Chúc U Đài

Chương 4-2: Nô lệ (hạ)



Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnTrans + Beta: Sunni

Lời nói của Kỳ Hoàn như tảng đá lớn rơi vào trái tim Khương Hồi, nổi lên sóng lớn khiến trong tai nàng ù đi.

Kinh ngạc và nghi hoặc quá nhiều khiến suy nghĩ của nàng hỗn loạn, lời của Kỳ Hoàn mãnh liệt đánh vào nhận thức của nàng, ở nàng xem ra, Nhân tộc nên là đoàn kết một lòng, cùng nhau kháng lại Yêu tộc. Nhưng hiện thực lại không như nàng nghĩ.

"Vậy ..." Khương Hồi do dự bất an mà mở miệng hỏi: "Vậy những nô lệ khai khiếu đó, sẽ ra làm sao?"

"Nô lệ khai khiếu, có khí lực cường tráng hơn." Kỳ Hoàn dừng lại, cười tự giễu một tiếng, "Có thể đương trâu làm ngựa càng tốt hơn, bọn họ sẽ nhận được nô dịch gấp bội, bởi vậybọn họ muốn chết, cũng không có dễ dàng như vậy."

Trong lòng Khương Hồi trĩu nặng, giống như có một tảng đá lớn đè lên. Ánh mắt nàng ở thân trên khỏa thân của Kỳ Hoàn băn khoăn, nhìn thấy rất nhiều vết sẹo nhàn nhạt.

Sau khi hắn tám tuổi khai khiếu, có thể hít vào thở ra linh khí, vết thương dễ dàng lành lại cũng không dễ để lại sẹo, bởi vậy vết sẹo trên người này, tám chín phần đều là trước tám tuổi lưu lại.

Tám chín tuổi, liền nhận được đánh đập nhiều như vậy sao?

Ánh mắt của nàng rơi xuống bên cổ Kỳ Hoàn, ở đó có một đạo vết roi màu đỏ, cùng vết thương khác không giống nhau, vết roi ở đây khôi phục chậm hơn một chút, bởi vì đó là do roi Lang ngọc để lại, mà roi Lang ngọc là pháp khí, mang đến đau đớn càng sâu.

Lúc đó Khương Hồi là tâm tồn giết hắn, khi ra tay dùng hết toàn lực, nếu không phải hắn thể chất đặc thù, người bình thường sợ đã bị trọng thương.

Khương Hồi vốn nên là thống hận Kỳ Hoàn, nhưng nghe hắn nói những lời đó, trong nhất thời thế nhưng không sinh ra hận ý, trong lòng trống rỗng, có chút hoang mang, cũng có chút thất thố.

Đợi nàng hồi phục tinh thần, mới phát hiện mình đã thấm lấy dược cao, nhẹ nhàng bôi vết roi bên cổ hắn.

Trái tim Khương Hồi đập mạnh một nhịp, ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Kỳ Hoàn.

Ngay sau đó cả hai ngoảnh mặt đi.

Khương Hồi giống như bỏng tay mà thu hồi về, ho nhẹ một tiếng nói: "Ngươi cầm dược cũng thoa chút lên vết thương bên cổ."

Kỳ Hoàn lần nữa nhận lấy dược cao.

Kỳ thật nàng lúc nãy bất tri bất giác đã mang dược cao thoa qua vết roi một lượt rồi, mà hắn cũng sớm đã không còn cảm thấy đau nhức, chỉ là có chút cảm giác tê dại ngứa ngáy từ bên cổ lan dài đến trái tim, Khương Hồi ngơ ngẩn nhìn mặt trăng phản chiếu trên sông, cảm thấy mình nghĩ minh bạch một chút chuyện.

Hóa ra Kỳ Hoàn là bởi vì cái nguyên nhân này, mới cứ luôn che giấu thân phận dị sĩ của mình. Từ bắt đầu, là vì có hại vô ích, mà sau này, thân cư địa vị cao, hắn đã không cần tự mình động thủ cũng có rất nhiều người vì hắn bán mạng, dị sĩ nhất phẩm đó, chính là át chủ bài của hắn.

Nhưng mà hôm nay hắn lại bày ra thực lực bản thân ....

Là bởi vì hắn biết, Cao Tương Vương cùng các quý tộc khác không giống nhau, Liệt Phong Doanh là nơi duy nhất trên đời không phân quý tiện - Hắn muốn gia nhập Liệt Phong Doanh!

Kiếp trước, nàng không có từ trong tay Tô Diệu Nghi mang hắn về, Tô Diệu Nghi mang hắn bán cho Diêu gia. Lần này, hắn có lựa chọn càng tốt hơn, có thể sự tình thật sự sẽ không giống nhau. Nếu như có thể gia nhập Liệt Phong Doanh, Kỳ Hoàn có thể có được tiền đồ sáng lạn, phụ thân có thể có được một trợ lực, vậy đối Kỳ Hoàn, đối phụ thân mà nói đều là chuyện tốt.

Khương Hồi trong lòng có quyết định, quay đầu lại hướng Kỳ Hoàn, nhìn chăm chú vào mắt hắn nghiêm túc nói: "Những ngày này, ngươi ở bên người ta trước, tuy rằng là thân phận nô lệ, nhưng ta sẽ không bạc đãi ngươi. Ta cần làm một số chuyện, cần ngươi giúp đỡ."

Kỳ Hoàn giật mình, nhưng vẫn là gật đầu.

Khương Hồi lại nói: "Nếu như biểu hiện của ngươi có thể khiến ta hài lòng, ta cam đoan, sẽ cho ngươi một cái thân phận tốt hơn, một phần tiền đồ tốt hơn."

Kỳ Hoàn ngạc nhiên, tuấn nhan nhiễm một chút hồng nhạt, hơi mở miệng, lại không có can đảm để hỏi.

-Thân phận tốt hơn trong miệng quận chúa là ...

Trong đầu Kỳ Hoàn lướt qua vẻ mặt chắc chắn của Túc Du, còn có ăn nói mạnh mẽ.

- Quận chúa sợ là muốn để ngươi đương nam sủng.

Thực sự như trong lời Túc Du ...

Kỳ Hoàn rũ mắt xuống, nhịp tim có chút phức tạp, không biết nên nặng, hay vẫn nên nhẹ.

Còn có cái câu hỏi - Quận chúa nói khiến nàng hài lòng, rốt cuộc là chỉ cái gì?

Cao Tương Vương phủ ba năm sau.

Kỳ Hoàn mới từ phủ Thái Tể trở về, quan bào chưa cởi, liền trực tiếp đến gặp Khương Hồi.

Túc Du nhìn thấy Kỳ Hoàn, vội vàng hành lễ: "Bái kiến Ti Khanh."

"Vương Cơ hôm nay thế nào?" Kỳ Hoàn hỏi.

"Vương Cơ hôm nay dùng bữa đều bình thường, bất quá phần lớn thời gian đều ngủ, chỉ là ...." Túc Du vô cùng lo lắng nói, "Lúc gần tối, nàng đột nhiên nói nhảm, nói có rất nhiều yêu quái, còn có ác quỷ đuổi giết nàng. Sợ không phải yểm ..."

Kỳ Hoàn nghe vậy, vội nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Chăn trên giường phồng lên cao cao một đoàn, Khương Hồi cuộn tròn cơ thể ngủ say. Hắn nhẹ nhàng bước tới, đi đến đầu giường kiểm tra.

Cả người Khương Hồi đều quấn trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, trong giấc ngủ đều cau mày, thái dương ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng phiếm đỏ bừng không bình thường.

Kỳ Hoàn duỗi tay kiểm tra, liền biết nàng phát sốt. Hắn đứng dậy đi lấy một viên thuốc ở trong tủ bên cạnh, lại trở về bên giường, tay trái vuốt nhẹ khuôn mặt nóng bừng của nàng, thấp giọng gọi: "Khương Hồi, Khương Hồi?"

Khương Hồi hô hấp dồn dập, mơ màng mở mắt ra, dùng mũi nhẹ hừm hai tiếng.

"Nàng bệnh rồi, nào, mở miệng, uống viên thuốc này." giọng Kỳ Hoàn nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành tiểu cô nương, tay phải cầm Thanh linh đan đặt ở trên môi nàng.

Môi nàng so cánh hoa còn đỏ hơn ba phần, lại mím chặt, Kỳ Hoàn bất đắc dĩ chỉ có thể bóp hai má nàng, cưỡng bách nàng mở miệng. Hơi thở nóng hổi phả vào đầu ngón tay hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng một chút, thầm thở dài.

Thương tổn Nhiếp hồn cổ so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn một chút.

Hắn kéo mở chăn, cởi cổ áo nàng ra, như cũ vì nàng vận khí liệu thương.

Thanh linh đan ở trong miệng Khương Hồi tan ra, một cổ mát lạnh xua đi khô nóng, khiến tinh thần nàng khôi phục vài phần rõ ràng. Khẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt Kỳ Hoàn.

"Ngươi trở về rồi ...." giọng nói bệnh nhân như thì thầm, vừa khàn vừa mềm mại, lại giống tiểu nương tử đang đợi phu quân trở về.

Kỳ Hoàn lòng mềm một chút, ôn thanh nói: "Bận việc nán lại, về hơi muộn, hiện tại giúp nàng liệu thương."

Khương Hồi ừm một tiếng, lại nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ - Cái phu quân này khá hiền huệ ôn nhu.

Thân thể Khương Hồi chung quy là người bình thường, đao thương cộng thêm Nhiếp hồn cổ hấp thu một phần tinh huyết, nàng suy yếu đến khó mà vực dậy tinh thần, nếu không phải Kỳ Hoàn một ngày mấy lần vì nàng vận khí, đoán chừng sớm đã đoạn sinh cơ rồi.

Linh khí nhập thể, thể xác và tinh thần nàng cũng thả lỏng xuống, không lâu sau lại chìm vào mê man.

Không biết qua bao lâu, nàng lại bắt đầu nằm mơ, vẫn là giấc mơ đó, cái giấc mơ này dày đặc sương trắng, nàng ở trong sương trắng không có ý thức mà đi, mãi đến lại lần nữa nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc mà xa lạ.

"Quả nhiên, này không phải mơ ...." người đó hướng nàng đi đến, thần sắc thập phần nghiêm túc.

Khương Hồi dù cho soi gương, cũng chưa từng từ trên mặt mình nhìn thấy thần sắc như vậy.

"Cô là ... ta?" Khương Hồi nghi hoặc mà cau mày, nhìn thấy đối phương đến gần, nàng vô thức giơ tay lên che mặt, sợ nàng ta ra tay véo nàng.

Hành động này khiến người đối diện sửng sốt một tý, ngay sau đó liền lộ ra thần sắc khinh thường.

"Ta ba năm trước ... lại ngốc như vậy sao?"

"Cô đang nói gì vậy?" Khương Hồi hoang mang hỏi.

"Ha." người đó cười nhẹ một tiếng, "Ta là 'Khương Hồi', 'Khương Hồi' mười chín tuổi."

Khương Hồi như cũ bối rối không hiểu.

"Khương Hồi" mười chín tuổi chìa tay ra chọc chọc vào ấn đường nàng, "Mà cô, là 'Khương Hồi' mười sáu tuổi."

Khương Hồi như cũ không có đáp lại, thần sắc người đó càng ngày càng nghiêm trọng lên, lẩm bẩm nói: "Lẽ nào Nhiếp hồn cổ mang bản thân ta đánh ngốc rồi ..." nàng ta lại ngẩng đầu, dùng sức nắm chặt bả vai Khương Hồi, "Tối hôm nay, mắt trái cô có phải nhìn thấy yêu quỷ không?"

Câu nói này cuối cùng thức tỉnh Khương Hồi, nàng nhớ lại lúc gần tối trải qua quỷ dị đó. Nàng rõ ràng nằm cẩn thận trên giường, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt biến đổi, nàng nhìn thấy mình dường như đang ở trên một con phố tối tăm, xung quanh có rất nhiều yêu ma quỷ quái, thậm chí còn có hai tên ác quỷ đang đuổi theo nàng.

Sau đó, nàng sợ đến mức nhắm mắt lại, lại cái gì cũng nhìn không thấy.

Nàng vốn đã suy yếu, nhận kinh hãi, liền bắt đầu phát sốt.

"Lúc đó, cô thông qua mắt trái nhìn thấy, là thời không ta đang ở." "Khương Hồi" nghiêm túc giải thích, "Ta không biết cô rốt cuộc xảy ra cái chuyện gì, nhưng cô tựa hồ còn chưa ý thức được, cô đã không còn ở thời không ban đầu rồi."

"Cô đang nói cái gì vậy?" Khương Hồi lắc đầu, "Ta thật sự là nghe không hiểu."

"Khương Hồi" thở dài thật sâu, kiên nhẫn nói: "Tối hôm qua cô đến Tô phủ uống rượu, sau khi tỉnh lại phát hiện mình nằm ở một cái nơi xa lạ, một đao đâm vào ngực, thân nhận trọng thương, cô không cảm thấy kì quái sao?"

Khương Hồi khó hiểu mà gật đầu, lại nói: "Kỳ Hoàn nói, tối hôm qua có thích khách, ta là vì hắn mới bị thương."

"Khương Hồi" lạnh lùng cười một tiếng: "Một kẻ nói dối giỏi, hai câu nói đều không sai, lại đánh lừa cô. Có thích khách không sai, nhưng thích khách là ta an bài, ta là vì hắn mới bị thương không sai, nhưng ta là vì hắn cùng hắn đồng quy vu tận! Ta mang bản thân hiến tế cho Nhiếp hồn cổ, lạu không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề, ta không có chết, nhưng thần hồn ta lại cùng cô hoán đổi. Cô mười sáu tuổi, còn ta mười chín tuổi, chúng ta là một người nhưng thời gian không giống nhau, lại hoán đổi đến thân thể đối phương, cô minh bạch không?"

Khương Hồi bởi vì thân thể trọng thương, mà hôn hôn mê mê cả một ngày, hoàn toàn không có ra khỏi phòng, cũng khó mà vực dậy tinh thần suy nghĩ, nhưng lúc này không có thân thể liên lụy, nàng cũng dần dần khôi phục thần trí.

Một lời khó bề tưởng tượng khiến nàng nghĩ lại lúc mới đầu cùng Kỳ Hoàn nói chuyện, còn có khác thường của Túc Du hôm nay.

Đúng, biến hóa của Túc Du là rõ ràng nhất!

Nàng đột nhiên hồi tưởng lại, vóc dáng Túc Du cao hơn rồi, khuôn mặt cũng thay đổi, vốn dĩ khuôn mặt tròn tròn, làm sao trong một đêm liền biến sắc nhọn?

Với lại nói chuyện cũng trốn trốn tránh tránh, tất cả người đều lộ ra cổ quái.

Kỳ Hoàn cũng xác thực nói qua - Năm nay là Vũ triều năm một ngàn hai trăm ba mươi chín!

Nhìn thần sắc đối phương biến hóa, "Khương Hồi" biết nàng ta triệt để tỉnh ngộ rồi.

"Những lời ta sắp nói, cô phải nghe kỹ càng, chúng ta thời gian không nhiều, ta chỉ có thể nói lần. Năm mười bảy tuổi, Kỳ Hoàn cùng Thái Tể Tát Ung cấu kết, mưu hại a phụ thông yêu, mang a phụ bắt nhốt ở Giám Yêu Ti, sau đó lại thủ tiêu ông."

"Cái gì!" Khương Hồi sắc mặt thay đổi lớn.

"Hơn một năm qua, ta vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách báo thù, nhưng Kỳ Hoàn cường đại xa hơn dự liệu của ta. Hiện tại xảy ra biến cố như vậy, đối chúng ta mà nói là chuyện tốt. Ta trở về ba năm trước, có thể nghĩ biện pháp ngăn cản bi kịch xảy ra, lần này, ta tuyệt đối sẽ không để a phụ xảy ra chuyện!"

Khương Hồi nghe thấy tin tức Cao Tương Vương chết, hốc mắt tức khắc đỏ hoe: "Cô là nói, Kỳ Hoàn là hung thủ hại chết a phụ?"

"Không sai."

Khương Hồi nghĩ tới dáng vẻ ôn nhu săn sóc của nam tử đó, không dám tin lắc đầu hỏi: "Vậy hắn vì sao cứu ta?"

"Ta không biết, hắn có thể có mưu đồ lớn hơn." "Khương Hồi" nghiêm túc nói, "Cô nhớ kỹ, tuyệt đối không được để người khác phát hiện chuyện chúng ta đổi hồn, dáng vẻ của cô ... khó mà ngụy trang thành ta, ở trước mặt Kỳ Hoàn, cô giả vờ bị mất trí nhớ, hắn đối cô hư tình giả ý, cô tương kế tựu kế, nghĩ biện pháp tìm ra bí mật của hắn và Tát Ung, này có lẽ có thể giúp ta tìm được cách lật đổ Tát Ung."

Khương Hồi không ngờ đến, mình cư nhiên bị kẻ giết cha che giấu, nàng vậy mà thật sự cho rằng hắn là lang quân ôn nhu!

Nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt đại biến, run giọng nói: "Ta đã cùng hắn viên phòng rồi!"