Chúng Ta Chia Tay Đi (Cẩu Cáo - ADS)

Chương 8



Ngón tay Yêu Hồ nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Đại Thiên Cẩu, trên mặt mang theo ý cười ranh mãnh.

Đại Thiên Cẩu xưa nay lãnh tình, ấy vậy lúc này cũng phải chịu thua, ngay cả khóe mắt cũng hồng như hoa đào. Tay hắn vẫn chế trụ hai bên eo Yêu Hồ, ghì y vào lòng. Hắn không biết hiện tại mình thế nào, nhiệt độ trong người vẫn không tán đi, chỉ có thể cùng Yêu Hồ da thịt cận kề mới có thể đỡ một chút. Tới lúc không nhịn được nữa, hắn cúi xuống ngậm lấy vành tai Yêu Hồ, hết liếm lại cắn, rồi lại thấy hai đôi môi đang quấn quít lấy nhau. Hắn không dám dùng sức, chỉ cẩn thận mà hôn lên môi y.

Yêu Hồ mặt già cũng phải đỏ lên, lòng nói Đại Thiên Cẩu người này lớn lên đoan chính lại trở nên thế này đây.

Y không khách khí, vỗ vỗ gương mặt của Đại Thiên Cẩu, hơi đẩy hắn ra mà hỏi, "Nhận ra ai đây không?"

Đại Thiên Cẩu cắn cắn môi, trong mắt hiện lên chút ủy khuất nói, "Là Yêu Hồ."

Yêu Hồ bị dáng vẻ uất ức của Đại Thiên Cẩu này làm cho tâm can run lên, lại hơi hơi thỏa mãn, "Thế này thì ta không cho ngươi tắm nước lạnh được rồi. Tùy tiện tìm cho ngươi một cô nương cũng không phải không được... Nhưng sợ cái đồ cổ lỗ sĩ nhà ngươi mai lại sống chết đòi chịu trách nhiệm với người ta." Yêu Hồ sờ cằm, tưởng tượng tình cảnh kia một chút, không khỏi run rẩy.

"Nhưng bây giờ hai ta thành thân rồi, cũng không thể cho ngươi tái giá được. Cho nên chúng ta chỉ còn một cách thôi." Đuôi Yêu Hồ vẫy chó gặp chủ, một tay đè lên đôi môi của Đại Thiên Cẩu, nói năng suồng sã tùy tiện, "Tiểu sinh vốn lấy việc giúp người làm vui, đương nhiên không thể nhìn quốc sư đại nhân khổ ải thế này được. Hai ta tối nay làm chuyện gì, sang ngày mai coi như không có, ngươi thấy được không?"

Dù bây giờ trong đầu Đại Thiên Cẩu loạn tùng bậy lên rồi, nhưng không phải là không nghĩ gì được. Nghe Yêu Hồ nói muốn phong lưu một đêm với hắn, sang ngày mai coi như chưa phát sinh, tính toán đến vang cả bàn tính thế này khiến hắn tức giận cắn một cái lên cổ Yêu Hồ.

Yêu Hồ hít một hơi vì đau, không cam lòng mà cắn trả một cái.

Đại Thiên Cẩu bị y đùa sắp điên rồi. Hương vị của Yêu Hồ vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi khiến hắn trầm luân. Rõ ràng là mùi hương gió mát trăng thanh nhã nhặn như vậy, lại có vẻ yêu diễm không nói lên lời, giống như chính bản thân Yêu Hồ, có mặt ngây thơ cũng có mặt câu tâm đoạt phách.

Nhưng hắn vẫn nhớ Yêu Hồ nói sẽ coi như không có gì xảy ra, trong lòng hận vô cùng, cũng không biết phải làm gì với con hồ ly này, chỉ có thể trốn tránh mà hôn môi y, cả người như dã thú trong gông xiềng.

Yêu Hồ cũng đang cầu mà không được, mỹ nhân y nhìn trúng bị Đại Thiên Cẩu dọa chạy rồi, lại dây dưa với Đại Thiên Cẩu lâu như vậy, đầy đầu y chỉ còn muốn hưởng lạc.

Y chủ động cởi tầng áo lụa mỏng manh kia, thoáng ngồi dậy trong lòng Đại Thiên Cẩu, thân thể như ngọc tạc bại lộ dưới mắt hắn. Y sợ chuyện chưa đủ loạn mà gảy vật đang cứng rắn của người kia, liếm liếm đôi môi đỏ tươi, mị nhãn như tơ.

Yêu Hồ hài lòng nhìn tình dục tràn đầy trong mắt Đại Thiên Cẩu, nhẹ cười, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, ta thấy ngươi cũng không nhịn được đâu, chúng ta hồ đồ một đêm này đi. Tiểu sinh sẽ không khóc lóc bắt ngươi phụ trách đâu."

Đại Thiên Cẩu cắn chặt khớp hàm, không nói lời nào.

Yêu Hồ trong lòng kính nể, định lực vị này thực sự có thể so với cao tăng đắc đạo, nhưng chính y lại không nhịn được.

Y tựa trên người Đại Thiên Cẩu, đầu lưỡi liếm lên hầu kết của hắn, mập mờ nói, "Ngươi không nói gì, thì ta sẽ cho là ngươi đồng ý rồi nhé."

Đại Thiên Cẩu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, một tay chế trụ Yêu Hồ ghì y lên mặt đất. Cái áo lụa chơi vơi trên người y cũng rơi luôn.

Yêu Hồ biếng nhác nhìn hắn, yêu văn trên trán càng đỏ tươi dị thường, quyến rũ không gì sánh được. Y nhẹ nhàng nâng chân, không nhẹ không nặng đụng vào vật dưới bụng Đại Thiên Cẩu, bàn chân như ngọc xấu xa mà cọ hai cái. Y cười khanh khách rồi nói, "Cầu xin Đại Thiên Cẩu đại nhân thương tiếc tiểu sinh với."

Đại Thiên Cẩu nhìn y, một tay bắt lấy cái chân đang quấy rối gác lên vai mình. Hông của Yêu Hồ vì thế mà nhếch lên, nửa dưới đã bị lột sạch sẽ liền lộ ra mông nõn nà cùng điểm nhỏ hồng hào.

"Tất nhiên không thể làm các chủ đại nhân thất vọng rồi." Đại Thiên Cẩu nhìn Yêu Hồ, u ám cười một cái.

Yêu Hồ nuốt một ngụm nước bọt, tư thế của y rõ ràng mặc người ức hiếp, lại nhìn thần sắc đáng sợ của Đại Thiên Cẩu, đột nhiên cảm thấy có khi mai mình không rời được giường rồi.

Đoán đúng lắm.

Phía sau màn lụa màu đỏ, trên áo ngủ bằng gấm đỏ uyên ương, Yêu Hồ nằm ở trên giường, vòng hông trắng nõn vẽ ra một đường cong mê người, theo người phía sau mà không ngừng lay động.

Y há miệng, lại không phát ra được thanh âm nào, mái tóc bạc tán loạn ướt đẫm dính trên mặt. Hai tay y siết chặt lấy tấm chăn, thi thoảng lại nức nở hai tiếng tựa như khóc, cũng tựa như rên rỉ nũng nịu.

Đại Thiên Cẩu phía sau y không ngừng ra ra vào vào, mồ hôi nhỏ giọt xuống rơi vào cánh mông bị nhào nặn tới đỏ lên.

Yêu Hồ ủy khuất hừ vài tiếng, muốn trấn an vật dưới thân một chút, lại bị Đại Thiên Cẩu bắt được tay.

Đại Thiên Cẩu dùng sức lôi kéo, cầm tay Yêu Hồ đưa tới hai điểm đỏ trên ngực y, để y tự mình nghiền ép hai điểm kia cho tới khi chúng sưng lên.

Yêu Hồ chịu không nổi kích thích này, trong mắt rỉ ra nước mắt, cầu xin tha thứ, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, tha cho tiểu sinh đi! Tiểu sinh không chịu nổi nữa rồi!"

Đại Thiên Cẩu như không nghe thấy y nói gì, nặng nề đâm rút vài cái, đem tinh dịch phun vào giữa hai chân y.

Hai chân Yêu Hồ thẳng tắp thon dài, làn da non mịn nay đầy dấu tay đỏ ửng, lại có mấy vệt trắng lầy lội bất kham.

Yêu Hồ tưởng là đã được thả ra liền muốn chạy, nhưng thắt lưng vừa động đã bị Đại Thiên Cẩu nắm eo lôi về.

Đại Thiên Cẩu lật người y, nhìn vào đôi mắt ngập trong nước, đành thuận theo hôn đầu ngón tay y, vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Hắn cúi người, hôn một cái lên trán Yêu Hồ, nói rằng, "Đêm nay còn rất dài. Các chủ đại nhân không phải muốn một đêm phong lưu hay sao, chẳng lẽ ta không được à?"

Yêu Hồ còn chưa kịp kháng nghị đã bị Đại Thiên Cẩu chặn miệng, vùng đất bị khai phá dưới thân lại bị ngồi đầy.

Y tức giận cào lên lưng Đại Thiên Cẩu, rồi lại chìm đắm trong nụ hôn của hắn.

Y mơ mơ màng màng nhớ lại Hắc Dạ Sơn nhiều năm về trước, trong rừng phong rực lửa, lần đầu tiên y gặp Đại Thiên Cẩu. Đại Thiên Cẩu còn mặc một áo bào màu trắng, mái tóc vàng như ánh mặt trời xán lạn, đôi mắt lại trong suốt như biển, so với những người y từng gặp, hắn là đẹp nhất.

"Khốn nạn..." Yêu Hồ làu bàu một câu rồi vòng tay ôm cổ Đại Thiên Cẩu.

Cả đêm dài đằng đẵng này, mới trôi qua phân nửa mà thôi.