Chồng Trước Dụ Hoặc

Chương 9



Hối hận? Lời nói của AnHúc Thần ngày đó, cuối cùng là ý gì?

Mấy ngày gần đây, trongđầu Huống Vịnh Ninh luôn hiện lên câu nói kia của anh, nghĩ trăm cách mà khôngthể giải thích được, nhưng dần dần, hình như cô có điểm hiểu được hàm ý trongđó.

Vì, bốn ngày nay anh đãkhông có tin tức gì rồi!

Cái gì chứ, ăn xong chùisạch rồi tính chuồn sao?

Trước đó, một ngày anhđều gọi điện, hỏi han ân cần, thường xuất hiện đột ngột, biểu hiện hăng háiniềm nở; nhưng mấy ngày sau, anh cứ như là biến mất, không tin không tức, ngaycả một mẩu tin ngắn cũng không.

Anh nói cô sẽ hối hận, làchỉ cái này sao?

Không đáp ứng quay về,anh sẽ không để ý đến cô?

“Thật đáng ghét!” Ởtrong sân hái cỏ Lavender, Huống Vịnh Ninh không nhìn được mắng thành tiếng, vôtình động tác trở nên thô bạo.

“Chị, chị tính hủy diệtcả khu vườn à?” Xa xa thấy cô khác thường, Huống Uy Uy vội chạy lại ngăn, vấtvả mới trồng được loại cỏ này, làm sao có thể chịu nổi sự hành hạ như vậy.

“Úi, ngại quá, chịkhông chú ý.” Cô đột nhiên hoàn hồn, thấy hài cốt của chúng dưới chân, thẹnthùng cười ngượng.

“Căn bản chị không tậptrung đúng không?” Huống Uy Uy lắc đầu bật cười, trêu chọc hỏi. “Nghĩ đến anhrể à?”

Ngày đó, khi cô nghe bếptrưởng Hả nói chị bị anh rể đưa đi, sau đó không quay lại, cho đến buổi tối mớithấy anh rể đưa chị về nhà. Khi đó, cả người chị tản ra ánh sáng chói mắt, côvừa nhìn đã biết, tình hình khác rồi, sau đó hỏi thăm kết quả, quả nhiên haingười đã gỡ bỏ hiểu lầm, gương vỡ lại lành.

Nhưng nói cũng kỳ quái,bọn họ vừa nối lại chắc hẳn phải như keo như sơn, nhưng mấy ngày nay, ngượclại, chẳng thấy anh rể xuất hiện, khó trách chị hai người cứ như ở cõi tiên.

“Mắt nào của em nhìn thấychị đang nghĩ đến anh ta?” Huống Vịnh Ninh mạnh miệng không muốn thừa nhận.

Nếu An Húc Thần không đếntìm cô, vậy cô cũng không thua kém đâu nha!

“Hai mắt em đều thấy đượcá!” Huống Uy Uy bướng bỉnh cười đáp, vui mừng khi thấy chị đắm chìm trong tìnhyêu, tỏa ra hào quang hạnh phúc.

Biết An Húc Thần khôngngoại tình, không bắt cá hai tay, cô không ghét anh nữa, vì hạnh phúc của chịhai, chỉ có yêu anh mới là cách tốt.

Huống Vịnh Nịnh vỗ nhẹ cômột cái. “Này, Uy Uy xấu, ngay cả em cũng trêu chị à!”

“Sao mấy ngày nay anh rểkhông chạy đến đây?” Huống Uy Uy hỏi thăm.

“Ai biết? Chắc là thấygiải quyết xong hiểu lầm rồi, không cần phải ân cần như vậy nữa.” Cô cay đắngnói, cảm giác mất mát nồng đậm tràn ngập suy nghĩ trong lòng.

Thấy cô tự nhiên khôngvui, Huống Uy Uy lập tức cao giọng đầy sức sống, nhẹ nhàng an ủi cô. “Đừng suynghĩ miên man, nói không chừng tạm thời có việc gấp thôi, nếu không chị chủ độnggọi điện cho anh ấy đi!”

Huống Vịnh Nịnh lắc đầu,phủ quyết đề nghị của em gái. “Chị không cần gọi, chị không muốn để anh ta nghĩchị quan tâm đến anh ta lắm.”

Kinh nghiệm nói cho côbiết, điều gì dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, cho nên giữ lại một chútthì tốt hơn.

“Được rồi, nếu đãvậy, chị cũng đừng đứng đây rầu rĩ đợi nữa, đi, chúng ta tìm đầu bếp Hà chọnthức ăn.” Huống Uy Uy hành động rất dứt khoát, chuyển sang một kế hoạch khác.

“Cũng tốt.” Huống VịnhNịnh cũng muốn rời sự chú ý.

Cô phải kiên cường, khôngthể để tìm trở lại tâm trạng u buồn lúc tai nạn kia, nội trong tuần này màngười đàn ông đáng ghét An Húc Thần không xuất hiện, sẽ phán anh—knockout!

Thông điệp trong lòngHuống Vịnh Nịnh, An Húc Thần liệu có linh cảm nhận biết không?

Cũng không phải anh ănxong lau sạch rồi vỗ mông mà đi, đương nhiên, tức giận chuyện cô cự tuyệt vàcông việc bận rộn chính là nguyên nhân anh không liên lạc với cô; Trừ lần đóra, trong lúc này, anh đang nghĩ đối sách, cũng vì thế liền gặp mặt cha mẹ vợmột lần.

Huống Vịnh Nịnh cũngkhông biết những việc này, chẳng qua chỉ xây dựng trước tâm lý, dù sao lúctrước cũng có dũng khí ly hôn rồi, giờ lại hỏng nữa, cùng lắm thì giống như lúcchưa cởi bỏ hiểu lầm thôi.

Chẳng qua, bị một ngườilơ đi cảm giác thật không dễ chịu….

Ai, được rồi! Cô thừanhận, oán thì mặc oán, thực ra cô rất muốn anh.

Bên trong “Năm xưa” vẫnđang trang hoàng, tạo cảnh sân trước cũng không khác, cô có khá nhiều việc,nhưng lòng lại chia thành hai phần, một phần là chuyện khai trương, phần cònlại là An Húc Thần, bận rộn, vẫn nhớ đến anh.

Thời gian ăn tối, từ nhàhàng về nhà, Huống Vịnh Ninh vừa tắm xong, chuẩn bị dùng bữa với gia đình,nhưng khi cô bước xuống phòng khách tầng một, lại thấy một chiếc rương da đượcđặt tại chân cầu thang…

“Kỳ lạ, có ai đếnsao? Sao lại có rương da ở đây?” Cô buồn bực nói thầm, tiếp tục đi đến phòngăn, không ngờ lại nghe thấy tiếng nói chuyện náo nhiệt, hơn nữa trong đó còn cótiếng nói nam tính không có khả năng xuất hiện ở đây vào lúc này!

“...... Không sao,con cứ tạm thời ở đây đi.” Mọi người và Huống Vinh Cơ nói.

“Thích ăn gì thì nói choquản gia.” Bà chủ nhà kiêm mẹ vợ nói.

“Cám ơn ba mẹ.” Người nàođó bày ra hình tượng một đứa bé lễ phép.

Là anh! Huống Vịnh Nịnhngạc nhiên cả kinh, tim đập siêu tốc, bước nhanh đến nhà ăn, quả nhiên thấy AnHúc Thần.

“Hi, Vịnh Ninh.” An HúcThần tỏa sáng như ánh mặt trời ngoắc cô.

“Làm sao anh lại ở đây?!”Cô kinh ngạc hô nhỏ.

“Anh rể nói muốn đến ởnhà chúng ta.” Huống Uy Uy trách móc, cô cũng vừa mới biết, rất kinh ngạc hànhvi của An Húc Thần, đồng thời cũng rất bội phục anh đã nghĩ ra chiêu này.

“Đến ở đây?” Huống VịnhNịnh sững sờ lặp lại như con chim chín bậc (1), nhìn về phía An Húc Thần, chỉthấy anh mỉm cười từ từ gật đầu, cô thốt lên. “Anh có nhà không về, chạy đếnđây làm gì?”

“Chẳng phải chị cũng cónhà không về sao?” Huống Uy Uy không nể mặt cười nói, trêu tức chị hai.

Á...... Lời Uy Uy nóiđúng là sự thật.

“Cái đấy không giống a!Đây là nhà của chị, có cha, mẹ và em gái.” Huống Vịnh Ninh vội vàng nói ra điểmkhác, nếu không phải các anh đều đã có gia đình của riêng mình, giờ trong nhàcòn có nhiều người hơn.

An Húc Thần bỗng nhiên mởmiệng: “Chỗ em ở chính là nhà của anh.”

“A, nói thật hay.” HuốngVinh Cơ hiển nhiên rất vừa lòng khi con rể nói ra lời này, cất giọng tánthưởng. “Tốt lắm, ngồi xuống ăn cơm đi! Mọi người bụng đều đói bụng rồi.”

Lời cha nói, Huống VịnhNinh đành ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt trách móc liếc qua An Húc Thần bêncạnh, trong bụng có nhiều điều muốn nói.

“Húc Thần a, tự gắpthức ăn đi, đừng khách khí!” Mẹ vợ lại càng vừa lòng con rể hơn, niềm nở tiếpđón.

“Vâng, cám ơn mẹ.”Nói xong, ra tay gắp thức ăn đặt vào chén cơm của bà xã, sau đó thấp giọng nóivới âm lượng chỉ có hai người nghe thấy: “Này, ăn nhiều một chút, như thế mớivận động nhiều được.”

Huống Vịnh Nịnh dừng độngtác, không biết mình vừa nghe thấy cái gì, lúc sau, mới phản ứng kịp, ánh mắtviên đạn, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ ửng.

Anh anh anh...... Làm saođang có nhiều người ở đây, dám ám chỉ cái đó chứ?!!

Quá lớn mật!

Cô xấu hổ liếc anh, đạp mộtcái cho anh què luôn!

An Húc Thần cười coi nhưgãi ngứa, trong mắt mọi người, ngược lại còn cho rằng cô dâu mới liếc mắt đưatình, tình cảm không tệ.

“Chúng ta cần nóichuyện.” Cô xấu hổ thấp giọng nói với anh.

“Không thành vấn đề,chúng ta còn có cả đêm để từ từ nói chuyện.” Kế hoạch thực hiện được rồi, anhkhoái trá dùng cơm.

Sau bữa cơm chiều, đầutiên mọi người đến phòng khách ăn hoa quả tráng miệng, sau đó đi làm việc củamình, An Húc Thần thì theo Huống Vịnh Ninh trở về phòng ngủ của cô, đương nhiênlà xài chung phòng ngủ với cô rồi.

“Bỗng dưng anh mang hànhlý chạy đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?” Cô càng bực hơn là, ba mẹ lại chẳngkinh ngạc, thậm chí còn hoan nghênh anh.

“Rất đơn giản a,nếu trước mắt anh không có cách để em về nhà, anh đây sẽ đến ở cùng em vậy!”Anh buông tay, cho thấy làm như vậy cũng đều vì cô.

Cô đột nhiên vừa giận vừabuồn cười, nhịn không được mắng: “Anh...... đúng là xấu xa!”

“Không đúng, là anh yêuem.” Anh quay đầu chăm chú nhìn cô, thình lình nói ra lời yêu.

Trải qua việc này, giờanh đã biết rõ, đối với người vợ này, giấu tình yêu ở trong lòng là không đủ,phải nói ra, cô mới có thể tiếp thu được.

Nhất thời, cô hết giận.Bình tâm ngẫm lại, nhìn anh nguyện ý vì cô, tích cực như thế, vô số bọt khíngọt ngào tỏa ra từ lòng cô.

“Em sẽ từ từ quan sát xemlời nói của anh có phải thật hay không.” Cô bắt tay thu dọn hành lý cùng anh,tỏ vẻ chấp nhận anh ở cùng.

(1) "九官鸟" nguồntham khảohttp://hanyu.iciba.com/wiki/531088.shtml#3

Cô biết mình rất tham,nhưng dù sao lúc trước cô cũng chịu cô đơn lâu rồi, đối mặt với tất cả thay đổinày, vẫn không thể có được cảm giác an toàn.

“Anh chịu được thửthách.” Anh kéo cô đến gần, chạm vào gò má mịn màng hồng hào kia, đặt xuống mộtnụ hôn.

“Anh chạy đến đây nhưvậy, ba mẹ em không nói gì à?” Đẩy tay tạo một chút khoảng cách, cô ngẩng đầunhìn anh, đưa ra nghi hoặc trong lòng.

“Hai ngày trước anh cóđến, họ đã đồng ý rồi.” Anh không phải người đàn ông lỗ mãng, với bậc trên nêncó lễ phép cơ bản.

“Úi? Thì ra…” Ngoài ýmuốn, không ngờ anh lại trực tiếp tìm đến cha mẹ cô. “Em còn tưởng anh biến mấtđấy.”

Huống Vịnh Nịnh nghĩ vậyvài ngày, anh biến mất không tin tức, hại cô khổ sở phiền lòng, khó nén oángiận trong lời nói.

“A...... Thẳng tanh mànói, nhớ anh đúng không?” Anh đắc ý cong môi, dính sát vào đường cong mềm mạikia, dục vọng ẩn giấu lặng lẽ tuôn trào.

“Hừ, em có nhiềuviệc lắm, nghĩ đến anh làm gì!” Cô chun cánh mũi, nói ngược lại, nhưng lại cảmnhận được nhiệt độ cơ thể của anh, thân thể không tự chủ nóng lên.

“Thật không? Nhưnganh thì rất nhớ em......” Anh cúi đầu khẽ mút vành tai bạch ngọc của cô, khínóng theo giọng nói thì thầm khiêu khích bên tai cô.

Cả người cô tê dại mộttrận, hai chân mềm nhũn đứng không vững, đành phải dựa vào anh.

“Vịnh Nịnh......” Anhthấp giọng gọi.

“A?” Cô mê man đáp lại,cảm nhận nụ hôn của anh đang mơn trớn trên xương quai xanh của cô, cô không kìmnổi lòng, ngẩng đầu đón nhận anh.

“Phòng cách âm cótốt không?” Anh =không đầu không đuôi hỏi, ép chiếc mông tròn căng vào phíamình, phần nam tính khỏe mạnh tỏ rõ ý đồ muốn cô.

“Không, khôngbiết......” Cô ù ù cạc cạc đáp, lý trí đã bắt đầu tan chảy nhơ bơ.

“Vậy em phải nhớ nhỏgiọng......” Nói xong, anh hôn lên cái miệng nhỏ nanh mê người, bàn tay phủ lênđôi gò mềm mại đàn hồi, bắt đầu đốt lửa trên người cô, cũng nhau bốc cháy.

Mặc kệ cách âm có hiệuquả không, anh muốn cô!

An Húc Thần tiến hànhcuộc sống tại Huống gia, cha mẹ vợ đều tốt với anh, khiến anh thích ứng vớihoàn cảnh này rất nhanh.

Buổi sáng, anh cùng bố vợHuống Vinh Cơ đi làm, rảnh lại chạy đến “Năm xưa”, đến gần tối, lại đến đónHuống Vịnh Ninh, thỉnh thoảng, trên đường chợt nảy ra ý nghĩ, hai người hứngchí tìm một nhà ăn gần đó ăn căng bụng, nếu không thì về nhà ăn cơm tối với mọingười.

Công trình “Năm xưa” đangtiến hành, vì bộ phận thợ mộc có vấn đề, nên phải sửa chữa giữa chừng, nhưngngày khai trương đã định rồi, dự tính là cuối thu đầu đông, mùa lãng mạn chínhthức khai trương.

Hôm nay, là ngày thử mónăn, ngoài hai ông chủ, hai người chủ nhiệm không lâu cũng hưởng ứng lệnh triệutập, ngoài hai người thợ cả, An Húc Thần cũng trong đội ngũ ăn thử.

“Xin lỗi đã tớichậm, hôm nay công ty có nhiều việc.” Hơn sau giờ, An Húc Thần mệt mỏi chạyđến, anh vừa nói vừa cởi áo khoác.

“Từ từ đến là được rồi,chỉ thử đồ ăn trong nhà hàng thôi mà, muộn một chút cũng không sao.” Huống VịnhNịnh đứng dậy cầm âu phục của anh, treo lên móc áo ở một bên.

“Anh lo em đói bụng.” Anhmỉm cười với cô, ga lăng kéo ghế ngồi cho cô.

“Em càng lo cho sự antoàn của anh hơn.” Cô thật lòng nói, cũng không hy vọng anh không xảy ra chuyệngì ngoài ý muốn.

Anh hôn lên trán cô. “Biếtem chờ anh, anh sẽ đặc biệt cẩn thận.”

“Ở, sao em thấy đỉnh đầuchúng ta đang phát sáng nhỉ, như bóng đèn ý?” Huống Uy Uy cười liếc bọn họ,chịu không nổi trêu chọc nói, nhóm người đang ngồi làm việc nghe xong, đều bậtcười.

“Anh nghĩ nửa tháng này,chắc em đã nhìn cũng quen rồi chứ.” An Húc Thần cười cười nhíu mày nhìn về phíacô em vợ.

Huống Uy Uy chậc chậc lắcđầu. “Quý tộc độc thân như em, kỵ nhất là xem người khác ân ái.” Cô cố ý xoaxoa cánh tay, giả bộ nổi da gà.

“Vậy em cũng đi tìm đốitượng đi!” Huống Vịnh Nịnh hạnh phúc ngọt ngào, cũng hi vọng em gái mình tìmđược người bạn thích hợp.

“Đối tượng yêu thương củaem giờ đang ở đây.” Ngụ ý là tâm tư của cô tất cả đều đặt trong nhà hàng nàyrồi, không muốn phân tâm vì người khác.

“Mọi người đã đến đủchưa?” Hà Kiện Long trong phòng bếp vội đi đến kiểm tra, cắt ngang cuộc tròchuyện của họ.

“Đủ rồi, có thể mang thứcăn ra chưa?” Huống Vịnh Ninh cất giọng đáp lại.

“Gần được rồi.” Hà KiệnLong lập tức quay lại phòng bếp làm chuẩn bị cuối cùng.

“Mọi người mang đồ ăn rađây đi.” Huống Vịnh Ninh vỗ tay gọi mọi người, chủ động đứng dậy đi đến phòngbếp trước.

“Anh cũng giúp.” AnHúc Thần lập tức đuổi theo.

Mọi người từ từ mang đồăn ra, món trước, món khai vị, salad, canh, món chính… Mỗi mục có vài món, mõingười đi tới đi lui vài lần.

Huống Vịnh Ninh bưng mộtkhay đầy ra khỏi phòng bếp, không ngờ khi lộn trở lại phòng bếp thì đụng vàotay Huống Uy Uy.

“Oái! Trời ơi!”

Cô kinh hô, mất thăngbằng, thức ăn và chiếc khay cùng rơi bùm bùm xuống đất, người cũng đụng vàochiếc thanh nhôm đặt ở lối vào nhà bếp.

“Vịnh Ninh, cẩn thận, emmau tránh ra!” Đí sau Huống Uy Uy, An Húc Thần thấy thế kinh hô, mắt thấy chiếcthang lung lay sắp đổ, anh không nghĩ nhiều vội chạy về phía trước, dùng thânhình của mình để bảo vệ người phụ nữ dấu yêu.

Thoáng chốc hỗn loạn mộttrận, tiếng va đập, tiếng thét chói tai, tiếng hô liên tiếp vang lên.

“Không sao chứ?”

“Có sao không?”

Mọi người tập trung lại,hỏi hết lần này đến lần khác

“Em có khỏe không?” AnHúc Thần buông cô bé trong lòng ra, một bên nâng cô đứng dậy, một bên thấpgiọng hỏi.

“Em không sao, còn anh?”Huống Vịnh Nịnh vội coi tình trạng của anh, rõ ràng thấy chiếc thang kia đậpvào anh.

“Trầy da chút thôi, khôngcó việc gì.” Anh nhìn lại bản thân, tay phải và tay trái, chỉ bị thương ngoàida, lập tức mỉm cười an ủi cô, nhưng đầu lại đau đớn một trận, sau đó cảm thấymột dòng nhiệt nóng chảy từ trên trán xuống, còn chưa kịp phản ứng, đã nghethấy tiếng thét kinh hãi.

“Húc Thần, anh chảymáu?!” Ánh mắt cô hoảng hốt, chân tay luống cuống không nên làm thế nào, lạikhông dám chạm vào anh. “Bị thương ở đâu? Máu chảy nhiều quá!”

An Húc Thần sờ lên tránmình, sau đó thấy tay mình dính đầy máu, giật mình kinh ngạc. Anh chỉ đau mộtchút, không ngờ lại chảy nhiều máu như vậy.

Thấy mặt và cổ anh đầymáu, ngay cả áo sơ mi trắng cũng nhuộm đỏ, nước mắt cô nhất thời lăn dài, đaulòng cực điểm.

“Đây là khăn sạch, trướchết dùng nó đè lên để cầm máu.” Hà Kiện Long cầm chiếc khăn mới tinh giao vàotay An Húc Thần.

“Làm sao bây giờ? Nên làmgì bây giờ?” Huống Vịnh Nịnh sợ tới mức mất bình tĩnh, nói năng lộn xộn. “Đúngrồi, lần trước em có mua hộp cấp cứu...... Không được, phải khâu lại? Nhanhlên, chúng ta đi bệnh viện!”

Nếu không có anh che, câythang kia chắc chắn là đập trúng người cô, mà anh vì bảo vệ cô, đã dùng thânthể mình cản lại!

Ô...... Máu chảy nhiềunhư vậy, vết thương nhất định rất lớn, nhất định rất đau?

“Em đừng hoảng sợ, khôngcó gì!” An Húc Thần nhẹ giọng an ủi Huống Vịnh Nịnh đang kinh sợ, giờ nhìn lạicảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

“Đều là em không tốt,không cẩn thận đụng vào chị.” Tên đầu sò gây chuyện áy náy nhận tội. “Anh rể,xin lỗi......”

“Không sao, đây là ngoàiý muốn.” An Húc Thần khoát tay, muốn cô đừng để ý.

Hà Kiện Long chủ động mởmiệng: “Tôi lái xe đưa anh đi bệnh viện.” Dù sao An Húc Thần là người bịthương, mà hai bà chủ õng ẹo kia đã bị máu tươi làm mất hồn rồi.

“Tốt, vậy phiềnanh.” An Húc Thần cảm kích nói.

“Không có gì, giúp nhau thôi.”Hà Kiện Long cười một tiếng, đi trước lấy xe.

An Húc Thần nhìn nhìntheo bóng dáng vốn là tình địch Hà Kiện Long, bỗng nhiên cảm thấy anh là ngườikhông tệ, không kể hiềm khích lúc trước, lại có phong độ, chắc là có thể kếtbạn.

“Húc Thần, em đỡ anh, maunhanh đi!” Huống Vịnh Nịnh hit hít mũi, nước mắt ngừng rơi, vội vàng dìu anh rakhỏi nhà ăn.

Cô sợ hãi, nhưng cực kỳcảm động! Nếu không phải thật lòng yêu một người, sẽ không bao giờ có khả năngđặt sự an nguy của đối phương lên trước an toàn của bản thân.