Cô Đã Trở Lại

Chương 48



Bởi vì Úc Thiến đã nói trước, tối nay Úc Trạch sẽ về, cho nên cô tranh thủ sắp xếp thời gian, về nhà sớm hơn bình thường.

Đợi đến gần chín giờ, Chu Tử Tri gọi điện cho Úc Trạch để hỏi anh về chưa, thì không có người nghe máy.

Cô tiếp tục ngồi trên sopha xem TV, cũng không biết tại sao, trong lòng đột nhiên bất an, cảm giác đó đến bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị, như gió cuốn mây bay quét sạch mỗi ngõ ngách một cách hung tàn.

Chu Tử Tri không chờ nổi, cô gọi cho Úc Thiến, cũng không có ai bắt máy, số điện thoại bàn nhà Úc gia thì cô không biết, cô bắt đầu sốt ruột, bất đắc dĩ, hay gọi Tạ Sở thử xem.

Tạ Sở còn ở đoàn phim, giọng nói hòa trộn giữa một dàn âm thanh hỗn độn,"Úc Thiến? Không có, tôi không có gặp cô ấy."

Chu Tử Tri gọi đến khiến hắn hơi bất ngờ,"Xảy ra chuyện gì sao?"

Chu Tử Tri nói,"Không có gì."

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tạ Sở trầm mặc một chút, ngữ khí không tự giác gấp ráp,"Có phải tình trạng cơ thể Úc Thiến có vấn đề gì rồi?"

"...... Không có." Chu Tử Tri mím môi,"Tôi không liên lạc được với Úc Trạch."

Tạ Sở,"......"

Vì đàn ông mà mất kiểm soát, mất bình tĩnh, khác hẳn với một Chu tử Tri mà hắn biết.

"Vậy, cô vẫn ổn chứ?" Tạ Sở hỏi thăm, hôm nay tin tức bay đầy trời, cả một ngày, nhân viên trong đoàn nghị luận rôm rả, các diễn viên cũng bàn tán xôn xao, thậm chí ngay cả Tom cũng luôn miệng không ngừng, đi đến đâu cũng nghe tới thị phi giữa ba người Chu Tử Tri, Hà Duyệt Minh và An Ý Như.

Nhất là An Ý Như, vài đoạn phim nóng của cô ta bị tung ra, trợ lý nhanh chóng tải xuống cho hắn xem, là bản full hd không che, không thể không nói, khuôn mặt với dáng người không tệ.

Tạ Sở liếm liếm môi, khoảng mười năm trước, khi hắn đã có danh tiếng, An Ý Như cũng từng câu dẫn hắn, hắn chê màn thầu quá nhỏ, không ngờ sau này màn thầu như được ngâm nước, nảy nở mấy vòng.

An gia sẽ không thể mặc kệ scandal xảy ra, bây giờ lên mạng sẽ không tìm thấy những thước phim quý hiếm đó nữa, chỉ có ai nhanh tay mới có được.

"Tôi vẫn ổn." Không có tâm trạng nói chuyện phiếm, trong lòng Chu Tử Tri rất loạn,"Anh cứ làm việc đi nhé, tôi cúp trước đây."

Tạ Sở nhìn nhìn điện thoại, bỏ vào túi quần, đi vài bước, hắn chậc chậc một tiếng, lại yên lặng lôi điện thoại ra ấn một dãy số, âm thanh đô đô vang lên vài lượt, tự ngắt.

Hắn gọi lần nữa, cũng không ai tiếp.

Ở nhà đợi thêm một lát, Chu Tử Tri khoác áo ngoài, gọi xe đi Úc gia, ngồi trong xe, suy nghĩ lộn xộn, chuyển bay xuất phát từ đảo Tề Châu về đây có hai chuyến, chuyến muộn nhất là vào buổi chiều, đã hạ cánh lâu rồi.

Úc Trạch hẳn là chuyển chuyến giữa chừng để về sớm, nhưng cô không biết anh chuyển từ đâu.

Có khi nào mình đã quá khẩn trương, Chu Tử Tri xoa mi tâm, không mang điện thoại theo bên người cũng bình thường thôi mà, có lẽ Úc Trạch có chuyện đột xuất nên về trễ.

Xe tiến vào trung tâm Giang Thành, cách Úc gia khoảng mười phút lộ trình, điện thoại cô vang lên, là một dãy số lạ, nếu như bình thường, Chu Tử Tri là sẽ không nhận cuộc gọi này.

Lần này cô không chút nghĩ ngợi liền nghe máy.

"Tử Tri, chị là Úc Thiến, bây giờ em đến bệnh viện Phong Đức ngay đi." Úc Thiến nói năng dứt khoát lưu loát mà vững vàng,"Úc Trạch bị thương rồi."

Chu Tử Tri tâm trầm xuống, lập tức gọi bác tài quay đầu, nắm chặt điện thoại.

Bác tài phía trước nhận thấy bầu không khí không ổn, nhìn qua kính chiếu hậu, tốt bụng an ủi,"Cô gái à, đường này không hay bị kẹt xe, sẽ đến bệnh viện ngay thôi."

Chu Tử Tri buông hờ mi mắt, hiện tại cô chẳng nghe lọt tai lời an ủi nào cả.

Trải qua một lần đại nạn, Chu Tử Tri hết sức rõ ràng sinh mệnh rất mỏng manh, cô rất quý tính mạng, đồng thời cũng vô cùng để ý đến những người thân thiết bên cạnh mình, càng để ý, càng cảm thấy trân quý, thương một chút đau một chút, trong mắt cô đều phóng đại gấp mấy lần.

Chu Tử Tri cắn chặt môi dưới, cho tới nay, cô luôn thấy anh là người nắm giữ toàn cục, không giận mà uy, quá mức cường đại, ai cũng không tổn thương đến anh được, nhưng cô quên mất một điều, anh ấy cũng chỉ là người thường bằng xương bằng thịt.

Xe dừng lại, Chu Tử Tri bước nhanh vào, trùng hợp gặp Úc Thành Đức và Khâu Dung cũng nghe được tin chạy đến, lần đầu tiên cô nhìn thấy Khâu Dung tóc tai bù xù, không thể nhìn ra đây là phu nhân quyền quý danh giá.

"Tử Tri, cháu cũng đến rồi à." Khâu Dung cuống quít hỏi,"Ở lầu mấy vậy? Cháu biết không?"

Chu Tử Tri nhìn qua Úc Thành Đức đang nhăn mặt,"Dạ, lầu bảy."

Bọn họ vừa ra khỏi thang máy thì thấy Úc Thiến ngoài hành lang.

Khâu Dung tranh đi trước Chu Tử Tri hỏi,"Thiến Thiến, A Trạch thế nào rồi?"

"Bác sĩ nói không bị thương quá nghiêm trọng, nó bị mất máu quá nhiều thôi." Úc Thiến đuôi lông mày ninh lên,"Tối nay có thể tỉnh."

Sau khi giải phẫu, xác định an toàn, Úc Thiến mới trầm tĩnh lại, lúc này mới nhớ tới việc thông báo với Chu Tử Tri và người nhà, cô gần đây ngẫu nhiên ra máu một chút, đang cố gắng giữ thai, một mình lo lắng ngồi chờ, eo đau nhứt khó chịu, đầu óc liền loạn, quan tâm chăm sóc lo lắng Úc Trạch.

"A Trạch không phải đi công tác sao?" Khâu Dung thắc mắc,"Thiến Thiến, sao con đi cùng với nó?"

Úc Thành Đức không nói một tiếng.

Một bên Chu Tử Tri cũng không nói chen vào, biết người ở bên trong không có việc gì thì nhịp tim đã hồi phục cũ.

Úc Thiến nói,"Con nhận được điện thoại của Triệu Như."

Lúc đó cô đang kiểm tra thai sản, nhận được điện thoại liền đến bên này.

Nhìn con trai trong phòng bệnh, Khâu Dung đi qua đi lại, nhẹ hỏi,"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải bọn lão đại làm không?"

Úc Thiến nhìn thoáng qua, cô không ngờ, thì ra mẹ mình cũng cũng không hồ đồ.

Chu Tử Tri mím môi, xem ra là gia thế Úc gia, cô bồn chồn, mình có cần tránh đi hay không.

Úc Thành Đức nhận ra suy nghĩ của Chu Tử Tri, ý bảo cô cứ ở lại.

"Úc Hiểu sắp về, đại bá liền muốn kéo Úc Trạch xuống, đưa cháu trai bác ấy lên sao." Úc Thiến ý hữu sở chỉ,"Triệu Như nói hình như đại bá bọn họ lấy cái gì đó áp chế Úc Trạch, cụ thể là gì thì đợi Úc Trạch tỉnh rồi mình hỏi."

Ba cặp mắt trước sau dừng ở trên người Chu Tử Tri, đều không có ác ý.

Nhược điểm duy nhất, là nhân vật công chúng, rõ rành rành.

Khâu Dung cũng không biết nói gì cho phải, bà đọc tin thấy đứa nhỏ này mệnh cũng không tốt, đi đến hôm nay cũng không dễ dàng.

Úc Thành Đức nói,"Cháu ngồi đi, người không có việc gì là tốt rồi."

Chu Tử Tri dạ một tiếng, cô trầm mặc không nói, nghĩ đến câu Úc Thiến nói vừa rồi, thật nhứt đầu, tuy rằng cô không biết Úc gia nội đấu thế nào, thế nhưng không khó suy đoán ra một ít gì đó.

"Ba, đại bá làm vậy, chúng ta không thể để yên." Úc Thiến trong mắt một mảnh hàn quang.

Úc Thành Đức trầm giọng nói,"Để A Trạch xử lý."

Con ông đã sớm không là một đứa nhóc, có thể một mình đảm đương, khởi động toàn bộ Úc gia, không cần ông lo.

Thấy con gái mệt mỏi, Khâu Dung không yên lòng mở miệng,"Thiến Thiến, con mau về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây đã có ba me với Tử Tri rồi."

Úc Thiến gật đầu,"Vậy con về trước đây."

Dư quang xẹt qua người Chu Tử Tri, trước ngày hôm nay, cô cho rằng Chu Tử Tri cùng một loại người với cô, nguyên lai hoàn toàn bất đồng.

"Buông tay" hai chữ này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong cuộc đời cô.

Úc Thiến về nhà, một bóng đen bước ra khỏi rừng trúc, ở xa xa nhìn chỉ có một bóng dáng mơ hồ, thế mà chỉ liếc mắt một cái cô liền nhận ra.

Chớp mắt, Úc Thiến phân phó quản gia vào trước.

Ngay sau đó chỉ thấy bóng đen lại gần, hình dáng dần dần rõ ràng, cô nghênh đón chất vấn liên tiếp cùng lửa giận.

"Cô làm gì vậy hả? Điện thoại đâu sao không bắt máy? Một thai phụ đêm hôm chạy lung tung cái gì?"

Úc Thiến đáy mắt chợt lóe, trên mặt lạnh lạnh,"Anh tới đây làm gì?"

"......" Tạ ảnh đế cũng chỉ sượng một hai giây,"Chu Tử Tri gọi cho tôi, làm bạn bè, tôi lo lắng cho cô ấy, nên đến xem thử,không được sao?"

Mẹ nó, hắn chạy tới đợi hơn một giờ, y chang một tên ngốc.

Úc Thiến không phản ứng trước sự châm chọc khiêu khích của Tạ Sở,"Anh nói lúc nãy anh gọi cho tôi?"

"Đúng vậy." Tạ ảnh đế mặt không đổi sắc,"Chu Tử Tri không gọi được cho Úc Trạch, cô ấy cũng nói không liên lạc được với cô, tôi cũng không có chuyện gì, tiện tay gọi thử."

Hắn cường điệu chữ " tiện tay ".

Qua năm nay nữa đã 40 tuổi mà người này vẫn không một chút phát giác bản thân rất ngây thơ.

Úc Thiến nhìn chằm chằm Tạ Sở, ánh mắt kia khiến Tạ Sở chột dạ, chính miệng nói sẽ không quan tâm tới nữa, con mẹ nó, tại liên tục gọi vào số điện thoại của cô, không ai tiếp thì kiềm chế không nổi chạy tới, tự vả vào mặt đau chưa.

Hít sâu thở hắt ra, Tạ Sở xoay người rời đi.

Úc Thiến gọi hắn,"Tạ Sở."

Tạ Sở đứng sựng lại, không xoay lại nhìn,"Làm gì?"

Hắn đợi mãi, không đợi được nữa mới nhìn lại, không có ai cả, người ta đi vào nhà rồi.

"......" Tạ Sở giương mắt nhìn, giỡn mặt với hắn à.

Hắn giũ giũ tóc, biến mái tóc gọn gàng vào nếp trở nên rối bù, cam chịu ngồi bệt dưới đất, hút hết một điếu thuốc, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào cũng lặng lẽ biến mất.

Tạ Sở đứng dậy xách dép đi về, không biết rằng bên cửa sổ phòng khách Úc Thiến đã nhìn hắn thật lâu.

Đêm đã khuya.

Khâu Dung và Úc Thành Đức đã có tuổi, hai người đều nhịn không được thay phiên ngáp, gụt đầu.

"Bác trai bác gái, hai người về ngủ trước đi ạ." Chu Tử Tri nói,"Để con ở lại cho."

Khâu Dung muốn nói để bà, bị Úc Thành Đức ngăn lại.

Vào trong thang máy, Khâu Dung đem lửa giận nghẹn một đêm phóng ra ngoài, "Cũng may con tôi không bị gì, nếu không thì......"

"Không thì bà muốn thế nào?" Úc Thành Đức ngắt ngang,"Nói nhiều quá vậy."

Khâu Dung mặt xanh lét,"Úc Thành Đức, con ông nằm trong đó kìa, ông còn nói giúp cho anh cả!"

"Chuyện này tôi sẽ không nhúng tay." Úc Thành Đức nhắc nhở bạn đời,"Con trai bà nuôi từ nhỏ đến lớn là người thế nào, chẳng lẽ bà không biết? Nó có bao giờ được giấy khen ba tốt chưa?" (học tập tốt, đạo đức tốt, hạnh kiểm tốt? Lẽ nào là vậy:)))))

Khâu Dung khóe miệng run rẩy.

Vị trí kia không biết bao nhiêu người dòm ngó, Úc Thành Đức chắp tay sau lưng, hướng tới đều bị A Trạch áp chế thích đáng, vị trí ngồi rất ổn, không đến mức ngu xuẩn như thế, bị người gây thương tích, lần này có thể là bởi vì nguyên nhân nào đó, nhất thời sơ ý.

Nửa đêm, Úc Trạch tỉnh lại, nhìn cô gái lim dim ngủ gật bên giường, trên gương mặt tái nhợt trồi lên ý đau lòng

Lẳng lặng chăm chú nhìn một khắc Úc Trạch vươn tay, anh muốn vén tóc giúp Chu Tử Tri, kết quả giơ tay lên một tí đã động đến dây truyền dịch, Chu Tử Tri tỉnh.

Úc Trạch nhìn ánh mắt Chu Tử Tri ửng đỏ,"Em khóc ư?"

Chu Tử Tri nắm tay anh,"Ừm."

Úc Trạch nhếch nhếch môi cười, nắm lại tay Chu Tử Tri, thành thực quá.

"Để em gọi bác sĩ." Chu Tử Tri nói xong liền đi ra ngoài, cô không có trang điểm, mặt mộc rõ ràng có thể thấy được dấu vết tiều tụy.

Bác sĩ, y tá đến rất nhanh, trong một lúc đã kiểm tra xong, dặn dò Chu Tử Tri một ít điều nên chú ý liền rời đi, không ai lộ vẻ mặt bát quái cả.

"Anh ngủ tiếp đi." Chu Tử Tri đem chăn dịch dịch,"Em không về đâu."

Úc Trạch kéo tay cô,"Nằm cạnh anh này."

"Không được đâu." Chu Tử Tri mím môi,"Sẽ đụng vết thương của anh đó."

"Anh cũng đâu phải người giấy." Úc Trạch cười,"Lên đây, để anh ôm một chút."

Chu Tử Tri có chút bất đắc dĩ, cô xốc góc chăn nằm xuống, ghé vào trong khuỷu tay Úc Trạch, động tác cẩn thận, tránh đụng miệng vết thương của anh.

"Em nghe chị cả nói là trong nhà anh làm." Chu Tử Tri nhẹ giọng nói,"Là vì em hả?"

"Em không phải nguyên nhân." Úc Trạch cúi đầu, hôn tóc Chu Tử Tri,"Là sơ sót của anh."

Anh sớm biết lão gia hỏa kia không an phận, vì anh vội vàng trở về, không lo chu toàn, mới để đối phương thừa cơ hội ra tay.

Trước mắt Chu Tử Tri có một chiếc bóng bao phủ lấy, hơi thở cực nóng phả lên hai gò má cô.

Một chốc lát miệng lưỡi cũng rất nóng, hòa tan toàn bộ.

Úc Trạch mở khớp hàm Chu Tử Tri, tiến quân thần tốc, dùng lực hôn cô.

Nhận độ ấm mạnh mẽ, Chu Tử Tri hô hấp dồn dập, cô cảm giác có vật cứng chĩa vào mình, lập tức cứng người, động cũng không dám động, sợ quấy nhiễu hung vật vận sức chờ phát động.

Dục vọng khó nén, Úc Trạch kiệt lực rời khỏi môi cô, liếm vành tai cô, chỉ ôm không động,"Điện thoại anh bị mất trong xe rồi."

Giọng nói nặng nhọc, mang theo hơi ẩm.

"Tử Tri, anh từng nói, em có thể ỷ lại vào anh." Úc Trạch hầu kết lăn lộn,"Anh mong là cho dù có bất cứ chuyện gì phát sinh, em sẽ nghĩ đến anh đầu tiên.:

"Được." Chu Tử Tri nói, cô sẽ sửa thói quen, thử dựa dẫm vào anh.

Cuộn mình trong lòng anh, nghe nhịp đập mạnh mẽ bên tai, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.

Úc Trạch ôm người trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai cô, đáy mắt trào ra lệ khí, chuyện này không thể để yên như thế, nhất định phải khai trừ hậu hoạn.

Mọi người mỗi ngày đều nhờ cậy vào An Ý Như để mắng chửi giảm bớt áp lực cuộc sống, mắng rồi chửi, chuyện này truyền lưu rất nhanh rất xa, truyền đến khắp Đông Nam Á.

Ở bên kia quay phim Phùng Hạo xin phép trở về gấp, Liên gia cũng không về mà trực tiếp đến bệnh viện gặp Hà Duyệt Minh.

"Không ngờ người thương của Chu Tử Tri không phải Phong Bách Dục, mà chính là anh."

Hà Duyệt Minh bình tĩnh lật sách.

"Tại sao đối xử với cô ấy như thế?" Phùng Hạo lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong ấn tượng của hắn, Hà Duyệt Minh đối xử với mọi người rất có lễ, rất tốt bụng, trong đám bạn của hắn đây là người có thực lực mạnh, cũng vô cùng hợp tính, cơ hồ không thấy tật xấu nào, sự thực hai ngày nay nghe thấy khiến hắn không thể chấp nhận.

"Anh không thấy cắn rứt lương tâm hả?"

Hà Duyệt Minh đau xót, hắn nhắm mắt lại, nếu như lúc trước Chu Tử Tri không đẩy hắn ra, người bị xe tông là hắn, có phải sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Nhưng trên đời làm gì có nếu như......

Hơn nữa cho dù có, ai biết hắn sẽ làm như thế nào, mỗi người đều có bản năng ham sống, hắn không biết bản thân có thể vì chút tình cảm kia, trong tình huống nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, có thể liều lĩnh không chút nghĩ ngợi như Chu Tử Tri hay không.

"Chuyện của An Ý Như bị làm sáng tỏ chắc chắn không liên quan đến Chu Tử Tri." Phùng Hạo lạnh giọng nói,"Cô ấy tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện kia."

Hắn từng hợp tác với Chu Tử Tri, hiểu rõ đối phương là người thế nào, nếu muốn làm, cần gì chờ tới bây giờ.

Hà Duyệt Minh im lặng rồi nói,"Tôi biết chứ."

Hắn đã bị lừa dối từ lâu, lúc phóng viên lấy ra một sấp ảnh An Ý Như và người khác ở trong xe làm tình, An Ý Như qua lại với nhiều người đàn ông khác nữa, hắn không phát biểu bất cứ cái nhìn nào, bởi vì hắn thấy mình cũng như vậy, nhìn An Ý Như giống như một mặt gương phản chiếu bản thân.

"Anh muốn chuộc tội với cô ấy thì quản An Ý Như của anh đi, đừng để cô ta tìm Chu Tử Tri gây phiền phức nữa."

Phùng Hạo tức giận rời khỏi bệnh viện, tại cổng lớn đụng một cô gái, hắn đẩy đẩy kính đen,"Xin lỗi."

Bỏ lại câu kia liền đi nhanh đến hướng đậu xe.

Cô gái đứng ở nơi đó, tay đúc trong túi áo khoác khaki, thờ ơ đánh giá đám người, thanh niên bên cạnh thu hồi điện thoại, qua nói,"Nhị tiểu thư, sai rồi, là bệnh viện Phong Đức."