Chuyện Cũ Afghanistan 1986

Chương 5



Đêm đó Euler ngủ một giấc dài mãi đến chiều hôm sau mới dậy.

Vào buổi chiều, cậu được đưa đến gặp trưởng đài báo chí, Chuẩn tướng Viktor Yevrovsky. Họ đợi bên ngoài văn phòng một lúc, khi cửa vừa mở, một người đàn ông bước ra, mặc áo khoác trắng với khăn trùm quấn quanh cổ, chỉ lộ ra khuôn mặt. Euler nhìn lướt qua hắn và nghĩ người này trông quen quen, nhưng cậy không thẻ nhìn kĩ hắn hơn. Trong khoảnh khắc một kí ức vụt qua đầu cậu gọi đến hình ảnh người Afghanistan cắt cổ binh lính Liên Xô tại hiện trường vụ tập kích.

Euler đột nhiên quay đầu lại, vừa định mở miệng, đã bị lính gác bên cạnh chen ngang ——

“Thưa Chuẩn tướng, đây là người phụ trách chuyên mục của báo Văn học, Euler Kuvshnikov.”

Viktor Yevrakski, một người đàn ông hơi mập mạp với máu tóc lơ thơ trên đầu và chải kiểu Khrushchev, khuôn mặt đỏ bừng, nụ cười thân thiện, ngay từ lần gặp đầu tiên đã trao cho mọi người cái ôm nồng nhiệt, giọng nói to lớn và mạnh mẽ, “Tuyệt vời! Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu, đồng chí Kufshnikov.”

Euler hơi khựng lại, chỉ cảm thấy bụng chuẩn tướng hơi nhô lên đụng nhẹ vào bụng cậu.

Cậu đành mở miệng ra nói, “Cảm ơn ngài rất nhiều, chuẩn tướng.”

Chuẩn tướng vỗ vỗ bả vai cậu, “Vất vả cho cậu rồi, đúng là không dễ chút nào. Lúc vừa mới nghe tin tôi cảm thấy quá bất ngờ, nhờ Chúa phù hộ cho chúng tôi tìm thấy một người sống sót.”

Euler vẫn quay đầu dáo dác tìm người Afghanistan, nhưng đối phương đã đi xa.

“Có chuyện gì vậy? Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Euler ngập ngừng mở miệng, “Người đàn ông vừa bước ra khỏi văn phòng của ngài, hắn  hắn là…”

Viktor mỉm cười và nói, “Tại sao, cậu biết hắn ta à?”

“Tôi… Tôi cảm thấy hình như mình đã gặp hắn ta rồi.”

“Thế à?” Viktor không quan tâm, “Hắn ta không phải là người quan trọng đâu.”

Nói xong hắn đóng cửa lại, và dẫn Euler vào văn phòng, “Nào đến đây, chúng tôi cần liên lạc với tổng biên tập của cậu ngay bây giờ.”

Viktor đưa cậu đến cạnh điện thoại để liên lạc với tổng biên tập của Tờ Báo Văn học, trong lúc đó hắn cho người lấy ly và một chai vodka đến, một sản phẩm chính thống của Liên Xô, “Uống một chút đi, đây là vodka ngon nhất có thể tìm thấy ở Afghanistan đấy.”

Euler nâng ly lên nhấp một ngụm nhỏ.

“Thế nào, vị ổn chứ?”

Euler cảm thấy chát, miễn cưỡng gật gật đầu.

“Nếu cậu thích thì tôi bảo họ chuẩn bị một ít để cậu mang về uống.”

Euler nhỏ giọng hỏi, “Vẫn chưa tìm thấy ai khác à?”

Viktor nói, “Chúng tôi… đã cố gắng hết sức. Tối qua tôi xem những bức ảnh được chụp lại trong văn phòng…tôi tin chắc cậu hiểu cảm giác đó hơn tôi. Sau tất cả cậu đã ở đó. Cho đến giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận nó.”

Euler nhắm mắt lại và nói, “Cầu xin Chúa thương xót.”

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

“25 tuổi.”

Viktor nhíu mày, “Rất trẻ. Rất có triển vọng.”

“Cám ơn ngài đã khen ngợi.”

“Đáng tiếc quá.” Viktor khẽ thở dài, sau đó giải thích, “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý khác đâu. Những người ở độ tuổi của tôi, tôi không thể không lo lắng khi nhìn thấy những chàng trai như cậu đến đây. Nơi này không giống như trong nước, chính cậu cũng đã trải qua. Vận rủi tới là có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nếu có chuyện ngoài ý muốn thì thật là đáng tiếc.”

“Được ngài quan tâm là vinh hạnh của tôi. “

“Không không không, cậu đừng đánh giá tôi cao quá.” Viktor khoát tay, biểu cảm đơn giản của hắn khiến người khác cảm thấy dễ gần, “Tôi biết người trẻ tuổi các cậu thường ôm nhiều sự bài xích trong lòng với các quan chức. Cậu nên nhớ, tôi không giống vậy. Biết vì sao tôi thích làm người phụ trách ở đài báo chí không? Bởi vì tôi thích những người múa bút thành văn như các cậu, các cậu hiểu rõ nội tâm con người,” Viktor chỉ chỉ ngực hắn, “Được hiểu là một loại đặc ân.”

“Ngài thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Đó là lời của người bạn cũ đã nói với tôi, và tôi vô cùng tán thành..” Viktor đặt tay lên vai cậu, chạm vào ly rượu trong tay cậu, sau đó tự mình uống cạn, “Đáng tiếc, anh ta không còn sống nữa.”

Euler đi theo hắn cũng nhấp một ngụm rượu, “Tôi xin lỗi.”

“Không sao hết, trong lòng mỗi người đều có sự tiếc nuối.” Viktor nói, “Thôi, cậu nói cho tôi biết, kế tiếp cậu cần phải làm gì, tôi có thể sắp xếp cho cậu, xe cộ, nhân sự, thiết bị, tôi có thể giúp cậu.”

Euler hơi ngượng ngùng, “Chủ biên vừa mới bàn bạc với tôi một số công việc cụ thể. Tôi e là mình phải nhờ ngài mượn một chiếc máy ảnh. Máy ảnh của tôi đã những kẻ tấn công làm hỏng, không thể sử dụng được nữa.”

“Điều đó không thành vấn đề. Một chiếc máy ảnh không phải là thứ khó lấy.”

“Cảm ơn rất nhiều.”

Viktor rót cho hắn một ít rượu vang vào ly, “Cậu nói kẻ tấn công mình, vậy bây giờ cậu có nhớ chi tiết nào về thời điểm đó không?”

Hắn nói như vậy khiến mới đầu Euler nhớ tới người đàn ông vừa rồi, cảm giác căng thẳng bao phủ trong lòng, những ý nghĩ trong đầu vô cùng mờ mịt lẫn lộn, lời khuyên của Oleg đột nhiên lóe lên trong lòng —— không nên tin tưởng bất cứ ai.

Cậu thu hết can đảm và cố gắng nỏi bằng giọng thăm dò, “Người vừa rồi, tôi cảm thấy hình như mình đã từng nhìn thấy hắn trong đám người tập kích.”

Viktor nhướng mày, hắn chậm rãi đặt ly rượu xuống, “Ồ? Cậu chắc chứ?”

Euler rất lo lắng, trực giác mách bảo rằng Viktor và một phần tử phiến quân ở cùng một chỗ không phải chuyện đơn giản. Đây có được tính là cấu kết với phiến quân không? Vậy hắn có phải là gián điệp hay không? Hay là cũng có liên quan đến vụ tấn công đó?

“Thả lỏng đi nhóc.” Viktor cười rộ lên, “Lãnh đạo quân đội và lãnh đạo đảng đều đã biết chuyện các cậu bị tập kích. Hơn 260 bông hoa tulip đen đã bị thổi bay, du kích và người Mỹ đã cấu kết với nhau để làm chuyện đó, họ thậm chí còn không bỏ qua những người đã chết, điều này là trái với giáo lý và phải bị các vị thần trừng phạt và lên án. Chúng ta phải mở rộng tuyên truyền về vấn đề này!”

Hắn nói dần nhanh hơn, Euler lui lại một bước, “Như vậy có nguy hiểm quá không? Trong nước và quốc tế sẽ nhìn nhận ra sao về chuyện này?”

“Đó là hiệu quả mà chúng tôi mong muốn. Dư luận quốc tế đang chống lại chúng tôi, và những người đứng sau Liên Hiệp Quốc đang giở trò. Giờ đã đến lúc để học phải nếm thử trái đắng của mình rồi. Họ không phải là những người duy nhất có thể thao túng dư luận.”

“Có chắc là quân du lích và người Mỹ đã làm chuyện này không?”

“Chúng tôi đang điều tra,” Viktor mỉm cười, “vì vậy ký ức của cậu rất quan trọng.”

Euler cảnh giác ngay, và lời đã chuyển hướng, “Kỳ thật, tôi không chắc lắm. Lúc đó quá hỗn loạn, khói xe nổ khắp nơi, nên tôi khổng thể nhìn thấy rõ ràng.”

Viktor dường như không quan tâm, gật đầu nói, “Thật là khó cho cậu, đôi khi cuộc sống có những điều bất đắc dĩ thế đấy.” Hắn bắt đầu nói mấy lời sáo rỗng, “cũng giống như chiến tranh, chiến thắng luôn cần sự hy sinh của một nhóm người nhỏ, đôi khi chúng ta cần phải học cách đánh đổi, miễn là cuối cùng nó có lợi cho đại đa số người dân, thì cũng đáng để chấp nhận trả giá mà, phải không?”

Euler cảm giác hai cánh môi mình đang run lên, “Như vậy. Các thế hệ tương lai sẽ nhớ đến những người đã hy sinh chứ?”

“Đương nhiên, chúng tôi vĩnh viễn tưởng nhớ những anh hùng kia.”Viktor nâng ly lên nói với cậu, “Nào, nâng ly chúc mừng quê cha đất tổ.”

Euler nâng ly trong tay mình, “Vâng. Liên Xô muôn năm.”

Mùi vodka nóng rực xông thẳng vào cơ thể cậu, và khi cậu liếc ra nhìn cánh cửa đang đóng kín, một đợt sóng sợ hãi trào dâng trong lòng, và cậu không cầu ngừng cầu nguyện, nếu có thể vượt qua khủng hoảng lần này, chỉ hy vọng được gặp Oleg một lần nữa.

Tim Oleg đập mạnh một cái, động tác dưới thân hắn tăng tốc, vội vàng chấm dứt bên trong cơ thể nóng ấm của người phụ nữ. Bên ngoài, người phụ tá gõ cửa, “Báo cáo! Cảnh sát thông báo khẩn cấp rằng có một vụ bạo lực khủng bố ở một khu dân cư ngoại ô, một phụ nữ mang thai được xác nhận là đã chết!”

Oleg bực bội đẩy người phụ nữ dưới thân ra, nhanh chóng mặc quần mở cửa, “Tình huống cụ thể như thế nào?”

Sĩ quan phụ tá có lẽ không lấy làm ngạc nhiên, chỉ liếc nhìn người phụ nữa kia và nói, “Hai mươi phút trước, có khoảng năm mươi tên côn đồ trong khu dân cư số ba đã phóng hỏa cướp của, đối phương cầm rìu, dao rựa, dao găm, bình đốt và thiết bị nổ, tình huống thương vong cụ thể chỉ biết một phụ nữ mang thai tử vong, những người khác còn chưa xác định được. Cảnh sát địa phương đã yêu cầu giúp đỡ khẩn cấp.”

Oleg gật đầu, “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ mang người đi tới đó. Cậu trả lời họ rằng chúng tôi sẽ tới ngay lập tức.”

“Vâng!”

Mặc dù Kabul là thủ đô, nhưng an ninh rất kém, và các “khu vực địa phương” đặc biệt tồi tệ. Cứ cách hai hoặc ba ngày là sẽ có bạo lực hoặc đập phá. Quân đội Liên Xô đã nỗ lực hết sức để kiểm soát tình hình, nhưng khó có thể giải quyết tận gốc vấn đề do dân cư ở Kabul rất cơ động và phức tạp, không có biện pháp tương ứng để kiểm soát việc di chuyển của người dân.

Khi Oleg lần đầu tiên đến Kabul vào mùa hè, đó là mùa thịnh vượng, thành phố xinh đẹp và nhộn nhịp. Tuy nhiên, những vết sẹo của chiến tranh đã lớn dần theo năm tháng, vết thương mới chồng lên vết sẹo cũ, và thành phố trở nên chằng chịt ổ gà, đặc biệt là trong các khu dân cư, khiến nơi đây trở thành khu vực bị tàn phá nhất của phiến quân.

Khi Oleg đến hiện trường, khung cảnh hoàn toàn mất trật tự. Xe cộ chen nhau, không khí đất vàng tung bay mù mịt, cách đó không xa có một cuộn khói bốc lên. Đang đông đang nhốn nháo, chạy tán loạn trên các con phố với vẻ mặt sợ hãi, ngập ngừng, và tiếng la hét inh ỏi vang lên từ mọi phía. Các công trình công cộng dọc tuyến phố đã bị phá hủy, cửa sổ, cửa ra vào đã bị đập vỡ, hàng hóa, thủy tinh, đổ ngổn ngang giữa đại lộ, không còn lối cho ô tô chen vào.

Oleg và cảnh sát địa phương thuận lợi gặp nhau trong góc cửa hàng nhỏ bán đồ gia dụng, hắn nắm tình hình đại khái. May mắn thay, không có vụ bắt cóc con tin, chỉ là bạo lực ngẫu nhiên. Tuy nhiên, số lượng đám đông hiện đang gia tăng và không thể biết chúng có trang bị vũ khí hạng nặng hay không.

Oleg chia người ra thành từng nhóm, hắn đi theo một đội từ phía nam khu phố đến phía bắc để kiểm tra.

Trong vòng 20 phút tiếp theo, họ đã giải cứu hai bé gái chưa đầy mười tuổi đang trốn trong hầm. Ngôi nhà đã bị nổ tung một nửa và hàng đống đất đá đè lên lối vào hầm. Hai đứa con gái nhỏ bị nhốt cả buổi sáng, vừa ra ngoài đã ôm nhau khóc, đứa lớn nói ngắt quãng rằng mẹ nó bảo hai đứa ở trong hầm.

Vì những năm tháng chiến tranh, nhiều gia đình ở Kabul bắt đầu trang bị cho ngôi nhà của mình những căn hầm, nơi chứa thức ăn và nước uống trong thời gian dài. Oleg từng cứu một cậu bé mới 5 tuổi từ trong hầm giếng đang ôm đứa em gái 100 ngày tuổi trên tay, lúc được giải cứu cậu bé đã bị bỏ đói suốt hai ngày.

Vừa để hai cô gái nhỏ đi, bên cạnh đột nhiên một trận oanh tạc nổ ra.

Một làn khói dày đặc bốc lên từ các tòa nhà đổ nát, bầu trời trắng xóa bỗng chốc bị nhuộm thành một màu xám xịt. Sau đó là những tiếng la hét kinh hoàng của phụ nữ và trẻ em, và ngay sau đó tiếng súng lại vang lên.

“Bên cạnh là cái gì?” Hắn hỏi.

Một cảnh sát trả lời, “Đó là bưu điện.”

“Bưu điện?” Oleg nhíu mày một chút, bên trong công trình công cộng có rất nhiều người, tỷ lệ tập trung mục tiêu rất lớn, “Điều một tổ tới đây, chúng ta qua đó kiểm tra.”

Một nhóm từ phía sau nhanh chóng theo sau và tập hợp. Một nhóm người chia làm hai đường bên bọc quanh bưu điện. Một nhóm tiến vào tầng cao nhất của tòa nhà qua cửa sau của bưu điện và tìm kiếm từ trên xuống dưới. Oleg dẫn một đội khác ở phía trước và được cảnh sát địa phương mở đường.

Tòa nhà bưu điện nằm trong một khoảng sân rộng rãi và vắng vẻ. Bên phải là mấy chiếc xe máy dùng để gửi thư bưu kiện bị nổ tung hoàn toàn, cháy rụi, không khí nặng mùi đất cháy khét lẹt và tầm nhìn cực kém. Tay súng bắn tỉa vào vị trí, xuyên qua kính ngắm có thể nhìn thấy ba người đàn ông trung niên bước ra từ cửa bưu điện, tay cầm dao.

“Lính bắn tỉa nhìn thủ thế của tôi.” Oleg ngồi xổm dưới chân tường trước lối vào sân, trên bức tường thấp thấm đầy máu, cách đàu chưa đếm 10cm, máu tươi chảy xuống dưới chân, mùi tanh ngọt không thua gì thuốc kích thích với một binh lính lão làng như Oleg, nó là liều thuốc tăng hưng phấn tuyệt vời đối với thần kinh hắn.

Hắn dừng lại một lát, và đột nhiên chém một nhát dao trên không trung. Trong sân vang lên tiếng ngã xuống đất ngắn gọn. Oleg liếc vào sân và chào ba người lính phái sau. Chính hắn cũng theo sau, vừa bước vào sân hắn đã thấy chủ nhân của đoạn ruột máu kia, một nhân viên bưu điện, bị đóng đinh vào tường, bụng bị rạch tung, túi dạ dày chảy khắp sân.

Sau khi giải quyết một vài tên côn đồ ở lối vào bên cạnh, Oleg bước vào tòa nhà và di chuyển lên trên. Lúc này một đội khác đã lên nóc nhà, chuẩn bị hội hợp với bọn họ.

Trong hành lang trống rỗng yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng bước chân đều đặn và tiếng giày nặng nề. Thần kinh của Oleg nảy lên bởi tiếng bước chân bị đè nén, mí mắt trái của hắn cũng hơi giần giật, tựa như sự nặng nề càng ngày càng tăng ở bên trong.

Hai đội thuận lợi gặp nhau trên tầng hai.

“Thế nào rồi?” Oleg hỏi.

Đội trưởng trên nóc tòa nhà lắc đầu, “Chúng tôi phát hiện mấy tên côn đồ, đều là phần tử dị giáo ngoan cố, giải quyết ngay tại chỗ. Chỉ là… Số người chết và bị thương dường như không nhiều như tôi nghĩ.”

“Báo cáo! Đã tìm thấy một số lượng lớn các nạn nhân trong phòng! “Lúc này một người lính chạy tới, vẻ mặt hoài nghi.

Huyệt thái dương của Oleg nhảy mạnh một cái. Hắn quay lại và vội vã đi về phía căn phòng.

Hai lính canh ở cửa trông như thể họ vừa gặp quỷ, Oleg thô bạo đẩy họ sang một bên và hít một hơi thật mạnh để nhìn về phía trước, nhưng hắn không khỏi bị sốc và giật bắn người, xác của hàng chục nạn nhân chất thành đống. trong một căn phòng có diện tích dưới 20 mét vuông. Không ngoa khi nói rằng nó dường như được chất thành một đống núi nhỏ ở giữa, thoạt nhìn giống như một đống nhỏ thi thể, bốc ra mùi máu tanh nồng nặc, thời tiết oi bức dẫn đến nhiều ruồi nhặng vây quanh trên đỉnh, hình ảnh thực sự quá kinh tởm.

“…… Cái …… cái quái gì thế này?” Đội trưởng vừa rồi cũng theo sát phía sau.

Oleg dù gì cũng làm lính được vài năm, nhưng không thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hắn thầm cầu nguyện trong lòng mong Chúa thương xót, quay lại và nói với đội trưởng, “Anh hãy gọi xe cứu thương và cảnh sát đến đây, các anh…tìm kiếm xung quanh xem có người bị thương hay còn người chết sót lại hay không.”

“Vâng!” Đội trưởng dường như rất không muốn đối mặt với căn phòng này thêm một giây nữa, xoay người bỏ chạy.

Đó là thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày, một số lượng lớn các thi thể chất đống lên nhau chiêu dụ muỗi. Oleg đứng bên ngoài căn phòng, cầm súng trong tay, đi đi lại lại tại chỗ.

Hắn tỉnh táo lại từ hiệu ứng thị giác này, và một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu hắn – tại sao các thi thể lại xếp chồng lên nhau? Hắn biết những niềm tin và giáo lý không tưởng của Hồi giáo, đó là thiêu cháy tập thể à? Đây có thể là một đám tang hoặc một nghi lễ mang ý nghĩa toon giáo. Vậy tại sao họ không bị đốt cháy? Có phải vì không kịp không?

Hắn hít sâu một hơi rồi lại bước vào phòng, ngồi xổm xuống để nhìn kỹ đống thi thể. Đột nhiên cơ thể hắn đông cứng lại, và đồng tử đột nhiên giãn ra. Một điểm nhỏ lấp lóe màu đỏ lộ ra từ khe hở của thi thể.

Hắn gần như không suy nghĩ, mở miệng hô to.

“Tất cả rút lui! Có bom!”

Hắn gào hết sức lực, “Nhảy đi! Nếu không muốn chết thì nhảy hết cho tôi!”

Sau khi hét xong, hắn quay lại và lao vào phòng đối diện nhanh nhất có thể, không do dự nhảy xuống từ cửa sổ. Trong khoảnh khắc tiếp đất, tiếng nổ vang vọng cả con phố. Sự bùng nổ của luồng không khí tạo ra một xung lực cực lớn ập vào hắn. Khi chạm đất Oleg chỉ cảm thấy các khớp xương bị chấn động đến mức không thể nghe lời.. Nhưng hắn không dám nấn ná thêm, đứng lên liều mạng chạy.

Hắn lăn lộn chạy khoảng năm mươi mét, nhưng vẫn ngã xuống đất, tòa nhà bưu điện lộ ra bức tường chịu lực lộ ra sụp đổ dưới cái nhìn chăm chú của hắn. Tất cả giống như một cảnh quay chậm trên TV, đất đá bay đầy trời phủ trắng mịt mờ, khiến mọi người nghĩ rằng bầu trời vốn là như vậy, đầy khói bụi và tan vỡ.

Còn lại là âm thanh thế giới sụp đổ.