?"

Mắt Yến sáng lên, cô ta gật đầu lia lịa, ngày nào cũng ăn cơm trong tù, người đã quen ăn sung mặc sướng như cô ta làm sao nuốt nổi. Người phụ nữ vẫn cười âm u, bà ta cầm bọc đồ ăn trên tay lắc qua lắc lại trước mặt Yến. Yến nhìn theo, nước miếng chảy ra, ánh mắt cầu xin hèn mọn. Người phụ nữ càng cười lớn hơn, giọng nói dụ hoặc:

"Muốn ăn thì chui qua cái lỗ chó kia, tao cho mày ăn!"

Yến chẳng nghĩ ngợi gì, cô ta cúi người chui qua cái lỗ chật hẹp, chui được một nửa thì bị mắc kẹt không cử động nhúc nhích được nữa. Người phụ nữ cười khinh miệt, ném bọc đồ ăn trên tay đến trước mặt Yến, bà ta trợn mắt nghiến răng kèn kẹt, nhổ một ngụm nước bọt khinh thường rồi bỏ đi.

Quản ngục phát hiện Yến mất tích thì đi tìm cả ngày trời, cuối cùng phát hiện Yến nằm mắc kẹt giữa cái lỗ chó không biết được ai đục. Cơ thể cô ta co quắp, mắt trợn ngược, tóc tai bù xù như tổ quạ, miệng sùi bọt mép, chân tay cứng đơ lạnh ngắt, đã tắt thở từ bao giờ. Quản ngục lạnh gáy nhìn bọc đồ ăn Yến đang nắm chặt trong tay, đó là bả chó.



Người quản ngục nọ còn chưa hết bàng hoàng thì một người quản ngục khác đã hớt hải chạy đến, sắc mặt ngưng trọng nói đã phát hiện viện trưởng chết trong phòng giam rồi. Thi thể ông ta đông cứng, mùi tử thi phân hủy nồng nặc bốc lên giống như đã chết từ mấy ngày trước, trong khi mới buổi sáng họ đưa cơm vẫn thấy ông ta còn sống. Khắp cơ thể ông ta lúc nhúc giòi bọ, không hẳn là giòi bọ bình thường mà giống như những con trùng mà dân gian đồn đại, không ai dám lại gần vì quá kinh tởm.

Hơn nữa hiện trường cho thấy ông ta chết vì bị treo cổ.

Có một sợi dây thừng không biết từ đâu ra quấn quanh cổ viện trưởng, quấn mấy vòng, nhìn vẻ mặt miệng há hốc, mắt trợn ngược, lưỡi thè hẳn ra ngoài của viện trưởng, có thể thấy lúc chết ông ta đã đau đớn thê thảm đến mức nào.

Chuyện đến tai quan chức bên trên, ai nấy nghe chuyện đều dựng tóc gáy, mặc dù viện trưởng chết không có gì oan ức, nhưng giết người là phải đền mạng, họ cần phải tìm ra hung thủ. Câu chuyện dần rơi vào bế tắc, chẳng ai muốn giữ cái thi thể kinh tởm của viện trưởng lại để điều tra kẻ giết người là ai, tạm thời phía cảnh sát đã phong tỏa tin tức để tránh cho dư luận hoang mang.

Nhiều ngày sau đó các tù nhân đều nơm nớp sợ hãi vì ban đêm họ luôn thấy một bóng trắng lướt đi giữa các phòng giam, bóng trắng đó tuy không dừng lại ở phòng giam nào nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy. Phía cảnh sát rất đau đầu, bản thân là cảnh sát, họ không thể hùa theo đám tù nhân tin chuyện ma quỷ được, nhưng chính họ cũng hoang mang rối loạn.

Thi thể viện trưởng được bảo quản trong phòng đông lạnh, tuy việc điều tra đã đi vào ngõ cụt, hung thủ không hề để lại một chút manh mối gì nhưng trách nhiệm của họ là phải tìm ra hung thủ, thi thể viện trưởng vẫn phải giữ lại phục vụ điều tra.

Đêm đó, người nhân viên canh xác viện trưởng vốn có tinh thần làm việc chuyên nghiệp bỗng nhiên ngủ gật một cách kỳ quái. Sáng hôm sau mọi người phát hiện thi thể viện trưởng đã cháy thành tro, còn người nhân viên canh xác thì đang ngủ gật, lay gọi mãi mới tỉnh. Phía cảnh sát tức muốn bốc hỏa, họ kiểm tra camera giám sát thì chỉ thấy một mảng tối đen. Dường như có người muốn ngăn cản họ điều tra chân tướng, nếu vậy, rất có thể là hung thủ đã ra tay.

Người nhân viên canh xác như bị xóa sạch ký ức, không nhớ một chút gì về chuyện đêm qua. Cảnh sát lại được một phen kinh hoảng, có thể tác động đến ký ức của một người sống sờ sờ, kẻ đó có thể là người sao?