Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 108



Chương 108

Nam Lãnh để laptop trên bàn, nghiêng người ôm lấy mặt cô yêu thương hôn một cái lên má. Thổi nhè nhẹ vết thương trên trán một hồi thấy lông mày cô nhóc đã giãn ra, anh mỉm cười nâng cằm cô lên mút nhẹ môi mềm mới thả ra.

Đàm Tu Hiên gì đó, đúng như cô nói hắn chẳng xứng đáng để anh ghen. Thật ra anh để ý cũng đúng thôi, người phụ nữ anh yêu đến tim gan gì cũng muốn đưa cô tất lại bị người đàn ông khác dòm ngó hoài, đương nhiên anh khó chịu.

Quả nhiên anh đã bị cô nhóc này nuốt trọn rồi. Không có cô không được. Sự chiếm hữu với cô càng mãnh liệt.

“Em ổn chưa? Hôm qua làm chị tí nữa rớt tim.” Lý Kỳ quan sát cô vài lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải thấy hình như ngoại trừ cái trán được băng gạc kia thì không có vết thương nào khác. Nhưng chị vẫn khá lo lắng.

Sáng nay Nam Lãnh trước khi bay sang nước N đã căn dặn cô không được chạy lung tung, phải ở nhà dưỡng bệnh. Cô ngoài miệng thì vâng vâng cho anh yên tâm, sau đó đợi anh đi rồi thì lén lút đến công ty, thương tích của cô không có vấn đề gì rồi, cô mà cứ ở nhà nằm với ngủ sẽ rất khó chịu, ngột ngạt chi bằng tới gặp Lý Kỳ thảo luận về kịch bản. Đương nhiên cô đã mua chuộc dì Mân rồi, dì ấy lần này mà dám phản bội cô sẽ không thèm nói chuyện với dì ấy nữa.

Dì Mân bất lực rồi xua tay bảo cô đi đi, dì hứa không báo cho Nam Lãnh. Hàm Hi Họa dùng ánh mắt cảnh cáo dì Mân vài lần mới thảnh thơi rời biệt thự.

Hôm qua Lý Kỳ còn muốn tới bệnh viện thăm nhưng cô đã bày ra đủ lý do chặn chị ấy tới. Đùa chắc. Nam Lãnh quấn cô cả ngày, nếu chị ấy tới mà thấy Nam Lãnh chắc chắn bị dọa sợ một trận.

May mắn cũng lừa chị ấy được.

Biết chị ấy lo lắng nên Hàm Hi Họa trấn an. “Em chẳng sao cả, bị thương nhẹ thôi. Nếu không chị nghĩ em có thể được xuất viện sớm vậy à.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ừ ừ.” Lý Kỳ được cô dỗ nên đã an tâm. Nhớ tới chuyện sắp vào đoàn phim mới, chị dặn dò. “Nam chính bộ này là ảnh đế rất có địa vị trong giới, em và anh ta không có nhiều cảnh đụng độ. Nhưng có thể đóng phim cùng anh ta xem như cũng ké được không ít hào quang rồi.” Chị cứ nói chung chung làm cô chẳng đoán được đó là ai.

Cô nhức nào. “Chị nói ra luôn đi. Em có đoán nổi đâu.”

“Em đúng là.” Lý Kỳ muốn gõ trán cô một cái, tay vừa nâng lên liền bị cái băng gạc chói mắt kia chặn lại. Chị thu tay lườm cô. “Cái vòng giải trí này có mấy người là diễn viên có địa vị hả? Lại nói ảnh đế thì có mấy người.”

Nói rồi chị lười phải xoay cô vòng vòng. “Là Dụ Thần.”

“Wow.” Hàm Hi Họa không kiềm được mà kêu lên một tiếng bất ngờ. “Thật ạ?”

Vì đoàn làm phim còn chưa công bố chính thức dàn diễn viên chính. Ngoài việc Lý Kỳ lén moi được tin tức nội bộ từ ai đó thì cô còn cách nào có thể biết được mấy chuyện này.

Lý Kỳ hưởng thụ cái phản ứng hơi thất thố của Hàm Hi Họa, còn phải nói. Chính chị cũng là một fan của Dụ Thần đấy.

Ôm niềm phấn khởi trở về biệt thự thì điện thoại reo, Hàm Hi Họa lấy ra xem. Là Nguyễn Trân Châu.

“Sao vậy?”

“Đi chơi thôi. Đỗ Thắm với Đậu Nhạc Yến lên thành phố lại rồi.” Không biết làm gì mà cô nàng này cao giọng như vậy, Hàm Hi Họa né điện thoại ra xa một chút.

Cô lơ đãng chạm phải ánh mắt của tài xế trong gương chiếu hậu, anh ta vội dời đi ngay lập tức. Cô không suy nghĩ gì nhiều, bình thường khi ra ngoài cũng có nhiều đàn ông nhìn cô như vậy, chuyện này không tránh được.