Chú Nai Chạy Loạn

Chương 30



Hình ảnh này hoàn toàn ngoài dự kiến, đừng nói Lục Lạc Cẩm bị khiếp sợ, Hoắc Ngôn Hình trong nhất thời cũng không thể chống đỡ được.

Nhưng thật ra Hoắc Ngôn Hình không có nhìn những chỗ không nên nhìn, giây phút khi hắn vừa mở cửa ra, chỉ là do quá mức kinh hách nên đôi mắt mới dừng lại một chỗ không thể chuyển động được.

Muốn nói điều mà hắn có thể nhìn thấy vào lúc đó, thì chính là làn da Lục Lạc Cẩm thật cmn trắng.

Có thể là do vừa mới tắm xong, hơi nước nóng hầm hập làm cơ thể tiểu mỹ nhân giống như được bao phủ bởi một tầng hồng nhạt.

Hoắc Ngôn Hình chỉ là bị cơ thể kiều diễm của tiểu mỹ nhân mê hoặc.

Bất luận chỗ nào trên người tiểu mỹ nhân cũng đều rất đẹp. Sau khi tắm xong, cơ thể nõn nà lại vẫn như cũ làm người ta nhìn thấy chỉ có thể chảy nước miếng.

Nhưng những suy nghĩ đó chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, giây tiếp theo hắn đã tỉnh táo lại, đối diện với Lục Lạc Cẩm đang thất thố kinh sợ mở to hai mắt, lại nhìn đến lúc này Lục Lạc Cẩm cũng ngồi xổm xuống, Hoắc Ngôn Hình vội vàng đóng cửa lại sau đó đi ra ngoài.

Lục Lạc Cẩm sau khi nghe được tiếng đóng cửa mới dám quay đầu lại trộm nhìn thoáng qua, chờ đến khi cậu xác nhận Hoắc Ngôn Hình thật sự đã đi mới dám đứng lên.

Tay chân đều trở nên mềm nhũn, sức lực cũng giống như vừa bị rút cạn, Lục Lạc Cẩm thật lâu mới có thể khôi phục lại cảm xúc, cậu hy vọng Hoắc Ngôn Hình không nhìn thấy gì cả, cậu không muốn hắn nghĩ mình là một người dị dạng.

Lục Lạc Cẩm vội vàng mặc quần áo, sấy tóc, sau đó từ trong phòng tắm đi ra ngoài.

Nhưng lúc cậu đi ra cũng không nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình.

Lục Lạc Cẩm cố ý đến chỗ huyền quan nhìn một chút, sau khi nhìn thấy giày Hoắc Ngôn Hình vẫn còn ở đó, mới xác định hắn không có rời đi.

Gặp nhau trong loại tình huống như vậy thật sự rất xấu hổ, Lục Lạc Cẩm không thể xem như không có chuyện gì xảy ra, hiện tại cậu rất muốn biết vừa nãy Hoắc Ngôn Hình đã nhìn thấy những gì, chỉ có như vậy cậu mới có thể yên tâm, nhưng cậu lại ngại đến gõ cửa phòng Hoắc Ngôn Hình, bởi vậy trước tiên cậu đến sô pha ngồi xuống.

Phù thủy nhỏ làm nũng ở bên chân Lục Lạc Cẩm, nhưng cậu lúc này thật sự không còn tâm trạng để quan tâm. Lục Lạc Cẩm ngồi ở sô pha, cậu vẫn thường quay đầu nhìn về phòng Hoắc Ngôn Hình để xem hắn có mở cửa hay không.

Còn chưa chờ mong được bao lâu, cơ thể Lục Lạc Cẩm đã bắt đầu mệt rã rời.

Bởi vì tối hôm qua không ngủ đủ giấc.

Nghĩ đến mọi người đều quây quần bên nhau vào ngày lễ đoàn viên làm cậu có chút khó chịu, còn cảm thấy có chút lo âu, vì vậy buổi tối ngày hôm qua cậu thật sự ngủ không được.

Chờ trời sáng, tâm tình Lục Lạc Cẩm mới khôi phục hơn đôi chút, có lẽ sáng nay thời tiết đã trở nên ấm áp, là sự ấm áp khó có được vào những tháng giêng năm trước, điều này làm giảm bớt một ít mất mát trong lòng Lục Lạc Cẩm.

Lục Lạc Cẩm dùng nguyên liệu trong tủ lạnh để nấu cho mình một chén bánh trôi, cậu nghĩ tới Hoắc Ngôn Hình đã từng nói, bất luận vào thời điểm nào cũng không được bạc đãi chính mình, đột nhiên cậu cảm thấy câu nói đó cũng rất có lý.

Không có người cùng cậu đoàn viên, cậu vẫn có thể đoàn viên một mình.

Kỳ thật sau khi ăn xong một chiếc bánh trôi, Lục Lạc Cẩm liền bắt đầu mệt rã rời, chính là cảm thấy thời gian một ngày trôi qua rất dài, một mình cậu ở chỗ này cũng không có chuyện gì làm, vì thế mới nghĩ đến chuyện đi tắm để giết thời gian.

Lục Lạc Cẩm chỉ là ngẫu nhiên phát hiện nơi này có một cái phòng tắm rất lớn, bên trong còn có bồn tắm có chức năng mát xa, trộm dùng một lúc sau, mới phát hiện hóa ra được tắm một nơi thoải mái như vậy cũng có thể làm tâm tình người ta cảm thấy sung sướng.

Kết quả Hoắc Ngôn Hình đột nhiên trở lại.

Lục Lạc Cẩm ngồi ở trên sô pha mang theo sự bất an trong lòng mà chờ đợi, nhưng càng chờ thì mí mặt cậu lại càng trùng xuống, cho đến khi không thể chống đỡ được nữa, cuối cùng cậu cứ như vậy mà ngủ luôn ở trên sô pha.

Hoắc Ngôn Hình sau khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân trong phòng tắm cũng không còn tâm trạng tắm táp gì nữa, hắn chỉ đơn giản chạy vào phòng ngủ xối ào qua một cái. Sau khi tắm rửa xong hắn định đi ra ngoài uống nước, lúc này mới nhìn thấy Lục Lạc Cẩm đang nằm ngủ trên sô pha.

Giây phút này làm hắn có hơi rối rắm, để cho cậu tiếp tục ngủ ở đây, hay vẫn là nên ôm về phòng nhỉ?

Lục Lạc Cẩm hiện tại đang ở phòng khách. Lần trước trong lúc ăn cơm chiều, Lục Lạc Cẩm liền đem chuyện bảo mẫu đã nói cho cậu biết phòng cậu đang ở hiện tại là phòng ngủ chính, sau khi biết chuyện cậu liền nhờ bà ấy sửa sang lại phòng khách một chút, sau đó cậu đã chủ động dọn qua.

Hoắc Ngôn Hình sợ rằng lúc này ôm cậu về phòng có vẻ là điều thừa thải, thời điểm đi xuống hắn liền lấy cái chăn bông đắp cho cậu, hắn nghĩ thầm dù sao phòng khách cũng có máy sưởi, tiểu mỹ nhân nếu có ngủ trên sô pha cũng không bị cảm lạnh.

Nhưng sau khi trở lại phòng được một lúc sau, hắn lại cảm thấy như vậy có vẻ không ổn.

Lỡ như tiểu mỹ nhân bị cảm lạnh thì phải làm sao? Còn nữa, ngủ trên sô pha làm sao có thể thoải mái như ngủ ở trên giường, vẫn nên ôm tiểu mỹ nhân về phòng ngủ sẽ tốt hơn.

Vì thế Hoắc Ngôn Hình lại đi ra ngoài đem tiểu mỹ nhân ôm vào phòng.

Thật ra lúc này Hoắc Ngôn Hình cũng đã rất mệt mỏi rồi, trên đường ôm tiểu mỹ nhân về phòng còn ngáp một cái. Bởi vì mỏi mệt, cho nên tâm tư lúc này cũng vô cùng trong sáng, hắn ôm nai con đặt lên giường ở ngay bên cạnh tiểu mỹ nhân, còn vui vẻ mà cười một chút. Hoắc Ngôn Hình cũng không ở lại quá lâu, sau khi xong việc hắn cũng quay trở về phòng của mình để ngủ.

Một giấc này ngủ đến rất dài cũng rất thoải mái, Hoắc Ngôn Hình không đặt báo thức, vì vậy có chút ngủ quên, sau khi tỉnh lại đã là chạng vạng. Nhưng thân thể hiếm khi mệt mỏi như bây giờ, vì thế Hoắc Ngôn Hình nhìn thời gian sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Hoắc Ngôn Hình đột nhiên nhớ tới buổi tối hắn còn có hẹn, bên này cũng chỉ có quần áo chính trang, cho nên hắn còn phải quay trở lại Hoắc gia để lấy quần áo.

Trong một giây đó Hoắc Ngôn Hình chỉ muốn tiếp tục ngủ, thật sự hắn muốn hủy hẹn cmn luôn cho rồi.

Một lúc sau Hoắc Ngôn Hình buông tiếng thở dài, vẫn là rời khỏi giường. Thời điểm hắn bước ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy tiểu mỹ nhân đã dậy, cậu đang ôm đầu gối ngồi trên sô pha với vẻ mặt rối rắm.

Lục Lạc Cẩm đang bối rối về chuyện cậu đã ngủ trên sô pha ban nãy.

Khi cậu tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường, lúc đó cậu liền khẳng định Hoắc Ngôn Hình đã ôm cậu vào.

Điều này khiến cho Lục Lạc Cẩm càng thêm sợ hãi. Bởi vì trong phòng ấm áp, sau khi tắm rửa Lục Lạc Cẩm chỉ mặc tạm một cái áo ngủ, lỡ như vừa rồi Hoắc Ngôn Hình đã phát hiện điều gì đó nhưng không thấy rõ, lúc nãy trên đường hắn ôm cậu vào cũng đủ làm hắn xác định.

Lục Lạc Cẩm không dám tưởng tượng những chuyện đã xảy ra. Cậu tự trách bản thân bị người khác ôm về phòng cũng không biết, vì thế sau khi tỉnh lại tiếp tục ngồi ở sô pha lo lắng.

Tâm tư cậu nhạy cảm, đương nhiên sẽ suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến nếu mọi chuyện thật sự xảy ra như những gì cậu nghĩ, cậu rất sợ Hoắc Ngôn Hình nghĩ cậu là người dị loại, về sau hắn sẽ dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn cậu, nói không chừng còn đuổi cậu ra ngoài, nổi sợ lập tức tăng vèo vèo làm Lục Lạc Cẩm chỉ có thể ôm đầu gối run rẩy.

Hoắc Ngôn Hình đương nhiên không biết nội tâm tiểu mỹ nhân lúc này đang nổi lên giông bão, nhìn thấy tiểu mỹ nhân, hắn liền hỏi một câu: “Cậu tỉnh rồi?”

Lục Lạc Cẩm không chú ý tiếng động Hoắc Ngôn Hình rời khỏi phòng, mãi cho đến khi nghe được giọng nói của hắn, cậu vội vàng buông đầu gối xuống, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ: "Vâng.”

Hoắc Ngôn Hình nhìn cậu, cảm thấy mấy động tác nhỏ này của tiểu mỹ nhân rất đáng yêu, nói: “Hôm nay đột nhiên trở về, cũng không biết cậu đang ở trong phòng tắm, lúc nãy mở cửa có phải là dọa đến cậu rồi không?”

Lục Lạc Cẩm nhấp nháy đôi mắt nhìn về phía Hoắc Ngôn Hình, cậu suy tư không biết nên mở miệng như thế nào, đúng thật là cậu đã bị dọa sợ, nhưng nhìn vào biểu tình của Hoắc Ngôn Hình lúc này, Lục Lạc Cẩm cảm thấy hoài nghi hắn có phải là chưa nhìn thấy gì hay không, nếu thật sự đã nhìn thấy thì làm sao có thế bình tĩnh nói chuyện với cậu như vậy được.

“...Vậy chú…” Lục Lạc Cẩm do do dự dự mở miệng, lại không biết nên hỏi như thế nào.

Hoắc Ngôn Hình: “Hửm?”

Lục Lạc Cẩm thật trẻ con mà nói một câu: “…Con cũng không có mặc quần áo, không thể tùy tiện cho chú nhìn…”

Lục Lạc Cẩm còn chưa nói dứt lời, Hoắc Ngôn Hình đột nhiên lại nhớ tới bộ dáng phấn nộn của cậu ban nãy, nhưng hắn thật sự không ngờ tiểu mỹ nhân có thể dùng giọng điệu ngây thơ như vậy để hỏi hắn.

Hoắc Ngôn Hình nói: “Tôi cũng không nhìn thấy gì cả, vừa biết cậu đang ở bên trong thì tôi cũng lập tức rời khỏi.”

Lục Lạc Cẩm không nghi ngờ lời nói của Hoắc Ngôn Hình, bởi vì cậu cảm thấy nếu như lúc nãy Hoắc Ngôn Hình nhìn thấy điều gì đó sẽ không thể bình tĩnh như bây giờ, cậu nghĩ nghĩ: “Thật vậy không ạ?”

Cậu hỏi lại, Hoắc Ngôn Hình liền hối hận bản thân vừa nãy vì sao không giả vờ nói dối cậu, bất đắc dĩ nói: “Thật, cậu yên tâm.”

Lục Lạc Cẩm lúc này rốt cuộc mới có thể thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Ngôn Hình không thấy được thì tốt rồi.

Hoắc Ngôn Hình cũng đoán không ra Lục Lạc Cẩm đang lo lắng cái gì, chỉ nghĩ cậu vẫn còn nhỏ nên mới coi trọng mấy chuyện này. Cúi đầu nhìn thời gian, hắn nói: “Vốn dĩ hôm nay muốn chơi cùng cậu thêm một chút…”

Hoắc Ngôn Hình còn chưa kịp nói nửa câu “Nhưng buổi tối tôi còn có hẹn" thì đã bị Lục Lạc Cẩm đánh gãy.

Lục Lạc Cẩm ngẩng đầu, hai mắt long lanh nhìn về phía hắn, hỏi: “…… Thật vậy sao ạ?”

Hoắc Ngôn Hình liền dừng lại, hắn dĩ nhiên nhìn ra được ánh mắt vui sướng của Lục Lạc Cẩm, tuy rằng hắn biết tiểu mỹ nhân hẳn là không nghe rõ lời nói của hắn, nhưng dưới tình huống như vậy hắn làm sao có thể nói lại câu nói vừa rồi rõ ràng minh bạch một lần nữa?

Hơn nữa, thì ra tiểu mỹ nhân muốn hắn ở lại cùng với cậu sao?

Loại lời nói này, trừ khi từ chính miệng Lục Lạc Cẩm nói ra, bằng không Hoắc Ngôn Hình sẽ không không cho rằng là như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, trải qua mấy lần trước, hắn rõ ràng cảm nhận được bởi vì tuổi tác chênh lệch cùng với một vài nguyên nhân khác khiến cho khả năng nhận thức giữa hắn và tiểu mỹ nhân không giống nhau.

Cho nên hắn không dám tự tiện khẳng định điều gì cả.

Mấy ngày nay hắn tận lực không xuất hiện ở chỗ này thật ra không phải vì hắn bận đến nỗi không có thời gian mà còn vì một lý do khác, đó chính là nếu như hắn ở đây sẽ làm Lục Lạc Cẩm cảm thấy không được tự nhiên.

Dù sao hoàn cảnh nơi này hoàn toàn lạ lẫm đối với tiểu mỹ nhân, mà hắn với tiểu nhân cũng phải là họ hàng thân thích, sau đó lại trải qua rất nhiều chuyện, hắn cứ cho rằng có lẽ tiểu mỹ nhân sẽ thích ở một mình hơn, cậu còn cần phải tốn chút thời gian mới có thể đối diện với hắn.

Hoắc Ngôn Hình không muốn vào thời điểm này lại tạo thêm áp lực cho tiểu mỹ nhân, hắn còn nghĩ chuyện mình làm là hoàn toàn đúng.

Làm sao có thể nghĩ đến, tất cả đều đã sai rồi.

Thì ra tiểu mỹ nhân muốn có một người bên cạnh.

Hoắc Ngôn Hình còn không có mở miệng đáp lại, Lục Lạc Cẩm tiếp tục nói: “…Vậy đêm nay chú có thể không đi hay không?…”

Lục Lạc Cẩm thật sự rất cần có một người ở bên cạnh bồi cậu, một mình cậu ở trong căn nhà lớn như vậy lại còn không thể đi ra ngoài, một ngày trong năm mới lại làm cậu cảm thấy dài hơn so với ngày thường rất nhiều.

Cậu không nghĩ đến yêu cầu của mình lúc này đối với Hoắc Ngôn Hình là có gì không ổn, bởi vì nội tâm của cậu đơn thuần, chỉ xem Hoắc Ngôn Hình giống như một vị trưởng bối. Hiện tại cậu bất lực không biết cầu xin ai, đương nhiên chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ Hoắc Ngôn Hình.

Thật ra Lục Lạc Cẩm vốn không phải là người có thể đem chuyện này nói ra một cách trực tiếp.

Nhưng lần trước cậu đã từng uyển chuyển biểu đạt, nhưng kết quả Hoắc Ngôn Hình lại không hiểu.

Cậu quanh co nói cho hắn biết cậu đã tới phòng khách ngủ, bởi vì cậu biết phòng cậu đang ở hiện tại là của Hoắc Ngôn Hình. Cậu nói ra chính là muốn ám chỉ cho Hoắc Ngôn Hình biết hiện tại hắn có thể trở về nơi này để ở.

Kết quả Hoắc Ngôn Hình chỉ tỏ vẻ hắn đã hiểu, sau đó cũng không có sau đó nữa.

Nếm mùi đau từ lần trước, Lục Lạc Cẩm liền nghĩ nên nói trực tiếp hơn một chút, bởi vì Hoắc Ngôn Hình đã từng nói với cậu, thích hoặc không thích đều có thể nói thẳng ra, hoặc hiện tại hy vọng hay không hy vọng, cậu cũng có thể thẳng thắng bày tỏ.

Lục Lạc Cẩm nói xong lại cảm thấy rất khẩn trương, đôi mắt cậu chớp chớp nhìn về phía Hoắc Ngôn Hình, bộ dáng này giống như đã chuẩn bị sẵn sàng nghe lời cự tuyệt từ hắn, nhưng cậu vẫn là hy vọng chờ mong hơn.

Lời nói như vậy cũng chỉ có thể được nói ra từ miệng Lục Lạc Cẩm, nhưng nếu đổi lại là từ một người nào đó, Hoắc Ngôn Hình tất nhiên sẽ cho rằng đối phương có dụng tâm khác.

Nhưng quả thật trong một khoảnh khắc Hoắc Ngôn Hình cũng sinh ra hiểu lầm đối với lời này.

Vết thương trên mặt tiểu mỹ nhân đã khôi phục lại không ít, khóe miệng cậu đã bóc vảy, tuy rằng vẫn còn dấu vết nhàn nhạt, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian, sau mấy ngày nữa là có thể biến mất.

Vết sẹo trên trán mặc dù khó hồi phục hơn, nhưng nếu có thể kiên trì sử dụng sản phẩm trị sẹo thì qua một thời gian cũng sẽ mờ dần. Huống hồ chỗ đó còn bị tóc che, nếu không quá để ý sẽ không thể nhìn ra được.

Tiểu mỹ nhân lại khôi phục về bộ dáng động tâm như trước kia, Hoắc Ngôn Hình chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng đủ chết mê chết mệt.

Nếu không phải Hoắc Ngôn Hình biết rõ Lục Lạc Cẩm tuyệt đối sẽ không có loại suy nghĩ như này, hắn nhất định sẽ cho rằng những lời này là đang mời gọi hắn.

Hoắc Ngôn Hình thích nhất là đôi mắt của tiểu mỹ nhân, nó tựa như một ngôi sao sáng giữa trời đêm.

Lục Lạc Cẩm dùng đôi mắt long lanh ánh nước sáng như sao trời ấy để nhìn về phía Hoắc Ngôn Hình, làm hắn không thể nói ra lời cự tuyệt, hắn thật sự không đành lòng nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt xinh đẹp này.

Huống gì Hoắc Ngôn Hình đối với cuộc hẹn tối hôm nay cũng lười đi.

Gọi điện thoại hủy hẹn ở trước mặt tiểu mỹ nhân thì sợ làm cậu nghĩ nhiều, vì vậy Hoắc Ngôn Hình không gọi điện thoại, hắn chỉ đơn giản gửi một cái tin nhắn nhưng cũng lười lấy lý do, chỉ nói hiện tại không rảnh, không đi được.

Hoắc Ngôn Hình nói với Lục Lạc Cẩm: “Được rồi, đêm nay tôi sẽ ở lại đây.”

Gương mặt Lục Lạc Cẩm liền xuất hiện ý cười, cảm xúc trong lòng đều viết ở trên mặt, nhưng sau đó cậu lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, hỏi lại lần nữa: “… Hôm nay chú không về nhà, thật sự có thể sao ạ?”

Hoắc Ngôn Hình hiện tại cảm thấy tiểu mỹ nhân có chút biệt nữu, rõ ràng vừa rồi còn bày ta bộ dáng muốn hắn ở lại, liền nói: “Ừm, trong nhà ồn ào quá, tân niên mấy năm trước tôi cũng ở lại đây.”

Ngữ khí tiểu mỹ nhân lập tức thả lỏng, thẳng thắn thành khẩn nói: “Tốt quá, thật ra con rất sợ ở lại đây một mình.”

Hoắc Ngôn Hình lúc này mới rốt cuộc hiểu rõ, tiểu mỹ nhân trải nhiều chăn ở chỗ ngủ như vậy, suy nghĩ trong lòng cũng liên tục thay đổi nhưng đến cuối cùng mới chịu nói ra là do bởi vì cậu sợ ở nơi này một mình.

Từ khi cậu ở lại đây cho tới bây giờ cũng đã nhiều ngày trôi qua, thế nhưng chưa từng mở miệng nói ra những điều này với hắn lần nào.

Nhưng vẫn còn tốt, vừa rồi hắn không có tiếp tục phạm sai lầm.

Hoắc Ngôn Hình bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nhịn không được hỏi: “Nếu cậu cảm thấy sợ khi ở đây một mình, vì sao lại không nói với tôi?”

Không thể nói Lục Lạc Cẩm đã làm sai, Hoắc Ngôn Hình chỉ hy vọng cậu có thể nói chuyện này với hắn sớm hơn một chút mà thôi.

Nhưng Lục Lạc Cẩm không dám xác định Hoắc Ngôn Hình có ý gì, cậu chỉ theo bản năng cúi đầu, thật cẩn thận mà nói: “…Con sợ quấy rầy đến chú……”

Hoắc Ngôn Hình không thể nói gì được nữa, đành phải nói: “Về sau cậu có thể trực tiếp gọi cho tôi, nếu rảnh tôi sẽ lập tức lại đây.”

Lục Lạc Cẩm gật gật đầu: “Vâng.”

Nhưng trên thực tế, Hoắc Ngôn Hình chỉ ở lại đây cùng Lục Lạc Cẩm theo đúng nghĩa đen, hai người tiếp xúc với nhau cũng không nhiều.

Số lần bọn họ gặp nhau cho đến bây giờ cũng không ít, nhưng hình như chưa từng thật sự ngồi xuống nói chuyện với nhau. Những gì Hoắc Ngôn Hình biết được về Lục Lạc Cẩm cũng không phải tự hắn biết, tất cả đều từ tư liệu điều tra được hoặc từ chỗ Du Nhược Thế, nhưng những thứ trên giấy cùng lắm chỉ có thân thế của Lục Lạc Cẩm, cũng không thể nào biết rõ tính cách và sở thích của cậu.

Hai người cứ yên tĩnh mà ở cùng nhau, lúc này Hoắc Ngôn Hình cũng không biết nên nói cái gì. Dù sao tuổi tác chênh lệch khá lớn, cho dù hắn có nói gì đi nữa thì Lục Lạc Cẩm cũng chỉ ngoan ngoãn trả lời hắn giống như đang nói chuyện với một vị trưởng bối.

Nhưng mà rất nhanh Hoắc Ngôn Hình đã phát hiện thật ra hắn cũng không cần phải nói gì cả, bởi vì Lục Lạc Cẩm rất ít nói, cậu ngoan ngoãn mà chuẩn bị bữa tối, mèo nhỏ lúc này cũng ngoan ngoãn chơi cầu bông ở trên thảm.

Hắn đột nhiên ý thức được, khả năng Lục Lạc Cẩm chỉ cần một người ở bên cạnh chứ không hẳn là cần một người nói chuyện, hoặc chỉ đơn giản là người có thể giúp cậu khi cậu nấu ăn. Nhưng cho dù là lý do gì đi nữa, đối với tiểu mỹ nhân mà nói chỉ cần không phải một mình ở trong căn nhà này là đủ rồi.

Hoắc Ngôn Hình cùng Phù thủy nhỏ ghét nhau như chó với mèo.

Phù thủy nhỏ tuy rất đáng yêu, nhưng ở trong mắt Hoắc Ngôn Hình nó là con chồng trước. Mặc dù nó chỉ mới ba bốn tháng nhưng lại rất hiểu chuyện, nó giống như ý thức được người đàn ông này muốn đến giành Lục Lạc Cẩm với nó. Sau khi chơi đùa với quả cầu bông xong, nó liền chạy đến bên chân Hoắc Ngôn Hình để cắn dép lê hắn, còn vươn móng vuốt nhỏ cào ống quần hắn.

Hoắc Ngôn Hình không có ôm nó mà chỉ muốn tránh nó, đối với nó nói, đi đi đi, cách xa tao một chút đi, đừng có cọ mấy cái nhúm lông thúi của mày vào chân tao.

Phù thủy nhỏ ngồi dưới đất, đối diện với sự uy hiếp của Hoắc Ngôn Hình nó chỉ biết kêu meow meow, giống như muốn nói không cho ông giành tiểu mỹ nhân với tui.

Hoắc Ngôn Hình bị chính suy nghĩ của mình làm cho buồn cười. Tiếp theo là cùng Lục Lạc Cẩm chuẩn bị bữa tối.

Sau khi cơm nước xong, Hoắc Ngôn Hình mang Lục Lạc Cẩm đến phòng chiếu phim tại nhà để xem phim, lần này phim bọn họ xem là do Lục Lạc Cẩm chọn. Bởi vì Hoắc Ngôn Hình đã tặng thú bông nai con cho cậu, nên Lục Lạc Cẩm muốn cho Hoắc Ngôn Hình biết nai con này có xuất thân từ đâu.

Cậu chỉ là đơn thuần muốn chia sẻ những gì cậu thích với Hoắc Ngôn Hình, muốn cho Hoắc Ngôn Hình biết đây là loại phim điện ảnh cậu thích xem, bên trong cũng có nhân vật mà cậu thích.

Loại đãi ngộ này không phải người nào cũng có được, Hoắc Chính Nam thì không cần phải nói, Lục Lạc Cẩm không thể ở chung một chỗ với gã quá một giờ, ngày thường cậu chỉ đóng cửa ở trong phòng đọc sách không muốn quan tâm đến Hoắc Chính Nam. Du Nhược Thế tốt thì có tốt, nhưng Lục Lạc Cẩm cũng không thể lôi kéo cậu ta đi xem phim điện ảnh cùng cậu.

Hoắc Ngôn Hình xem đến mơ màng sắp ngủ, thật sự không cảm thấy có chút hứng thú nào, đến cuối cùng cũng không biết bộ phim này có nội dung gì. Duy nhất chỉ nhớ đến chi tiết người đàn ông ôm theo một chú nai con đi phiêu lưu khắp mọi nơi.

Sau đó Hoắc Ngôn Hình ở chỗ Lục Lạc Cẩm qua đêm, nhưng kết quả cũng không có phát sinh bất cứ cái gì, sau khi xem phim xong bọn họ liền đi ngủ.

Ngày hôm sau Hoắc Ngôn Hình đã đi ra ngoài từ rất sớm. Chỉ mới 5 giờ hơn, trời vẫn còn đang tờ mờ sáng hắn đã ra khỏi cửa.

***

Mãi cho đến năm ngày sau đó, hắn cũng không có thời gian để về xem Lục Lạc Cẩm lấy một lần.

Mặc dù trong lòng hắn cũng cảm thấy nhớ nhung tiểu mỹ nhân, sợ cậu cần có người ở bên cạnh, hắn còn cố ý gọi bảo mẫu đến xem cậu thường xuyên, còn kêu bà nấu thật nhiều món ngon cho cậu.

Bảo mẫu báo cáo lại tình hình với Hoắc Ngôn Hình, bà nói gần đây Lục Lạc Cẩm không muốn ăn cơm, chỉ thích đồ ăn vặt, thỉnh thoảng cậu thường đi xuống siêu thị dưới lầu để mua đồ ăn vặt, có khi chỉ trong một buổi đã có thể ăn hết cả một túi to.

Hoắc Ngôn Hình ngay từ đầu còn không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn, người nhỏ tuổi thích đồ ăn vặt là chuyện rất bình thường, tuy rằng không ăn món chính sẽ không tốt lắm, nhưng Lục Lạc Cẩm cũng không phải trẻ con, hắn nghĩ tiểu mỹ nhân sẽ biết chừng mực.

Thẳng đến khi bão mẫu nói rằng bà đã lần thứ hai bắt gặp Lục Lạc Cẩm ép mình tự nôn ra, Hoắc Ngôn Hình lúc này mới ý thức được tình huống đều không đơn giản như những gì hắn đã nghỉ.

Hắn cho rằng tiểu mỹ nhân có thể nói có thể cười, vết thương trên người cũng chậm rãi chuyển biến tốt đẹp thì sẽ không có vấn đề gì, kết quả lại xảy ra chuyện này, như vậy xem ra tâm lý tiểu mỹ nhân có thể đã xuất hiện vấn đề...