Cô Công Quả Thụ

Chương 27



Tiếp tục thống khổ dây dưa với tình cảm của mình, không bằng buông tay, giữ lấy khoảng thời gian hạnh phúc này —— Đây chính là quan niệm sống của Jaejoong.

Bởi vậy, mặc dù Yunho khiến cho cậu cảm thấy tương lai của mình thật sự rất đen tối, nhưng với chuyện cậu tiếp tục thầm mến Yunho là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bởi vậy, Jaejoong lựa chọn làm đà điểu trốn tránh hết thảy, chỉ tập trung thích Yunho là tốt rồi.

Jaejoong mới đến ở một thời gian nhưng lại khiến cho Yunho vô cùng thoải mái.

Mặc dù lúc ở Thái Lan đã biết được khả năng nấu nướng của Jaejoong, nhưng rốt cuộc, cậu lấy sức đâu mà hôm nào cũng dậy sớm hơn Yunho nửa giờ làm bữa sáng? Rõ ràng, tối hôm qua hai người đều rất khuya mới ngủ mà!

“Jaejoong, cậu không mệt sao?” Yunho uống cốc sữa, nhìn Jaejoong đang vừa ăn bánh mì vừa đọc báo.

“Không mệt, anh không đói bụng sao?” Jaejoong không nhìn Yunho lấy một cái, trả lời.

“Thật ra tôi không ăn sáng bao giờ!” Yunho thành thật trả lời, rốt cục thu hút được sự chú ý của Jaejoong, đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn Yunho.

“Khó trách bệnh dạ dày nghiêm trọng như vậy!” Sau đó tiếp tục đọc báo.

Bị coi thường như vậy nhưng tâm tình Yunho vẫn cực kỳ tốt. Bởi vì có cảm giác của một gia đình, trước kia, mỗi buổi sáng thức dậy, nhìn phòng trống trơn, tủ lạnh trống trơn, Yunho cảm giác đây không phải là phòng ở, không phải nhà.

Nhưng bây giờ, không giống với lúc trước, Jaejoong đã ở đây.

Buổi sáng lúc thức dậy đã có người chuẩn bị bữa sáng cho mình, có người cùng ăn sáng với mình, có người cãi nhau với mình. Như vậy mới gọi là cuộc sống a!

Jaejoong đi nhờ xe Yunho, lúc lên xe, cậu thường rất hay hát, hoàn toàn trái ngược với tính Yunho. Nhưng giờ phút này, Yunho lại cảm thấy rất thoải mái, cảm giác cuộc sống tươi vui tràn ngập ánh mặt trời.

Sau đó nhìn người nào đó khàn giọng hát, thấy cuộc sống thật tuyệt.

Buổi trưa, Park Yoochun đến văn phòng Yunho, sau đó chậc lưỡi, không thể tưởng tượng nổi nhìn người nào đó đang ăn cơm.

“Yunho, không tệ nha, sinh hoạt có cải thiện, trước kia toàn ăn đồ ăn sẵn, hiện tại lại được ai yêu quý làm cơm hộp cho, cuộc sống thay đổi lên mức bậc trung rồi.” Yoochun trêu chọc nói.

Thế nhưng Yunho không thèm quan tâm đến người nào đó.

“Mày đừng tưởng không nói gì thì sẽ không có việc gì a, hôm đó tao nhìn thấy rồi, mày còn dám lái xe đi! Mày là có tật giật mình a!” Yoochun nhìn phản ứng của Yunho, tức giận nói.

Anh không định đề cập đến chuyện hôm đó, tên Park Yoochun kia còn dám nhắc lại.

“Mày gần đây ở cùng Kim Junsu cũng không tệ ah. Tiếng rên rỉ buổi tối khiến cho nhân viên của tao hôm sau không thể làm việc bình thường được. Park Yoochun, mày quả là mặt người dạ thú!” Yunho vừa nói, ánh mắt khẽ liếc nhìn Yoochun, khiến cho gã có chút không được tự nhiên, hắng giọng nói.

“Được rồi, được rồi, tao hôm nay tới tìm mày là có chuyện nghiêm túc cần thương lượng!”

Cuộc cãi nhau thiếu dinh dưỡng lần thứ N của Jung Yunho và Park Yoochun kết thúc, kết cục vẫn là Jung Yunho chiến thắng!

“Nói đi, chuyện gì!” Yunho dừng trò đùa lại, bởi vì anh biết rõ, mỗi lần Park Yoochun nghiêm túc như vậy thì đích thật là vấn đề khó giải quyết.

“Mày biết bữa tiệc liên hoan cuối năm lần này không?” Yunho nhẹ gật đầu, ý bảo Yoochun tiếp tục.

“Bên Mĩ, cô ta sẽ phái người sang đấy. Tao nghĩ mày nên cẩn thận một chút.” Yoochun nói xong, mở tủ rượu của Yunho, lấy một chai rót ra ly, khẽ đung đưa.

“Mày đang mật báo sao?” Yunho khiêu mi nhìn Yoochun.

“Tao chỉ là vì tình anh em mà nhắc nhở mày thôi. Mày đang ở cùng Jaejoong, tốt nhất hành vi nên chừng mực một chút, bởi vì, tao không biết, người được phái từ Mĩ sẽ đến khi nào.” Yoochun nhấp một ngụm, giọng nói có chút lo lắng, nhưng trên mặt lại là biểu tình “Không liên quan đến tao”.

Yunho rốt cục cau mày, vẻ mặt như vậy không hiểu sao lại khiến Yoochun vui vẻ.

Có lẽ bởi vì thua Yunho nhiều lần rồi, thấy anh lúc nào cũng là một bộ đã có dự tính, cho nên thỉnh thoảng thấy anh ta lộ ra biểu cảm lo lắng không hiểu sao lại rất hưng phấn.

“Ha ha, tao nghĩ mày lần này không làm người tốt được rồi! Tao sẽ không cảm ơn mày đâu.” Yunho thật sự rất vô sỉ, dù chỉ là một lần cậu ta cũng không thể gấp một chút được sao? Người như vậy không đáng yêu chút nào!

Yoochun nghĩ trong lòng như vậy, nhưng vẫn không cam lòng.

“Mày nói cái gì đấy? Định phụ công ơn của tao à?” Park Yoochun có chút bất đắc dĩ cộng thêm tự giễu cười cười.

“Nên chú ý phải là mày mới đúng, hành vi của tao rất chừng mực! Cô ấy muốn kiểm tra thế nào cũng được!”

“Hành vi của mày chừng mực? Vậy Kim Jaejoong thì sao? Mày đã dẫn người vào nhà đó thôi.” Yoochun đột nhiên có chút kích động.

“Dẫn vào nhà thi sao, tao cùng với Jaejoong chỉ là bạn bè, không hơn!” Yunho bị nói, có chút tức giận. Kỳ thật, có lẽ chính anh cũng không phát hiện, chỉ cần Yoochun đề cập đến Jaejoong, anh lại có chút khác thường.

“Bạn bè? Thôi đi, mày đi mà nói cho mày nghe! Tao đến đây thông báo với mày chỉ vì nể tình anh em lâu năm thôi. Hai chúng ta thì không sao, nhưng… Tóm lại, mày nên có chừng có mực một chút mới có thể bảo vệ Kim Jaejoong!”

Nói xong, Yoochun mở cửa đi ra khỏi văn phòng của Yunho.

***

Jaejoong vừa ra khỏi phòng trà nước liền thấy ánh mắt khác thường của cả phòng. Mọi người đang xì xào bàn tán điều gì đó. Nhưng khi Jaejoong đến gần, tất cả đồng loạt im miệng.

“Có biết không, nguyên lai Kim Jaejoong ở trong nhà Jung tổng đấy!”

“Này, cậu biết không? Hóa ra Jaejoong ngày hôm qua ngủ cùng một phòng với Jung tổng đấy!”

“Jung tổng hôm qua lên giường với Jaejoong?”

“Cái gì? Jung tổng là gay? Anh ta đề bạt Jaejoong hóa ra là vì vậy a!”

“????????”

Lời đồn linh tinh lan truyền vô cùng nhanh, lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Đang lúc Yunho phiền muộn vì mấy lời của Yoochun, vấn đề lại xảy ra.

Yunho gọi Lina của bộ kế hoạch mang tài liệu lên, nhưng vì Lina lúc nghe điện thoại không để ý nên Yunho đã nghe thấy nhân viên đang lén bàn luận chuyện về mình.

Sau đó lại rất kích động, một lần nữa gọi cho Lina, Lina bất hạnh bị đưa vào văn phòng.

“Nói đi, ai đồn như vậy!” Yunho tức giận khiến cho Lina sợ phát khóc, sau đó mới ủy khuất vừa khóc vừa nói.

“Là Kitty của phòng tuyên truyền nói với tôi! Cô ấy nói Jung tổng cùng với Kim Jaejoong lên giường! Thật sự không phải tôi nói, tôi chỉ là nghe mọi người nói thôi.”

Sau đó Yunho lại gọi Kitty phòng tuyên truyền tới, thẩm vấn Kitty như Lina.

“Chuyện này không liên quan tới tôi, tôi là nghe Jone ở phòng tài vụ nói.”

Yunho cứ như vậy truy vấn từng người từng người. Tốt cục tìm được thủ phạm.

“Tôi không nói như vậy, tôi chỉ bảo với bọn họ, tôi nghe thấy Park tổng nói Kim Jaejoong ở chung với anh.” Câu sau càng nói càng nhỏ, bởi vì hôm nay Yunho đã mất đi lý trí.

”Cô có biết nói như vậy tạo nên bao nhiêu thương tổn cho người khác không? Mấy người tận mắt thấy Jaejoong lên giường của tôi rồi à? Tôi thì không sao, nhưng Jaejoong thì sao? Sau này cậu ấy chung sống với đồng nghiệp như thế nào?”

“Đi xin lỗi!” Đây là yêu cầu của Yunho.

“Nhưng mà????” Không đợi nhân viên nói xong, Yunho kéo cánh tay cô đến trước mặt Jaejoong.

Mà Jaejoong lại rất đà điểu cầm sách che mặt mình, Yunho kéo sách ra, sau đó rống lên với nữ nhân viên kia.

“Nói ah!”

Nữ nhân viên tuy rất ủy khuất, nhưng nhìn bộ dạng Yunho như vậy, chỉ biết nghe lời.

“Jaejoong, thật xin lỗi ah! Thật xin lỗi, cậu tha lỗi cho tôi đi!”

“Không có việc gì, không sao đâu.” Sau đó Jaejoong yếu ớt kéo góc áo Yunho.

“Tôi không có việc gì đâu, được rồi, để mọi người tiếp tục làm việc đi, đã náo loạn nửa ngày rồi!” Yunho dùng ánh mắt “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” nhìn Jaejoong, nhưng cậu lại nói như vậy khiến anh không biết nói gì nữa.

Đành phải bỏ qua, sau đó mượn cớ quay ra rống lên vài câu với mọi người.

“Không có việc gì thì làm việc hết cho tôi. “Bà tám” nhiều như vậy làm gì, ai trong các cậu tận mắt thấy tôi và cậu ta lên giường hả? Không có việc gì thì làm báo cáo công tác cho tôi!”

Sau đó hung hăng trừng Jaejoong, quay người đi vào văn phòng.

Anh ấy tức giận là vì để ý việc người khác nói mình là đồng tính luyến ái sao? Jaejoong nhìn bóng lưng Yunho, đột nhiên có chút vô lực.