Chú Nai Chạy Loạn

Chương 29



Hoắc Ngôn Hình đi tới, bảo tiêu liền hiểu ý lui xuống.

Nhìn đến bộ dáng Lục Lạc Cẩm được che kín mít, lúc này cậu chỉ để lộ ra một đôi mắt đầy nghi hoặc, trong nháy mắt hắn cảm thấy tiểu mỹ nhân rất đáng yêu, làm hắn không tự giác mỉm cười.

Ngũ quan Lục Lạc Cẩm tinh xảo, mặc dù chỉ để lộ ra một đôi mắt cũng đủ thu hút ánh nhìn, thời điểm đôi mắt long lanh tròn xoe ấy biểu lộ sự kinh ngạc lại càng giống như một chú nai con, Hoắc Ngôn Hình cảm thấy ngứa tay muốn nựng cho mấy cái.

Hoắc Ngôn Hình cười hỏi: “Làm sao vậy, ngạc nhiên lắm hả?”

Đương nhiên là vô cùng kinh ngạc, Lục Lạc Cẩm không nghĩ đến đột nhiên Hoắc Ngôn Hình sẽ xuất hiện đằng sau cậu, mấu chốt là bọn họ đang ở siêu thị, không phải ở nhà Hoắc Ngôn Hình.

Nghĩ đến đúng là lúc nãy bảo tiêu có nhận một cuộc điện thoại, chỉ là lúc đó cậu cũng không chú ý, hiện tại nghĩ lại, có thể vừa rồi chính là do Hoắc Ngôn Hình đã gọi đến.

Nhưng Lục Lạc Cẩm không có trả lời câu hỏi của Hoắc Ngôn Hình, cậu vội vàng kiểm tra nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy đúng là có một cuộc gọi nhỡ từ Hoắc Ngôn Hình.

Lục Lạc Cẩm trước kia không có mấy người mà cậu có thể liên hệ, huống chi đây là chiếc điện thoại cậu vừa mới thay, bên trong danh bạ căn bản không có bất kì số điện thoại nào.

Lục Lạc Cẩm có hơi ngại vì để Hoắc Ngôn Hình biết cậu vẫn chưa lưu số điện thoại của hắn, sau đó tiểu mỹ nhân đành phải đứng bên cạnh nhìn Hoắc Ngôn Hình một lần nữa lưu lại số điện thoại của hắn vào máy cậu, ấp úng nói: “Ngại quá, con có thói quen không bật âm lượng, không nghe thông báo cho nên mới không biết chú gọi đến.”

“Không có việc gì.” Hoắc Ngôn Hình đẩy xe mua sắm, bên trong đã có không ít nguyên liệu nấu ăn, hắn hỏi, “Cậu muốn mua bông cải xanh sao?”

“Vâng, bông cải xanh ở đây trông rất tươi, con nghĩ có thể xào nó với tôm nõn” Lục Lạc Cẩm ngẩng đầu hỏi hắn, “Chú thích ăn bông cải xanh không?”

Hoắc Ngôn Hình rất dễ ăn, đối với bông cải xanh không thể nói là thích nhưng cũng không thể nói là không thích, nhưng Lục Lạc Cẩm đã hỏi hắn như vậy, hắn cũng thật tự nhiên trả lời, còn nói bông cải xanh là loại nguyên liệu nấu ăn có lợi cho sức khỏe.

Hoắc Ngôn Hình rất thích cảm giác đẩy xe mua sắm đi dạo siêu thị cùng với Lục Lạc Cẩm giống như bây giờ.

Hai cuộc họp chiều nay tạm thời đều bị hủy bỏ, bây giờ hắn chỉ muốn trở về để tổ chức sinh nhật cho tiểu mỹ nhân, dù sao lúc này tiểu mỹ nhân ở bên cạnh hắn cũng chỉ là do bất đắc dĩ, nếu như hắn muốn tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn lâu dài, không chấp nhận trả giá thì làm sao có thể thành công được.

Hoắc Ngôn Hình nói: “Ngày hôm qua là sinh nhật cậu, vậy mà tôi lại quên mất.”

Lục Lạc Cẩm kinh ngạc vì Hoắc Ngôn Hình biết sinh nhật cậu, lại nghĩ đến lần trước Hoắc Ngôn Hình cũng biết số điện thoại cậu giống như thế này, nhưng tiểu mỹ nhân cũng không suy nghĩ nhiều.

Dù sao cũng đã qua, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác, sau khi cậu tỉnh lại vẫn là một ngày trong mùa đông lạnh lẽo. Lục Lạc Cẩm nghĩ đến bản thân lúc này đang mang khẩu trang, vậy thì cậu cũng không cần phải giả vờ mỉm cười, chỉ là thật nhẹ mà nói: “…Vậy sao? Con cũng quên mất, dù sao cũng không phải là ngày gì quan trọng…”

Ai ngờ Hoắc Ngôn Hình nói tiếp: “Về sau tôi đều sẽ nhớ rõ.”

Lục Lạc Cẩm sóng mắt run run, Hoắc Ngôn Hình lại nói “Về sau không cần phải một mình trải qua ngày sinh nhật nữa...”.

Hoắc Ngôn Hình tiếp tục nói: “Là tôi đã mang cậu về từ chỗ Hoắc Chính Nam, đương nhiên phải chăm sóc cậu thật chu toàn. Hiện tại cậu đã thành niên, nếu muốn đi làm thì vẫn có thể tiếp tục khóa học ở lớp học làm bánh kia, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc phù hợp. Còn nếu cậu muốn đi học, tôi lại đi tìm cho cậu một ngôi trường tốt nhất, cậu cứ yên tâm mà học tập.”

Lục Lạc Cẩm khó mà tin được, trong khi cậu vẫn sầu não nghĩ đến tương lai vô vọng của mình, Hoắc Ngôn Hình đã vì cậu mà vẽ ra hai con đường, chỉ cần cậu muốn là có thể lựa chọn bất kì con đường nào.

“Nhưng tôi nghĩ rằng cậu vẫn nên nên tiếp tục đi học sẽ tốt hơn, nói cho cùng cậu vẫn còn rất nhỏ, chỉ cần chăm chỉ học tập là được rồi.”

Nhưng Lục Lạc Cẩm một chút cũng không nghĩ đến chuyện trở về trường học, cậu lắc đầu: “Thành tích của con không tốt, con cũng không thích đi học. Ngày thường tuy rằng thích đọc sách, nhưng cũng chỉ là thể loại sách không liên quan đến kiến thức học tập.”

Không phải nội tâm Lục Lạc Cẩm bài xích chuyện học hành, đôi khi cậu cũng cảm thấy hâm mộ với những người cùng trang lứa lại có thể đến trường đọc sách viết chữ. Thời điểm cậu học tiểu học thành tích cũng rất tốt, tuy rằng chỉ là một ngôi trường tiểu học công lập bình thường, môi trường trong cô nhi viện cũng không được coi là tốt, nhưng mãi cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, thành tích học tập của cậu đều là loại xuất sắc.

Nhưng khi cậu vào sơ trung lại không còn được như vậy nữa, bởi vì giáo viên không có trách nhiệm, một đám học sinh xấu lúc nào cũng tụ tập giễu cợt cậu. Rõ ràng cậu bị người ta bắt nạt, nhưng trong mắt giáo viên cậu chỉ là loại người tự chuốc lấy phiền phức.

Người trưởng thành rất khó có thể hình dung những tên học sinh cá biệt đó có bao nhiêu tàn nhẫn. Có một lần Lục Lạc Cẩm bị bọn chúng ép phải nhảy xuống từ tầng ba, từ đó về sau cậu không có cách nào quay trở lại trường học được nữa.

Hoắc Chính Nam đã từng sắp xếp cho cậu vào học trong một ngôi trường khá tốt, vừa mới bắt đầu trong lòng Lục Lạc Cẩm cũng tràn ngập sự chờ mong, nhưng bóng ma tâm lý trong quá khứ quá lớn, cậu ở trong trường học chỉ cần nhìn thấy hai ba nam sinh đùa giỡn với nhau sẽ cảm thấy sợ hãi, cuối cùng cũng không thể đến trường được nữa.

Cái nhìn của Hoắc Ngôn Hình đối với vấn đề này có hơi cứng nhắc, hắn cảm thấy bản thân nên thay đổi cách sống trong quá khứ cho Lục Lục Cẩm, để cậu có thể tiếp tục trở lại quỹ đạo bình thường, tuổi còn nhỏ như vậy không phải nên đến trường đọc sách sao? Huống hồ so với đi làm vất vả, hắn càng hy vọng Lục Lạc Cẩm có thể tiếp tục đi học.

Hoắc Ngôn Hình nói: “Tôi sẽ tìm cho cậu một ngôi trường tốt nhất, cậu cũng không cần lo lắng về chuyện học phí, cho đến khi cậu tốt nghiệp, tôi đều sẽ phụ trách tất cả.”

Lục Lạc Cẩm không biết Hoắc Ngôn Hình có suy nghĩ gì, nhưng cậu cũng theo lẽ tự nhiên mà coi hắn thành người tốt, bởi vì hắn đã cứu cậu, còn giúp đỡ cậu rất nhiều.

Lục Lạc Cẩm ngại từ chối, cậu không nghĩ quá nhiều, chỉ nói: “Con không có năng khiếu học tập, trước kia anh Chính Nam đã từng cho con đi học, nhưng con vẫn không học được.”

Hoắc Ngôn Hình thật sự không thích Lục Lạc Cẩm nhắc tới Hoắc Chính Nam.

Hắn nhắc tới thì đương nhiên không có việc gì, nhưng tiểu mỹ nhân nhắc tới thì lại không giống nhau.

Đặc biệt vào thời điểm như vậy, tiểu mỹ nhân còn dùng từ “Anh Chính Nam”, còn đối với hắn thì lại dùng loại xưng hô ban đầu.

Hoắc Ngôn Hình không đem những bất mãn trong lòng thể hiện ra bên ngoài, cứ cho rằng hắn muốn thì cũng không thể, vì vậy đành phải nói: “Ừm, vậy cậu cứ suy nghĩ cho cẩn thận.”

***

Một mặt khác, Hoắc Ngôn Hình lại nhớ đến Hoắc Chính Nam lúc này đang điên cuồng tìm kiếm Lục Lạc Cẩm.

Hoắc lão gia cũng cho Hoắc Ngôn Hình chút mặt mũi, ông ngoài ý muốn vô cùng phối hợp với hắn. Hoắc Chính Nam muốn đi tìm Lục Lạc Cẩm, Hoắc lão gia chỉ nhàn nhạt nói một câu, tiểu hồ ly tinh kia đã bị ông giải quyết.

Hoắc Chính Nam không thể cậy được lời nào từ trong miệng Hoắc lão gia, gã đành phải cầu xin Hoắc Ngôn Hình giúp đỡ.

Gã vô cùng hiểu rõ, chỉ cần Hoắc Ngôn Hình mở miệng, Hoắc lão gia sẽ nói ra.

Nhưng hết thảy điều này đều là do Hoắc Ngôn Hình làm, hắn có bị điên mới đi giúp Hoắc Chính Nam, đành phải giả vờ bất đắc dĩ nói, hắn cũng không còn cách nào khác, đừng nhìn Hoắc lão gia tuổi đã lớn, kỳ thật ông ấy rất khôn khéo, nếu ông ấy đã quyết tâm muốn xử lý tiểu yêu tinh kia, cho dù là ai đi nữa đến ngăn cản cũng bằng thừa, hắn kêu Hoắc Chính Nam đừng nên chọc giận Hoắc lão gia, hà tất gì phải làm như vậy chỉ vì một tiểu tình nhân nhỏ bé kia.

Hoắc Chính Nam nóng nảy, nói hắn không hiểu, hắn không biết Lục Lạc Cẩm là người quan trọng tới cỡ nào đối với gã.

Hoắc Ngôn Hình chỉ cười nói: "Quan trọng mà cậu còn đánh người ta gần chết, đêm đó khắp mặt cậu ấy đều là máu, còn bị thương nghiêm trọng hơn so với cậu."

Hoắc Chính Nam lại hỏi Lục Lạc Cẩm bị thương như thế nào, có nặng không, nhưng Hoắc Ngôn Hình không nói cho gã biết, chỉ khuyên gã đừng cứ mãi suy nghĩ ngốc nghếch, ở bên ngoài còn rất nhiều người tốt hơn Lục Lạc Cẩm, tội gì cứ mãi nhớ thương một tiểu tình nhân nhỏ bé như vậy.

Sáng nay thời điểm Hoắc Ngôn Hình rời khỏi cửa, Hoắc Chính Nam vẫn còn ở nơi đó tinh thần sa sút, Hoắc Ngôn Hình nhìn cũng lười nhìn, hắn chỉ nghĩ hiện tại Hoắc Chính Nam có hối hận thì cũng đã muộn, trước kia sao không biết trân trọng, thời điểm dùng vũ lực với người ta sao không biết thu liếm lại một chút, bây giờ ngồi đây khóc than thì có tác dụng gì?.

Hoắc Ngôn Hình không sợ Hoắc Chính Nam dùng mọi cách để tìm Lục Lạc Cẩm. Cứ cho rằng không có Hoắc lão gia, Hoắc Chính Nam cũng sẽ tìm không thấy người đang ở trong tay hắn, huống hồ hiện tại gã còn bị Hoắc lão gia theo dõi đến gắt gao, Hoắc Chính Nam có muốn làm gì cũng không thể khua chiêng gõ trống mà làm như trước đây.

Dù thân phận chênh lệch khá lớn nhưng tuổi tác cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, Hoắc Ngôn Hình đương nhiên hiểu rõ con người Hoắc Chính Nam, gã chính là loại người như vậy, vốn dĩ đồ vật đang nằm trong tay đột nhiên không thấy đâu sẽ cảm thấy không quen, nhưng gã trước giờ cũng là loại người có mới nới cũ, chờ ngày tháng trôi qua, nhìn thấy những đồ vật mới mẽ hơn, tốt đẹp hơn đang ở bên ngoài sẽ lập tức chạy theo, chỉ cần không bao giờ gặp lại món đồ cũ kia thì cũng sẽ nhanh chóng quên đi.

***

Hoắc Ngôn Hình đi dạo siêu thị cùng tiểu mỹ nhân, cuối cùng mua không ít đồ trở về, đến khi nhìn lại thời gian thì đã là chạng vạng. Vừa về tới nhà Lục Lạc Cẩm liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Cậu đem ống tay áo xắn lên, động tác từ đôi tay mảnh khảnh như ở trước mặt Hoắc Ngôn Hình thoắt ẩn thoắt hiện.

Hoắc Ngôn Hình nhìn thấy Lục Lạc Cẩm mang một chiếc lắc tay, tuy rằng thứ này là do Hoắc Ngôn Hình đưa cho cậu, nhưng Lục Lạc Cẩm cũng không biết.

Hoắc Ngôn Hình nói rằng muốn ở phòng bếp hỗ trợ Lục Lạc Cẩm nấu ăn, nhưng thật ra đây chỉ là cái cớ để hắn có thể ở bên cạnh Lục Lạc Cẩm nhiều hơn một chút mà thôi.

Hoắc Ngôn Hình làm sao có thể xuống bếp, đánh một cái trứng cũng có thể đánh luôn cả vỏ vào, thẳng một lúc sau Lục Lạc Cẩm mới hoài nghi thật ra trứng là do hắn bóp nát. Đồng thời Lục Lạc Cẩm cũng cảm thấy Hoắc Ngôn Hình lúc này thật gần gũi, bởi vì có những điều chỉ có thể thấy được trong những trường hợp như vậy. Lục Lạc Cẩm nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình, cậu chỉ cảm thấy sợ hãi khí thế uy nghiêm phát ra từ trên người hắn, tạo cảm giác áp bách với người đối diện.

Lục Lạc Cẩm tự nhận bản thân đúng là trông mặt mà bắt hình dong, thật ra Hoắc Ngôn Hình không phải là loại người nghiêm túc lạnh nhạt như cậu đã nghĩ, ít nhất sau vài lần gặp lại Hoắc Ngôn Hình, hắn vẫn là một người hiền lành ôn nhu.

Hoắc Ngôn Hình đem trứng gà đánh thành cái dạng này cũng không còn mặt dày đòi ở lại hỗ trợ nữa, hắn đứng bên cạnh trong chốc lát, Lục Lạc Cẩm liền nói: “Hoắc tiên sinh, chú nên ra ngoài nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ giao cho con là được rồi.”

Hoắc Ngôn Hình bất đắc dĩ, cũng đành phải đi ra ngoài.

Lục Lạc Cẩm chuẩn bị bữa tối cũng không nhanh, động tác của cậu tuy không thành thục lưu loát, nhưng vẫn có thể làm ra vài món khá ngon. Cậu rửa rau hay xắt rau đều rất cẩn thận chậm rãi, hơn nữa bởi vì có thói quen rửa sạch nguyên liệu hết một lượt sau đó sắp xếp chúng ngăn nắp đầy đủ, nên giai đoạn chuẩn bị trước khi nấu tốn không ít thời gian.

Hoắc Ngôn Hình đã từng ăn qua đồ ăn do cậu làm, nên Lục Lạc Cẩm cũng không nấu lại những món trước đó nữa, chỉ trừ bỏ đậu hủ tôm tươi.

Lần trước cậu nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình ăn món này nhiều nhất, nghĩ thầm có lẽ là do Hoắc Ngôn Hình rất thích, vì vậy lúc này lại làm thêm lần nữa.

Chờ đến khi Lục Lạc Cẩm chuẩn bị xong bữa tối, lúc bọn họ vừa ngồi xuống bàn ăn, Hoắc Ngôn Hình lấy ra một túi quà đưa cho cậu: “Thật ra hai ngày trước tôi đã chuẩn bị quà cho cậu, mấy ngày nay vẫn luôn nhớ rõ, vậy mà hôm qua đột nhiên lại quên mất.”

Lục Lạc Cẩm không nghĩ tới Hoắc Ngôn Hình lại tặng quà cho cậu, Lục Lạc Cẩm nhìn Hoắc Ngôn Hình mở hộp quà, bên trong là một chiếc vòng tay.

Dương chi bạch ngọc*, ôn nhuận lại trắng tinh.

*Hình ảnh



Lục Lạc Cẩm sau khi nhìn thấy chiếc vòng tay, lại có chút trầm mặc.

Không vì lý do gì khác, chỉ là bởi vì Hoắc Chính Nam đã từng đưa cho cậu một chiếc vòng ngọc trắng giống như vậy, tuy rằng cuối cùng chiếc vòng tay kia cũng là do Hoắc Chính Nam đánh nát.

Cậu cúi đầu, nhìn thấy tay phải mình vẫn còn mang một chiếc lắc bạch kim, giờ phút này Lục Lạc Cẩm không thể cảm nhận được chút vui sướng nào.

Thật ra Lục Lạc Cẩm không biết chiếc lắc tay này là do Hoắc Ngôn Hình đã giả làm lại để đưa cho cậu. Đến bây giờ cậu vẫn còn mang là bởi vì cậu không muốn giống như lần trước, trút giận lên một chiếc lắc tay.

Nhưng thời điểm Hoắc Ngôn Hình lấy ra chiếc vòng này, tâm trạng của cậu đột nhiên trở nên kỳ quái.

Chiếc lắc tay mà Hoắc Chính Nam đã mang cho cậu giống như một cái gông xiềng.

Năm đó Hoắc Chính Nam cứu cậu ra từ cô nhi viện, nhưng thật ra chỉ mang cậu từ một cái nhà giam này đến một cái nhà giam khác. Hiện tại cậu đã có thể lựa chọn thoát khỏi cái gông xiềng đó, nhưng còn chưa kịp gỡ xuống, Hoắc Ngôn Hình lại giống như mang một cái gông xiềng khác tới trước mặt cậu.

Cậu không thể xác định bản thân dùng “Một cái gông xiềng khác” để hình dung món quà này của Hoắc Ngôn Hình là có quá đáng hay không, dù sao Hoắc Ngôn Hình đối với cậu rất tốt, giúp cậu thoát khỏi Hoắc Chính Nam, lại càng giống như một vị trưởng bối lúc nào cũng chiếu cố cậu.

Chỉ là sau khi nhìn thấy chiếc vòng này, loại ý nghĩ không nên có đột nhiên lại xuất hiện trước mắt cậu, Lục Lạc Cẩm cũng không biết phải làm sao.

Còn nữa, cậu cảm thấy bản thân là một nam hài tử, điều này cũng đã được y học chứng minh, đã trôi qua nhiều năm như vậy, cậu cũng chỉ nghĩ cậu là con trai.

Con trai nhà ai lại mang vòng ngọc trên tay?

Tuy rằng Hoắc Chính Nam nói cậu mang nó rất đẹp, nhưng cậu lại không muốn, cơ bản đều là do Hoắc Chính Nam ép buộc.

Hoắc Chính Nam căn bản không cho cậu cơ hội nói “Không”, gã bắt lấy tay cậu, đem vòng tay mạnh mẽ đeo vào, còn nói với cậu rằng không được tháo xuống.

Lục Lạc Cẩm bất an mà nghĩ, Hoắc Ngôn Hình cũng sẽ làm như vậy sao?

Hắn đưa cho cậu cái này, nhất định cũng hy vọng cậu mang vào, nhưng nếu cậu không muốn mang, hắn sẽ tức giận sao?

Trên mặt Lục Lạc Cẩm hiện lên vẻ bối rối và lo lắng quá rõ ràng, mặc dù cậu không nói ra cảm xúc của mình đối với món quà này, nhưng Hoắc Ngôn Hình đều có thể nhìn ra Lục Lạc Cẩm không thích chiếc vòng tay này, cậu không hề biểu hiện một tia chờ mong hay vui sướng, thậm chí một lời cảm ơn khách sáo cũng đều không có, trên mặt cũng chỉ có nét hoảng loạn.

Hoắc Ngôn Hình liền đem hộp quà đóng lại, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Thật ra cái này chỉ là phụ, thứ tôi muốn đưa cho cậu không phải cái này.”

Lục Lạc Cẩm thoáng cảm thấy nhẹ nhõm, cậu mỉm cười hỏi: "Vâng? Đó là cái gì?”

Hoắc Ngôn Hình nói: “Quay đầu lại nhìn xem.”

Lại là quay đầu lại?

Lục Lạc Cẩm tạm thời không dám chờ mong gì nhiều, cậu chỉ mang theo tò mò quay đầu lại, kết quả nhìn thấy trên sô pha có một con thú bông Giáng Sinh hình nai con.

Đây là món quà Hoắc Ngôn Hình mang về khi sang Châu Âu công tác, vốn dĩ hắn định sau khi trở về sẽ đưa nó cho Lục Lạc Cẩm, nhưng lúc ấy Lục Lạc Cẩm lại khoe rằng cậu vừa có một con mèo, Hoắc Ngôn Hình liền không thể ra tay, sau đó lại phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, thẳng đến hôm nay Hoắc Ngôn Hình mới có dịp đưa cho cậu.

Thú bông này là do Du Nhược Thế gợi ý, y nói có lẽ tiểu mỹ nhân sẽ thích, kêu Hoắc Ngôn Hình nên mua nó tặng cho cậu.

Bản thân Hoắc Ngôn Hình đối với món quà này không ôm bất kì hy vọng gì, dù sao ở trong mắt hắn đây cũng chỉ là một món đồ chơi.

Chỉ là hiện tại Lục Lạc Cẩm không thích chiếc vòng tay này, cho nên hắn mới phải nói như vậy.

Kết quả phản ứng của Lục Lạc Cẩm lại ngoài dự tính của hắn.

Ánh mắt đầu tiên của Lục Lạc Cẩm là tựa hồ không thể tin được, cậu còn mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn Hoắc Ngôn Hình, vết thương trên khóe miệng còn chưa hoàn toàn kết vảy đã thiếu chút nữa muốn nứt ra.

Giây tiếp theo Lục Lạc Cẩm liền trực tiếp nhảy từ bàn ăn tới chỗ thú bông trước mặt, lần nữa xác định những gì cậu đang thấy là sự thật.

Nai con này là một nhận vật phụ trong tiểu thuyết Gothic của một vị tác giả Anh quốc nổi tiếng, nó có linh khí rất mạnh, tồn tại như một loài linh vật.

Lục Lạc Cẩm vô cùng thích bộ tiểu thuyết này, cậu đọc nó không ít lần, thậm chí phim truyền hình cải biên cũng đã xem vài lần.

Tuy rằng cậu thích vai chính, nhưng lại càng thích nai con này hơn, lúc nó vui vẻ thì sừng nai sẽ xuất hiện rất nhiều tiểu tinh linh vờn quanh chơi đùa, thi triển pháp thuật làm cho muôn hoa đua nở, thời điểm nó không vui liền ăn hết hoa cỏ mà người ta mang đến bái tế ở những ngôi mộ, làm việc gì cũng theo ý mình, cá tính vô cùng mạnh mẽ.

Thú bông này là loại đồ chơi mà năm nay được chính phủ Anh hợp tác cùng với một công ty tư nhân để sản xuất, áo lông trên người nai con đều được dệt thủ công, từ sừng hươu cho đến cái đuôi đều được phủ kim tuyến lấp lánh.

Chỉ là giá bán cũng làm người ta trợn mắt há mồm, hơn 1500 bảng Anh*.

*Gần 40 triệu VNĐ

Lục Lạc Cẩm đã từng nghĩ nếu cậu có được con thú bông này thì tốt rồi, nhưng với giá của nó làm cậu cũng chỉ có thể ước ao. Nhưng vào lúc này, thứ cậu đã từng muốn có đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, hơn nữa món quà này còn là do Hoắc Ngôn Hình tặng, nhất thời cảm xúc tiểu mỹ nhân lập tức tăng vọt.

Hoắc Ngôn Hình không thể lý giải được vì sao Lục Lạc Cẩm lại thích một con thú bông như vậy.

Lục Lạc Cẩm nhạy bén nhớ đến, thời điểm Hoắc Ngôn Hình từ Châu Âu trở về đã từng nói hắn có mang quà về cho cậu, tiểu mỹ nhân vội hỏi: “Đây là món quà khi chú trở về đã từng nói sẽ tặng con sao?”

Mặc kệ như thế nào, Lục Lạc Cẩm thích thì tốt rồi, Hoắc Ngôn Hình nói: “Đúng vậy, chính là cái này.”

Lục Lạc Cẩm ôm thú bông thật chặt, sự vui vẻ trên gương mặt không thể che đậy được: “Cảm ơn chú, con rất thích món quà này.”

Một món quà quý giá như vậy, Lục Lạc Cẩm cũng ngại ngùng không dám nhận. Sự bối rối này cùng ý muốn có được làm nội tâm cậu rối rắm trong chốc lát, sau đó Lục Lạc Cẩm vẫn là lựa chọn nhận lấy, đôi mắt cậu mở thật to nhìn về phía Hoắc Ngôn Hình: “Chú ơi, làm chú phải tiêu nhiều tiền quá.”

Hoắc Ngôn Hình nhất thời không nhịn được mà bật cười, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại thẳng thắng như vậy.

Không thích chính là không thích, nhưng một khi đã thích liền muốn lấy lòng mà kêu hắn một tiếng "Chú ơi".

Nhưng chân chính làm Hoắc Ngôn Hình “Tiêu tốn” không phải là con thú nhồi bông này, mà chính là chiếc vòng ngọc không làm Lục Lạc Cẩm vừa lòng khi nãy.

Tuy nói hắn mua những thứ này đều là tặng Lục Lạc Cẩm, nhưng Lục Lạc Cẩm không thích, Hoắc Ngôn Hình đương nhiên sẽ không ép buộc cậu, nếu không sẽ tạo gánh nặng cho Lục Lạc Cẩm.

“Được rồi, lại đây ăn cơm trước đã.”

Lục Lạc Cẩm lúc đi qua nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình đã cất vòng ngọc vào, hắn nói: “Không nghĩ tới cậu sẽ không thích cái này, lúc trước thấy cậu mang rất đẹp, tôi cứ cho rằng cậu sẽ thích.”

Lục Lạc Cẩm vội vàng giải thích: “…Thật ra con không thích mang vòng ngọc, nhưng vòng ngọc chú mua cũng rất đẹp……”

Hoắc Ngôn Hình cười khẽ: “Không liên quan, không thích chính là không thích, cậu có thể thẳng thắng nói ra, không cần phải ép buộc bản thân.”

Lục Lạc Cẩm ngẩn người, đây là lần đầu tiên có người nói với cậu như vậy.

“Tôi tặng nó cho cậu chỉ hy vọng rằng cậu sẽ thích, nhưng nếu như cậu đã không thích mà vẫn miễn cưỡng nhận lấy, vậy thì cũng không có ý nghĩa gì cả.” Hoắc Ngôn Hình tiếp tục nói, “Hình như cậu rất thích con thú bông kia, như vậy thì tốt rồi.”

Quan niệm này hoàn toàn bất động so với những quan niệm trong quá khứ của Lục Lạc Cẩm.

Khi còn ở cô nhi viện, quần áo mà cậu nhận được từ những nhà hảo tâm thì cho dù cậu có thích hay không cũng đều phải nhận, bởi vì đây là thiện ý, là sự quan tâm của bọn họ dành cho cậu, cậu tuyệt đối không thể phụ lòng họ. Đồ ăn tuy có khó ăn đi chăng nữa cũng không thể oán giận, bởi vì nơi này đã cho cậu chỗ dung thân, đối với tất cả những gì cậu nhận được, cậu đều phải cảm kích biết ơn.

Sau đó từ khi đi theo Hoắc Chính Nam, với tính tình của gã nhất định sẽ không để ai làm trái ý. Lục Lạc Cẩm thỉnh thoảng cũng có oán trách, nhưng gã cũng sẽ nói Lục Lạc Cẩm không biết tốt xấu.

Thế nhưng hiện tại Hoắc Ngôn Hình lại nói với cậu rằng, bất kể thứ gì làm cậu không thích cũng có thể nói ra.

Lục Lạc Cẩm không biết bản thân có thể nói ra những gì cậu suy nghĩ hay không, nhưng cậu cảm thấy không có đủ tự tin để làm điều đó.

Lục Lạc Cẩm trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi hỏi: “Chú đã tặng quà cho con mà con lại nói không thích, vậy chú có nghĩ con là một người không biết điều hay không?”

Hoắc Ngôn Hình nói: “Đương nhiên là không, tôi tặng quà cho cậu chỉ hy vọng cậu có thể vui vẻ.”

Cuối cùng, bữa cơm hôm nay Lục Lạc Cẩm ăn rất nhiều, có thể nói là nhiều nhất trong mấy ngày gần đây.

***

Chẳng mấy chốc đã sang năm mới, Hoắc Ngôn Hình định sẽ ở lại cùng tiểu mỹ nhân trong mấy ngày này, dù sao Lục Lạc Cẩm cũng chỉ có một thân một mình ở đây.

Nhưng những suy nghĩ này cũng bị hiện thực tàn nhẫn đánh tan, Hoắc Ngôn Hình cũng càng ngày càng bận. Hôm công ty được chính thức nghỉ, buổi tối Hoắc Ngôn Hình còn phải về Hoắc gia, cả gia đình cãi cọ ầm ĩ mới ăn xong một bữa cơm. Hoắc Chính Nam uống say đến thất điên bát đảo nằm liệt trên giường vẫn còn tinh thần đòi đi ra ngoài chơi, bị ông nội mắng cho một trận mới trở nên ngoan ngoãn.

Hoắc Ngôn Hình uống rượu xong cảm thấy có chút đau đầu, nhưng vẫn như cũ nhẫn nại đón giao thừa cùng gia đình cả đêm.

Vừa hưng đông Hoắc Ngôn Hình đã phải bắt đầu ứng phó với đám người đến Hoắc gia chúc tết, sau đó lại như những năm trước cùng Hoắc lão gia đi chùa chiền bái phật.

Hoắc lão gia tuổi càng lớn lại càng tin vào những điều này, mấy năm qua ông đóng góp không ít tiền bạc vào khắp các chùa chiền, cũng chỉ hy vọng người nhà ông có thể bình an khỏe mạnh.

Năm rồi Hoắc Ngôn Hình sẽ bồi Hoắc lão gia đến sau giờ ngọ, nhưng năm nay Hoắc Chính Nam lại bị Hoắc lão gia điểm mặt chỉ tên, Hoắc Ngôn Hình liền đem nhiệm vụ này giao cho gã, chính hắn cũng sớm rời đi.

Hiện tại Hoắc gia ồn ào nhốn nháo làm hắn không muốn quay về, liền dứt khoát đi đến chỗ Lục Lạc Cẩm. Hoắc Ngôn Hình vốn nghĩ trước tiên nên tắm một cái rồi đi ngủ, sau đó chơi cùng tiểu mỹ nhân một chút, buổi tối hắn còn phải đi gặp mấy người bạn cũ.

Trong phòng khách không nhìn thấy Lục Lạc Cẩm, hắn cho rằng tiểu mỹ nhân đang ở trong phòng ngủ. Chủ yếu là do hắn quá mệt mỏi, mà hiện tại cũng không muốn đi quấy rầy cậu, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ mà thôi.

Nhà tắm trong phòng ngủ chỉ có vòi sen, Hoắc Ngôn Hình định đi đến phòng tắm dưới nhà để tắm một cái cho thật thoải mái dễ chịu.

Lại không thể ngờ rằng khi hắn vừa mở cửa, kết quả nhìn thấy tiểu mỹ nhân đang đứng ở trước gương sấy tóc.

Thời điểm Lục Lạc Cẩm nghe thấy tiếng mở cửa, trong nháy mắt làm cậu sợ hãi đến tim cũng muốn rớt ra ngoài. Lục Lạc Cẩm quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình lại giống như thấy quỷ, cậu vội vàng dùng khăn tắm che lại cơ thể, sau đó tựa như một loài động vật nhỏ đáng thương ngồi xổm xuống cuộn tròn cơ thể lại.

Làm sao cậu có thể ngờ rằng Hoắc Ngôn Hình lại quay trở về vào ngay lúc này.

Chính là tối hôm qua cậu ngủ không đủ giấc, hiện giờ cũng muốn tắm xong rồi đi ngủ một chút, vì thế cậu đến phòng tắm chung ở dưới nhà. Phòng tắm ở đây vừa lớn lại vừa ấm, bên trong còn có hai gian*, bồn tắm cũng có chức năng mát xa, trên vách tường đối diện còn có một chiếc TV siêu lớn.

Lục Lạc Cẩm sau khi tắm sau lúc này mới từ trong bồn tắm đi ra chuẩn bị sấy tóc, trăm triệu lần không nghĩ rằng sẽ đụng mặt Hoắc Ngôn Hình ngay tại đây.

Lục Lạc Cẩm theo hành vi bản năng ngồi xổm xuống, trong nháy mắt kia Lục Lạc Cẩm chỉ muốn che đi thân thể của mình. Cậu không muốn người khác nhìn thấy cơ thể khuyết tật của cậu, đặc biệt còn dưới loại tình huống như vậy.

Đây là hết thảy căn nguyên của sự bất hạnh, là bí mật cậu mãi mãi không thể nói ra.

Lục Lạc Cẩm không dám quay đầu lại, cậu sợ Hoắc Ngôn Hình nhìn thấy được...