Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 42: Uyên Ương



"......"

Sở Ấu Cơ méo miệng, lông mi vụt sáng, rất kinh ngạc, nhưng lại không hiểu rốt cục là xảy ra chuyện gì ------ đây là bị tỷ tỷ ném ra ngoài sao? Sao tỷ tỷ đột nhiên tức giận đến như vậy? Muốn nói là vì chuyện ngày hôm qua........ Nhưng nếu là như thế, ngay từ lúc xuống lầu đã ném mình ra rồi chứ? Ai tới nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra được không? -------- rốt cục là động phải vảy ngược nào của tỷ tỷ?

Cung Thanh Hạ đóng cửa lại xong liền hối hận --------- bên ngoài gió rất lớn, tiểu nữ sinh còn chưa ăn điểm tâm..........

Nhưng vẫn khóa trái cửa lại.

Trở lại bàn ăn cầm dao nĩa lên, cắt một lát bánh mỳ cho vào miệng, dùng sức nhai ngấu nghiến như đang biểu lộ bực tức trong lòng.

Tiểu nữ sinh gõ cửa bên ngoài, "Tỷ tỷ, em rất đói......"

Cung Thanh Hạ không để ý tới.

Tiểu nữ sinh trầm mặc một hồi, lần thứ hai giơ tay lên gõ cửa, "Tỷ tỷ, em lạnh quá........."

Cung Thanh Hạ không để ý tới.

Tiểu nữ sinh không gõ cửa nữa, bắt đầu khóc nức nở.

Cung Thanh Hạ liếc mắt nhìn về phía cửa, dao nĩa đều buông xuống, nghĩ rồi lại nghĩ, cầm dao nĩa lên, tiếp tục hưởng thụ bữa sáng, chỉ là mỹ thực vào miệng cũng nhai như sáp, bưng chén cháo lên uống một hớp, cũng không cảm nhận được mùi vị thơm ngon như thường ngày.

Thiệt là, khẩu vị đều vì tiếng khóc của đứa bé kia mà mất rồi ---------- nàng tuyệt đối không thừa nhận nguyên nhân là vì đau lòng tiểu nữ sinh.

Vốn là định ăn xong bữa sáng sẽ ra mở cửa cho tiểu nữ sinh, ai biết được lúc này tiểu nữ sinh không năn nỉ nữa, cũng không khóc, cũng không có chút động tĩnh gì, Cung Thanh Hạ nhất thời cảm thấy không có bậc thang đi xuống, liền đi lên lầu ---------- nếu tiến thoái lưỡng nan, nàng đơn giản là treo lên cao hơn chút.

Nhưng tâm tình lúc này không giống như lúc trước, nằm xuống thảm lông cừu trước lò sưởi, cầm sách lên, lật trang nào cũng hiện lên khuôn mặt vô cùng đáng thương của tiểu nữ sinh, một tờ lại một tờ, tiếp theo đó là hình ảnh tiểu nữ sinh ngồi chồm hỗn trên đất, hai tay ôm đầu gào thét run rẩy trong gió rét.....

Ngửa đầu nhìn trần nhà thở dài, Cung Thanh Hạ rốt cục vẫn thua trái tim mình, bỏ sách xuống, bước nhanh xuống lầu, đi tới cửa thì bước chân dừng lại ---------- ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, thật sự muốn nàng làm việc mất mặt như thế sao?

Một tay ôm cánh tay, một tay đỡ trán, đi đi lại lại mấy lượt, Cung Thanh Hạ rốt cục không xuống tay mở cửa được.

............. Chờ một chút, ngày lạnh như thế, đứa nhỏ này không khóc cũng phải hoạt động một chút mới đúng, làm sao một chút động tĩnh cũng không có?

Cung Thanh Hạ kề sát lỗ tai vào cửa nghe ngóng chốc lát, cảm giác có điều gì đó không đúng, trong lòng vô cùng nặng nề, vội vã mở cửa --------- bên ngoài rỗng tuếch, không thấy bóng người của tiểu nữ sinh đâu.

Không khí như bị cướp đi trong nháy mắt, Cung Thanh Hạ cảm thấy không thể thở nổi, tim cũng như bị người khác bóp nghẹt.

"Ấu Ấu!"

Thật hy vọng đứa nhỏ này chơi trò trốn tìm, trốn ở một góc nào đó trong vườn, nghe được tiếng nàng hô hoán lập tức nhô đầu ra, coi như dáng vẻ lo lắng sốt sắng của nàng bị nhìn thấy cũng không sao, nhưng hoàn toàn không có, mặc cho nàng kêu gọi thế nào, vẫn không nhìn thấy bóng hình đứa bé kia.

Ấu Ấu..........

Cửa nhà cũng không kịp đóng lại, Cung Thanh Hạ liền chạy ra vườn, vườn dẫn ra đường nhỏ, Cung Thanh Hạ không chút nghĩ ngợi liền chạy về hướng Đông, lúc đón tiểu nữ sinh đến đây là đi từ hướng này, nàng tin rằng nếu tiểu nữ sinh tự nguyện đi, nhất định là đi về hướng Đông -------- nếu như không phải tự nguyện....... nàng không nghĩ, cũng không dám nghĩ.

Coi như ở trên đường cao tốc bị 12 xạ thủ tập kích nàng cũng không hoảng loạn, mà nàng lúc này không phải chỉ là sợ, căn bản là rối tung lên rồi.

Tiểu nữ sinh ở Hà Lan không quen biết người nào ngoại trừ nàng, hơn nữa vừa xuống máy bay đã đến thôn nhỏ, hoàn toàn không hiểu gì về thế giới bên ngoài, một mình nàng ấy sẽ đi nơi nào? Vạn nhất xảy ra bất trắc...............

Tay trái ôm lấy cánh tay, tay phải đặt ở trước môi, sốt ruột, lo lắng đồng thời hết đường xoay sở, Cung Thanh Hạ bất tri bất giác cắn vào ngón tay, lông mày xoắn xuýt thành một đường thẳng, đáy mắt lạnh lùng giờ khắc này bay lên một tầng hơi nước, lông mày cau lại mới ngăn cản được giọt lệ rơi xuống.

Vừa chạy vừa nhìn về phía trước, thời khắc này thật hi vọng bóng hình tiểu nữ sinh xuất hiện trước tầm mắt mình, nhưng vẫn là thất vọng, mãi đến khi đi đến cây cầu mà tiểu nữ sinh từng nói là rất thích mới thấy bóng hình của nàng, tiểu nữ sinh nằm nhoài trên lan can, đang nhìn ngắm hồ nước, khuôn mặt nàng xinh đẹp như bước ra từ trong thần thoại, tràn ngập ý cười.

Mình thì lo lắng xảy ra án mạng, nàng lại ở đây nhàn nhã ngắm cảnh......

Cung Thanh Hạ dừng bước, ánh mắt trong nháy mắt biến thành Hàn Băng, hàn khí bức người ------- hận không thể lập tức đi tới tụt quần tét mông tiểu nữ sinh kia, song đến khi nàng đi đến bên cạnh tiểu nữ sinh ---------

Tiểu nữ sinh quay đầu, chớp chớp đôi mắt đẹp, "Tỷ tỷ?" Dừng một chút, "Tỷ làm sao lại mặc quần áo ngủ chạy ra ngoài? Sẽ lạnh."

"......................" Khóe miệng Cung Thanh Hạ giật giật một hồi, rốt cục đem lời vừa định nói nuốt xuống, lạnh lùng thốt, "Em ở đây làm gì?"

Sở Ấu Cơ cúi đầu mân mê ngón tay, "Em đứng ở bên ngoài lạnh quá, liền chạy bộ để làm ấm cơ thể."

Cung Thanh Hạ, "..........."'

"Chạy bộ quả thực rất hữu dụng," Sở Ấu Cơ nói xong, duỗi ra cánh tay trắng như bạch ngọc nắm lấy tay Cung Thanh Hạ, "Tỷ xem, toàn thân em đều rất nóng phải không?" Vừa nói vừa ngẩng đầu cười khúc khích với Cung Thanh Hạ.

Đúng là nóng.

Cung Thanh Hạ quay đầu nhìn về nơi khác, sau đó quay lại, trên mặt vẫn là băng vĩnh cửu ngàn năm, "Ai cho em ra khỏi vườn? Muốn giữ ấm người cũng có thể nhảy nhót trong vườn."

"Tỷ tỷ xem!" Sở Ấu Cơ bỗng chỉ tay về phía bờ sông bên kia, "Đám vịt con kia đang qua sông."

Cung Thanh Hạ, "..........."

Mặc dù sáng sớm hôm nay trời đã tạnh mưa, nhưng gió vẫn thổi rất lớn, mặt sông đã kết băng, một đám vịt con 'Quạc Quạc Quạc' ung dung đạp băng qua sông, hai con ở giữa không biết có phải vì căng thẳng không, bỗng dưng ngã chổng vó.

Sở Ấu Cơ cười không ngừng, "Ha Ha, vịt con cũng bị trượt chân trên băng, thật đáng yêu!"

Cung Thanh Hạ vẫn nghiêm mặt như cũ, không chịu giãn mặt ra, chỉ là đến khi nghe thấy ba chữ 'Thật đáng yêu' mới nhìn tiểu nữ sinh một chút, chợt thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Sở Ấu Cơ dắt tay Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ, chúng ta trở về thôi, cứ đứng đây sẽ đông cứng mất."

Cung Thanh Hạ không nói gì, cũng không dị nghị, chân bước theo từng nhịp của tiểu nữ sinh.

Sở Ấu Cơ chợt nói, "Kỳ thực đến bây giờ em cũng không biết nó là vịt hay là uyên ương."

Cung Thanh Hạ tức giận, "Đề tài này em từng nói qua rồi," ý chính là, em đừng hòng phân tán chú ý của tôi ---------- đến bây giờ em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Sở Ấu Cơ vẫn giả ngây ngô, "Lông màu vàng nhạt, đầu với cổ là màu xanh, hơn nữa trên cổ còn tô điểm màu trắng, lông cánh thì nửa xám nửa trắng, màng chân màu cam........ Chúng nó có phải là uyên ương?"

Cung Thanh Hạ, "..........."

____________________________

Tiến độ lại về 1 ngày 1 chương nhé mọi người

Tớ Tên Kun