Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 129: Anh nói rơi, vậy thì rơi cho anh xem



Editor: May

Đám nữ hầu càng nói càng khoa trương, đồng thời lại mang theo vài phần mất mát, mà đủ loại biểu hiện này, là phản ứng mà người ghen tỵ mới có.

Phụ nữ có thể bò lên trên giường Thi Vực, có thể không làm cho người ta đố kị sao?

Tuổi còn trẻ đã nắm giữ khu nhà cấp cao giá trị mấy trăm triệu, tùy tùy tiện tiện một chiếc xe cũng là trăm vạn thậm chí hơn một ngàn vạn, cùng với giá trị con người xa xỉ, còn có một khuôn mặt tuấn tú khiến người thần công phẫn.

Chỉ cần là phụ nữ, sợ rằng đều không thể bỏ qua một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, ai lại không muốn được anh nhìn trúng?

"Mọi người vẫn là giải tán đi, một lát nữa chú Chung sẽ đến đuổi người đó."

Nữ hầu tên là Đào Đào vừa nói hết lời, quả nhiên liền nhìn thấy chú Chung rọi đèn pin đi tới từ đằng xa.

"Nhanh lên nhanh lên, chú Chung đến rồi!"

Có người nhắc nhở một tiếng, đám nữ hầu vốn đang tụ tập, lần lượt dùng tốc độ cực nhanh tản đi.

Chú Chung dùng đèn pin quơ quơ đến phương hướng đình nghỉ mát, không thấy được người, cho là mình vừa rồi hoa mắt, cũng không quá để ý, quay đầu đi nơi khác.

Đợi cho chú Chung đi xa, nữ hầu Đào Đào đi ra từ đằng sau một thân cây.

Ngẩng đầu liếc nhìn gian phòng đèn đuốc sáng trưng kia, trong mắt của cô ta hiện lên chút tính kế, nhưng rất nhanh, lại khôi phục nguyên trạng.

Cô ta xoay người, biến mất ở trong đêm tối.

Tôn Nham đợi ở ngoài phòng mười phút, hút gần nửa bao thuốc, gọi cho Thi Vực hơn mười cuộc điện thoại, nhưng vẫn luôn không có người nghe.

Không biết là dũng khí từ đâu tới, anh lại có thể đánh bạo gõ cửa phòng.

Cốc cốc cốc....

Tay Thi Vực mới chuyển đến trên phần eo mềm mại của Thẩm Chanh, liền bị tiếng gõ cửa đày đặc đột nhiên vang lên làm mất hứng thú.

Anh nheo con ngươi lại, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, không vui mở miệng, "Cút!"

Giọng nói nguy hiểm, thông qua khe cửa ép ra ngoài.

Tôn Nham vừa nghe, cả người liền bất động, nhưng để sớm hoàn thành nhiệm vụ về khách sạn bổ sung giấc ngủ, anh liều chết mở miệng: "Ông chủ, người tới rồi."

Đối với tiếng nói của Tôn Nham, Thi Vực làm như không nghe thấy, cúi người, muốn tiến vào người phụ nữ ở dưới thân....

Thẩm Chanh dùng hai tay chống lên ngực của anh, thở dốc, tức giận mắng: "Dựa vào! Kiếp trước anh chết trống trải sau? Đặc biệt sao còn tới!"

Không phải là cắn anh mấy cái thôi sao? Thằng nhãi này lại có thể vừa hôn vừa sờ lại ôm với cô!

Biến thái, lưu manh, cầm thú! Không biết xấu hổ!

"Em tốt nhất ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ tôi trở lại, nếu không tôi không dám đảm bảo sẽ phát sinh thêm chuyện gì." Giọng nói thờ ơ, cường độ uy hiếp mỗi lúc một tăng cao.

"...." Ngoan ngoãn nằm chờ anh trở về? Cho rằng cô không nghe rõ lời nói dễ hiểu rõ ràng như vậy sao? Chờ bác anh á!

"Nghe kỹ chưa, hửm?" Anh nhìn cô, cảm xúc ý vị trong mắt rất rõ ràng, đó là đang cảnh cáo.

"Không mà! Em muốn đi với anh!" Có thể biến thành người phụ nữ nũng nịu trong một giây, cũng chỉ có thể là Thẩm Chanh cô mới có bản lãnh này.

"...." Phụ nữ này không đi diễn trò thật sự là đáng tiếc mà.

"Không cho em đi thì thôi!" Một người phụ nữ nào đó giống như hờn dỗi quay mặt không nhìn anh, bộ dáng kia, điềm đạm đáng yêu khiến người ta không đành lòng từ chối.

"Chuyện của đàn ông, em là một người phụ nữ xem náo nhiệt làm gì." Biết rõ cô là đang giả bộ, là đang diễn, là đang hồ đồ, nhưng giọng nói Thi Vực vẫn mềm nhũn đi.

"Không đi thì không đi...." Thẩm Chanh hừ nhẹ, chớp đôi mắt hồng hồng, giọng nói uất ức này, giống như là đang lên án Thi Vực quá bá đạo.

"Thẩm Chanh Tử, em có gan thử rơi nước mắt của em xuống cho tôi xem!" Thi Vực nhìn cô, trong con ngươi sâu không thấy đáy lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

"...." Anh nói rơi, vậy thì rơi cho anh xem.

Chỉ là trong chớp mắt, Thẩm Chanh liền khóc giống như mít ướt, bộ dáng vô tội này, như là bị uất ức rất lớn, khỏi bàn tới mức giống thật bao nhiêu.