Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 22



Từ khi trở về hoàng cung, Băng lại nhàn hạ hơn, suốt ngày chỉ ăn, học, chơi với Phong, không thì tới chơi với Uy Khánh thái hậu,.... Vì một lí do, khi Phong biết Băng có tình cảm với mình là lúc Phong yêu Băng nhiều hơn. Băng cũng dần không còn ác cảm với Phong, hai người không hay gây nhau, khi Băng bực mình một chút thì Phong lại là người nhịn và làm cho Băng vui vẻ trở lại. Bên Băng Phong cảm thấy mình được là chính mình, Phong được mang bộ mặt trẻ con của mình ra để làm nũng với Băng, những lúc như vậy chỉ nhận được cái cóc đầu yêu của Băng kèm với câu nói" anh thật ngốc" điều này trước nay chưa bao giờ có, Phong được biết nhiều điều hơn về thế giới tương lai,...... Có lẽ tình cảm của hai người này tiến triển khá hơn rất nhiều, còn về phần Thiên Hân và Điệp Vũ. Chà chà, hai con người này thì phải nói là trên cả Phong và Băng luôn đấy, từ lúc trở về hoàng cung, Hân thay đổi một cách kì lạ. Cô dịu dàng hơn, ngoan ngoãn hơn, ra dáng một công chúa hơn, tuy còn chút ngang bướng nhưng vẫn rất dễ thương, và đặc biệt đối với Vũ, Vũ không mong Hân thay đổi tính cách đó, vì Vũ yêu Hân nhiều cũng vì sự ngang bướng của cô, công ngang bướng một cách đáng yêu. Quay qua Ngọc Tâm, từ lúc trở về, cô cứ như người mất hồn, như thể đang suy nghĩ gì đó, nhưng mọi người hỏi thì cô lại không nói, trước đây đã ít nói, giờ thì lại càng trầm hơn. *Vườn hoa Dạ Yến cung hoàng hậu*

Từ sáng Phong đã phải lên triều, cũng như hằng ngày, Hân đi học, còn Vũ thì đang làm "bảo vệ" cho Phong nhảy sang làm "Bảo vệ" cho Hân. Vậy là trong cung giờ đâu chỉ còn Băng và Tâm. Tâm thì ngồi may áo cho Băng, còn Băng thì cứ đi qua đi lại như thể đang sốt ruột điều gì đó. Thấy thế Tâm hỏi...

_Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Có ai đó làm cho tỷ không được vui sao?

_.......

_Tỷ tỷ,

_......

_TỶYYYYYYYYYY................

_HẢ? Băng đang đi, nghe tiếng hét thì giật mình quay lại nơi tiếng hét phát ra.

_Tỷ bị sao vậy?

_Á ờ thì ta......

_Tỷ bị sao? Tỷ không khỏe chỗ nào sao? Tâm lo lắng, vứt đống đồ qua một bên, chạy tới xem xét chân tay Băng.

_Uầy, muội làm gì vậy? Ta đâu có bị sao. Chỉ là ta hơi khó chịu trong người.

_Tỷ khó chịu như thế nào? Tâm hỏi han.

_À thật ra..ta cũng không biết nói sao cho muội hiểu nữa. Haizzz.. chuyện là vầy nè.

_BLA...bla.....bla........

_Sao nhị hoàng tử Dương Thiên Minh là...là sư phụ của tỷ sao? Thảo nào võ công của tỷ lại đặc biệt như vậy. Tâm hơi bất ngờ khi Thiên Minh lại là người chỉ dạy võ công cho Băng.

_Không biết tên đó có giận ta không? Không được ta phải đi nói chuyện với hắn. Băng nhào đi với một khí thế hào hùng như chuẩn bị đánh giặc.

_Tỷ à, đừng đi, Hoàng thượng mà biết, thì.... Tâm cản không cho Băng đi

_Uầy, không sao, theo ta biết, 2 căn giờ nữa hắn mới thoát khỏi đó. Cứ theo ta. Băng nói, một tay kéo phắt Tâm đi.

*Cung thái tử*

_Tiểu Minh, cậu đang làm gì đó. Băng đi từ cổng đi vào, tay còn kéo thêm Tâm, miệng thì la oai oái. Minh đang luyện công nghe tiếng kêu thân thuộc liền quay lại ngay. Nhưng chỉ trong 1p rồi lại tiếp tục tập trung.

_Này, ngươi bị sao vậy, dừng tay nói chuyện với ta chút xíu coi. Băng bực mình.

_Tôi và cô có chuyện gì để nói sao? Minh hỏi,nhưng vẫn múa quyền.

_Uầy, nói chung là ta đã sai rồi, ta biết ta sai rồi, tha lỗi cho ta được không? Băng xuống giọng.

_Cô không có lỗi, là do ta tin người tưởng mình là người thầy đầu tiên của cô, ai dè......

_Tôi biết tôi đã sai khi lừa cậu, nhưng cậu cũng phải thông cảm cho tôi, nếu tôi nói ra sự thật liệu cậu có dạy võ cho tôi không?

_Haizz... coi như tôi thua cô rồi đó, thôi mau đi nấu đồ ăn cho tôi đi, tôi đói quá. Khẩu vị của mấy người ở đây nói tôi ăn không trôi.

_Không được. Tiếng ai đó vang lên,

_Sao lại không, được mà.

_Tỷ à tỷ đường đường là một bậc mẫu nghi thiên hạ, sao lại có thể xuống bếp nấu ăn kia chứ. Vâng tiếng nói đó không ai khác đó là Tâm.

_Không sao, ta có thể nấu được mà, thường ngày ta vẫn nấu cho bọn muội ăn đấy thôi. Dù gì đây cũng là em chồng ta. Băng nói xong, một mạch đi thẳng vào nhà bếp. Câu nói "em chồng ta" phát lên, làm ai đó như có một mạch máu vỡ ra.

_Cô là Thương Nữ? Minh hỏi Tâm.

_À ờ, cứ gọi tôi là Ngọc Tâm, tôi là cung nữ theo hầu hoàng hậu. Tâm nói, mắt thì quay sang chỗ khác như cố ý tránh né điều gì đó.

_Ngọc Tâm sao? Nghe hay đấy "Nhưng sao mình thấy cô ta rất thân thuộc, hình như đã gặp cô ta rất lâu ở đâu đó thì phải, mình khó chịu quá" Minh nói xong thầm nghĩ.

Không lâu sau, cả ba người cùng được chén no nê, đúng là hoàng hậu có khác, nấu ăn rất ngon nha. Ăn xong, Băng và Tâm tạm biệt phủ hoàng tử và trở về cũng hoàng hậu, đang đi thì Tâm lao vào một người..

_Á.. Ngươi là ai mà dám đụng vào ta, bộ ngươi không có mắt hay sao, ngươi là người ở cung nào? Nói ta nghe, ta thề sẽ chém cả nhà ngươi (t/g: Chưa gì đã hù như vậy, có con ngu mới khai báo nhân tình) Vâng người Tâm đụng phải đó chính là.........