Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 57: Chúc lễ hội hoa vui vẻ



Số người bị thương mà bệnh viện Petal của Esme đang chứa lúc này đã tăng vọt, lúc tôi đếnnơi, nhìn thấy đội viên của đội chấp pháp đang hỗ trợ di chuyển người bị thương, cũng phụ trách bảo vệ các bác sĩ và hộ sĩ.

Tôi chạy vào bệnh viện, một người quen bước nhanh tới, người kia đi giày xăng ̣đanđế cao nhưng một chút cũng không làm trở ngại bước đi như bay, hai chiếc vòng tai to màu hồng phản xạ dưới ngọn đèn trở nên trong trẻo nhưnglạnh lùng, sáng bóng, đặc biệt đáng chú ý. Là Shoyo - hàng xóm ở phố Bối Bối của tôi, thích đi giày cao gót cùng vòng tai to, trong vườn của côấy có đủ loại hoa Nguyện Vọng màu trắng, một năm bốn mùa luôn nở rộ.

“Miru, em không sao chứ, sao mặt lại có vẻ như đang say xe thế?” Shoyo chào tôi một câu.

“Không sao, lông tóc không tổn hao gì.” Tôi thở phì phò do chạy quá nhanh, quả nhiên nên gia tăng thời gian rèn luyện thân thể, cho dù không có cáchnào luyện đến mức võ nghệ cao cường, nhưng ít nhất cũng có thể chạy việt dã mấy cái phố mà không ngã, nếu không thì sẽ chỉ gây thêm phiền toáicho người khác.

“Majo, cậu tới đúng lúc, giúp tôi vận chuyểnngười bị thương.” bước chân của Shoyo hoàn toàn không dừng lại, vừa chào vừa không ngừng giúp đưa người bị thương vào bệnh viện, cô ấy vốn làmột trong những bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Petal, là chuyên giangoại khoa khâu vết thương rất có tiếng.

“Shoyo, tôi còn có nhiệm vụ mà!” Majo xách cái rương kêu một tiếng.

“Miru đã ở đây rồi, cậu còn có nhiệm vụ gì nữa? Còn muốn nhàn hạ nữa thì cẩnthận tôi hạ b14 vào mì ăn liền của cậu đấy, cho cậu cả đời chỉ cần ngửimùi mì ăn liền là buồn nôn.” Shoyo lạnh lùng nói, gương mặt cơ bản vẫnduy trì trạng thái nửa mặt than, dù cảm xúc dao động lớn thế nào, vẫnrất ít thấy biểu cảm của cô ấy thay đổi.

Một hộ sĩ chạy đến gần, Shoyo quay đầu nói với cô ấy: “Sắp xếp bọn họ vào phòng dành cho bệnhnhân bị thương nặng, nếu không đủ thì bảo đội chấp pháp hủy hai mặttường của văn phòng viện trưởng và phó chủ nhiệm đi, lý do ‘không đủkhông gian’ thật đúng là vớ vẩn. Nói cho bọn họ, bà đây ngoài bệnh nhânthì chả để ý cái gì nữa hết.”

“Shoyo, bên kia em có thể giúp gì được không?” Tôi đuổi kịp cô ấy.

“Hiện tại không đủ người phối thuốc, em đi qua đó giúp họ, chị nhớ là lầntrước Miru đến bệnh viện hỗ trợ, có làm việc trong phòng phối thuốc mộtđoạn thời gian.” bước chân của Shoyo đột nhiên nhanh hơn, lại có thêmmột người đàn ông trung niên bị bỏng nghiêm trọng.

Tôi dừng lại, thở hổn hển nói: “Shoyo giỏi quá.” Cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi mà ythuật đã tốt như vậy, hơn nữa rất được bệnh nhân tin tưởng. Hiện tạingười trẻ tuổi không phải là những tên mới chập chững vào đời, mà ngườingười đều là tinh anh suất sắc.

“Miru, em cũng không tệ đâu.”Majo lườm tôi, đưa hộp cứu thương cho tôi “Lúc trước, Mizuno còn thừanhận anh ta không bằng em đâu, phải biết rằng, khiến tên kiêu ngạo tạicái lĩnh vực kia phải thừa nhận rằng mình không bằng người khác là cựckhó đấy.”

Tôi cố gắng nghĩ nghĩ, tôi có cái gì mạnh hơn ngài Mizuno? Mỹ thuật tạo hình sao? Không có khả năng. Hay là trồng hoa?

“Phiên dịch văn tự cổ đại, em được phố Bối Bối chúng ta công nhận là một nhântài có một không hai, sao một chút tự giác mà em cũng không có vậy?”

Phiên dịch văn tự cổ đại, nghề phụ của tôi sao. Thì ra làm được nghề này là rất giỏi?

Majo bẻ bẻ ngón tay, sau đó buộc lại mái tóc quăn màu xanh rối bù bằng mộtcái dây nhỏ “Giúp anh nói một tiếng với Shoyo, muốn hạ thuốc 123 hay 456 gì đó thì cứ hạ đi, ông đây không tin có cái gì mà không thể nhổ rađược, Miru cứ ở bệnh viện là an toàn, anh đi trước.”

Tôi thấyMajo thu hồi thái độ cà lơ phất phơ, tóc buộc ra sau trông thông tháiđĩnh đạc hơn rất nhiều, tôi khó hiểu hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Majo lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa va vào tường, quay đầu mếu máo nhìn tôi “Ai cũng đều coi là anh không có việc làm, là kí sinh trùng chỉ biết ăn chờ chết sao? Anh cũng có công việc làm đàng hoàng mà!”

Anh có việc làm sao?

Tôi trầm mặc, sau đó nghi ngờ hỏi: “Có liên quan đến máy tính?” Rất lâu rất lâu trước kia hình như có nghe hàng xóm đề cập qua.

“Ông đây là kĩ sư trưởng của tổng công trình máy tính Esme, mạng lưới tintức của cái đám chấp pháp kia có thằng nhóc nào là không trải qua taycủa anh chứ, có lầm hay không vậy, chẳng phải là anh chỉ không thích rangoài đi làm thôi sao, sao mà chỉ mới vài ngày đã không có người nào nhớ rõ là anh cũng có công việc làm chứ!”

“À, vậy thì tạm biệt.” Tôi cười tủm tỉm phất tay.

“Nói thật cũng không có ai tin, có lầm không chứ, thôi vậy, cái gì mà nhântài tính toán, dám vươn tay chạm vào địa bàn ông đây sao, bệnh độc sao?Ta còn chưa phải phế vật thì chúng nằm mơ mới phá rối ở đây được!”

Tôi nhìn Majo lầm bầm lầu bầu đi mất, tay ôm mặt có chút nghi hoặc, lúctrước chẳng phải anh nói anh là cấp dưới của người làm chứng minh thưsao? Rốt cuộc anh có bao nhiêu nghề nghiệp vậy.

Vỗ vỗ mặt mình,nên tỉnh táo lại, hiện giờ không phải là lúc ngẩn người. Hơi liếc quanhân viên chữa bệnh, bệnh nhân, nhóm chấp pháp đang cố gắng duy trì trật tự trên hành lang, tôi chạy tới phòng phối thuốc của bệnh viện, ở chỗrẽ gặp một người quen, mái tóc dài màu tím đậm vung lên theo bước đivững vàng.

Là Touya, trên tai anh ta là bộ đàm của đội chấp pháp, mệnh lệnh đang được phát ra từ miệng anh ta, ngắn gọn mà mạnh mẽ.

“Tiểu đội thứ bảy, tiểu đội thứ ba, tiểu đội thứ nhất lập tức tập trung ở phố Số 13, lập đội hình vây quanh bảo vệ phố Bối Bối, tiểu đội thứ mười batiến vào phố Bối Bối bắt đầu tuần tra, cho mọi người mười phút xác địnhsự an toàn của cả con phố. Sau đó đưa nhân viên kỹ thuật vào, Majo, cậuđến rồi? Vậy thì toàn bộ hệ thống mạng lưới của Esme cậu tiếp nhận, lấykỹ thuật của cậu và cả năng lực của đội, phong tỏa toàn diện, chặt đứtliên hệ của bọn họ với bên ngoài.”

Touya quay đầu liếc tôi mộtcái, tôi bị đôi mắt trầm như lãnh băng rét lạnh một cái, anh ta cho tôimột câu “Miru, cô là nhân tài đặc thù, không có sức chiến đấu, nên vềphố Bối Bối” làm lời chào.

Tôi bất vi sở động “Ai cũng biết bệnh viện Petal của phố Số 13 cực an toàn, tôi sẽ không gây thêm phiền toái.”

Touya cũng không nói gì thêm, anh ta quay đầu đi, một chút cũng không kiêngdè địa điểm, tiếp tục nói vào bộ đàm: “Ngoài đội viên đội chấp pháp đang đóng quân và đang có nhiệm vụ bảo vệ, các đội viên còn lại toàn thểxuất động, trong ba mươi phút lập tức tới địa điểm chỉ định tập hợp, nói cho bọn họ, đại đội trưởng của bọn họ - tôi – đang muốn giết người.”

Ba chữ cuối nói ra với giọng điệu bình thản vô ba.

Khi Touya quay người đi, chiếc áo gió màu xanh bằng phẳng không được càinút áo sáng ngời dưới ngọn đèn màu trắng mang theo cảm giác sắc bén nhưxé rách, chữ “Pháp” lấy màu đen làm chủ đạo giống như thanh kiếm nhọnhoắt, gây cảm giác như hắc ám cùng ánh sáng đang chém giết nhau tànnhẫn. Chỉ có người chỉ huy tối cao của đội chấp pháp mới có chữ “Pháp”là màu đen, nó đại biểu cho trách nhiệm gánh vác bảo vệ hết thảy.

Chiếc áo choàng này bình thường Touya rất ít mặc, anh ta ưa mặc trang phụcmàu xanh lạnh giống như các đội viên của đội, khiến cho người không biết chuyện thường hiểu lầm anh ta chỉ là tiểu đội viên của đội chấp pháp,đối với loại trò chơi ngây thơ này, anh ta có thể làm không biết mệt rất nhiều năm.

Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy chữ “Pháp” màu đenkia, ba năm trước đây, cũng chính là lúc tôi vừa định cư ở phố Bối Bốiđược mấy tháng, cũng từng xảy ra một cuộc bạo loạn lớn như hôm nay,nhưng không lan đến gần cư dân. Tôi nhớ rõ lúc sự việc diễn ra thảmthiết nhất, sàn nhà của tôi có một khối thi thể bị đá vào, buổi tối hômđó, Majo ngồi ở ngoài cửa nhà tôi cả một đêm, khi tôi mở cửa đi rangoài, người thứ nhất mà tôi nhìn thấy không phải là Majo đang ngồi trên tường, mà là Touya, người đang đứng ở trên tòa nhà cao nhất phố BốiBối, chính xác mà nói là thấy chữ “Pháp” kiêu ngạo màu đen được thêuđằng sau áo gió của Touya, nó chiếm cứ hơn nửa cái lưng áo, lạnh nhưbăng hiện lên dưới ánh trăng.

Buổi tối hôm đó giống như một giấc ngủ mơ vậy, tôi không được bước vào nhà thêm phút nào. Sau đó hết thảyđược khôi phục bình tĩnh, số hoa bị giẫm đạp được cẩn thận trồng lại,phố Bối Bối vẫn là con phố được xếp là con phố đẹp nhất của Esme.

Harris từng cảm thán một tiếng “Ngay cả phố Bối Bối cũng thiếu chút nữa bị kéo vào hỗn loạn, nhưng phố Bối Bối cùng phố Số 13 và toàn bộ Esme, mọi cưdân đều không hề bị quấy rầy đến, ai nha, không dễ dàng, thằng nhócTouya này thật không dễ dàng.”

Nghĩ vậy, tim bỗng có chút đau,thật sự rất không dễ dàng, lần này ở lễ hội hoa xinh đẹp nhất lại xảy ra loại chuyện này, nhìn thấy chiếc áo gió màu xanh đậm của người chỉ huytối cao là tất nhiên.

Lại nghe thấy Touya nói tiếp với bộ đàm:“Đội viện trợ từ tổng bộ đến rồi sao? Gọi đại đội trưởng của họ đến,Ging, tạm thời tôi giao toàn bộ Esme cho cậu, đám chết tiệt kia hoàntoàn đâm thẳng tôi một đao, tôi đã từng nói rồi, ai dám động một đóa hoa của Esme, tôi liền dẫm chết thi cốt hắn bắt hắn nhảy múa cả đời. Tôikhông dễ dàng nhờ vả người, lần này tôi kính nhờ cậu. Tôi cần toàn độixuất động, lấy bạo chế bạo ai sợ ai, cách của tôi chính là lấy bạo lựckhống chế bạo lực, ngay từ đầu tôi đã không muốn dùng giấy tờ để hoà đàm rồi, cứ cho cái đám rác rưởi kia xuống địa ngục hết đi!”

Touya càng âm ngoan, giọng điệu của anh ta lại càng bình tĩnh, người quen biết anh ta đều biết, người này bắt đầu nổi điên rồi.

Tôi bước chậm cách xa anh ta, aiz, nói thế nào thì tín điều bạo lực của anh ta vẫn khiến cho tôi không có cách nào thích ứng, quả nhiên tên chếttiệt Touya này, tôi vẫn không có cách nào thích anh.

Tuy rằng,được rồi, không thể không thừa nhận một chút, có khi anh rất tuấn tú,đẹp trai đến mức khiến cho người ta không thể không bội phục, nhưng chỉlà có khi mà thôi.

Đi xa rồi vẫn còn có thể nghe được giọng nóicàng ngày càng vô tình của anh ta “Harris tiền bối phải không? Ông giúpcháu nói cho cái tên kia gọi là cái gì mà bang chủ của cái băng gì đó,điều kiện của hắn cháu nhận, không cần quan tâm hắn gọi cái gì băng, tôi không có hứng thú với cái chết tiệt từ cái nơi quỷ quái kia đi ra, lầnnày tôi muốn di chuyển chiến trường ra khỏi Esme, để xem bọn chúng cóbản sự lớn đến mức nào để có thể khiến đội chấp pháp mở ra một con đường ra vào Meteorcity, chỉ là một cái đội ngũ không đến mười người thì cóbản sự gây sóng gió gì?...”

Âm thanh xa dần, phòng phối thuốc ởphía nam bệnh viện, tôi nghĩ chỉ cần có phố Số 13 tồn tại, thì Esme vĩnh viễn đều là thiên quốc hoa tươi an toàn nhất.

Nhưng... “Nhântài đặc thù không có sức chiến đấu”? Aiz, thật là, mọi người đều quáchiều chuộng tôi, tôi thừa nhận là tôi đây không có sức chiến đấu, cònvề ‘nhân tài đặc thù’ thì hẳn là nói về chuyện kiếp này cha mẹ tôi đãchết đi, có người nào ở phố Bối Bối mà không mạnh hơn tôi? Ngay cả Pade, người nuôi mèo chó lưu lạc cũng hữu dụng hơn tôi.

Thật là, nhóm hàng xóm đáng yêu của tôi, Miru Sylvia tôi có tài đức gì có thể cho mọi người bảo vệ kỹ như thế chứ. Tôi cực kỳ cảm tạ, thế giới này có ngườiquan tâm mình, có người yêu mến mình là chuyện cực kỳ hạnh phúc, mỗi một ngày đều cực kỳ tốt đẹp đáng giá quý trọng.

Bước chân lập tứcdừng lại, tôi quay lại ngồi xổm xuống trước mặt một cô bé sáu, bảy tuổiđang ngồi trên hành lang dài, dịu dàng hỏi nhẹ: “Sao vậy, nói cho bácđược không.”

Cô bé quật cường mân miệng, mắt rơm rớm nước mắt, cô bé không mở miệng, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nhìn đôi mắt tinh thuần giống như khỏa chấm nhỏ sáng nhất trên thế giới này, cười nói: “Đau không?”

Mở hòm thuốc ra, cầm lấy một bình nhỏ chữa phỏng rất đặc hiệu, tôi giúp cô bé bôi lên vết thương chỗ đầu gối và khuỷu tay.

Bôi xong, tôi cầm lấy vòng hoa Sồ Cúc đã bị phá hỏng đang được đeo trên cổđứa trẻ này để tết lại, sau đó nhẹ cài lên tai cô bé, hoa và cô gái đềutrông thanh tú đáng yêu.

“Được rồi, nước mắt của các cô bé đều rất trân quý, đau đau bay đi, bay đi.” Tôi ôm bàn tay nho nhỏ của cô bé để thổi thổi.

“Không đau.” Cô bé cứng rắn phun ra một câu.

Tôi dịu dàng nhìn cô bé “Là có người nhà ở bệnh viện sao?”

Vươn đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt cô bé, sau đó hai tay hợp thành chữ thậpôm tay cô bé “Không sao, hết thảy đều sẽ tốt lên, cô bé con.”

Hãy tin tôi, hết thảy đều sẽ tốt lên.

Một hộ sĩ đi tới, tôi giao cô bé cho cô ấy “Phiền cô.”

Lúc đi, một tiếng sợ hãi “chị ơi” gọi tôi lại, tôi thấy cô bé chậm rãi vươn tay, một đóa hoa nhỏ màu đỏ nhạt nằm ở trong lòng bàn tay “Tặng chịnày.”

“Cám ơn.” Tôi tiếp nhận, lại quên mất bề ngoài của mình mới hơn mười tuổi, thảo nào lúc bảo cô bé gọi bác, cô bé lại trầm mặc.

“Chúc lễ hội hoa vui vẻ.” Cô gái nhẹ giọng nhanh chóng nói, sau đó cầm tay hộ sĩ đi về phía chỗ rẽ hành lang.

Hộ sĩ cười yêu chiều, cũng nói “Chúc lễ hội hoa vui vẻ.”

Tôi ngốc vài giây, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên, cài hoa lên tóc,sau đó hai tay hợp thành một cái loa hướng về mọi người trên hành langbệnh viện hô lớn “Chúc lễ hội hoa vui vẻ!”

Những tiếng cười thiện ý vang lên, có vài người còn đang nằm trên giường bệnh cũng vung tay hô “Chúc lễ hội hoa vui vẻ!”

Sẽ tốt lên, không phải sao?

Tôi xoay người chạy về phía phòng phối thuốc, cố gắng làm chuyện mình cókhả năng, để nói với mình rằng mỗi một ngày đều rất tốt đẹp.

Sau đó, hết thảy đều sẽ tốt lên, tin tôi đi, cô bé con.