Chồng Trước Dụ Hoặc

Chương 8



Huống Vịnh Ninh xúc động,An Húc Thần không hồ đồ, sau khi nhanh chóng tìm ra trọng điểm, anh bình tĩnhđối mặt cô cùng xem xét vấn đề.

“Anh thấy chắc em đanghiểu lầm gì đó, chúng ta phải làm rõ từng chuyện một,” anh dùng thái độ chíncanh đối đáp.

“Tốt, em nghe xemanh muốn giải thích cái gì.” Huống Vịnh Ninh cúi mắt, giả vờ bày ra bộ dángchán ngán.

“Thứ nhất, tuy anhtừng kết giao với Quý Lôi, nhưng nửa năm trước khi kết hôn đã chia tay rồi, lầnuống rượu cùng nhau đó chỉ là ngoài ý muốn, cô ấy là bà con của anh bạn thânChu Nghị, lúc đó cô ấy mới từ nước ngoài về, cho nên đi theo Chu Nghị, vậythôi.”

Huống Vịnh Ninh vẫn bántín bán nghi, biểu tình lạnh lùng, đợi câu dưới.

“Thứ hai, ngày chúng tahẹn ăn cơm, việc anh thất hứa chẳng liên quan gì đến Quý Lôi hết.” Giờ anh rõrồi, chuyện này là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà. (1)

“Nếu không đó làai?” Cô tức giận truy hỏi.

Dù không phải bạn gái cũ,cũng là người khác phái, còn là một cô bé, đại biểu cho việc anh không anphận!

“Đó là cháu gái của anh,An Nhã.” Anh bất đắc dĩ tuyên bố lời giải.

Huống Vịnh Ninh trợn trònmắt, thế nào cũng không đoán ra được anh nói ra đáp án như vậy, họ hàng, cháugái? Quá lời rồi!

“Anh, anh có gì đểchứng mình không?” Cô khiêu khích nói, vì sự thật làm cô kinh ngạc, đành mạnhmiệng hỏi.

An Húc Thần thở dài, cònlấy điện thoại di động ra, tìm kiếm danh bạ, tìm được số của An Nhã, gọi chongười làm chứng ngay tại chỗ.

“Giờ anh mới biết em thấyanh và An Nhã ở chung, cho nên không thể thông đồng với nó được.” Trong lúcđang chờ bên kia trả lời, anh thanh minh với Huống Vịnh Ninh trước.

Cô yên lặng mím môi, chấpnhận việc anh thanh minh, trong lòng kinh hãi nghĩ, chẳng lẽ thật là cô hiểulầm anh? Vậy thì lỗ to rồi!

“A, An Nhã sao? Talà chú nhỏ đây, ngại quá giờ lại đánh thức cháu...... Có một số chuyện quantrọng muốn hỏi cháu...... Chú đưa điện thoại cho cô nghe, cô ấy hỏi gì, cháu cứdựa theo tình hình thực tế mà kể lại…..” Nối được máy, An Húc Thần dặn trướcvài câu, rồi đưa lại cho Huống Vịnh Ninh.

Cô thấm thỏm lại xấu hổtiếp nhận di động, nhất thời hiểu rõ.

An Húc Thần thấy cô đãtrò chuyện xong, lập tức cười hỏi: “Thế nào? Chân tướng rõ ràng chưa?”

“A.” Huống Vịnh Ninhngượng ngùng nhìn thẳng vào anh.

Câu trả lời của An Nhãgiống lời giải thích của An Húc Thần, không thông đồng, lập tức liên lạc, bọnhọ nói đều thống nhất, chứng minh vừa rồi là cô hiểu lầm.

Thật tốt quá, thì ra AnHúc Thần không ngoại tình, anh tâm, cũng không có người phụ nữ khác tronglòng...... Nhưng, toi rồi, đây chẳng phải nói thay cho việc......

Lúc này cô nên cao hứng,hay nên sợ hãi mới tốt a?

Sau khi vạch trần sựthật, cô không hoàn toàn thấy vui mừng, mà lo lắng hân hoan nửa nọ nửa kia,người đàn ông bên cạnh lại mở miệng lần nữa.

“Giờ anh cũng có việc cầnnói rõ ràng.” Mưa gió nổi lên, anh tiếp tục mỉm cười.

“Cái gì, việc gì?”Chớp mắt mấy cái, cô bối rối mỉm cười đáp lại.

“Xin hỏi, không phải emquên sạch về anh sao? Tại sao giờ lại rõ mọi chuyện như vậy?” Giọng nói rất nhẹrất nhẹ, lại khiến tóc gáy cô dựng thẳng đứng.

“Cái kia...... A,em muốn đi mua vài thứ!” Cô nhìn trái nhìn phải nói, giả ngu, đột nhiên muốnchạy xuống cửa xe.

An Húc Thần nhìn thấu ýđồ của cô, rắc một tiếng, nhanh tay ấn nút khóa, kiểm soát cửa xe.

“Đừng chạy, nói cho rõvới anh, giải thích cho minh bạch!”

Trong chốc lát đưa cô từtrên núi xuống chân núi, giờ lại đưa cô từ tiệm thuốc bắt về nhà, thì ra An HúcThần coi cô là một đứa trẻ sao?

“Anh đưa em về nhà làmgì?” Huống Vịnh Ninh chột dạ, lớn tiếng dọa người, nhận ra Thôi đại thẩm vuimừng nhìn cô, lại lấy lại vẻ tươi cười chạy đến chào hỏi. “Thôi đại thẩm, đãlâu không gặp.”

“Tiểu thư!” Thôi đại thẩmvui sướng gọi, trong lúc đó ánh mắt nhìn qua lại An Húc Thần và Huống VịnhNinh.

Với việc đôi vợ chồng nàyxa cách vài tháng, bà còn tưởng chắc đã cắt đứt tơ duyên rồi, không ngờ… thì ravẫn còn hi vọng a!

“Thôi đại thẩm, hômnay làm thế này là tốt rồi, thời gian còn lại đi nghỉ đi.” An Húc Thần kháchkhí xua bóng đèn đi trước.

“À, tốt, tôi dọn lại mộtchút rồi đi ngay.” Thôi đại thẩm cười tủm tỉm, như ý thức được quan hệ của bọnhọ bởi vậy mà cải thiện, tự nguyện trả lại không gian yên lặng cho họ.

“Vì sao anh lại bảo Thôiđại 4thẩm đi trước?” Thế này, chỉ còn hai bọn họ ở lại, Huống Vịnh Ninh khôngkhỏi hoảng hốt.

Anh lộ ra nụ cười yếu ớtcủa loài vật vô hại. “Vì chúng ta có chuyện cần nói, hơn nữa nếu như không cógì ngoài ý muốn, người nào đó cần phải chịu trừng phạt chứ nhỉ.”

Huống Vịnh Ninh ngẩn ra,lại cảm thấy bị uy hiếp.

“Cái gì, trừng phạt cáigì? Người nào đó là ai?” Cô khẩn trương hỏi. Chết người a, sao cô lại có cảmgiác này?

“Không cần phải gấp, đợichút nữa tự nhiên em sẽ biết.” Anh kiên nhẫncong môi trả lời.

Cô thê lương nhìn về phíanụ cười của anh, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Động tác của Thôi đạithẩm siêu tốc độ, sau ba phút đã hoàn toàn biến mất, trong phòng chỉ còn lại cônam quả nữ bọn họ.

(1) Là câu chuyện về con lạc đà bị chủ bắt chởhàng hóa rất nặng, tới lúc chỉ cần vất thêm cọng rơm là con lạc đà khụy luôn.Câu này có thể hiểu tương tự với câu giọt nước làm tràn ly.

An Húc Thần ngồi dựa vàoghế sô pha đơn, hai tay đặt vào hai thành ghế, một thân áo sơ mi xám, dưới cổáo có hai khuy không gài, vì cổ áo mở mà thấp thoáng thấy lông ngực trên bộngực rắn chắc, chiếc quần âu vén lên hiện ra đôi chân dài cường tráng, cả ngườitản ra một lực hấp dẫn khêu gợi chí mạng, mà con mắt đen sẫm sâu tối kia, nhìnthẳng vào Huống Vịnh Ninh.

Huống Vịnh Ninh bị nhìnchòng chọc, đứng ngồi không yên, thấp thỏm ngồi ngay ngắn, nhưng quá bất an,chỉ một lát sau không chịu nổi, liền bộc phát…

“Làm gì làm gì? Em chỉgiả vờ đã quên anh, chẳng phải phạm vào cái tội lỗi tày trời gì cả, làm gì màphải dùng cái ánh mắt ác ma biến thái giết người kia nhìn em chằm chằm?”

“Hửm, ác ma biếnthái giết người?” Hình dung này làm An Húc Thần buồn cười, bắt đầu kê khai tộitrạng. “Bị cáo, lời buộc tội kia là dành cho em phải không? Dù thế nào, lời nóidối của em không hẳn là lớn, nhưng lại dám lừa nói đã quên anh, còn bày trò gạtanh ly hôn!”

“Cái gì mà bị cáo?”Còn lâu mới thừa nhận! Cô bóp chóp mũi, kiêu ngạo nâng cằm, lấy thanh thế oaiphong: “Sự tình đã truy rõ ngọn nguồn, còn không phải do anh hại sao!”

“À, bây giờ lại cònđổ hết lên người anh?” anh khoanh tay trước ngực, bộ dạng muốn xem cô làm thếnào để chối tội.

“Chính là vậy, là miệnganh giống như ngọc trai, cái gì cũng không nói, thế nên em mới hiểu lầm.” Côoán trách nhìn anh. “Vì anh chưa từng nói suy nghĩ cho em biết, nên em cho làchỉ một bên tình nguyện, tự mình tưởng tượng, vì anh thất hẹn, lại không nóicho em biết nguyên nhân chính đáng, nên khi em thấy anh thân mật với một ngườikhác phái như vậy, mới nghĩ mình bị phản bội. Cũng vì chịu đả kích, tâm tìnhrối loạn, đi qua đường cái mới bị xe đụng, em rất giận, không muốn đối mặt vớianh, cũng không muốn gặp anh nữa, nghĩ ra cách dùng mất trí làm lá canh, sau đócăn cứ vào lý do trên, em quyết định ly hôn.”

Chậc chậc, nghe, cô nóicũng hợp tình hợp lẽ, lại còn hợp lý hóa hành vi nói dối nữa chứ! An Húc Thầnnhíu mày nhìn xuống cô bé thua trận mà vẫn cố ưỡn ngực ngẩng đầu, dần giươnglên nụ cười.

Một lòng yêu anh, nhưngnhận được lại không bằng, khiến cô vô tình sợ sệt. Một lòng yêu anh, thế nênkhông thể nào chấp nhận chuyện anh có nhân tình ở ngoài; càng vì yêu anh, đãchọn cách rút lui êm thấm…

Tóm lại một câu, tất cảđều vì cô yêu anh.

Anh bỗng rời ghế, dichuyển đến cạnh cô, cô sợ đến mức nhếch nhếch sang bên, cho rằng sắp bị trừngphạt.

“Đúng vậy, trừngphạt là anh sẽ dùng sắc đẹp để bù lại cho em.” An Húc Thần toét miệng lộ ra hàmrăng trắng tinh, tuyên bố nội dung kế hoạch, biểu cảm vô cùng khoái trá.

“Cái gì?!” Cô nghẹn họng,có cảm giác vừa lên nhầm con tàu cướp biển. “Emkhông cần—”

Sự thật chứng minh, bachữ “Em không cần” là dễ dàng bị hòa tan nhất, độ kiên định gần như bằng không.

Trước sự nhiệt tình mêhoặc của An Húc Thần, lý trí của Huống Vịnh Ninh dường như biến mất, căng thẳngcũng theo gió mà đi, chẳng mấy chốc, thân thể trần trụi của hai người đã dâydưa ở trên giường.

Anh hôn vô cùng âu yếm,nắm hô hấp của cô trong tay, thống trị nhịp đập trái tim cô, khiến cô trở nênmềm nhũn, như đóa hoa kiều diễm nở rộ, đỏ hồng xinh đẹp động lòng người.

Thân thể rắn chắc của anhphủ trên người cô, phảng phất như nhung lụa quấn lấy chiếc bàn là, ủi nóng dathịt non mềm của cô, cùng cô rơi vào cung điện của đam mê.

Sau trận mây mưa quyếtliệt, cả người Huống Vịnh Ninh vô lực, ngay cả những ngón tay cũng lười cửđộng, chỉ có thể để mặc An Húc Thần ôm cô vào phòng tắm lau thân thể.

Có lẽ thời gian xa cáchquá lâu, bọn họ không nén nổi tình cảm, mãnh liệt đòi hỏi nhau. Lúc này sự khácbiệt giữ nam và nữ thật rõ ràng, thân thể người đàn ông cường tráng, thậm chívẻ mặt còn tỏa sáng, nhưng người phụ nữ nhỏ nanh mềm mại thì không thể chống đỡnổi.

“Để em tự tắm đượckhông?” Cô lười biếng nằm úp dựa vào bồn tắm mát xa, giọng nói yếu ớt.

“Đương nhiên được.” Tắmrửa xong, An Húc Thần lộ vẻ sáng khoái, hôn lên trán cô, sau đó rời đi trả lạikhông gian cho riêng cô.

Cô nhắm mắt lại, say mê,để làn nước ấm áp vây lấy thân thể mệt mỏi, nhưng, tuy thân thể đau nhức, lònglại hạnh phúc, cô đã tìm lại được vật ký thác tâm hồn, cuối cùng người đàn ôngcô yêu đã đáp lại, hạnh phúc dường như đã chính thức rơi xuống.

Trở về phòng ngủ, An HúcThần thu dọn lại chỗ quần áo bừa bãi dưới đất vì việc vừa rồi, đột nhiên nghethấy tiếng chuông vang lên.

Anh tìm ra chỗ tiếngchuông, đó là di động trong túi quần của Huống Vịnh Ninh, sau khi lấy ra, anhkhông nghĩ nhiều trực tiếp nhận điện.

“À, đây là di động củaHuống Vịnh Ninh, anh tìm cô ấy?” Vì chào hỏi, anh mở miệng trước tiên.

“A, tôi là Hà Kiện Long,xin hỏi anh là?” Tiếng nói nam tính ngoài dự liệu khiến Hà Kiện Long sửng sốt,kinh ngạc hỏi.

Nghe được tên tình địch,An Húc Thần nghiêm mặt lại, lập tức chuẩn bị tinh thần chiến tranh.

“Tôi là An Húc Thần,chồng Vịnh Ninh, anh tìm cô ấy có chuyện gì?” Anh cố ý nhấn mạnh địa vị củamình, tin người thông minh sẽ hiểu, hoa đã có chủ, nên giữ khoảng cách, bỏ ýnghĩ kia trong đầu đi.

“Có thể mời cô ấy đếnnghe điện thoại không?” Hà Kiện Long lên tiếng đề nghị.

Anh biết không nên trêuchọc phụ nữ có chồng, chảng qua An Húc Thần nói là chồng, Huống Vịnh Ninh lạinói là chồng trước, mà anh tự nhiên tin người nói sau, dù sao mọi việc còn chưachắc chắn.

Cũng vì vậy, Huống VịnhNinh đột nhiên bị An Húc Thần đưa đi, sáng ra vẫn chưa về, cuối cùng anh khôngchịu nổi lo lắng gọi điện đến hỏi.

“Chắc không tiện đâu! Côấy đang tắm.” An Húc Thần cố ý nói, nhưng đây cũng là sự thật, đòn sát thủ vừara, ruồi bu mật thể nào cũng biết khó mà lui.

“......” Hà KiệnLong kinh ngạc nói không nên lời. Sau khi bị đưa đi chưa trở lại còn chưa tính,gọi di động thì An Húc Thần lại nghe máy, lúc này thậm chí còn tiến triển đếnphần tắm rồi, chuyện gì xảy ra có thể đoán được, cái tình ý mới nảy sinh kia,trong nháy mắt chết rũ.

“Không có chuyện quantrọng, không cần trả lời cũng được.” Hà Kiện Long không hát tuồng nữa, cô đơncúp máy.

Tín hiệu đầu bên kia túttút, An Húc Thần nhíu mày, khóe miệng lén lút mỉm cười.

Hắc hắc, tiêu diệt địchthù, giải trừ nguy hiểm!

Tâm tình thoải mái tiếptục dọn dẹp, sau đó xuống tầng lấy túi thuốc và đồ uống quay ngược trở lại,trìu mến, dâng đồ uống cho cô bé vừa mặc áo tắm bước ra khỏi phòng, hồn nhiênkhông biết anh vừa làm chuyện tốt gì.

“A! Cám ơn.” HuốngVịnh Nịnh có điểm kinh ngạc khi được chăm sóc, vui vẻ cảm tạ.

“Đến đây, bôi thuốctrước, sau đó anh giúp em sấy tóc.” An Húc Thần kéo cô ngồi xuống giường, khôngquên nhắc nhở trên tay cô có vết thương, bôi thuốc cho cô trước.

Huống Vịnh Nịnh vừa uốngvừa nhìn anh. Vừa rồi mới triền miên, giờ lại ngồi đối mặt cùng nhau, trongkhoảng thời gian này, tâm trạng thay đổi, không khí thật kỳ diệu.

“Vịnh Nịnh, quay vềđây đi?” Anh ngẩng đầu nhìn cô nói.

Tuy quan hệ đã chuyểnbiến tốt, liền lập tức yêu cầu cô quay về, được một chút lại thành được voi đòitiên, nhưng thật là anh cô đơn đã lâu rồi.

“Quay về?!” Cô kinh ngạclặp lại, lập tức nhăn mày, nhanh chóng cự tuyệt. “Không được, như bây giờ tốtrồi, em không muốn thay đổi.”

Mọi người là như vậy, vìkhông có người ở bên, mới quý trọng thời gian sống chung, một khi sớm chiểu ởchung, chỉ sợ lại phục hồi về khoảng thời gian không được coi trọng như trước].

“Tốt thế nào? Chẳngtốt tí nào hết!” Anh kỳ lạ nói, không ngờ hai người đã thế này thế kia rồi, côvẫn từ chối quay về! “Chúng ta không ly hôn, vốn nên ở cùng một chỗ.”

Cô cười châm biếm trừngmắt nhìn anh. “Chắc anh đã nghe qua từ ‘ở riêng’ rồi chứ nhỉ?”

“Ở riêng làm gì, ở mộtchỗ có phải tiện không!” Công ty, gia đình, nhà hàng và nhà mẹ đẻ, bôn ba đilại lãng phí không ít thời gian nha.

“Quá tiện cũng khôngtốt.” Cô méo miệng lắc đầu, thầm chỉ anh vẫn chứng nào tật nấy. “Huống chi nhàcủa em gần nhà hàng hơn, giờ nhà bếp có rất nhiều chuyện, ở nhà của em mới làtiện nhất.”

Anh mềm giọng xuống.“Quay về rồi, anh có thể làm tái xế đưa em đi.” Chỉ cần cô trở về, anh sẽ chămchỉ hơn.

Cô vẫn lắc đầu.

“Vẫn không?” Anh trố mắthỏi, cho cô cơ hội cuối cùng.

“Không.” Đáp án của cônhư cũ không thay đổi.

Mặt anh đóng băng, giậnhờn nói.

“Em sẽ hối hận.”