Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 150: Cho tôi một cơ hội



Thực sự là phong thủy đã chuyển nghịch, chẳng bao lâu, cảm xúc của tôi và anh ta hoàn toàn lộn ngược.

Anh ta không hiền hậu như tôi.

Việc Trác tiên sinh là bố của anh ta, mặc dù tôi đã biết rất rõ, nhưng không nói ra, nhưng anh ta, hỏi đến bạn trai của tôi, cũng giống như chiến thắng đang trong tay vậy.

“Liên quan gì đến anh?” Tôi không vui cười nữa, lườm anh ta một cái.

Anh ta có vẻ như tâm trạng rất tốt: “Tôi quan sát cô một thời gian, không những trước giờ không thấy người yêu cô đến đón, mà cũng chẳng thấy cô gọi điện thoại cho người yêu.”

Trong lòng tôi nghĩ: Tôi gọi điện thoại cho bố anh, giấu anh còn không kịp! Sao có thể để cho anh biết được?!

Tôi im lặng, anh ta càng thêm đắc ý.

“Hơn nữa, bạn bè cô có vẻ rất ít. Tôi quen mấy người trẻ tuổi, vừa tan làm đã gọi bạn gọi bè, ăn cơm hát hò, cô không những ngày nào cũng ít điện thoại gọi đến đến là đáng thương, tan làm lại còn về luôn nhà nữa!”

Anh ta ngừng một lúc: “Tôi rút lại những lời trước kia đã là cô “quyến rũ đàn ông”, cô thực sự giữ mình trong sạch hơn trí tưởng tượng của tôi.”

Giữ mình trong sạch......

Những từ này, tôi cảm thấy bị châm biếm vô cùng, và tôi có một cảm giác rất bất bình.

Nếu như anh ta biết tôi là người thứ ba xen vào giữa bố mẹ anh ta, anh ta sẽ thế nào?

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Anh ta hỏi, vẫn đắc ý, “Hay là có bí mật đáng xấu hổ nào bị người ta phát hiện rồi?”

Anh ta giống như một thám tử vậy.

Tôi lắc đầu: “Tôi cảm thấy hơi vô vị! Tôi và bạn trai như nào, thói quen sống ra sao, chẳng liên quan gì đến anh! Anh phí sức làm gì? Ngày nào cũng không có việc gì để làm sao?”

“Nếu tôi là anh, tôi tình nguyện mỗi ngày đều tìm tài liệu, nghiên cứu về đối thủ cạnh tranh!” Tôi nói, “Không phải là cao thủ khoe khoang sao? Sau khi tốt nghiệp vẫn ở lại công ty, nếu như tôi có năng lực làm việc như anh, nói không chừng tôi đã sớm làm nên thành tựu rồi!”

Những lời này của tôi không hề khách khí, anh ta không những không nổi giận, mà còn quan tâm hỏi tôi: “Những lời tôi vừa nói, đạp lên chiếc đuôi của cô rồi sao? Thế nên mới kích động như vậy sao?”

“Tôi kích động sao? Xin lỗi, chỉ là tôi ghét người khác thăm dò mình thôi.” Tôi nâng ly lên, uống một ngụm nước, thở dài, “Vu Hàng, tôi không muốn làm kẻ thù của anh, tôi không muốn suốt ngày cãi nhau với anh.”

“Tôi không cãi nhau với cô!” Mắt anh ta như viết lên hai chữ tổn thương.

“Chúng ta đều là người lớn rồi, chín chắn một chút có được không?” Tôi nói, “Mỗi người đều có cuộc sống của mình, họ không muốn người khác thăm dò, cảm giác như bị xâm phạm quyền riêng tư vậy. Anh xem tôi, quen anh lâu như vậy, nhưng tôi chưa hề hỏi chuyện của anh. Đó là sự tôn trọng lẫn nhau giữa người với người, tôi tôn trọng anh, làm phiền anh cũng tôn trọng tôi như thế.”

“Mỗi lần tôi tan làm liền về nhà, một là vì tôi mệt, hơn nữa không thích xã giao; hai là bởi vì muốn nhanh chóng nhìn thấy bạn trai, tôi quý trọng từng giây từng phút bên anh ấy!” Tôi nói.

“Quan hệ bạn bè của tôi thực sự rất hẹp, là bởi vì tôi cảm thấy, tôi có anh ấy là đủ rồi! Những người khác, hoặc là đồng nghiệp, hoặc là người qua đường......” Tôi nói.

“Thật không?” Anh ta giọng trầm xuống hỏi.

Tôi gật đầu.

“Cô thực sự quan tâm bạn trai cô như vậy sao? Ngoài anh ta, những người khác đều chỉ là người qua đường thôi sao?” Anh ta lại hỏi.

Tôi lại gật đầu, bỗng nhiên tụt cảm xúc cảm thấy không vui.

Một lát sau, anh ta thở dài: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Anh ta nâng ly, chủ động cụm vào ly của tôi: “Khương Kha, rất xin lỗi, vì những phiền toái mà trước kia tôi đã gây ra cho cô, tôi chân thành xin lỗi cô, sau này sẽ không như thế nữa.”

Tôi chấp nhận, trong lòng nhẹ nhõm: Tốt quá!

Ngay sau đó, tôi nghe anh ta tiếp tục: “Nếu như có một ngày, tôi nói là nếu như...... cô và bạn trai cô chia tay, hãy cho tôi một cơ hội.”

“Phù—”Ngụm nước mà tôi vừa mới uống, phụt ra một nửa.