Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 58: 58-1: Ngày mai em sẽ đi xem mắt (1)



Mẫn Hy lái xe ra khỏi hầm đỗ, định quẹo phải, nhìn thấy xe của Phó Ngôn Châu đang đỗ cạnh vành đai xanh trước tòa nhà, không có tắt máy.

Phó Ngôn Châu ngồi sang vị trí phía sau ghế lái phụ, cửa kính xạ xuống một nửa.

Mẫn Hy lái xe qua, cửa sổ cạnh ghế lái của cô đối diện với cửa sổ xe anh. Xe việt dã cao hơn xe anh không ít, anh hơi ngẩng đầu nhìn cô, sườn mặt sắc nét.

“Hôm nay không tới bệnh viện nữa, anh huỷ lịch hẹn rồi.”

Mẫn Hy tuyệt đối không hỏi thêm nửa câu: “Vậy em về đây.”

“Đợi một chút.” Phó Ngôn Châu lấy một chiếc hộp màu xanh đậm bằng nhung đưa qua cửa sổ, “Là lắc tay.”

Ngón tay anh thon dài sạch sẽ, chiếc cúc đen ở cổ áo khẽ loé sáng dưới ánh mặt trời. Hôm nay anh vẫn mặc chiếc sơ mi trắng kiểu Pháp, phối với áo vest đen.

Gần đây mỗi lần cô nhìn thấy anh, anh đều mặc tương tự như vậy, trước đây trong tủ quần áo hầu như đều là sơ mi đen và áo vest trắng xám.

Mẫn Hy không nhận, “Em chỉ cùng anh đến bệnh viện mà thôi, không cần phải khách sáo.” Hơn nữa anh cũng đã huỷ lịch hẹn rồi.

“Không liên quan đến việc em cùng anh đến bệnh viện.” Phó Ngôn Châu giải thích: “Quà sinh nhật năm nay của em, khi ấy em vẫn ở Paris nên chưa kịp đưa cho em. Anh giữ lại cũng không dùng được.”

Sinh nhật của cô là ngày 9 tháng 3, khi ấy cô kiên trì muốn ly hôn, không có cơ hội nào để hoà hoãn lại, ngay cả điện thoại cũng không gọi thêm nữa. Nhẫn kim cương làm xong được đưa đến tiệm trang sức trong nước đúng hẹn nhưng anh không có tâm trạng đi lấy.

Cho dù có tặng cô, khi ấy cô cũng sẽ không nhận.

Vào buổi chiều cô đi Paris hôm ấy, anh nhờ người bạn cùng trường có gia đình làm về mảng trang sức đá quý, để ý giúp mình xem có loại kim cương quý hiếm nào không, sau đó sau khi người bạn ấy ngủ dậy có trả lời anh: [Loại kim cương quý hiếm cỡ lớn thì không có, hiếm có khó tìm, nhưng kim cương hiếm cỡ nhỏ hơn một chút thì có không ít.]

Anh có đặt một số viên cỡ nhỏ để làm vòng tay cho cô. Người bạn ấy nói anh lãng phí của trời, cắt kim cương ra nhỏ như vậy, mất hết giá trị thu thập.

Bất kỳ món quà nào tặng cô, tiền nong không nằm trong phạm vi anh đắn đo suy nghĩ.

“Vòng tay là do anh tự xâu các viên kim cương lại, hôm nay người của tổng bộ đến giúp anh xử lý các chi tiết, cũng được xem là món quà nửa thủ công. Cô muốn một món quà thủ công, anh vẫn luôn nhớ điều này.”

Mẫn Hy khẽ mở miệng, ngàn vạn cảm xúc ập đến, không nói thành lời.

Nếu như họ vẫn chưa ly hôn, giây phút cô nhận được chiếc lắc tay ấy, nhất định sẽ cảm động, không chút tiền đồ mà rơi nước mắt.

“Buổi chiều anh đến họp muộn nửa tiếng là để đến tiệm trang sức đợi lắc tay sao?”

Phó Ngôn Châu gật đầu: “Người ở tổng bộ chiều nay mới đến Bắc Kinh, xử lý chi tiết mất hơn hai tiếng đồng hồ.” Lắc tay là món quà thủ công đầu tiên anh làm, hy vọng mọi chi tiết đều hoàn mĩ, dựa vào mình anh thì không thể hoàn thành được, nên chỉ tính là nửa thủ công.

Ngoài lắc tay ra anh còn làm một món khác nữa, còn chưa làm xong, món quà ấy hoàn toàn là thủ công, nhưng không đáng tiền, chủ yếu là vì nguyên liệu được lấy từ sân viện trong nhà, mua thêm phụ kiện và công cụ cũng chỉ mất chưa đến hai trăm tệ.

Tối thứ sáu có thể hoàn thành, thứ bảy nhờ Mẫn Đình đem lên phòng cô, đây là món quà đầu tiên anh tặng để theo đuổi cô.

Phó Ngôn Châu đưa tay để giữa hai xe, “Chiếc lắc tay này là quà sinh nhật bù cho em.”

Anh nhấn mạnh là bù, trên thực tế cũng là tặng bù.

Mẫn Hy lung lay, món quà bù đắp tiếc nuối có lẽ là để hỗ trợ việc điều trị chứng mất ngủ của anh, để anh giảm bớt đi nỗi áy náy trong lòng. Do dự trong giây lát, cô nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

Ở trước mặt anh, cô mở hộp quà ra.

Là kim cương hiếm nhiều màu sắc được xâu lại thành lắc tay, cô thử đeo lên, rất hợp với bộ móng hôm nay, màu sắc đẹp đẽ, ngay cả bản thân cô cũng khó rời mắt.

Mẫn Hy lo rằng mình sẽ trầm luân trong đó, đeo trên tay chưa được hai giây đã vội vàng tháo xuống.

Kim cương được phối hợp như thế nào là do Phó Ngôn Châu tự mình thiết kế, không được hoàn hảo như nhà thiết kế trang sức, “Em miễn cưỡng đeo trước nhé, sau này có kinh nghiệm rồi chắc anh cũng biết nên thiết kế thế nào hơn.”

Mẫn Hy muốn nói không phải là cô chê không đẹp nên mới tháo xuống, nhưng cô không giải thích lý do thực sự.

Phó Ngôn Châu: “Em về đi, lái xe cẩn thận nhé.”

Mẫn Hy cảm ơn một lần nữa, đóng cửa sổ xe lại.

Bình tĩnh lại, khởi động xe rời đi. Nếu như tiếp tục giúp anh đi ra khỏi cái bóng của việc ly hôn, sau khi anh bước ra được rồi, chắc chắn cô sẽ lại rơi vào.

Cô sẽ không thể để mình cảm động thêm được nữa.

Về đến nhà, Mẫn Hy lùi xe vào chỗ đỗ, xách chiếc túi nhung lên.

Mẫn Đình đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, tài nghệ nấu nướng của anh khá bình thường, đã mấy tháng không xuống bếp rồi, những món trước kia biết làm bây giờ cũng quên gần hết.

Hôm nay định sẽ làm cơm rang hải sản cho em gái, trước lúc nấu anh đặc biệt gọi video cho mẹ để hỏi cách làm.

“Anh.”

Mẫn Hy cầm lắc tay bước vào, để chiếc túi nhung lên bàn bếp.

Mẫn Đình nhìn thấy logo tinh tế trên chiếc hộp, không cần nghĩ cũng biết: “Phó Ngôn Châu tặng em sao?”

“Vâng.” Mẫn Hy nói thẳng: “Anh giúp em xử lí đi, em giữ cũng không thích hợp.”

“Vậy mà em còn nhận.”

“Anh ấy bù đắp quà sinh nhật năm nay cho em, em nghĩ anh ấy muốn làm giảm đi nỗi áy náy trong lòng, nên mới bất đắc dĩ mà nhận.”

Mẫn Hy từng nói với anh trai rằng tại sao anh ấy lại nhận hạng mục của Bội Thanh Ngữ, anh trai nghe xong cũng không phản bác, có lẽ anh cũng cảm thấy Phó Ngôn Châu ly hôn lâu như vậy rồi vẫn chưa bước ra được, thật không dễ dàng gì.

Mẫn Đình lau tay, lấy lắc tay ra nhìn, anh không có nghiên cứu về kim cương nhưng cũng có thể nhìn ra được đây là loại quý hiếm. Bỏ nhiều tiền như vậy, tốn nhiều công tức như thế, quả thực anh nghĩ không thông, sao Phó Ngôn Châu lại làm được việc tặng quà rồi mà còn chọc cho đối phương không vui?

“Được, anh giúp em xử lí.” Mẫn Đình cất lắc tay lại, bảo cô thứ bảy làm một chiếc bánh kem, anh nói: “Anh dùng để mời khách.”

“Cũng không phải sinh nhật, anh mời khách ăn bánh kem làm gì?”

“Anh khoe khoang không được sao?”

“…”

Hiếm khi anh trai mới nhờ cô giúp một việc, Mẫn Hy đành thoả mãn lòng ham hư vinh muốn khoe khoang của anh.

Tối thứ sáu cô đến khu nghỉ dưỡng tham gia team building, sáng thứ bảy vội về, nếu không với tốc độ làm bánh kem của cô, đến tối thứ bảy cũng chưa chắc bánh đã được ra lò.



Ngày hôm sau, Mẫn Hy nhận được email của giám đốc thị trường của Bội Thanh Ngữ, nội dung rất dài, hai ngày nay bọn họ mở họp thảo luận phương án của cô, ngay cả quá trình thảo luận cũng được tóm tắt lại trong email.

Đọc qua một lượt, có thể dùng một câu ngắn gọn tổng kết: Không có bất kì ý kiến gì đối với phương án của cô.

Đối phương trả lời như vậy, có lẽ là ý của Phó Ngôn Châu.

Cô nhớ đến chuyện khi ở nhà máy và phòng họp của Bội Thanh Ngữ, anh từng nói rằng, ‘anh sẽ làm bên đối tác đầu tiên không nảy sinh tranh chấp với em.’

Thì ra đây không phải là lời khách sáo, anh thực sự nghiêm túc thực hiện nó.

Không tranh chấp không đại diện cho việc không có điều gì muốn bổ sung, hoặc ít hoặc nhiều cũng phải có suy nghĩ hoặc ý kiến khác nhau. Đến nay, chưa từng có bên đối tác nào đồng ý phương án của cô ngay sau một lần họp, những cuộc họp thảo luận về hạng mục thường sẽ kéo dài đến nửa đêm, sửa đi sửa lại, thông qua nhiều lần đối chiếu, cuối cùng mới được duyệt.

Trước giờ cô chưa từng cảm thấy rằng phương án của mình có thể hoàn hảo đến độ không cần phải cải thiện.

Có lẽ chỉ có mình cô nghiêm túc với phương án này, còn anh đại khái chỉ là mượn danh tiến hành theo quy trình, bù đắp lại những tiếc nuối mà thôi.

Bởi vì bù đắp nên mới không tranh chấp cùng cô.

Đương nhiên cũng sẽ có những nguyên nhân khác, ví dụ như anh bận, không có thêm sức lực để vào một hạng mục nhỏ mà đối với tập đoàn Lăng Vũ có cũng được không có cũng chẳng sao.

Dù sao anh cũng phải quản lý cả một tập đoàn, không có nhiều thời gian để toàn tâm toàn sức tập trung vào, cô cũng hiểu được.

Mẫn Hy trả lời đối phương rằng mình đã nhận được email rồi.

Cho dù Phó Ngôn Châu có phải chỉ làm theo quy trình đối với Bội Thanh Ngữ hay không, cô đều sẽ nghiêm túc với hạng mục này, bởi vì Tiểu Thường đã dành tất cả sự nhiệt tình cũng như tâm huyết để phát triển Bội Thanh Ngữ.

Bận đến 3 giờ 5 phút chiều, Cư Du Du gọi tới, hỏi cô mấy giờ thì đi.

Hôm nay là thứ sáu, thời gian tổ chức team building chính thức bắt đầu vào ba giờ chiều, bên ngoài khu vực văn phòng đã có người bắt đầu rời đi, đến thẳng khu nghỉ dưỡng, Cư Du Du cũng được coi là từ tốn, đợi thêm năm phút mới xuất phát.

Mẫn Hy lưu tài liệu lại, trả lời Cư Du Du: “Bây giờ chị đi đây.”

[Hy Hy, tối nay em có rảnh không? Anh muốn thảo luận với em về phương án của Bội Thanh Ngữ một chút.]

Mẫn Hy vừa mới cúp điện thoại của Cư Du Du, còn chưa đọc tin nhắn thì dòng chữ ở khung trò chuyện đã được thu hồi.

Phó Ngôn Châu gửi lại: [Hy Hy, khi nào thì em rảnh. Anh muốn thảo luận với em về phương án của Bội Thanh Ngữ một chút.]

Ngay lúc vừa gửi tin nhắn đi anh đột nhiên nhớ ra, Mẫn Đình nói rằng tối nay Mẫn Hy sẽ đến khu nghỉ dưỡng tham gia team building, vào tháng 11 mỗi năm Gia Thần bọn cô đều sẽ có team building để tổ chức sinh nhật cho Dư Trình Đàm.

Mẫn Hy: [Tuần sau đi.]

Họ đều không có bất kì ý kiến gì với phương án của cô, cũng chẳng có gì để thảo luận cả.

Phó Ngôn Châu: [Được, anh đợi tin từ em.]

Đặt điện thoại xuống, anh ký văn kiện cuối cùng rồi giao cho Bạch San. Hôm nay tất cả công việc đều đã được xử lý xong, buổi tối không có tiệc xã giao nào.

“Ngày mai và ngày kia tôi đều có việc.”

“Rõ.” Bạch San nhận lệnh, thời gian riêng của sếp, cố gắng hết sức không làm phiền, ngoại trừ chuyện động trời ra. Cô ôm văn kiện rời khỏi, khẽ đóng cửa lại.

Mấy ngày trước sếp đột nhiên hỏi cô xem có thể mua được nguyên liệu đồ thủ công ở đâu, chắc là làm đồ thủ công cho Mẫn Hy.

Phó Ngôn Châu tắt máy tính, rời khỏi công ty trước.

Về đến biệt thự, anh làm nốt những bước cuối cùng của món quà hoàn toàn bằng thủ công kia.

Bất giác đã đến mười một giờ tối, muốn gọi cho Mẫn Hy nhưng khi cầm điện thoại lên xong anh lại từ bỏ ý định này. Cô tùng nói rằng, đối với cô Dư Trình Đàm vừa là thầy vừa là bạn.

Cùng lúc đó, cách hơn mấy chục kilomet ở khu nghỉ dưỡng.

Đồng nghiệp ở bộ phận khủng hoảng truyền thông cầm mic hát đắm say, một bài hát cũ quen tai, tất cả mọi người đều đứng dậy hát cùng.

Tiếng nhạc quá lớn, sếp lại ngồi ở bên cạnh, Cư Du Du không dám hét lên, chỉ có thể khẽ hất cằm về phía Mẫn Hy, muốn để Mẫn Hy hát hai bài.

Mẫn Hy cười lắc lắc xiên nướng trong tay, tối nay cô chỉ phụ trách ăn.

Hát xong một bài, phó tổng hỏi bọn họ xem có ai ngày mai dậy sớm đi câu không, khu nghỉ dưỡng có câu lạc bộ câu cá.

Mọi người xung quanh đều báo danh, ngay cả Cư Du Du cũng nhiệt tình giơ tay góp vui.

Mẫn Hy xin lỗi nói: “Tôi không tham gia được, sáng sớm mai phải về trước.”

Phó tổng biết được chuyện hôn nhân của Mẫn Hy, vì để bớt đau khổ, cô dành tất cả thời gian để tăng ca. Anh lên tiếng: “Công việc lùi lại một ngày, mặc kệ đối tác một hôm, ngày kia lại làm việc, trời cũng không sập xuống được đâu.”

Lại nói tiếp: “Nếu có sập thì cứ để tôi chống cho.”

“Tôi không tăng ca mà về nhà làm bánh kem cho anh trai, tôi đồng ý với anh ấy từ trước rồi.”

Cô có một người anh cuồng em gái, bây giờ ở Gia Thần không có ai là không biết cả.

Phó tổng ngạc nhiên: “Cô biết làm bánh kem sao?”

“Vâng, năm nay vừa mới học.”

“Có cơ hội sẽ nếm thử.”

Nhan Nhất Nam liếc nhìn Dư Trình Đàm, cười nói với phó tổng: “Năm nào chúng ta cũng lấy cớ để tổ chức sinh nhật cho Dư tổng, mà chưa có năm nào mua cho anh ấy được cái bánh kem tử tế cả, đều lấy bánh kem nhỏ ở nhà ăn để dùng tạm, sang năm dù có thế nào cũng phải đặt trước một chiếc bánh lớn.”

Không phải không mua bánh kem cho Dư Trình Đàm, mà là Dư Trình Đàm nói mình không ăn, không thích tiết mục thổi nến ước nguyện, bộ phận hành chính thực hiện yêu cầu của anh nên mới không chuẩn bị bánh kem.

Nhan Nhất Nam đưa ra ý kiến: “Hay là sang năm mỗi người góp một chút mua nguyên liệu, để Mẫn tổng làm giúp một chiếc? Chúng ta cũng có thể ăn ké bánh kem luôn.”

Có người phụ hoạ cùng, phó tổng nói: “Tiền bánh kem cứ để tôi chi.”

Anh ấy hỏi ý kiến của Mẫn Hy: “Không biết Mẫn tổng có vấn đề gì không?”

Mẫn Hy: “Tôi làm bánh kem không đẹp lắm.”

“Ăn được là được, chủ yếu là tấm lòng ấy mà.”

“Không vấn đề gì.”

Mẫn Hy thoải mái đồng ý, cô làm bánh kem cho bạn bè cũng không chỉ có một người.

Dư Trình Đàm cũng muốn ích kỷ một lần, hy vọng nhận được món quà sinh nhật đầu tiên từ cô, nhưng anh cũng biết, một khi bắt đầu nỗi mong muốn ấy, sau này sẽ ngày càng nhiều tham luyến hơn, cũng sẽ dần cảm thấy không đủ.

Cuối cùng lý trí đã chiến thắng, anh từ chối: “Tôi không ăn bánh kem, không phải mọi người đều biết sao?” Anh nhìn về phía Mẫn Hy: “Đợi vào lễ kỉ niệm ba mươi năm thành lập Gia Thần, em hãy làm cho Gia Thần một chiếc.”

Mẫn Hy thấp thỏm nhận nhiệm vụ lớn này, cười nói: “Vậy em sẽ nghiêm túc nghiên cứu xem làm bánh kem nhiều tầng thế nào.”

Nếu kỷ niệm thành lập công ty mà chỉ làm một tầng thì có vẻ không ổn, bây giờ cô đã bắt đầu nghĩ ngợi xem nên thiết kế mẫu bánh ra sao.

Buổi tụ tập kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc, mọi người lần lượt trở về khách sạn.

Nhan Nhất Nam cố ý đi chậm lại, đợi Dư Trình Đàm để đi cùng, cô xin lỗi: “Xin lỗi Dư tổng, tôi đề nghị Mẫn Hy làm bánh kem là vì muốn…”

Dư Trình Đàm cắt ngang câu nói của cô, anh thật lòng nói: “Cảm ơn cô. Cô muốn sinh nhật tôi được mãn nguyện một lần, tôi biết.”

Nuối tiếc vốn đã ở đó, còn cần gì cưỡng cầu sự mãn nguyện.