Chồng Sói

Chương 50



Hai người trút bỏ bụi bặm nơi hẻm núi vào trong dòng nước suối.

Thủy Thời nhìn khoảng trời xanh trong và ánh sáng len lỏi giữa làn hơi nóng, quyết định phủ bụi những ký ức về khe sâu rét lạnh vừa rồi. Phù Ly thấy đã muộn thì đứng phắt dậy, nước trượt xuôi theo bờ lưng vạm vỡ màu lúa mạch rồi lại rơi vào suối nước nóng mịt mờ. Hắn trần truồng đến cạnh nhóc thú cái khuất sau một vách đá, nhìn khuôn mặt ửng đỏ vẫn ngâm dưới nước của cậu, nhìn cậu lâng lâng vì thư thái.

Phù Ly ngụp xuống, lặn đến bên chân Thủy Thời. Cặp chân bé xinh của cậu cứ thay phiên làm "gà vàng một chân" vì đáy hồ hơi bỏng, Phù Ly nhìn thấy mà cưng. Lòng hắn nôn nao nhưng không vội quấy rầy, thay vào đó hắn chầm chậm nâng Thủy Thời lên khỏi mặt nước.

Thủy Thời hãy còn mụ mị giữa mạch nước phun ồn ã, không phát hiện có người đang tiếp cận mình. Bất thình lình, cậu cảm giác cơ thể bị đội lên cao, cậu hoảng hốt kẹp chặt hai chân theo phản xạ, thế rồi nhận ra mình đang cưỡi trên bờ vai dày rộng của Phù Ly ngoài mặt nước.

Người đàn ông quá cao, khoảng cách với mặt đất làm Thủy Thời vô thức ôm chặt đầu hắn, thậm chí còn tức giận nhéo nhẹ dái tai mềm mềm của người ta.

"Làm em hết hồn! Thả em xuống mau, đang trần như nhộng luôn á."

Phù Ly không đáp, chỉ giữ chắc bắp chân Thủy Thời và sải bước lên bờ nơi đặt quần áo. Hai người hí hoáy hồi lâu rồi mới mặc đồ, bấy giờ vành tai Phù Ly đã ửng đỏ vì bị nắm mà Thủy Thời vẫn nhe răng không thả. Cậu thừa biết dã thú nhà mình sẽ rất ngoan mỗi lần no bụng.

Hai người bọn cậu về đến ổ sói trước khi trời tối, trên đường chạm mặt mấy tốp sói hộ vệ đi tuần - minh chứng cho quyết tâm của Vua Sói. Vừa về đến nơi, Thủy Thời đã vội vàng chạy vào ổ nhà mình, ngó nghía chốc lát mới thở phào, đám sói xám con vẫn nằm lúc nhúc trong cái giỏ lót lông cừu mà say sưa đánh giấc.

Bụng lũ nhóc phập phồng, thi thoảng chúng lại đạp cái chân nhỏ nhỏ mềm mềm trong mộng. Thủy Thời thấy chúng đáng yêu, bèn chống cằm nằm sấp, hai chân chổng lên trời vui vẻ huơ huơ nhìn đám chó.

Phù Ly thấy vậy thì xách giỏ lên đem cho sói cái phụ trách trông coi con non trong bầy. Cô sói này chưa có thai nhưng cũng sinh sữa vào mùa sinh sản, từ đó nhận trách nhiệm nuôi nấng sói sơ sinh mỗi khi các thành viên khác đi săn.

Thủy Thời ngơ ngác nối gót Phù Ly. Đập vào mắt cậu là cái ổ chật hẹp của sói cái và bọn nhóc con ra sức bò đi bú ti sau khi ngửi thấy mùi sữa mẹ. Bấy giờ Thủy Thời mới sực tỉnh.

Thấy Thủy Thời chưa đi mà im lặng ngồi xổm bên cạnh mình, sói cái tỏ vẻ thấu hiểu, giơ chân sau với Thủy Thời, để lộ bụng của mình.

Ý nói, cậu cũng bú hở? Nhào vô!

Thủy Thời nghệt mặt, còn tưởng đối phương nhờ mình giúp gì đấy nên vội quay đầu ngó Phù Ly. Phù Ly đứng ngoài cửa động, ánh mắt đượm ý cười, hai tay khoanh lại, hắn cất giọng trầm trầm, "Hỏi em có bú không."

Mặt Thủy Thời đen như đít xoong, cậu vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa khoát tay với sói, "Không không không, không bú không bú! Cảm ơn cảm ơn."

Thế là, Thủy Thời chỉ đành nhìn lũ sói xám con lông xù bằng ánh mắt đầy tiếc nuối, đúng là cậu thiếu kinh nghiệm chăm sóc thú non chưa dứt sữa trầm trọng, trên hết, quan trọng nhất là...

Cậu không có sữa...

Nhìn đôi mắt ngóng trông của bé thú cái, Phù Ly bất đắc dĩ tặc lưỡi, đoạn khom người vào động vác Thủy Thời đi. Thủy Thời không giãy giụa, chỉ nằm ỉu xìu như cái bánh bao thiu trên vai hắn, mắt dán đăm đăm lên lũ "chó con" bú sữa sướng tởn cả người kia.

Về hang, Phù Ly bổ nhào lên người Thủy Thời, Thủy Thời hãy còn nghĩ đến chó con nên không hợp tác lắm. Ai ngờ Phù Ly lại bình tĩnh vén áo cậu luôn.

"Shhh, em bảo hôm nay không được cơ mà, xước hết da rồi ấy! Anh lại làm gì nữa?!"

Hơi nóng bốc lên từ cơ thể Phù Ly, hắn mài răng nanh, giọng nói vừa trầm vừa trêu ghẹo, "Bú sữa."

*

Dạo này Bé Sói Trắng giác ngộ thêm nhiều về nỗi phiền muộn của sự trưởng thành.

Thủy Thời sắp không ôm nổi nó, gần đây cũng ít ló mặt ra ngoài. Sói Nữ vương sinh thêm một lứa nên ngày nào cũng phải vất vả cho bú. Ngay đến lũ bạn sói của nó cũng bị quản thúc trước sự canh giữ nghiêm ngặt của đàn sói, không thể chạy lung tung.

Chỉ có mình nó là ngồi trên triền núi, khóc than cho sự tự do cô độc.

Thậm chí thi thoảng nó còn cảm thấy mình đã lớn rồi, phải gan dạ lên, phải phát triển thôi, phải dũng cảm mạo hiểm chẳng hạn. Thế là vào một đêm tối tù mù, con sói nhỏ bất mãn đã lâu quyết định "bỏ nhà đi bụi".

Dàn hộ vệ tộc sói không để thằng nhãi lén la lén lút này vào mắt - nó đến tuổi phản nghịch thôi chứ có gì đâu. Miễn chúng canh phòng cẩn thận là sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Vua Sói thì lại càng kệ xác. Ở cái tuổi bọn nhóc cho rằng mình có thể làm bất cứ thứ gì này, nó cần để bọn chúng tự phân biệt đâu là bạn đâu là địch, tự suy xét độ mạnh yếu của bản thân, tự nhiên sẽ thông qua đó đánh giá và đào thải chúng.

Mỗi tội Sói Con đen như mực, hành trình lập nghiệp đầu tiên của nó gặp phải trận mưa đầu mùa to như trút nước.

Sói Con rời đi vào một đêm trăng sáng treo cao, vậy mà ngay ngày hôm sau, Đông Sơn đã bất chợt trở trời, gió trời lồng lộng, rừng cây nghiêng ngả. Mây đen kìn kịt tụ trên đỉnh đầu, cuồn cuộn, quay cuồng, như có quái vật khổng lồ gào thét trong mây.

Loáng cái, tia chớp đã xé toạc tầng mây, chiếu sáng nửa màn trời. Tiếng sấm nổ đùng đoàng bám gót theo sau. Đông Sơn phơi bày cuồng bạo thất thường phía sau nét ôn hòa tình tứ.

Sói Con chào đời vào mùa đông giá rét, chưa từng đón mùa mưa...

Nó co rúm người, náu mình trong một hốc cây khô, bên ngoài là mưa rơi xối xả, âm thanh rào rào làm sói ta cảm tưởng ông trời rỉ nước.

Trong lúc hoảng sợ rúc sâu vào trong xó, nó chợt đụng phải một cơ thể sống, cơ-thể-sống cũng lập tức quay đầu, cả hai đồng loạt bày tư thế phòng thủ.

Và rồi, tại khoảng không gian trống giữa tiếng mưa rền rĩ, một sói, một gấu, hai con thú non trẻ mỗi con thủ một góc cùng đối mắt với nhau.

Mưa không ngớt, hai con thú nhỏ đứng đối diện nhau, bụng kêu ọt ọt. Gấu Con chun mũi, đoạn chổng mông đào đất cạnh rễ cây, móc ra ít nhộng – đây là sơn hào hải vị trong rừng luôn đấy.

Cứ thế, hai con thú nhỏ đạt được hiệp nghị hòa giải ngầm trong tiếng nhai chóp chép.

*

Thủy Thời nằm đắp da thú mềm mại và khô coong trong ổ, tựa mình lên người bạn đời cường tráng, lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích ngoài trời. Cơn buồn ngủ từ từ ập tới làm cậu ngáp một cái.

Mưa xuân đến rồi, cậu mơ màng nghĩ, thế thì hạt giống mình gieo hẳn sẽ nảy mầm thôi, chắc là sẽ tốt tươi như cỏ cây trên núi ấy, mà vậy thì đợi mưa tan là có thể hái gặt nhiều thứ đây, chưa biết chừng còn có thể bắt cá ngoài sông ấy chứ.

Và Thủy Thời thiếp đi giữa niềm mong ngóng về hạt giống. Phù Ly nhìn bé thú cái mà mới đây thôi còn lải nhà lải nhải, động đậy cơ thể, ôm chặt người ta.

Cách đó không xa, nguyện vọng của Thủy Thời đã được Sói Con thực hiện.

Sói và gấu khổ sở chờ đợi hết một ngày, mưa rốt cuộc ngơi, có điều dãy núi chót vót đã trở nên mịt mờ, nhìn không ra đâu là trời đâu là đất.

Gấu Con lạc đường tuy không tìm thấy mẹ nhưng lại vớ được một người bạn. Một tổ hợp kỳ dị xuất hiện từ đây. Gấu Con đánh bạo dẫn Sói Con đội mưa ra ngoài, hai đứa chạy đến bờ sông, bắt đầu săn bắt.

Gấu Con bắt chước mẹ nhảy xuống nước, chúi đầu tìm cá và động vật thân mềm. Sói Con học theo, cậy mình sinh ra đã biết bơi nên không e sợ. Mỗi lần ngoi lên chúng đều tha được chút mồi gì đó dù ít dù nhiều.

Mưa to đẩy cá tôm lên mặt nước, vừa khéo lại giúp cho hai đứa nhóc non và xanh vốn chẳng có mấy kinh nghiệm này ăn no bụng.

Bỗng nhiên Sói Con ngẩng phắt đầu, dỏng tai, sau đó gầm nhẹ về phía bờ sông. Nhóc gấu đen chậm tiêu hơn, giờ còn dềnh dàng gặm mỡ trên bụng con cá.

Sói Con thấy vậy thì táp cho Gấu Con một phát, Gấu Con lớ ngớ quay đầu, để rồi lập tức thấy một con gấu trưởng thành to lớn tiến lại gần hai đứa. Gấu Con ném phắt cá trong tay, xoay người bỏ chạy. Sói Con thấy đồng minh của mình thậm chí còn không dám đối đầu kẻ địch thì cũng xì hơi, bơi qua sông rồi lao vút đi trong mưa. Tuy nhiên con gấu đực cáu kỉnh không tha cho chúng, nó muốn giết chết gấu con, phải diệt trừ hậu họa cho đời sau của nó.

Mấy mẹ con nhà Gấu Con bị chia cắt sau cuộc chạy trốn, hiện giờ nó chỉ có một thân một mình, gặp nạn thế này sợ rằng không sống nổi. Gấu đực đằng sau gào thét đuổi theo, mắt thấy nó sắp nhào lên, Sói Con lại đột nhiên bộc phát bản năng hung ác đầy ngạo mạn trong tình huống bị ép sát. Nó dừng bước, đứng im, cặp mắt màu lam dần trở nên sâu hoắm, bộ lông ướt đẫm nước mưa dán sát vào thân không hề ảnh hưởng đến tốc độ bẩm sinh của nó. Nó ngẩng đầu, tru một tiếng dài về phía bầu trời tăm tối trống không.

Tiếng tru xuyên thấu màn mưa trĩu hạt, vang vọng khắp không gian, đưa tới lời hưởng ứng sôi nổi của bầy sói. Gấu đực cẩn thận dừng chân, nghe tiếng gầm gừ tứ phía rồi nghi ngờ nhìn con sói trắng. Sói choai choai không lùi bước, ở nó toát ra cái uy và tính hung hãn đầy cố chấp.

Cuối cùng gấu đực chùn chân, nó từ bỏ ý định tiêu diệt gấu con và rút về rừng giữa tiếng sói tru vang dội.

Sói Con giành thắng lợi. Lần đầu tiên, bằng chất giọng non nớt, nó cất tiếng tru truyền lệnh của một vị vua. Từ giờ trở đi sẽ có thêm một con sói trắng bước lên hàng vua chúa, dầu rằng nó còn rất nhỏ.

Phù Ly trong hang dỏng tai nghe tiếng vọng từ dãy núi, lát sau hắn thả lỏng rồi yên tâm ôm bạn đời đi ngủ. Thú cái nhà hắn có vẻ rất buồn ngủ vào mấy ngày mưa đầu xuân này.

Sang ngày, trời Đông Sơn xanh ngắt không mây.

Thủy Thời duỗi eo rồi ngáp, hôm nay cậu có rất nhiều việc phải làm, lịch trình được xếp dày đặc. Đến lúc cầm giỏ đứng lên và nhìn xuống từ trên triền núi, cậu đã phải trố mắt ngạc nhiên.

Chỉ qua vỏn vẹn hai ngày một đêm mà cả dãy Đông Sơn đều như được mưa xuân rửa tội, thiên nhiên bừng bừng sức sống. Sắc xanh rờn trải khắp núi rừng, thảo nguyên nở ra hoa dại, gió thổi biển hoa lăn tăn sóng. Mùi cây cỏ sau mưa trong trẻo ngập tràn khắp không gian.

Thủy Thời thấy cả người khoan khoái, niềm vui rạo rực dưới đáy lòng.

Đúng lúc này, khóe mắt cậu vô tình liếc qua một khối bùn biết cử động. Thủy Thời toan ẩn náu thì "khối bùn" giũ bùn trên thân, dần dần dể lộ hình dạng ban đầu của nó.

Hóa ra là Bé Sói Trắng bỏ nhà đi bụi. Nó biết mình sẽ bị ăn tẩn nên vội đến lấy lòng Thủy Thời – người luôn bao dung nó nhất. Thủy Thời nhìn thằng nhãi – không biết lêu lổng ở đâu trở về mà người bẩn như hủi - lắc mông với mình, rồi lại nhanh nhẹn xoay người đến bụi cỏ, tha ra một con cá lớn ơi là lớn dâng cho mình.

Thủy Thời hãy còn đang sửng sốt mà Sói Con đã tưởng mình hối lộ thành công, việc hệ trọng đã quyết, thế là nó quay đầu kêu một tiếng với cái cây cong vẹo.

Và rồi, một con gấu con mập mạp, đen nhánh, ngại ngùng ló mặt từ sau thân cây, chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Thủy Thời với ánh mắt thật thà.

"?"

"!"

"Phù Ly Phù Ly mau lại xem này, trộm-cà-sa đến!"