Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 109: Tôi cược với anh



"Mau ăn đi, không có rắn đâu." Hắn tức giận gầm nhẹ, vỗ đầu cô một cái. Cô còn nói lung tung nữa thì hắn sẽ bắt cô ăn sạch sẽ.

Cường đạo! Lý Quả căm giận nghĩ. Thế nhưng, lời đảm bảo của Mặc Nhật Tỳ đúng là rất hữu hiệu, nỗi bất an của cô đã biến mất hoàn toàn, dưới sự giám sát của Mặc Nhật Tỳ, Lý Quả ăn rất nhiều.

"Tôi muốn về." Sau khi ăn uống no đủ, Lý Quả liền có khí lực để kháng nghị. Cô khẩn trương nắm chặt hai tay, mở to mắt, mong chờ nhìn Mặc Nhật Tỳ.

Mặc Nhật Tỳ liếc cô một cái, sau đó còn nghiêm túc suy nghĩ, rồi mới gật đầu đồng ý.

"Được, em có thể rời đi, nhưng em phải đi một mình. Nếu em ra được, tôi sẽ không ngăn cản nữa, bằng không em phải ngoan ngoãn ở lại đây."

Từ lúc Lý Quả xuất hiện, Ngu Cơ liền vô cùng ghen tỵ, hâm mộ, chỉ mong sao Lý Quả sẽ rời đi. Ban đầu cứ nghĩ sẽ hết hy vọng, ai ngờ Vương lại đồng ý, làm ả ta cực kỳ vui mừng. Nếu nữ nhân này đi rồi, sẽ chẳng có ai tranh giành với ả nữa! Đi đi, mau đi đi, ả ta liên tục cầu nguyện.

"Thật sao?" Hiện tại, Lý Quả cảm thấy hơi khó tin, hoài nghi hỏi.

Sao dễ nói chuyện quá vậy? Thật không giống với tác phong của anh ta, dối trá, nhất định là dối trá!

Mặc Nhật Tỳ vẫn im lặng, ngược lại Ngu Cơ không nhịn được, giành nói trước: "Thái độ của ngươi là sao đây? Dám nghi ngờ lời của chủ nhân hả?" Có phải ngươi không muốn đi nữa không? Câu này ả chỉ dám nói thầm trong lòng.

Lý Quả hoàn toàn coi Ngu Cơ như không khí, chỉ chăm chú nhìn Mặc Nhật Tỳ, chờ đáp án.

Hắn không nói gì, cùng Lý Quả mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó mới gật mạnh đầu.

"Được rồi." Cô đánh cược, bất luận thế nào, cô cũng sẽ cố gắng hết sức.

Mọi người thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của Lý Quả liền sinh lòng đồng cảm.

Trong kết giới này, tiểu thư sao có thể đi ra ngoài được? Xà Vương đâu phải kẻ ngốc, tiểu thư sắp tiêu rồi!

"Khi nào thì bắt đầu?" Hưng phấn qua đi, Lý Quả vội vàng hỏi.

Chỉ sợ người đàn ông này lật lọng thì chẳng phải cô mừng hụt sao? Có một số việc cứ nên nói rõ sẽ tốt hơn.

"Bất cứ lúc nào, chỉ cần em thích." Hắn nhàn nhạt cười, dịu dàng nói. Vẻ mặt hắn giống như đang bao dung một đứa bé nghịch ngợm.

Nghe xong, Lý Quả cực kỳ phấn chấn. Tâm động không bằng hành động, đặc biệt là hiện tại, cô đã ăn uống no đủ, sức lực dồi dào, còn chờ gì nữa mà không đi?

Nghĩ tới đây, cô lập tức đứng dậy, cười tít mắt nói: "Tôi đi ngay đây, anh nhớ phải giữ lời đó."