Chuyện Xuyên Qua Của Thẳng Nam Ung Thư

Chương 5: Tàu điện biến thái



Từ sau khi kết hôn, đòi hỏi của Diệp Triêu cùng Diệp Nhan đối với Đoạn Minh Húc trở nên càng vô độ, thường thường giày vò tới hơn nửa đêm, dưới sự kháng nghị nhiều lần cuối cùng lương tâm bọn họ cũng trỗi dậy, để hắn có thể nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.

Hôm nay Đoạn Minh Húc cuối cùng cũng dưỡng tốt eo ở trong nhà buồn bực ngán ngẩm, hai tên khốn nạn kia bởi vì sợ bản thân kìm nén không được nên mấy ngày nay đều ở công ty, chỉ trở về lúc ăn tối. Đã quen hai tên kia ở bên cạnh, như bây giờ thật đúng là khiến người có chút không quen.

Đơn giản ăn điểm tâm xong, Đoạn Minh Húc nghĩ đến mình có vẻ như đã rất lâu không có về nhà, mặc dù nói thời điểm kết hôn một chút gia sản kia của hắn đều đã chở tới, nhưng nghĩ đến rất lâu rồi không gặp cha mẹ, hắn vẫn quyết định về nhà một chuyến.

Lý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, đừng nói ở cái thế giới này hắn gần như chính là bị người nhốt ở nhà bạch bạch bạch, kể có xem như là ở thế giới trước làm một trạch nam, phạm vi hoạt động của hắn tuyệt đối sẽ không vượt qua bán kính một cây số quanh nhà mình, cũng chính là khoảng cách đi vứt rác mua đồ ăn, cho nên Đoạn Minh Húc của chúng ta liền lạc đường... Cuối cùng nhờ sự trợ giúp của người qua đường hảo tâm với hướng dẫn trên điện thoại, rốt cuộc hắn cũng thuận lợi đến trạm tàu điện.

Phải biết để làm một trạch nam... Hắn không có khái niệm giờ cao điểm... Cho nên khi hắn nhìn thấy trên tàu điện ngầm chen lấn đầy người, ngây ngốc... Sau đó bị biển người vây quanh lùa vào tàu điện ngầm.

Đoạn Minh Húc ở trong lòng yên lặng thở dài, haiz... Biết trước đã đi ra ngoài muộn chút, chen lấn thế này... Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có một đôi tay đang sờ mông mình! Ban đầu hắn tưởng là ảo giác, bởi vì dù sao người trên tàu nhiều như vậy, không cẩn thận đụng phải cũng là có khả năng, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn không thể không nhận rõ sự thật, đó là hắn! Gặp! Phải! Biến! Thái!! Mặc dù mình là omega nhưng thực chất bên trong Đoạn Minh Húc vẫn cảm thấy mình là một đại lão gia, không phải chỉ là bị sờ mông một tí à! Nhịn chút thì tốt thôi! Đáng tiếc, tên biến thái sau lưng lại hoàn toàn không có ý dừng lại, thậm chí mò tới Tiểu Minh Húc phía trước!

"Mày làm gì vậy?!" Không thể nhịn được nữa Đoạn Minh Húc nhấc cái tay đang làm xằng làm bậy trên người mình lên quay lại gào to với chủ nhân cái tay.

Chủ nhân cái tay là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, trông thấy việc xấu xa của mình bị bắt, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, nhưng lại lập tức làm bộ bình tĩnh hô lên với Đoạn Minh Húc: "Tôi làm gì chỗ nào? Cậu buông tay!" Đáng ghét, lực tay của một omega làm sao lớn như vậy, rút đều rút không ra.

Tiếng cãi vã rất nhanh liền dẫn bảo vệ trên tàu điện ngầm tới, bảo vệ tới liền trông thấy một ông chú trung niên ghé vào cạnh cửa có vẻ là muốn xuống xe, nhưng phía sau hắn có một thanh niên lại một mực bắt lấy hắn không cho hắn xuống, cửa tàu điện ngầm bởi vì đo lường có dị vật mà không thể đóng lại, dẫn đến toàn bộ tàu điện ngầm không có cách nào vận hành.

"Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra!" Đẩy đám người ra, bảo vệ đi tới bên cạnh hai người.

"Hắn vừa mới đùa giỡn lưu manh với tôi, tôi muốn hắn nói xin lỗi, hoặc là liền tới cục cảnh sát!"

Bảo vệ trên dưới quan sát Đoạn Minh Húc, sau đó một người còn gỡ tay hắn đang bắt lấy tay ông chú kia ra, ông chú thấy thế, lập tức cũng không quay đầu lại chạy mất.

"Này, tại sao chú lại thả đi!" Đoạn Minh Húc tức giận nói.

Ai ngờ bảo vệ cười lạnh một tiếng nói: "Cậu là omega đúng không?"

"Đúng thì thế nào?"

"Cậu là omega một mình đến tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, đừng nói bị người sờ vuốt, kể cả có bị người cưỡng gian cũng là đáng đời cậu." Nói xong cũng không quay đầu lại đi mất.

"Này, chú chờ một chút! Nói rõ ràng ra cho tôi!" Đoạn Minh Húc muốn đuổi theo, lại bị đám người chặn.

"Ài, cậu xong chưa?" Một vị nữ beta nói: "Vừa rồi cậu kéo dài làm mất của chúng tôi bao nhiêu thời gian! Không phải chỉ là bị sờ một chút à, có gì ghê gớm đâu."

"Đúng vậy đúng vậy." Người bên cạnh phụ họa nói: "Mặc dù beta không quá mẫn cảm với tin tức tố trong hormone, nhưng vẫn sẽ có phản ứng, đây là bản năng, không muốn bị sờ thì ở nhà không phải tốt hơn à."

"Thế mà còn mặc áo cộc tay, không phải để chờ bị người sờ vuốt à?"

"Cũng không biết là alpha nào lại bày mặt hàng dạng này ra."

Đầu Đoạn Minh Húc ong ong vang lên, rõ ràng mình mới là người bị hại, tại sao bọn họ lại thiên vị người làm hại? Bản năng? Cút mẹ nhà hắn bản năng đi, mấy người đến cùng là người hay con mẹ nó là súc sinh! Cửa tàu điện ngầm đúng lúc mở ra, Đoạn Minh Húc cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài, hắn cảm thấy nếu còn chờ nữa mình có thể sẽ điên luôn...

Đứng trước cửa nhà, Đoạn Minh Húc điều chỉnh trạng thái, ấn chuông cửa vang lên.

Trong văn phòng, Diệp Triêu đang chuyên tâm xử lý giấy tờ trước mắt, mà Diệp Nhan đang nằm trên ghế sô pha ở một bên chơi điện thoại, bỗng nhiên, Diệp Nhan giống như là phát hiện cái gì, hắn trừng to mắt, cầm điện thoại di động chạy đến bên cạnh anh trai, "Anh hai anh hai!"

"Cái gì?" Diệp Triêu bị hắn gọi buồn bực mất tập trung tức giận trả lời.

"Anh xem cái này!" Diệp Nhan đưa điện thoại di động tới trên bàn anh trai, sau đó ấn mở video nào đó. Trong video là hai nam tử đang cãi nhau, có vẻ là bởi vì người lớn tuổi giở trò với người trẻ tuổi kia, mặc dù người đăng video đều đã che đi giọng nói với tướng mạo của người trong cuộc, hai anh em vẫn vừa nhìn liền nhận ra nam nhân trẻ tuổi kia chính là omega bọn họ vừa kết hôn không lâu.

Tắt video, Diệp Triêu buông cái bút bị bóp nát trong tay ra, nói với Diệp Nhan: "Xem ra chúng ta để hắn quá tự do, hiện tại là thời điểm thực hiện kế hoạch kia trước thời hạn."

"Em cũng cảm thấy như vậy, anh hai."

Lúc này Đoạn Minh Húc đang ở trong nhà mình còn chưa biết, đến tột cùng là cái gì đang chờ đợi hắn sau khi về nhà.

Tác giả có lời muốn nói: Không có biến thái H đâu...