Chú Nhỏ, Mạng Ngươi Thiếu Ta

Chương 53: Khai Đạo, Tướng Có Tài Nhưng Thành Công Muộn



Khóe mắt hẹp dài đầy nếp nhăn chồng chất lên nhau khắc một đường chữ thập ở chỗ đuôi mắt, đôi mắt thâm quầng trũng sâu, lông mày thô ngắn đang nhíu chặt, nét mặt tan vỡ, biểu tình đau khổ sa sút…

Cả người tử khí trầm trầm.

Tô Khả Khả do dự một lúc, liền đi về phía người nọ.

“Chú gì ơi, chú có vẻ không được khỏe, chú có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không ạ?"

Người đàn ông đột nhiên nghe thấy âm thanh, sửng sốt một lát mới phản ứng lại người trước mặt đang nói chuyện với mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô gái kia, trong lòng kinh ngạc.

Nơi đây kẻ đến người đi tấp nập, sẽ không có ai dừng lại vì một người xa lạ như hắn, hắn vừa mới rơi vào khốn cảnh, cảm thấy trên thế giới này chỉ còn mình hắn, hoặc là nói, hắn, kẻ đã bị thế giới này vứt bỏ.

Đối với thế giới này, hắn thật nhỏ bé, chỉ giống như con sâu con kiến, sẽ không có bất kì ai quan tâm đến sự sống chết của một con kiến.

Cảm giác này thật khủng khiếp, đột nhiên hắn thật sự rất muốn, muốn rời bỏ thế giới đau khổ này.

“Cô bé này, con mang cặp sách, đang chuẩn bị đi học sao? Mau đi đi, đừng để bị muộn." Người đàn ông không có trả lời vấn đề của cô.

“Chú à, cháu đi học cho vui thôi, chú biết sở trường của cháu là gì không?" Tô Khả Khả nhìn hắn ta cười cười, hỏi.

“Là cái gì?” Thật ra người đàn ông không phải rất muốn nói chuyện, nhưng hắn ta lại cảm nhận được thiện ý đến từ cô gái nhỏ này, trong khoảng thời gian này hắn ta đã chịu đựng quá nhiều ác ý, đột nhiên có người quan tâm mình như thế, hắn ta rất cảm kích.

m thanh cô gái nhỏ nhẹ nhàng thanh thúy, cười nói: "Cháu là thầy phong thủy đó, cháu nhìn tướng mạo của chú, chú là người có tài nhưng thường gặp trắc trở, thành công đến muộn, hiện tại những khó khăn mà chú đang phải đối mặt chỉ là đá kê chân trên con đường thành công của chú sau này, chú nhất định phải cố gắng vượt qua, không được bỏ cuộc!"

Người đàn ông hơi sửng sốt, trong miệng lặp lại câu "có tài nhưng thành công muộn" mà cô vừa nói. Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại cười thê lương, "Thật không? chú hiện tại đã hơn ba mươi vẫn hai bàn tay trắng, bị vợ mình cắm sừng, bỏ nhà chạy theo người đàn ông khác, công ty phá sản, nợ nần chồng chất, mà mẹ chú, bà ấy rõ ràng đang rất khỏe mạnh, thế nhưng lại bị tức chết."

Hắn cười tự giễu, “Cô nói có tài nhưng thành công muộn, còn phải muộn đến bao giờ?"

Người ngồi bên cạnh hắn ta vừa đứng lên, Tô Khả Khả liền ngồi xuống vị trí của người kia.

“Chú cảm thấy sớm hay muộn rất quan trọng sao?" Cô hỏi, "Lưu Bang đã gần 50 tuổi mới tập họp dân chúng dựng cờ khởi nghĩa, 50 tuổi vào thời điểm đó tương đương 70 tuổi ở thời hiện đại của chúng ta, nhưng ông ấy vẫn thành công, từ một người nông dân hèn mọn thoắt cái trở thành vua của một nước.

Còn có Khương Thái Công, lúc Khương Thái Công còn trẻ gia cảnh bần hàn, làm nghề giết heo bán thịt, mãi đến khi đã gần 80 tuổi, mới gặp được Chu Văn Vương, lúc này ông ấy mới có thể thực hiện hoài bão của mình, lập công cho triều đình, được tôn làm quốc sư.



Có rất nhiều rất nhiều những người như vậy.

Lúc còn trẻ tất cả bọn họ đều không biết sau này bản thân sẽ thành công rực rỡ như thế, nhưng bọn họ vẫn kiên trì mà sống, không khuất phục số phận. Cho nên, chú à, chú phải tin tưởng cháu, cháu nhìn ra được, cơ hội của chú đã sắp đến rồi đó nha."

Vẻ mặt người đàn ông thoáng thay đổi, tử khí u ám trong mắt cũng dần dần rút đi, chỉ còn lại một mảnh ánh sáng hiện lên vì sương mù đã bị lời nói của cô gái nhỏ thôi bay.

Hắn bỗng dưng cười ra tiếng, “Cô bé nói đúng, tôi không nên dễ dàng buông xuôi như vậy."

Ít nhất, hắn muốn khiến đôi cẩu nam nữ kia trả một cái giá thật đắc!

Tô Khả Khả nghe được âm thanh thông báo của nhân viên tàu điện ngầm, trạm cô muốn ngồi đã đến, vội vàng đứng dậy xua tay với hắn ta: "Chú ơi hẹn gặp lại chứ nhé, cháu phải đến trường rồi."

“Hẹn gặp lại, cô gái nhỏ."

Tô Khả Khả đứng trước cửa tàu điện ngầm xoay người lại, đưa mắt nhìn thoáng qua vị trí của người đàn ông kia, hắn ta đã rời đi.

Sau đó, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Mặc dù sư phụ đã từng nói với cô, người đã muốn chết thì không cần ngăn cản, nhưng khi chính thức gặp người như vậy, cô vẫn là không nhịn được muốn giúp đỡ một chút.

Nhưng mà, cô cũng không nói bừa, người đàn ông vừa rồi thật sự mang mệnh tài trí nhưng thành công đến chậm, sau khi trải qua giai đoạn khó khăn này, về sau tất sẽ thuận buồm xuôi gió.

Tô Khả Khả nghĩ đến chính mình tùy tiện nói mấy câu đã có thể cứu một mạng người, cô liền cảm thấy tự hào sắp xỉu luôn rồi, ngồi trên ghế tàu điện ngầm khoái chí ngâm nga một giai điệu không tên.

Trì hoãn một hồi như vậy, thời điểm Tô Khả Khả vừa bước vào lớp học thì chuông vào học cũng đồng thời vang lên.

Giờ này đa phần mọi người đều đã vào lớp, ngồi đúng vị trí của mình, cô mới lửng thửng tiến vào, còn không mặc đồng phục, càng trở nên bắt mắt.

Tô Khả Khả vội vàng chạy về chỗ ngồi của bản thân.

Đồng phục của trường cô là được đặt may riêng, nghe nói lúc biểu quyết chọn kiểu dáng đồng phục, nhà trường đã làm một cuộc khảo sát, trưng cầu ý kiến của học sinh.

Đồng phục nữ sinh là một chiếc sơ mi trắng cộc tay, áo khoác ngoài màu xanh da trời, phối với váy ngắn ca rô sọc xanh đậm càng làm cho các cô thêm thchú xuân tươi tắn, tràn trề sức sống. Nam sinh là áo sơ mi trắng dài tay, phối với quần âu xanh đen, trông vừa trẻ trung vừa soái khí.

Mặc dù rất đẹp, nhưng Tô Khả Khả lại không thích lắm, cô cảm thấy váy đồng phục hơi ngắn, còn không qua đầu gối nữa, tuy bên trong còn có đồ lót, nhưng cô vẫn không quen.

Tô Khả Khả cảm thấy thật may mắn vì bản thân không cần mặc đồ thiếu vải như vậy, kết quả cô còn chưa vui mừng được bao lâu, chủ nhiệm lớp liền thông báo đồng phục của cô đã được làm xong, yêu câu cô đến phòng dụng cụ để lãnh về.



Giữa trưa, Tô Khả Khả trở về ký túc xá thay quần áo.

“Nào, Khả Khả, xoay một vòng xem.”

Tô Khả Khả lập tức xoay một vòng.

Tần Tinh nhìn chằm chằm nàng, tấm tắc khen ngợi, “Khả Khả, cậu thật xinh đẹp, gương mặt tròn tròn béo béo, ôm vào người cũng mềm như bông, tại sao mặc quần áo xong cũng không thấy bị béo lên chút nào hết vậy?"

La Mạn buông quyển sách trên tay, cười chêm vào một câu: "Thịt trên người Khả Khả cũng không ít, chỉ là khung xương cậu ấy nhỏ nhắn, dáng người này đúng là khiến người ta hâm mộ mà, điển hình của cái loại ăn cả thế giới cũng không lo béo."

“Ừ, đúng vậy, La Mạn cậu mau nhìn đi, eo của Khả Khả rất nhỏ, còn có đôi chân thon dài thẳng tắp nữa, mặc dù cậu ấy không cao bằng tôi, nhưng dáng người này đúng là quá đỉnh, là dáng người tỉ lệ vàng đó nha."

Tô Khả Khả có chút ngại ngùng lúng túng kéo kéo vạt váy, "Váy này có phải ngắn quá hay không?"

Tần Tinh trợn trắng mắt: "Ngắn? Có phải cậu chưa thấy qua quần sooc hay không? Quần sooc còn ngắn hơn váy của trường rất nhiều á. Mùa hè, có cô gái nào không diện váy ngắn khoe chân dài? Khả Khả, cậu bảo thủ quá đi."

Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Khả đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tôi không quen mặc ngắn như này, lộ cả da thịt trên đùi." Ngày thường váy cô mặc đều dài quá gối.

Tô Khả Khả đỏ mặt thẹn thùng làm hai người bật cười một trận.

Tần Tinh đột nhiên nhớ tới chuyện lời nguyền phù thủy lúc trước, không khỏi hỏi: "Khả Khả, cậu nói xem, người làm hình nộm kia rốt cuộc là ai? Người đó muốn làm gì?"

Tô Khả Khả lắc đầu, “Tôi cũng không biết, theo lý mà nói, lời nguyền phù thủy là pháp thuật truyền thừa của phái Vu Cổ, không nên xuất hiện ở đây mới đúng."

“Các cậu nói xem, người thi pháp này rốt cuộc còn ở trong trường chúng ta hay không? Nếu thật sự là hắn ta vẫn chưa rời đi, tôi cảm thấy rất hoảng sợ."

Vẻ mặt Tô Khả Khả nghiêm túc, "Lúc ta phá giải lời nguyền kia, người hạ nguyền rủa cũng sẽ cảm nhận được, nếu đối phương vẫn còn ở trong trường học, chắc chắn sẽ xuất hiện lần nữa."

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, dù sao lời nguyền kia cũng đã được phá giải, sau này cho dù ai ngồi ở cái bàn đó cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện nữa, chuyện này đều dựa vào Tô tiểu đại sư của chúng ta!"

Tần Tinh vuốt mông ngựa xong, ho nhẹ một tiếng, hỏi l: "Khả Khả, cậu hiểu về phong thủy nhiều như vậy, vậy cậu đã từng gặp qua…..những thứ không sạch sẽ hay chưa?"

Khuôn mặt nhỏ Tô Khả Khả nghiêm túc vạn phần, gật gật đầu.

Sắc mặt của Tần Tinh tức khắc trắng bệch, “Thật, thật sao?"

Khóe môi La Mạn giật giật, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Tô Khả Khả thấy vậy liền phổ cập kiến thức cho hai người: "Những vật không sạch sẽ đó cũng được phân ra làm nhiều loại, nói riêng về quỷ cũng có nhiều loại: dã quỷ, lệ quỷ, sắc quỷ….; những thứ có thể xác như con người thì bao gồm cương thi, xác sống, có thể biến hóa thành các hình dạng khác nhau thì là yêu vật, linh hồn,.... m sát cũng có rất nhiều loại, tôi đi theo sư phụ nhiều năm như vậy, cũng chỉ mới gặp qua một lần mà thôi." Hai người…..