Chưởng Hoan

Chương 31



Lạc Sanh rũ mắt nghe, trong lòng bi thương khôn kể.

Đúng vậy, thật đúng là ngốc mà.

Đêm đó gió rất lớn, đêm đen vô cùng, nàng mặc áo cưới cưỡi ngựa liều mạng chạy về nhà, Vệ Khương mặc hỉ phục đuổi theo ở phía sau.

Nàng thấy được chiếc đèn lồng đỏ thẫm treo dưới mái hiên trước cửa Trấn Nam Vương phủ lung lay sắp rơi, thấy được quan binh tay cầm lưỡi đao sắc bén bao vây Trấn Nam Vương phủ một tầng lại một tầng.

Chỉ hận nàng còn chưa nhìn thấy phụ vương và mẫu phi, chưa nhìn thấy ấu đệ còn ở trong tã lót, đã ngã từ trên lưng ngựa xuống, ngã ở trước mặt người dẫn đầu vây giết vương phủ.

Một mũi tên xuyên qua giữa lưng cũng không đau bằng nỗi đau lòng kéo dài không dứt.

Vị hôn phu tân hôn của nàng giết chết nàng ở trước cửa nhà, thậm chí không bao dung cho nàng cùng người nhà đoàn tụ.

Nàng giãy giụa bò về phía trước, đón lấy biểu tình kinh ngạc của người dẫn đầu vây sát vương phủ, bò qua vũng máu nóng trào ra từ thân thể, lại vĩnh viễn không có cơ hội bò qua cánh cửa lớn kia.

Nàng mang theo vô tận hận thù và tiếc nuối nhắm mắt lại, lại mở mắt ra đã thành Lạc cô nương.

Mà Vệ Khương, thanh mai trúc mã của nàng, vị hôn phu tân hôn của nàng, đã trở thành Thái tử cao cao tại thượng, người đàn ông tôn quý thứ hai Đại Chu.

Lạc Sanh dùng hết toàn bộ sức lực bình tĩnh lại, lộ ra một nụ cười không chút để ý với lão khất cái: “Nói như vậy, vị hôn phu kia của quận chúa sau ngày đại hôn đã thành người goá vợ ——”

Sắc mặt lão khất cái đột nhiên thay đổi: “Công tử đừng có nói bậy!”

Xem ở phần khối bạc kia, lão khất cái đè thấp giọng: “Có phải công tử một lòng đọc sách không biết chuyện bên ngoài hay không, vị hôn phu kia của quận chúa chính là Thái Tử.”

“Đương kim Thái Tử là vị hôn phu kia của quận chúa ư?” Mặt Lạc Sanh lộ vẻ kinh ngạc, “Nhưng không phải quận chúa gả đến Bình Nam Vương phủ sao?”

Nàng nói rồi lại bất động thanh sắc nhét một khối bạc vụn qua.



Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, huống chi là cái chuyện mà người hơi lớn tuổi ở thành Nam Dương đều biết, lão khất cái thu bạc xong lại mở miệng: “Thái Tử có công đó, chứng cứ Trấn Nam Vương thông đồng với địch phản quốc chính là Thái Tử tìm được từ Trấn Nam Vương phủ. Sau đó thiên gia muốn chọn một vị con cháu từ tông thất làm Hoàng Thái Tử, nên đã lựa chọn Bình Nam Vương thế tử khi ấy, cũng chính là đương kim Thái Tử…”

Những chuyện cũ này nếu đem hỏi người địa phương khác, thậm chí người kinh thành, có lẽ cũng không biết nhiều lắm, người thành Nam Dương thì không giống.

Ban đầu lão khất cái cũng không phải khất cái, chỉ là chuyện thảm thiết mười hai năm trước làm thay đổi không chỉ Trấn Nam Vương phủ, cũng thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.

Lạc Sanh trầm mặc hồi lâu, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Thì ra là thế, Thái Tử điện hạ thật đúng là có dũng có mưu.”

Đã hỏi được chuyện muốn biết, Lạc Sanh đổi về trang phục ban đầu, mang theo Hồng Đậu chậm rãi đi về phía khách điếm.

“Hồng Đậu.”

“Có chuyện gì vậy cô nương?”

“Ngươi cảm thấy Thái Tử là người như thế nào?”

Hồng Đậu nhìn qua bốn phía, hạ giọng nói: “Nô tỳ có suy nghĩ gì cũng không dối gạt cô nương. Trước kia ấy, nô tỳ cảm thấy vận khí Thái Tử cũng thật tốt, người cũng có vẻ rất hiền lành.”

“Bây giờ thì sao?”

Hồng Đậu bĩu môi: “Bây giờ cảm thấy Thái Tử chính là đồ tồi tệ, vị quận chúa kia quá đáng thương.”

Mắt Lạc Sanh rơm rớm, ép hơi nước trở lại.

Nàng cũng thật thích nha hoàn Hồng Đậu này.

“Nhưng mà ——”

“Nhưng mà cái gì?”

Hồng Đậu cắn cắn môi, giọng lại càng thấp: “Thái Tử đã sớm tìm được chứng cứ Trấn Nam Vương thông đồng với địch phản quốc còn làm như không có việc gì cưới vị quận chúa kia vào cửa, cưới vào cửa xong lại lưu loát giết người, chẳng lẽ trước đó vị quận chúa kia không phát hiện người này vừa nhẫn tâm vừa xấu xa sao?”

Sắc mặt Lạc Sanh bình tĩnh nói: “Chắc là nàng mắt mù.”

Tiểu nha hoàn mạnh mẽ gật đầu: “Đúng là mắt mù mà, vẫn là cô nương thông minh.”

Lạc Sanh cong môi cười, nụ cười không đến đáy mắt.

Cảm tạ trời xanh cho nàng một cơ hội làm người thông minh.

Vệ Khương, ngươi chờ đó.

Lạc Sanh và Thịnh Tam Lang chạm mặt ở khách điếm, cùng với hắn đến ven đường đốt vàng mã.

Sắp đến thanh minh rồi, người ra ngoài đến ven đường đốt vàng mã tế điện thân nhân đã mất cũng sẽ không khiến người khác chú ý.



Đến khi giấy tiền đã đốt hết thành tro, Thịnh Tam Lang đánh giá sắc mặt Lạc Sanh, mở miệng khuyên nhủ: “Biểu muội, chúng ta trở về thôi.”

Hắn cảm thấy giấy tiền đốt lúc nãy chỉ có khoảng một nửa số hắn mua thôi, nhưng lại không có chứng cứ, cũng không dám hỏi.

Khụ khụ, có lẽ là ảo giác, dù sao từ nhỏ đến lớn môn toán học của hắn cũng không được tốt.

Lạc Sanh nhìn chằm chằm giấy tiền đã thành tro tẫn hóa thành bướm xám bay múa, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, trở về thôi.”

Bóng đêm dần dần đậm hơn, trăng rằm lẳng lặng treo ở đầu ngọn cây, có phần lẻ loi quạnh quẽ.

Lạc Sanh mặc một thân hắc y ra khỏi cửa phòng, vô cùng thuận lợi rời khỏi khách điếm đã chìm vào ngủ say.

Đầu đường trống rỗng, rất xa có tiếng của người gõ mõ cầm canh truyền đến.

“Giờ Tý canh ba, bình an không có việc gì ——”

Đêm rất sâu, đặc biệt là ở một toà thành nhỏ đã cách xa phồn hoa ồn ào náo động từ lâu.

Bước chân Lạc Sanh uyển chuyển nhẹ nhàng dọc theo ven đường chạy như bay, rất nhanh đã đến trước tòa phủ đệ rách nát kia.

Sư tử bằng đá trước cửa vẫn uy mãnh như cũ, lại không còn vẻ tươi sáng của năm đó.

Nàng vòng quanh tường vây một đoạn rồi dừng lại, lùi vài bước về phía sau chạy lấy đà xong leo lên đầu tường, nhẹ nhàng chạm đất ở bên trong.

Lạc Sanh ổn định cơ thể, nhìn bốn phía xung quanh.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hoang vắng.

Cỏ dại tươi tốt cao nửa người, cây cối che trời, còn có tiếng côn trùng kêu vang đan chéo thành dạ khúc.

Lạc Sanh đi từng bước một vào phía trong, cả người rét run.

Cảnh còn người mất, cũng chỉ thế này thôi.

Có lẽ là trùng hợp, càng có lẽ là ý trời, tối ngày này mười hai năm trước đúng là lúc xảy ra tràng tai họa kia.

Hôm ấy là ngày nàng xuất các, cũng là ngày giỗ của cả nhà thậm chí ngay cả nàng.

Lạc Sanh sờ sờ tay nải trên khuỷu tay, bên trong chính là giấy tiền mà Thịnh Tam Lang đã mua.

Trước mắt nàng vẫn chưa làm được quá nhiều, duy nhất có thể làm chính là đốt chút tiền giấy cho người thân, nói với bọn họ nàng còn sống.

Mặt hồ đã từng trong thấy đáy giờ lại phủ đầy cành khô lá úa, mùi không khí mục nát nhàn nhạt chui thẳng vào chóp mũi người.



Lạc Sanh dừng trước một toà tú lâu ở ven hồ.

Đó là khuê phòng của nàng, nhưng hiện giờ cũng không nhất thiết thăm lại chốn xưa.

Nơi đó chứa đựng thời gian niên thiếu nàng vui sướng nhất, cũng chứa đựng sự căng thẳng và chờ mong trước khi nàng xuất các.

Nàng là Thanh Dương quận chúa cao cao tại thượng trong mắt bá tánh thành Nam Dương, nhưng trong chuyện gả chồng ngày, cũng không khác gì thiếu nữ bình thường.

Vệ Khương là vị hôn phu mà phụ mẫu đã chọn thay nàng, bề ngoài không xấu, tính tình cũng được, lại là quen biết nhiều năm, tất nhiên nàng không có lý do phản đối.

Khi đó, nàng dựa vào đầu giường thêu bình phong cũng từng lặng lẽ nghĩ tới, tương lai nàng và Vệ Khương có lẽ cũng có thể ân ái giống như phụ vương và mẫu phi.

Ai ngờ không có tương lai.

Lạc Sanh rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay thon dài mảnh khảnh, cười tự giễu.

Ai ngờ hiện giờ mới có thể nói đến tương lai.

Lạc Sanh nhìn tú lâu đứng sừng sững cạnh bên cái hồ mục nát lần cuối, đang muốn xoay người rời đi, nhưng thứ dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy làm nàng sững ngay lại.

Trong nháy mắt kinh sợ qua đi, Lạc Sanh lập tức lắc mình tránh ở phía sau cây, tay sờ lên chủy thủ.

Đó là một thanh chủy thủ nạm đầy đá quý của Lạc cô nương để lại.

Lạc Sanh đã thử qua, cắt tóc như bùn, cũng đủ sắc bén.

Nương theo ánh trăng, tầm mắt nàng gắt gao truy đuổi bóng hình kia.

Người nọ che mặt lại nên khó có thể nhìn ra nam nữ, bước từng bước cách Lạc Sanh càng ngày càng gần.