Chồng Để Lại Nhiều Tiền Cho Em Thế!

Chương 38



Nhìn lại những lời mình đã nhắn cho anh ở bệnh viện, nói không chột dạ thì không đúng.

Lúc nãy anh nói, sẵn sàng để hiểu tất cả các khía cạnh, tôn trọng và tin tưởng cô trong tất cả các tình huống, và có thể làm tất cả mọi thứ cô muốn làm?

Thật hay giả vậy?

Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu cô.

Anh ta kiên nhẫn như vậy?

Chờ một chút, vừa rồi anh ta cũng nói, không cần ở trước mặt anh giả bộ thành bộ dạng cô không thích, nói cách khác anh đều biết hết rồi?

Hay anh đã nhìn ra từ sớm rồi nhưng lại không chịu nói?

Anh biết khi nào?

Trong lòng cô đột nhiên lo sợ bất an.

Quả nhiên, giác quan thứ sáu của người phụ nữ quá chuẩn, lúc trước cô luôn cảm thấy khi anh nhìn chằm chằm cô, cũng là lúc nhìn rõ mọi chuyện, cứ nghĩ là ảo giác không ngờ lại là thật.

Nghĩ đến lúc anh nhìn cô giống như đang nhìn một con khỉ tấu hài, sự can đảm trong lòng cô cũng tan biến, ngước mắt lên, liếc nhìn anh một cái.

Mặt mày Thiện nhíu chặt, hai mắt hướng về phía cô.

Biểu cảm và thái độ này của anh, làm sao mà giống như muốn tôn trọng, tin tưởng tất cả?

Khoảnh khắc nhìn nhau, sự bối rối và tức giận đã cho cô rất nhiều can đảm, nhẹ giọng hỏi: “Anh biết khi nào vậy?”

Thiện đưa mắt nhìn chằm chằm mặt cô, đang quan sát xem cô có lật mặt vì lời nói của anh hay không, do dự một lát rồi nói ngắn gọn: “Sau khi trở về.”

Cô đoán chừng chắc là trong lúc anh mất tích, cứ nghĩ là sẽ không có ai biết nên mới bị anh tra ra được.

Bất cẩn quá rồi. Không nên phóng túng như vậy.

Thanh có chút căng thẳng.

Anh nhìn những ngón tay của cô bấu chặt ở đằng sau khung cửa, hiểu được suy nghĩ qua động tác nhỏ theo bản năng của cô, giơ tay lên, cô giật mình lui về phía sau một bước nhỏ, ánh mắt cảnh giác nhìn anh.

Bàn tay giơ lên ngừng giữa không trung, anh bất đắc dĩ nói: “Em trốn cái gì?”

Cô lấy lại cảnh giác, biết là mình phản ứng thái quá, hư hư cười hai tiếng: “Không có gì.”

Nhận ra được trong tiềm thức cô sợ hãi mình, anh biểu cảm nghiêm túc và thành thật nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Nói chuyện?”

”Nói chuyện một cách nghiêm túc.”



Cô ngồi đối diện anh, cả người hiện đầy câu ‘tôi không muốn nói chuyện’, anh nhìn qua, trên mặt lại khắc chữ ‘Được, chúng ta nói chuyện’ nghiêm túc và thành thật.

Cô thật sự không muốn nói chuyện với anh, khi ở trong tình huống xấu hổ như vậy.

Anh ngồi đối diện cô, dựa lưng thẳng đứng, nhìn cô từ trên xuống dưới, khi anh nhìn thấy vẻ mặt như đưa tang trên mặt cô, nhận ra được mình đã đem bộ dạng ở công ty về nhà, thân hình không được tự nhiên ngồi về phía trước, vẻ mặt tức giận và uy nghiêm dịu đi một chút, nhẹ giọng, âm thanh ấm áp đi nhiều.

“Chúng ta là vợ chồng, anh cho rằng giữa vợ chồng, không có gì là không thể nói, tin nhắn em gửi anh đọc rồi…”

“Những lời trong tin nhắn không phải thật.”

Cô ôm bụng, ít nhất đứa nhỏ này là của anh, không thể để anh cho rằng là con của người khác, vậy cũng quá oan uổng: “Đứa nhỏ là của anh, là em nhầm lẫn, nếu anh không tin, em có thể cho anh xem báo cáo chẩn đoán của bệnh viện.”

Thiện nhíu mày: “Vậy em còn muốn ly hôn với anh không?”

Lúc trước đề cập đến ly hôn, là vì cô cho rằng đứa nhỏ trong bụng không phải của anh, tuy rằng lúc đó không biết đứa nhỏ này có như thế nào, nhưng rốt cuộc đã cắm sừng cho anh, nếu đi không được, đứa nhỏ này cũng không thể bỏ rơi nó, cũng không thể thật sự để anh nuôi con cho người khác, dù sao cuộc hôn nhân này được duy trì đến nay là do cô muốn bảo toàn tính mạng, hiện tại anh chưa chết, cô cũng không cần phải nơm nớp lo sợ bảo vệ tính mạng sống qua ngày, xã hội đã hòa bình, anh sao có thể làm được những chuyện trái đạo lý chứ?

Hơn nữa, cô cũng có đủ khả năng để nuôi một đứa trẻ.

Thanh nhìn anh, lấy hết dũng khí nói mọi chuyện: “Anh vừa rồi không phải nói tôn trọng em sao? Trong tin nhắn kia em đã nói rất rõ ràng, em cũng không thích anh, lúc trước em gả cho anh, là bởi vì trong lúc say đã lỡ ngủ với anh, là anh tự cảm thấy mình đã hủy hoại sự trong sạch của em, cho nên mới… Trước lúc cưới, chúng ta chưa từng gặp mặt, em cũng nghĩ anh đối với em không có quá nhiều tình cảm, mấy năm nay anh về nhà ít, đến nỗi thời gian chúng ta gặp mặt cũng không được nhiều, tình cảm tự nhiên cũng không có bao nhiêu, em không muốn chiếm vị trí vợ anh, chúng ta còn trẻ, anh lại có nhiều tiền, ngoại hình đẹp trai, sự nghiệp thành công, sau này sẽ gặp được người phụ nữ mình quý trọng, lần này anh mất tích cũng làm cho em suy nghĩ rõ rồi, em không muốn tiếp tục như vậy, em ngay cả… còn không biết đứa bé trong bụng có phải là của anh hay không, em đều không thể xác định được, anh chắc chắn còn muốn em tiếp tục làm vợ anh không?”

Những lời nói này đã đủ rõ ràng chưa?

Chồng thì vô tâm, vợ thì vô tình ở chung với nhau có ý nghĩa gì chứ?

“Em đối với anh, không có một chút cảm giác nào sao?”

Cô im lặng không nói lời nào.

“Là bởi vì bạn trai cũ của em đã quay trở lại?”

Cô mạnh mẽ nhìn về phía anh: “Không phải nguyên nhân này! Bây giờ em không có bất kỳ cảm xúc nào với anh ta, anh không nên hiểu lầm như vậy!”

Anh hiển nhiên sung sướng không ít: ”Nếu như thế, vậy anh không đồng ý ly hôn, huống chi em còn mang thai con của anh.”

“Em biết, con cái sinh ra vẫn sẽ gọi anh là ba, anh muốn đến thăm con thì cứ đến, em sẽ không ngăn cản anh đâu.”

Thiện vẻ mặt nghiêm túc, đương nhiên là không đồng ý với những lời này của cô, thấp giọng nói: “Nhưng đứa nhỏ muốn lớn lên khỏe mạnh, cần một gia đình hoàn chỉnh, anh quyết không để con anh lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh!”

Một gia đình hoàn chỉnh?

Cô yên lặng trợn trắng mắt.

Anh ta không biết xấu hổ còn đề cập đến sự hoàn chỉnh trước mặt cô, trước kia đi sớm về khuya, thời gian ở cùng Minh với Kiều, so với thời gian ở cùng với cô còn nhiều hơn, kết hôn ba năm, không dẫn cô tham dự bất kỳ tiệc rượu nào, không có du lịch, không có sự bất ngờ, tất cả quà tặng đều không có gì mới mẻ, trong lòng căn bản không có cô, khiến cô cảm thấy mình chẳng khác gì góa phụ.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, bản thân cũng không có gì để nổi giận.



Trong lòng anh ta không yêu cô, cô cũng không yêu anh.

Trái tim anh không ở yên chỗ cô, trái tim cô cũng không ở chỗ cô, ai cũng không nợ ai, rất công bằng.

“Ép hai người trở thành một gia đình hoàn chỉnh, đối với đứa nhỏ cũng không tốt. Anh yên tâm, em sẽ giáo dục con thật tốt.” Cô tim đập không ngừng, nghĩ lại hôm nay cô thật là to gan, ỷ trong bụng có bảo bối, đúng là gan to bằng trời, những gì muốn nói cũng đã nói rồi, giải thích rõ ràng trước mặt anh rồi.

Cô lặng lẽ quan sát sắc mặt anh thay đổi, anh tuyệt đối đừng trở mặt.

Anh lẳng lặng nhìn cô, ánh đèn yếu ớt trong thư phòng ở phía sau anh phản chiếu ra một mảng bóng lớn.

“Em quyết tâm ly hôn với anh?”

Thanh cắn răng gật đầu.

Cô cúi đầu, ngón tay chậm rãi rút chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, khuôn mặt nặng nề không nói một lời, giống như đang suy tư cái gì đó.

Nhìn như gió yên biển lặng, nhưng thật ra là sóng ngầm mãnh liệt.

Cô đâu biết trong lòng anh đang tính toán cái gì.

Cô càng nhìn càng đứng ngồi không yên, chậm rãi đứng dậy, dưới chân từng bước từng bước di chuyển ra ngoài: “Hôm nay chúng ta nói đến đây trước đi, thỏa thuận ly hôn thì chờ khi nào anh có thời gian…” Ngữ khí dừng lại, thay đổi miệng: “Mau chóng thỏa thuận ly hôn đi, em mệt rồi, không còn việc gì, em sẽ về phòng trước.”

Cô vòng qua sô pha đi ra cửa.

Thiện lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên đứng dậy: “Chờ một chút.”

Cô dưới chân đi chậm lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”

“Em chắc chắn là muốn anh ly hôn với em?”

“… Chắn chắn.”

Anh một bước tới gần cô: “Không suy nghĩ kĩ à?”

“Em đã suy nghĩ rất lâu rồi.”

Anh chắc như đinh đóng cột, nói ngắn gọn: “Anh không đồng ý.”

“Vừa rồi anh còn nói sẽ tôn trọng em, bây giờ anh…” Cô đột nhiên nhớ tới chuyện của công ty anh: “Nếu bởi vì vụ tranh giành biệt danh mười thanh niên xuất sắc, thì em có thể phối hợp với anh, chờ thời cơ thích hợp chúng ta ly hôn cũng được.”

Anh ngắt lời cô, nói: “Anh có giá 300 triệu tỷ.”

“?” Thanh khó hiểu nhìn anh.

Thiện bức cô đến góc tường, cúi đầu nhìn cô, khoảng cách rất ngắn, hai mắt cô bối rối, tiêu điểm của đôi mắt không biết nên đặt ở đâu mới tốt.

“Một người đàn ông nhiều tiền như vậy, đẹp trai, sự nghiệp thành công, em có chắc là không cần anh chứ?”