Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 147: Tôi đã từng phải trả giá



Thời gian này, bãi đỗ xe đã không còn nhiều xe nữa, tôi đánh mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã có thể tìm thấy xe.

“Bên kia! Bên kia!” Tôi vội vàng gọi, tay cũng chỉ về hướng đó.

Theo hướng chỉ tay của tôi, Trác tiên sinh sau khi nhìn về phía đó, bỗng nhiên không thể nhịn được mà cười phá lên: “Tôi lại quên rồi, ban sáng ra ngoài một lần, có thay đổi vị trí đỗ xe.”

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi: “Xe của tôi, mà em còn nhớ hơn cả tôi.”

“Chả vậy!” Tôi đắc ý nói, trong lòng lại nghĩ: không chỉ là xe của anh, trên cơ thể anh chỗ nào nhạy cảm, chỗ nào không nhạy cảm, thích động tác nào tư thế nào, tôi còn rõ hơn anh!

“Muốn học lái xe không?” Anh bỗng nhiên hỏi.

“Muốn, anh dạy em à?” Tôi hỏi.

“Đến trường học lái xe mà học, giáo viên dạy lái xe chuyên nghiệp hơn tôi.” Anh nói.

“Vậy thì em không học nữa.” Tôi không hề do dự từ chối.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút hỏi dò.

“Em không biết gì về nghề bất động sản, đúng lúc cần nạp thêm kiến thức, nếu như đến trường dạy lái xe học lái xe, thời gian làm việc nhất định sẽ rất ít, em hi vọng làm việc thật tốt, còn đền đáp công ơn của Trác tổng.” Tôi nói.

Trác tiên sinh lại mím môi.

Trong thời gian nói chuyện, chúng tôi đã đi gần đến đường lớn, tôi không chút do dự đứng cạnh cửa xe phía sau.

“Ngồi ghế phụ phía trên đi.” Trác tiên sinh nói.

“Ngồi ghế trên dễ bị người ta nhìn thấy.” Tôi có chút lo lắng.

“Sợ gì chứ.” Trác tiên sinh nói, “Ngồi phía sau muốn che giấu thì càng lộ, ngồi phía trước chúng ta dễ nói chuyện.”

Tôi không cãi với anh ấy, kéo cánh cửa bên ghế phụ của xe, rồi ngồi vào trong.

Từ bãi đỗ xe đi ra, chúng tôi không gặp người quen nào.

“Trác Hàng thường ngày về nhà kiểu gì? Cậu ấy không ngồi xe anh sao?” Tôi hỏi.

“Nó đi xe buýt, rồi đi bộ một đoạn.” Trác tiên sinh nói.

“Vì muốn tránh? Sợ rằng người khác sẽ nhận ra.” Tôi hỏi.

“Cũng có nguyên nhân này, ngoài ra còn vì nó chê đợi tôi phiền phức, nó lại hay có hẹn.” Trác tiên sinh nói.

Tôi nhớ ra rằng Trác Hàng có thái độ không tốt đẹp gì với tôi, không thể không hỏi thêm một câu: “Hẹn bạn gái sao?”

“Tôi biết thằng bé ấy không có bạn gái.” Trác tiên sinh cười, mỗi lần nhắc đến con trai, trên khuôn mặt anh luôn vui vẻ điềm đạm, “Nhưng mà mỗi lần hẹn nó, đều là con trai.”

Con trai......

Suy nghĩ đầu tiên của tôi vẫn là: chắc không phải suy đoán của tôi, anh ta thực sự thích con trai sao?

Trong lòng tôi thấy đồng cảm với Trác tiên sinh hơn.

Mặc dù tôi không phản cảm với việc đồng tính, nhưng tôi biết, rất nhiều bậc phụ huynh không thể nào chấp nhận được.

“Sao lại hỏi chuyện này?” Trác tiên sinh bỗng hỏi.

“Tò mò, muốn biết người con gái mà con anh để ý ưu tú đến nhường nào.” Tôi nói bừa.

Trác tiên sinh bật cười, điềm đạm nói: “Nó chắc là sẽ không xem nhẹ việc yêu đương đâu.”

“Tại sao?” Tôi thực sự tò mò.

“Bởi vì hôn nhân của nó có liên quan đến việc vinh nhục sau này của nhà họ Trác.” Trác tiên sinh nói, ánh mắt của anh ấy nhìn phía trước, “Quan hệ thông gia, để em xem, hoặc sẽ để người khác chê bai, hôn nhân đáng lẽ ra phải là sự tự do, nhưng trên thực tế, đến mức độ như chúng ta, sẽ để tất cả mọi việc trong cuộc sống biến thành lợi ích. Hôn nhân hợp tác vững mạnh, còn đem đến lợi ích hơn là cưới một cô gái sinh ra trong gia đình bình thường.”

Lời của Trác tiên sinh, tôi đều hiểu hết, nhưng mà, tôi không hiểu: “Như gia đình anh, trong thành phố A cũng coi như có tiếng rồi, lẽ nào ngay đến cả tự do trong hôn nhân cũng không thể có sao?”

“Đúng vậy.” Tôi nhìn thấy tia sáng trong con mắt của Trác tiên sinh, như những ngôi sao trên trời vậy, “Cái gọi là hôn nhân tự do, cần phải trả giá quá đắt, hơn nữa tính mạo hiểm cũng rất cao, tôi không nghĩ Trác Hàng lại có đủ dũng khí, đủ năng lực để trả cái giá đắt ấy.”

“Vậy anh thì sao?” Tôi không có hứng thú với Trác Hàng, mà tôi quan tâm đến Trác tiên sinh hơn.

“Tôi đã từng phải trả giá.” Trác tiên sinh nói.