Chung Tình - Quyết Tuyệt

Chương 113



Tô Mặc Tu chốt cửa, Ngôn Cảnh Tắc là xem trong mắt.

Có phải ban nãy Tô Mặc Tu uống rượu, bây giờ phát tác hay không? Cho nên mới riêng cài chốt cửa?

“Tử Nghiên, có phải ngươi không quá thoải mái không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Tô Mặc Tu xác thật có điểm không thoải mái.

Dược kia trước đó y có dùng một chút, nhưng dược hiệu không phát tác trên người y.

Y quá khẩn trương.

Giờ này khắc này, tay chân y lạnh lẽo, chỉ có ngực là nóng.

Rốt cuộc…… Y đang định làm một chuyện vô cùng điên cuồng.

Tô Mặc Tu hướng tới Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười: “Ta thấy hơi nóng…… Ngũ điện hạ, ngươi thì sao?”

Tô Mặc Tu cười đến đặc biệt đẹp, Ngôn Cảnh Tắc lại có điểm áp chế không được dược tính của mình.

Không, hắn không phải áp không được dược tính, hắn thuần túy chính là…… Thấy sắc nảy lòng tham.

Ngôn Cảnh Tắc nuốt một ngụm nước miếng: “Ta cũng có hơi nóng, ha ha……”

Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc liền nhìn thấy Tô Mặc Tu đột nhiên xả một cái, cởi đai lưng của y ra.

Ngôn Cảnh Tắc: “!!!”

Bộ dáng này của Tô Mặc Tu tuyệt đối là dược hiệu phát tác!

May mắn không phải ở bên ngoài, là trong phòng Tô Mặc Tu!

Tô thừa tướng cũng thật là, mua loại rượu này còn không chịu giấu kĩ một chút, để Tô Mặc Tu tìm được!

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc hiện lên đủ loại ý niệm, cuối cùng toát ra tới bốn chữ —— phi lễ chớ nhìn.

Loại thời điểm này, hắn là hẳn là nên phi lễ chớ nhìn.

Nhưng hắn thật sự làm không được nha!

Loại thời điểm này còn có thể thanh tâm quả dục, phỏng chừng căn bản là không phải nam nhân.

Ngôn Cảnh Tắc mở to hai mắt nhìn Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu rất sợ Ngũ hoàng tử sẽ phản kháng.

Nếu Ngũ hoàng tử phản kháng, y sẽ hỏng mất.

Nhưng Ngũ hoàng tử trúng dược, đối với y hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tình ý, hẳn là sẽ không phản kháng đâu?

Thật ra y có thể cảm giác được, Ngũ hoàng tử đối với mình là có thật lòng, chỉ là từ xưa đến nay, thật lòng của những kẻ kiêu hùng, trước nay đều không đáng giá tiền.

Tô Mặc Tu cởi áo, rốt cuộc không có dũng khí cởi quần…… Y ôm chặt Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc áp chế không được dược tính của mình, hoặc là nói là…… Không muốn lại áp chế nữa.

Loại cảm giác này thật sự quá xa lạ.

Dĩ vãng, hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Nhưng hắn cũng không sợ hãi, thậm chí tràn ngập chờ mong.

Còn việc hắn thừa dịp Tô Mặc Tu trúng dược cùng Tô Mặc Tu ở bên nhau, có chút giậu đổ bìm leo…… Hắn cũng không có biện pháp, chung quy không thể để Tô Mặc Tu vẫn luôn nghẹn, đúng không?

Nguyên chủ thích nam nhân, tự nhiên nghiên cứu qua chuyện giữa nam nhân và nam nhân, còn cất chứa tập tranh Long Dương.

Còn Ngôn Cảnh Tắc, hắn xuyên qua nhiều thế giới như vậy, nên cái gì cũng đã gặp qua rồi.

Chỉ là trước kia hắn cảm thấy việc đó thật xa xôi, tựa như nhân loại sau khi nhìn thấy hành vi của con kiến nào đó, biết chúng nó vì cái gì sẽ làm như vậy, nhưng chính mình cũng không có ý tưởng học theo, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn nếm thử, thẳng đến giờ này khắc này.

Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy Tô Mặc Tu.

Việc này cho Tô Mặc Tu sự cổ vũ lớn lao, y không quan tâm mà hôn lên, sau đó…… Lại được Ngôn Cảnh Tắc đáp lại.

“Điện hạ, ta thích ngươi.” Tô Mặc Tu lại nói.

“Ta cũng tâm duyệt ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi hôn hôn y.

Hai người ôm nhau, ngã xuống giường.

Bên ngoài tiệc mừng thọ còn đang tiến hành.

Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau đi rồi, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử liền bắt đầu nhìn chằm chằm thái tử, nói chút âm dương quái khí.

Nhưng thật ra Tam hoàng tử rất sốt ruột, đặc biệt muốn biết vị Ngũ đệ kia đi nơi nào rồi.

Hôm nay nếu chuyện này không thể thành, hôn sự của Ngũ đệ và tiểu thư Tô gia định rồi…… Vậy tuyệt đối không được!

Tam hoàng tử cho người bên cạnh đi truyền lời cho Tam hoàng tử phi.

Bọn họ chuẩn bị cả hai bên, nếu Ngũ hoàng tử bên này không thành, vậy có thể khiến Tô tiểu thư xảy ra chuyện.

Chuyện Tam hoàng tử bên này tạm thời không nói, lại nói Tô thừa tướng, lúc này vừa mới nhìn thấy gã sai vặt bên người tiểu nhi tử.

“Lão gia, thiếu gia bảo đem thư này cho người, nói nhất định phải đưa đến tận tay người.” gã sai vặt của Tô Mặc Tu đưa thư trên tay cho Tô thừa tướng.

Hắn không biết trong thư rốt cuộc viết cái gì, nhưng theo bản năng biết, phong thư này rất quan trọng.

Tô Cố nhìn thấy phong thư, cũng ý thức được điểm này.

Tình huống gần đây của Tô Mặc Tu, Tô Cố rất rõ ràng, loại thời điểm này Tô Mặc Tu viết thư cho ông……

Tô Cố vốn đang cùng mấy học sinh của mình trò chuyện, hiện tại nhận thư, bèn nói: “Ta bên này có chút việc, rời đi trong chốc lát.”

Học sinh của Tô Cố tự nhiên không có ý kiến.

Tô Cố tìm một chỗ không có ai mở phong thư ra, sau khi xem qua, tâm tình vô cùng phức tạp.

Con ông thế mà hạ dược Ngũ hoàng tử!

Sau khi nó làm vậy rồi, đã không còn đường lui nữa!

Đứa nhỏ này…… Nó thích Ngũ hoàng tử đến vậy, coi trọng Ngũ hoàng tử đến vậy?

Nếu Ngũ hoàng tử không thích nó, ghét bỏ nó, tương lai nó phải như thế nào đây?

Nó còn không có Tô gia làm hậu thuẫn……

Tô Cố hít sâu một hơi, đốt thư trên tay đi, lại bảo hộ vệ thủ ngoài viện của Tô Mặc Tu, để tránh có người vào nhầm.

Làm xong này đó, ông một lần nữa trở lại tiệc mừng thọ của mình. Trong thư, con ông lần nữa thỉnh tội, cũng nói đây là một cơ hội tốt.

Ông cũng cảm thấy như vậy.

Thừa dịp cơ hội này, trục xuất tiểu nhi tử khỏi gia môn, dẫu sau này tiểu nhi tử liên lụy vào chuyện gì, nhà bọn họ cũng an toàn vô ưu.

Tiểu nữ nhi của ông cũng không cần gả cho Ngũ hoàng tử.

Ông tính toán chờ tiệc mừng thọ kết thúc lại qua đó, đây cũng là thời gian con ông đã nói.

Tiệc mừng thọ sẽ tổ chức đến buổi tối, đến lúc đó đi qua, con ông chắc chắn đã thu thập xong, cũng không đến mức nhìn thấy chuyện gì chướng tai gai mắt.

Tô Cố ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, trải qua rất nhiều chuyện, tuy trong lòng có việc nhưng trên mặt một chút cũng không lộ ra, trước sau như một mà chiêu đãi khách nhân.

Nhưng ông cũng nói với người ta, nói Ngũ hoàng tử thân thể không khoẻ, đến viện của tiểu nhi tử nghỉ ngơi, không cho người khác đến quấy rầy.

Lời này của Tô Cố mọi người đều tin tưởng, chỉ là có điểm đáng tiếc —— bọn họ còn muốn gặp Tô Mặc Tu, đáng tiếc Tô Mặc Tu muốn bồi canh Ngũ hoàng tử, đi mất rồi.

Ngay cả đám người Nhị hoàng tử cũng không cảm thấy Tô Cố nói chính là lời nói dối.

Tứ hoàng tử ngồi vào đến bên người thân ca ca, tức giận mà nói: “Tô Mặc Tu kia vẫn luôn không coi chúng ta ra gì, đối với lão Ngũ lại ân cần như vậy, còn không phải là bởi vì mẹ lão Ngũ là……”

“Tứ đệ, nói chuyện cẩn thận.” Nhị hoàng tử nói.

Nhưng tuy hắn ngăn đệ đệ mình nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất bất mãn.

Dựa vào cái gì hắn trời sinh đã kém một bậc? Hắn chưa bao giờ cảm thấy chính mình kém hơn thái tử hoặc là Ngũ hoàng tử!

Tam hoàng tử ôn hòa mà cười, uống lên ngụm rượu, có chút phiền —— lão nhị và lão tứ cũng quá vô dụng, lại một chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong!

Còn thái tử……

Thái tử cảm thấy Tô Cố nói chính là lời nói dối.

Đệ đệ hắn tuy rằng “không được”, nhưng thân thể rất tốt, long tinh hổ mãnh không dễ dàng sinh bệnh, làm sao có khả năng đột nhiên thân thể không thoải mái?

Gia hỏa này, đây là lấy cớ ăn vạ chỗ Tô Mặc Tu không đi thôi!

Ừm, hẳn là cũng là muốn cùng Tô Mặc Tu trải qua thế giới hai người.

Rốt cuộc là thân huynh đệ, hắn hiểu biết thật sự về đệ đệ!

Thái tử nghĩ như vậy, lại sờ soạng đầu tóc nhi tử mình.

Sau đó liền phát hiện…… Con hắn ngủ mất rồi.

Ngủ còn chưa tính, đứa nhỏ này còn gắt gao bắt lấy quần áo hắn không buông.

Đứa nhỏ này…… Thái tử vốn dĩ định đưa cho người khác ôm ngủ, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ này hài tử thích hắn nhất, hiện tại ngủ rồi cũng không chịu buông tay…… Hắn nghĩ nghĩ, bèn tiếp tục ôm.

A Phúc làm bộ hơi hơi giật giật, đem đầu vùi trong lồng ngực thái tử, hơi hơi muốn khóc.

Phụ thân thật sự tốt với y lắm

Đáng tiếc phụ thân như vậy đã sớm qua đời.

Còn chuyện thân thể Ngũ hoàng tử không khoẻ này…… A Phúc biết, đây khẳng định là sự thật.

Tô Mặc Tu thật sự quá lớn mật, thế nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy hạ dược Ngũ hoàng thúc, còn mang người về viện của mình.

Vị Ngũ hoàng thúc kia tính tình nhưng không tốt, chờ thêm hôm nay, Tô Mặc Tu xui xẻo chắc rồi.

Nói nữa…… Tô Mặc Tu chết sớm, sẽ không phải chính là ngũ hoàng thúc xuống tay đấy chứ?

Trong lòng A Phúc nghĩ đủ các loại, cố tình thân thể trẻ em chịu đựng không nổi, thế mà thật sự muốn ngủ….

Thời gian giây lát lướt qua, rất nhanh đã đến chạng vạng.

Hạ nhân Tô gia bắt đầu lên thức ăn cho khách, để mọi người dùng tịch thực.

Thức ăn này là mời những đầu bếp nổi tiếng nhất kinh thành đến Tô gia làm, chủng loại phồn đa, hương vị cũng ngon, tất cả khách nhân đều ăn thật sự vui vẻ.

Đang ăn, Thừa Đức Đế tới.

Chuyện Thừa Đức Đế muốn tới có vài người đã sớm biết, nhưng cũng có vài người trước đó căn bản không biết, không khỏi rối loạn một trận.

Mọi người tụ bên nhau hành lễ với Thừa Đức Đế, Tô Cố liền trực tiếp mang Thừa Đức Đế đi thượng phòng.

Tô Cố ở chỗ này an bài một bàn tiệc rượu, chuyên môn chiêu đãi Thừa Đức Đế cùng với các vị hoàng tử.

Nhưng Thừa Đức Đế hẳn là sẽ không ở lại ăn cơm.

Lấy hiểu biết của Tô Cố với Thừa Đức Đế, Thừa Đức Đế có thể tới một chuyến, lấy kỳ ân sủng đã thật không tồi, nói nói mấy câu xong, Thừa Đức Đế cũng nên đi.

Ông cũng hy vọng Thừa Đức Đế có thể đi.

Con ông làm ra sự kiện kia, nếu bị Thừa Đức Đế phát hiện……

Con ông hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tô Cố bất an trong lòng, cố tình Thừa Đức Đế còn hỏi: “Lão Ngũ đâu?”

Thằng con thứ năm kia quấn ông nửa tháng chỉ vì bắt ông hôm nay tới…. tới cầu hôn, sao chính nó không ở đây vậy?

“Phụ hoàng, Ngũ đệ thân thể không khoẻ, đến viện của Tô Tử Nghiên nghỉ ngơi.” Thái tử một bên nói, một bên cùng Thừa Đức Đế trao đổi một ánh mắt.

Thừa Đức Đế: “……” Nháy mắt là ông hiểu liền!

Nhưng mà không đúng nha! Tiểu nhi tử của mình dù muốn cùng Tô Mặc Tu qua thời gian hai người, nhưng biết ông tới hẳn là cũng ra gặp ông chứ….

Thừa Đức Đế đang nghĩ ngợi tới chuyện này, Hồ Trung Thuận liền tới đây: “Bệ hạ, hộ vệ của Ngũ hoàng tử muốn gặp ngài.”

Thừa Đức Đế nghĩ nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài: “Bảo hắn lại đây.”

Bộ dáng này của Thừa Đức Đế rõ ràng chính là muốn đơn độc gặp hộ vệ Ngũ hoàng tử, những người khác cũng không theo sau, chỉ có Hồ Trung Thuận đưa hộ vệ kia đến trước mặt Thừa Đức Đế.

Hộ vệ này vẫn là người Thừa Đức Đế phái đến chỗ tiểu nhi tử…. Thừa Đức Đế hỏi: “Nó bảo ngươi lại đây, muốn nói gì?”

Hộ vệ kia đáp: “Bệ hạ, điện hạ nói, chuyện hắn đã nói với ngài, tuyệt đối không thành vấn đề.”

Chuyện bọn họ đã nói…. Còn không phải là Tô Mặc Tu đồng ý liền cầu hôn ngay sao!

Con ông bảo hộ vệ đến nói như vậy, bản thân nó lại không đến…. Nó đang làm gì?

Thừa Đức Đế hỏi hộ vệ này vài câu, sau đó thì biết con ông đuổi họ đi, đến viện Tô Mặc Tu, sau đó vẫn luôn không ra tới.

Ừm, trước đó, con ông còn một chút giá của hoàng tử cũng không có, chạy theo sau Tô Mặc Tu, quạt gió cho Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu không muốn nhận cũng không được!

Đứa con trai này của ông thật sự hết cứu nổi!

Đúng rồi, không phải nó sẽ suy nghĩ biện pháp gì quá đáng, định bức Tô Mặc Tu đồng ý đấy chứ?

Thừa Đức Đế có điểm bất an, lúc trở về đối mặt với Tô Cố lại có chút chột dạ, đối xử với Tô Cố thân thiết hơn rất nhiều.

Tô Cố…… Ông càng chột dạ, lúc đối với Thừa Đức Đế cũng càng thêm cung cung kính kính.

Hai người cứ như vậy ăn một bữa cơm, tiệc mừng thọ đã kết thúc, khách nhân bên ngoài đều đi cả rồi mà Ngũ hoàng tử cũng không ra tới.

Thừa Đức Đế nhìn thấy tình huống này, đột nhiên nghĩ đến…… Con ông riêng bảo hộ vệ nói với ồn như vậy, sẽ không phải là…… Chuẩn bị cái gì kinh hách cho ông đấy chứ?

Thừa Đức Đế muốn chạy lắm, nhưng nhi tử ông có lẽ đã dùng thủ đoạn gì đó với Tô Mặc Tu, đang chờ ông đến “chủ trì công đạo”……

Thừa Đức Đế nghĩ nghĩ, nói với các hoàng tử khác trừ thái tử: “Thời gian không còn sớm, các ngươi cũng nên về đi!”

Nói xong, hắn lại nhìn về phía thái tử: “Lão đại, ngươi bồi ta cùng nhau đi xem đệ đệ ngươi…… lâu như vậy nó cũng không ra, sợ là thật không thoải mái…… Nhìn xem có cần thỉnh ngự y cho nó không.”

Mặt mũi Tô Cố trắng bệch.

Nhưng ông không thể ngăn cản.

Ông không ngăn cản, đây chỉ là hành vi của cá nhân con ông, sẽ không liên lụy đến Tô gia, nhưng nếu ông ngăn cản…… Không cẩn thận một cái, Tô gia cũng muốn xảy ra chuyện.

Con ông chính là đã hạ dược hoàng tử!

Tô Cố chỉ cảm thấy trái tim mình bị một đôi tay vô hình bóp nát, đau triệt nội tâm.

Đó vốn là hài tử ông coi trọng nhất, sao lại u mê đầu óc thế kia?

Nhưng mà, dẫu có khó chịu, Tô Cố vẫn phải mang theo Thừa Đức Đế đến viện của nhi tử mình.