Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 42: Lệ đại đạo



Lệ Đại Đạo không phải chỉ là một con phố, mà là từ nhiều con phố hợp lại. Được xưng là mộttrong ba khu vực kinh tế giàu có của cả nước, nhịp sống của nơi này bấtđồng với sự nhàn nhã của phố Bối Bối, nơi này tràn ngập tranh đấu buônbán kinh tế nước sôi lửa bỏng, Lệ Đại Đạo cũng là một trong ba khu vựcbao quanh bảo vệ Esme.

Đi vào Lệ Đại Đạo, như có cảm giác trởlại thành phố lớn của kiếp trước vậy, người đi qua đi lại vội vàng tấpnập, không khí làm việc náo nhiệt rầm rĩ đầy trời.

Tôi đứngtrước cửa hàng quần áo của Manuel, mặt tiền của cửa hàng rất nhỏ, tườngsơn màu gỗ nâu với cửa thủy tinh khiến cửa hàng trông vô cùng đơn giản,đường cong tường được thiết kế giản lược tao nhã thoải mái cảm giác nhưđang ở nhà, trên cửa có treo một tấm mộc có đường viền hoa viết “Cửahàng quần áo Manuel”.

Cách thiết kế mặt tiền cửa hàng của Manuel cũng là phong cách phổ biến của Lệ Đại Đạo, bởi vì mọi cửa hàng ở đâychủ yếu là phục vụ dân bản xứ, không cần phải tốn nhiều tiền để làm khoa trương mặt tiền cửa hàng.

Trên bồn hoa Bách Hợp màu xanh cạnhcửa ra vào có treo một tấm bảng nhỏ, mặt bảng hướng ra ngoài, trên bảngviết “Ngừng kinh doanh nửa ngày”. Tôi gõ cửa, sau đó tự mình mở ra, mộtmùi hương lành lạnh tinh khiết đánh úp lại, là mùi hoa được trang trítrong cửa hàng.

Không gian bên trong cửa hàng rất lớn, sàn bằngđá cẩm thạch rất sạch sẽ, phong cách trang trí mới mẻ giản đơn, chỉ cóvài bộ quần áo mới nhất được treo trên tường, tôi biết đây là phòng đãikhách đến chơi nhà, mọi quần áo đều đặt ở đằng sau đại sảnh.

“Miru-chan, bên này.” Manuel đi ra, bộ váy màu đỏ thẫm, dưới hai chân xinh đẹp làgiày cao gót đế cao nhọn sẫm màu. Màu đỏ, là nhan sắc mà hầu như mọi côgái lựa chọn, nhưng tôi thật sự chưa thấy qua cô gái nào có thể ăn mặcquần áo toàn màu đỏ thẫm lại cực xinh đẹp thuận mắt như Manuel.

Manuel cười rộ lên trông cực kỳ diễm lệ, mang vẻ thấu triệt. Tiếp nhận lẵnghoa của tôi, lại thuận tay sờ sờ quần áo của tôi, nói “Chị bảo Miru-chan này, em không có quần áo nào khác sao? Mỗi lần thấy em mặc đồ đơn giảntuỳ tiện thế này là chị đều muốn xé ngay lập tức.”

Tôi nắm chặtcổ áo “Manuel, sao chị có thể nói như vậy, em không thích đâu, mỗi kiệnquần áo đều phải quý trọng mà mặc.” Mà mặc hàng hiệu đắt tiền đến đángsợ cũng không phải phong cách của tôi.

“Đây không phải là vấnđề, tủ quần áo của mỗi người con gái luôn luôn thiếu một bộ quần áo, còn em, quần áo mặc trên người so với mấy bộ hạ giá trong cửa hàng của chịcòn kém hơn rất nhiều, rốt cuộc em có chút tự giác nào của phụ nữ khôngvậy.”

“Manuel, chị cứ đùa, em chỉ là một cô bé vị thành niên màthôi, không thể coi là phụ nữ.” Chỗ nên giả vờ là cô gái thì giả bộ,Manuel gặp ai cũng tích cực quảng cáo cửa hàng quần áo của cô ấy, lạikhông ngẫm xem giá tiền của một cái áo xa xỉ kia hoàn toàn có thể nuôitôi một năm.

“Nhóc, thôi cứ coi như chị đang nói các cô gáikhác.” Manuel giao cái lẵng hoa cho nhân viên cửa hàng bên cạnh, rồi đưa tôi đến phòng khách.

Mỗi lần đến đây, tôi đều không thể khôngcảm thán quần áo trong cửa hàng của Manuel rất đẹp, nhìn một núi quần áo với mũ chỉ cần là nữ đều sẽ rung động.

Tôi đi cùng cô ấy vàođại sảnh, ở đó có một cửa sổ thủy tinh lớn, đằng sau cửa sổ là một vườnhoa đa dạng, bên cạnh vườn hoa là một suối phun nhân tạo và một cái ôlớn màu trắng. Nơi đó có đặt một cái bàn tinh xảo màu vàng nhạt, mộtngười đàn ông mặc đồng phục màu xanh đang ngồi ở đó.

Ánh mặttrời chiếu vào mái tóc dài màu đen trông rất chói mắt, tôi hơi nhíu mi,ôm lấy ngón trỏ cong cong lên “A, là ngài Touya Kaidou sao, đã lâu không gặp.” Touya bưng chén Hồng trà cười nhẹ, phong thái nho nhã “A, làMiru-chan sao, tôi có nhớ là hai ngày trước chúng ta đã gặp ở quảngtrường mà, nhưng hình như Miru lại làm như không thấy tôi.”

“Sao có thể, thì ra tên như côn trùng có hại cầm gậy cảnh sát dưới ban ngàyban mặt lấy quyền thế và bạo lực để đánh thị dân nhỏ yếu, vẻ mặt dữ tợnrất quan liêu chính là ngài Touya sao, mắt tôi nhất thời vụng về, cứnghĩ người cao thượng như ngài sao có thể là hắn, xem ra mắt của tôichưa đủ tốt đâu, ha ha.”

“Ha ha, cũng đúng, cái tên côn trùng có hại mặt dữ tợn dưới ban ngày ban mặt quan liêu dùng thủ đoạn phi phápngược đãi thị dân tốt bụng kia sao có thể là tôi chứ, lần sau Miru vẫnnên tinh mắt hơn chút.”

“Ha ha, đâu có đâu có, ngài vừa nói như vậy, tôi lại thấy thật đúng là giống quá.”

“Ha ha, ánh mắt của Miru đúng là không tốt, cái người mà cô gọi là thị dânnhỏ yếu lại chính là trộm cướp hung ác nhất trên bảng truy nã đấy, nếucần thì tôi sẽ giới thiệu bác sĩ khoa mắt cho cô, tuyệt đối giỏi. Ông ta có thể đào tròng mắt của cô xuống để kiểm tra rồi lắp lại cũng sẽ không làm tổn thương màng mắt cùng thần kinh của cô đâu.”

“Ha ha, sao có thể làm phiền ngài Touya ngài chứ, ngài là người chấp pháp bạo lựcno.1, được coi là đại đội trưởng đội cảnh vệ ‘So với tội phạm hung ácnhất còn hung ác hơn’, anh là nhân vật lớn nhật lí vạn ky, tôi chỉ làmột bà bác phiền toái nhà hàng xóm, đâu thể phiền toái ngài chứ.”

Tôi ôm một bên mặt, mỉm cười.

Anh ta tao nhã uống trà, cũng cười tủm tỉm.

“Ha ha, Miru khách khí quá, tôi tuyệt đối không hề không vừa mắt một tiểuquỷ nhưng lại ra vẻ già dặn như cô đâu, để bảo vệ những người yếu ớt như Miru-chan, dù thế nào thì tôi cũng phải từng bước từng bước đánh chếtmọi tội phạm vào địa ngục, để phòng lần sau khi gặp cô, cỏ trên mộ củacô lại cao hơn cái đầu gối của tôi.”

“Ha ha, ngài Touya, saongài có thể nói như vậy, tôi tuyệt đối không để ý đến chuyện rất khôngvừa mắt là một người đàn ông to lớn lại để tóc dài, có một đôi mắt hạnhlớn ẻo lả, rõ ràng cười rất giả lại còn luôn giả bộ muốn dỗ dành tôiđâu. Ngài cũng phải bảo trọng sức khỏe, để phòng lần sau gặp nhau, tôilại phải đến bia mộ anh hùng dùng kính lúp tìm tên ngài.”

Chúng tôi ‘thâm tình’ nhìn nhau, tôi ôm một bên mặt, anh ta uống trà, sau đó lại đều tự ý vị thâm trường “Ha ha ha ha...”

Crawc! Manuel bóp nát hạt dẻ ném mạnh ra sau.

“Mấy người còn ha ha nữa là tôi sẽ dí mấy người vào bồn cầu tự hoại đấy, người không biết còn tưởng rằng nơi này có ma quái!”

Nhìn Manuel nổi đầy gân xanh, tôi và Touya đành phải dừng lại, ăn món điểm tâm ngọt cứ ăn, uống hồng trà cứ uống.

Chán ghét tên Touya Kaidou không có đạo lý kia, không chỉ là vì anh ta thích vô sỉ chấp pháp bạo lực, thích lấy lớn bắt nạt nhỏ lấy mạnh chế yếu,còn nuôi cả tóc dài chẳng phân biệt được kiểu dáng, cười cực kỳ giả tạo, giống hệt một hồ ly ngàn lỗ thủng vậy.

Tôi vĩnh viễn không thểquên khi chú Hunter giúp tôi tìm mua nhà ở phố Bối Bối, tôi mới vừa vào ở là anh ta mang theo đội chấp pháp, ước chừng một khoảng trăm người tớitrước cửa cổng nhà của tôi, cười giả đến mức không thể giả hơn, ra vẻtao nhã nói: “Là cô Miru sao? Tôi hoài nghi cô xâm nhập phi pháp, cướpbóc phi pháp, giết người phi pháp, rửa tiền phi pháp, buôn bán hàng cấmphi pháp còn mười tội danh nữa, xin hỏi cô có thể theo tôi về sở cảnhsát một chuyến, hợp tác điều tra với tôi không?”

Khi tôi cònđang tiêu hóa chuyện nhiều người đứng ở cửa nhà tôi như vậy lại khônggiống như là đến ăn xin thì anh ta đã khiêng tôi bước đi dưới con mắtcủa bao người.

Sở cảnh sát đêm hôm đó, ngọn đèn hôn ám kia, bộ mặt dữ tợn kia, gậy cảnh sát đáng sợ kia, trang giấy kết tội lạ lùng kia.

Sắc mặt tên Touya Kaidou kia còn chết tiệt hơn cả Phàn Khoái, Nghiêm Tung,lấy tư thái vô cùng ác độc nói với tôi đang hoàn toàn dại ra: “Này côMiru Sylvia, cô hãy nhận tội đi, bằng không mọi người cũng không dễ làmngười đâu, ấn cái dấu tay vào biên bản này là tốt cho tôi tốt cho mọingười, cô đã khiến tôi phải làm thêm giờ rồi, tôi có hẹn với một cô gáixinh đẹp ở cửa hàng rượu Esme sáu sao, cô nhẫn tâm bắt cô ấy chờ sao?”

Tôi cầm lấy biên bản tội trạng kia, cực kỳ bình tĩnh chỉ vào một cái tộitrong đó nói với anh ta: “Xin hỏi điều thứ hai mươi mốt, hai năm trước,tôi cưỡng bức mười lăm cô gái đàng hoàng nghĩa là sao?”

Khi đó tôi chỉ mới mười hai tuổi, tay trói gà không chặt, quan trọng hơn chính là bà đây là nữ!

“À, đừng để ý, chỉ cần cô ấn dấu tay làm ký tên, thì tôi sẽ giúp cô hợp lýhoá, sở cảnh sát chúng tôi luôn có cơ cấu ưu tú nhất, cho nên phục vụbao giờ cũng tốt.” anh ta cười hà hà hai tiếng “Nếu cô không ký, thì côcứ ở đây đi, nhìn cô nhỏ yếu như vậy, hẳn là sẽ không nhịn được một đêmđâu.”

Anh nhìn ra được tôi nhỏ yếu, vậy mắt nào của anh nhìn ratôi có thể làm nhiều tội lớn ngập trời mất đi nhân tính như vậy? Anh cho là làm tội phạm thì không cần phải khoẻ mạnh tràn đầy sức sống sao?

Không thể dùng được từ nào để diễn tả đêm hôm đó.

Dù sao tôi có chết cũng sẽ không ấn dấu tay kia, ai dám ấn chứ, tôi rống to: “Chứng cớ đâu?! Chứng cớ!?”

Ánh ta trả lời cực kỳ vô sỉ đến trình độ tông sư, ti bỉ kinh điển “Gì?Chứng cớ là cái gì thế? Sở cảnh sát chúng tôi chỉ cần phạm nhân đồng ýấn dấu tay là được, hết thảy đều vì hiệu suất thôi, quá trình dài dòngphiền phức đó không cần tiến hành, vì nếu tiết kiệm được kinh phí thìlúc ở trong tù, cô không cần lo lắng bị giảm lượng thức ăn, đây là tốtcho tôi cũng tốt cho mọi người thôi.”

Giờ khắc này một phút này một giây này, tôi xác định, Touya Kaidou chính là một tên chết tiệt.

Ngày hôm sau, khi Harris chạy tới nhấc tôi trở về, tôi đã gần như sốc nặng.

Khi tôi loạng choạng đi ra sở cảnh sát, Touya Kaidou cùng một trăm tên cảnh sát đồng lõa của anh ta đứng ở cửa, bọn họ một trăm người nói cùng lúcmột câu thiếu chút nữa doạ tôi chạy trở vào trong sở “Hoan nghênh côMiru!”

Touya Kaidou cười ha ha đến gần liên tục bắt lấy tay củatôi “Làm quen lại một lần nữa, tôi là Touya Kaidou, đại đội trưởng sởcảnh sát, nghe nói phố Bối Bối có một cư dân mới tới muốn định cư cảđời, cho nên tôi thay mặt hàng xóm phố Số 13 đến hoan nghênh cô. Tối hôm qua chỉ là nghi thức hoan nghênh mà tôi tỉ mỉ thiết kế, thế nào, rấtvui đúng không.”

Một câu này khiến cho thần kinh yếu ớt của tôigần như hỏng mất, trực tiếp ngất xỉu. Sau đó tôi thề từ nay về sau phảichán ghét cái tên Touya Kaidou này.