Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 44: Lão đại, mau cứu ta (11)



Nghĩ đến Tấn Nguyên thế mà lại giúp Trình Diệp giải thích, thậm chí không thèm để ý đến lai lịch của cậu, Tiếu Sở Bạch nắm chặt quyền, móng tay lõm vào thật sâu trong lòng bàn tay, đau đớn kéo về một tia thần trí, cậu ta hít một hơi thật sâu, bình thản mà nói: "Làm sao anh biết được cậu ta không phải là đến để hại người?"

Lớn lên với một gương mặt như thế, còn nói bản thân không phải là hồ ly tinh.

Cũng không biết cho Tấn ca uống thuốc gì mà đối xử với Trình Diệp tốt như vậy, Tiếu Sở Bạch tức đến nghiến răng.

Cậu ta không xứng!

Loại này mang theo mục đích mà tiếp cận Tấn ca, nơi nào xứng với chân tâm của Tấn ca!

Tấn Nguyên là của mình, người Tấn Nguyên yêu cũng là mình!

Trình Diệp kia sao có thể không nhìn thấy đáy mắt nồng đậm ái dục của Tiếu Sở Bạch.

Trong dữ liệu thế giới Tiếu Sở Bạch mặc dù có thể nhẫn, là vì cậu ta biết rõ tâm nguyên chủ không ở trên người Tấn Nguyên, chỉ là muốn lợi dụng đối phương mà thôi.

Càng trọng yếu hơn là trong mắt Tấn Nguyên từ đầu tới cuối chưa từng thấy nguyên chủ, càng không cần phải nói bị nguyên chủ hai ba lần dùng thủ đoạn liền mê hoặc bản tâm, yêu đối phương.

Cho nên cậu ta mới khống chế được tính tình, dành thời gian đào cạm bẫy hại nguyên chủ.

Nhưng bây giờ —— Tấn Nguyên đối với mình nhất kiến chung tình, ngủ một giấc ngược lại là không đáng kể, nhưng ngày thứ hai trực tiếp đăng đường nhập thất liền không phải là chuyện nhỏ.

Phải biết Tấn Nguyên là người nóng tính, nhưng lại khống chế tâm tình rất tốt, trong lĩnh vực này không phải ai cũng có thể đặt chân.

Mà Trình Diệp cố tình còn nắm giữ quyền hạn rất cao, không chỉ có thể ở trong biệt thự tùy tâm sở dục, còn có thể tùy tùy tiện tiện không phân thời gian địa điểm sai phái thân tín bên người Tấn Nguyên.

Ngay cả Tiếu Sở Bạch mà còn không có tư cách này.

Cậu ta đỏ mắt, cậu ta đố kị đến sắp điên rồi.

Nếu còn không bắt được nhược điểm của Trình Diệp, cậu ta sợ tâm của Tấn Nguyên sẽ triệt triệt để để giao cho Trình Diệp.

Lúc ấy, cậu ta thật sự là ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.

Cảm nhận được ánh mắt căm hận của Tiếu Sở Bạch, Trình Diệp trốn phía sau lưng của Tấn Nguyên hơi co lại, theo bản năng bắt lấy ống tay áo của Tấn Nguyên.

Tấn Nguyên sững sờ, cúi đầu nhìn cà phê đầy trên mặt cậu, thân thủ liền muốn đi giúp cậu lau.

Trình Diệp nhẫn nhịn trên mặt dính dính, rụt cổ nói: "Đừng, bẩn."

Đáy mắt Tấn Nguyên tối sầm lại, chăm chú vào ánh mắt như dao của Tiếu Sở Bạch!



Hắn móc ra một cái khăn tinh xảo màu xám, lau vệt nước vẫn chưa hoàn toàn khô trên mặt Trình Diệp: "Sao lại thế."

Trình Diệp nhịn một chút, đáy mắt ánh nước liễm diễm.

Tấn Nguyên rốt cục cảm thấy không được bình thường, lấy khăn ra, hỏi: "Làm sao vậy?"

Trình Diệp trước tiên không muốn nói, bị hỏi liên tục, mới lên tiếng: "Có chút đau."

Sắc mặt Tấn Nguyên nhanh chóng chìm xuống: "Bị bỏng sao?"

Hắn vừa nãy đến chậm một bước, lúc đến thì cà phê đã một giọt không còn, hơn nữa nhìn thấy Trình Diệp chật vật như vậy tâm trạng lại sốt ruột, quan tâm sẽ bị loạn, cũng quên mất cà phê còn nóng!

Thật đáng chết!

Tấn Nguyên không có tâm tình trừng Tiếu Sở Bạch, hắn ôm lấy Trình Diệp, âm thanh băng lãnh: "Đi, đi bệnh viện!"

Trình Diệp vội vàng nắm lấy tay của hắn, nhẫn nhịn khóc nức nở nói: "Không có chuyện gì, đừng phiền toái, làn da của tôi tương đối mẫn cảm, dễ bị đỏ, kỳ thực không có chuyện gì."

Sau khi nghe cậu nói, Tấn Nguyên mới phát hiện, dưới lớp màu đen dính dính, nguyên bản khuôn mặt trắng nõn non mềm mềm hiện ra màu đỏ không bình thường, da bị nóng mà trở nên trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy tơ máu màu đỏ.

Đôi mắt Tấn Nguyên đỏ rực!

Một phát bắt được vai Trình Diệp, nửa ôm Trình Diệp trực tiếp nhét vào trên xe, lạnh giọng bảo tài xế đi bệnh viện gần nhất.

Trong xe bầu không khí ngưng trệ, Trình Diệp cảm nhận được trên người Tấn Nguyên tản ra lãnh ý, không chỗ ở nhìn lén hắn, mà không dám nói lời nào.

Tấn Nguyên đắm chìm trong suy nghĩ bản thân không bảo vệ tốt bảo bối của chính mình nên nặng nề hổ thẹn, không trò chuyện, mặt của hắn giống như tấm thép cứng ngắc, âm u, chỉ thiếu phát ra hơi lạnh!

Tài xế không hổ là thủ hạ của Tấn Nguyên, mắt nhìn thẳng, chân tăng ga vững vàng như chó (không hiểu sao lại đi so với chó nữa), giống như là con rối, còn kém trực tiếp ngừng thở.

Ngón tay út Trình Diệp gãi gãi tay Tấn Nguyên, như móng vuốt của mèo con, tê ngứa.

Tấn Nguyên hít sâu một hơi, nghiêng người bỗng nhiên ôm lấy Trình Diệp: "Xin lỗi."

Trình Diệp sững sờ, nghiêng đầu cà cà mặt Tấn Nguyên: "Không, không sao, thật sự không đau." Cậu thậm chí còn cong cong khóe miệng, nhưng bởi vì kéo tới da mặt, nhẹ nhàng tê một tiếng, thân thể Tấn Nguyên trong nháy mắt cứng đờ.

Trình Diệp muốn an ủi hắn, nhưng sợ đau, cũng không dám tùy tiện nói.

Tấn Nguyên hít sâu nhiều lần, mới hỏi: "Nếu sợ cậu ta, tại sao còn đến?"

Trình Diệp biết mình làm sai, cẩn thận từng li từng tí một nói: "Tôi, tôi cũng không muốn đi, nhưng ngài ấy nói ngài ấy là em trai của ngài, tôi, tôi không tiện từ chối."

Tấn Nguyên mặt lạnh: "Cái gì mà em trai, tôi không phải đã nói rồi sao, cậu ta chỉ là người phụ tá, không, cậu ta hiện tại đã không phải là phụ tá nữa, cậu ta chính là một nhân viên bình thường của công ty mà thôi, người như vậy công ty không có hơn một nghìn cũng có mấy trăm, chẳng lẽ mỗi người đều phải gặp một lần, mệt chết đó!" Dứt lời liền cảm thấy khẩu khí của mình trầm một chút, sắc mặt có chút không dễ chịu.

Trình Diệp lúng ta lúng túng: "Nhưng ngài ấy nói, không có cha ngài ấy, liền không có ngài, tôi... Ngài ấy cũng là lo lắng cho ngài, tôi biết tôi không nên nói ngài ấy như vậy, nhưng ngài ấy chính là lòng cảnh giác mạnh, không có ý gì xấu, tôi..." Cậu lén lén lút lút nhìn Tấn Nguyên, "Không thể không cho ngài ấy mặt mũi, dù sao cũng là người bên cạnh ngài."

Tấn Nguyên nghe cậu nói như vậy thì rất ấm lòng thiếu chút nữa bị nghẹn, sờ sờ đầu của cậu, chỉ nói một câu: "Chỉ có em, bên cạnh tôi chỉ có một mình em."

...

Mặt Trình Diệp không có việc lớn gì, kia cà phê cũng chỉ năm mươi, sáu mươi độ.

Bác sĩ đầu tiên là bị Tấn Nguyên xông tới làm sợ hết hồn, còn tưởng rằng muốn cấp cứu, không nghĩ tới —— ông quái dị nhìn hai đại nam nhân này một chút, chỉ cảm thấy người tuổi trẻ bây giờ, thật là khiến người ta tức gần chết.

Bị bỏng? Nóng đỏ? Tắm suối nước nóng còn hồng hơn như vậy có được hay không.

Bị ánh mắt quái dị của bác sĩ chuyên khoa nhìn đến biệt nữu, Trình Diệp lôi ống tay áo Tấn Nguyên, muốn đi.

Tấn Nguyên còn muốn hỏi các điều cần chú ý, nắm lấy tay cậu: "Đừng nghịch! Da mặt em mỏng, phải bôi chút thuốc."

Bác sĩ chuyên khoa: "..." Không, ta thấy là da mặt của hai người các ngươi đều vô cùng dày.

Bỏ ra một lượng lớn tiền, Tấn Nguyên mang theo một túi lớn thuốc hài lòng cùng Trình Diệp đi ra bệnh viện, tất cả đều là thuốc bôi, cũng không thiếu thuốc giảm nhiệt, cho dù lần này không dùng được, sau này cũng có thể dùng ở những nơi khác.

Mới vừa ra tới, liền nhìn thấy Tiếu Sở Bạch ngồi ở luống hoa bên cạnh oan ức.

Đầu Tiếu Sở Bạch cơ hồ có thể chôn ở giữa hai đùi, đi ngang qua người còn tưởng rằng nhà cậu ta có người xảy ra chuyện, đi ra hóng mát một chút, tất cả đều dùng ánh mắt đồng tình thương hại nhìn cậu ta.

Tiếu Sở Bạch như có mắt trên đỉnh đầu, lúc Tấn Nguyên xuất hiện trong chớp mắt liền ngẩng đầu lên.

Từ nơi sâu xa tự có dẫn dắt, ánh mắt Tiếu Sở Bạch long lanh nước nhất thời liền cùng —— Trình Diệp đối mặt.

Tấn Nguyên nhận ra được thân thể trong lồng ngực cứng đờ, cúi đầu hí mắt: "Làm sao vậy?" Thuận tầm mắt Trình Diệp nhìn sang, đối diện với đôi mắt ửng hồng của Tiếu Sở Bạch, đáy mắt bất giác lộ ra mấy phần chán ghét.

Tiếu Sở Bạch đứng lên, nhưng bởi vì ngồi quá lâu, lảo đảo một chút mới tội nghiệp đứng ở trước mặt Tấn Nguyên, mặt trắng bệch: "Tấn ca, em, em sai rồi, là em bị ấm đầu."

Tiếng nói dính nị lại khàn khàn, như là bị đè nén nhiều tình cảm, một đôi mắt đa tình lại ẩn nhẫn dính vào trên người Tấn Nguyên, Trình Diệp nhìn thấy da gà đều nổi đầy người.

Trình Diệp nháy mắt một cái, Tiếu Sở Bạch đáy mắt oan ức nhạt đi mấy phần, nhiều hơn chút cừu hận đố kị, chính cậu ta cũng đang áp chế, nhưng vẫn lộ ra mấy phần oán khí: "Tấn ca, cũng không riêng gì là lỗi của em, là Trình Diệp, cậu ta chọc giận em, em, em có bằng chứng."

"Cậu ta ở lại bên cạnh anh chính là vì tiền của anh, không, cậu ta muốn hại anh!" Tiếu Sở Bạch đem âm mưu quỷ kế mình có thể nghĩ đến toàn bộ nói ra một lần, ý đồ hù dọa Tấn Nguyên.

Trình Diệp: "..." Tấn Nguyên là bị doạ đứng hình đi!

Tiếu Sở Bạch nói miệng khô lưỡi khô, nhưng cũng không phải nói hưu nói vượn, tất cả đều là trải qua điều tra sau đó có chứng cứ, chắc chắn trước đó đã điều tra kĩ.

Nếu như chỉ có một mình Tiếu Sở Bạch, tự nhiên là không cần phải để ý đến, Tấn Nguyên không thèm để ý cậu ta, chỉ cần triệt để đưa cậu ta đi nơi xa, không cho cậu ta tiếp xúc với Diệp Tử là tốt rồi.

Nhưng, đáy mắt Tấn Nguyên mù mịt hiển lộ hết.

Tiếu Sở Bạch, cũng là có không ít người ủng hộ, những người kia không chừng mới là người chân chính đứng ở sau lưng Tiếu Sở Bạch, nhưng bọn họ tâm tư dị biệt, khó bảo toàn sẽ không thừa dịp loạn lợi dụng nước đục thả câu.

Tấn Nguyên không dám đánh cược.

Hắn đến cùng vẫn phải nghiêm túc đàm luận với Tiếu Sở Bạch.

Tấn Nguyên ôm chặt vai Trình Diệp, phút chốc nới lỏng, sâu sắc nhìn Tiếu Sở Bạch liếc mắt một cái: "Đi theo tôi."

Hắn nói xong cũng không thấy Tiếu Sở Bạch phản ứng, trước tiên mang theo Trình Diệp lên xe, bộp một tiếng đóng cửa xe, cách cửa sổ xe nhìn mặt Tiếu Sở Bạch kinh ngạc, trực tiếp dặn dò tài xế lái xe.

Làm sao theo tới bệnh viện, lại làm sao cùng đi.

Không kịp nói, liền nói rõ ngày hôm nay không thích hợp để trao đổi, ngày khác lại nói, ngược lại cũng không gấp gáp.

Tiếu Sở Bạch bị khí thải phun ra làm cho bị sặc ho khan hơn nửa ngày, đôi mắt đỏ hơn.

Mới vừa rồi Tấn ca đã nói để cho mình đi theo, nhưng lại một chút cũng không ngừng lại trực tiếp đi, nhất định là vì cái đồ đê tiện kia! □□!

Tiếu Sở Bạch đứng tại chỗ mạnh mẽ dậm chân, nhưng cũng không kịp chửi bới, hoang mang đi tới vỉa hè, gọi taxi xe.

May là cửa bệnh viện người đến người đi, ngựa xe như nước, Tiếu Sở Bạch lên xe trực tiếp mạnh mẽ nói: "Đi theo chiếc xe đen phía trước!"

Tài xế theo bản năng liếc cậu ta một cái, bị cậu ta đầy mặt âm hiểm sợ nhảy lên, vốn là không muốn chở Tiếu Sở Bạch nữa, nhưng lại không dám gây sự, đề phòng trầm mặc mới nhấn chân ga.

Cửa bệnh viện xác thực nhiều người bí mật sẽ khó giữ, không phải nơi tốt để nói chuyện, Tấn Nguyên kêu tài xế đem xe dừng ở một nhà hội sở.

Hắn không xuống xe, mở ra tuýt thuốc mới vừa mua, liền muốn bôi cho Trình Diệp.

Thuốc mỡ tản ra mùi nhàn nhạt kỳ quái, ngay cả Trình Diệp cũng nhíu mày, nhưng thao tác Tấn Nguyên lại không hề ngừng lại, chỉ là động viên cậu: "Nhẫn nại chút, mùi thuốc cũng không phải rất dễ chịu, này bỏ thêm tinh dầu đối với da dẻ không tốt."

Mặt Trình Diệp căn bản không có việc gì, còn phải bôi thuốc làm gì?

Tay nhỏ mềm mại ấn lên tay Tấn Nguyên, không cho hắn thăm dò qua, mùi vị này thật sự nức mũi.

Không chịu được cau mũi một cái, Trình Diệp cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ngài không phải là hẹn người sao, đi xuống trước đi, mặt tôi không có việc gì."

Tấn Nguyên vừa nghe, ánh mắt lạnh xuống: "Chuyện gì cũng không quan trọng bằng em!"

Tất cả lời tâm tình quê mùa đều nói ra, Trình Diệp cũng không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại mặc cho hắn táy máy tay chân.

Mắt to hơi hơi híp lại, một đôi lông mi như quạt cong vểnh chớp mắt nhanh chóng, giống như lông chim mềm nhẹ gãi trên đầu quả tim, tâm Tấn Nguyên đều mềm nhũn.

Cúi đầu hôn lên đuôi mắt cậu một cái, khàn cổ họng nói: "Còn đau không?"

Trình Diệp đẩy vai hắn, liếc tài xế phía trước một cái: "Đừng, bị người nhìn thấy."

Tài xế bất thình lình bị gọi tên: "..." Không không không, tôi không phải là người.

Thuốc mỡ được chiết xuất từ thảo dược, cũng không biết có phải là vì để tăng độ tin cậy hay không mà thuốc có màu xanh lục, Trình Diệp trước tiên soi mình trong gương liền thấy bản thân một mặt xanh biếc, cảm giác mặt của mình tái xanh rồi, cậu nháy mắt to, khóe miệng nhất thời liền xụ xuống.

"Không xấu!" âm thanh Tấn Nguyên trầm thấp nặng nề, còn mang chút khàn khàn, bất quá cũng có mấy phần ý cười, "Rất hữu dụng."

Anh trắng trợn nói dối mà không đỏ mặt sao, quả nhiên là người mù.

Trong lòng Trình Diệp lườm một cái, bất quá cậu cũng không thèm để ý chính mình ra sao, dù sao xấu hay đẹp, hiện tại có cái gì mà phải lo lắng.

Nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ một chút, cậu tha thiết mong chờ nhìn gương, nỗ lực giơ tay cọ cọ mặt, bị Tấn Nguyên nắm lấy tay.

Trình Diệp vẻ mặt đau khổ nói: "Quá khó coi, làm sao gặp người được a."

Tấn Nguyên mượn cơ hội dạy dỗ: "Xem em sau này còn dám không cẩn thận nữa hay không, người nào hẹn cũng dám đi?"

Trình Diệp oan ức, rúc vào trong lồng ngực Tấn Nguyên, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi lần sau sẽ không như vậy nữa."

Ngay lúc cậu nỗ lực đem thuốc mỡ trên mặt cọ lên người Tấn Nguyên, Tấn Nguyên bắt lấy cậu: "Cọ rơi hết thuốc bây giờ, nếu như em muốn Tiếu Sở Bạch chờ lâu hơn một lát, cho cậu ta chút dạy dỗ, thì chúng ta lại cọ thêm một chút."

Trình Diệp: "..." Tôi còn có thể nói cái gì, làm Bạch Liên hoa hải nạp bách xuyên (*), tôi đương nhiên là —— Tiếu Sở Bạch ngược ta trăm ngàn lần, ta trả Tiếu Sở Bạch như mối tình đầu.

(*) Hải nạp bách xuyên: câu danh ngôn của cổ nhân, câu đầy đủ là 'Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại' - Lòng người phải giống như biển tiếp nạp trăm sông, ý nói là làm người tâm phải bao la rộng lớn, khoan dung độ lượng.

Ngươi gặp qua người chờ mối tình đầu sao?

...

Lúc đi vào, Trình Diệp vẫn luôn nỗ lực che mặt của mình, Tấn Nguyên nhìn buồn cười, cứ như vậy hắn làm sao có thể nhẫn nhịn không táy máy tay chân, ôm Trình Diệp vào trong lòng, cảm thụ được thân thể ngọt mềm.

Nơi này là hội sở (club)

Là nơi người của bọn họ nói chuyện làm ăn thường xuyên đến, không có quản chế, tính bảo mật rất tốt.

Tấn Nguyên dứt khoát hẳn hoi ngồi ở ghế salon bằng da thật màu đen, trên bàn xếp một đĩa lại một đĩa đồ ăn vặt, có điểm tâm làm thành hình dáng cây anh đào, còn có sữa làm thành hoa mai màu trắng yếu mềm, còn có trái cây và trà, bên trên còn có đậu phộng, thậm chí còn có khoai lang chiên, còn có cả sữa dâu mà vừa nãy cậu chưa kịp uống hết.

Đôi mắt Trình Diệp trong nháy mắt liền sáng lên.

Tấn Nguyên vỗ vỗ vai cậu: "Em chưa từng tới nơi này đi, những thứ kia chính là những món tinh xảo nổi danh ở đanh, cũng không nhiều, em ăn đi, ăn ngon thì ghi nhớ lại, lần sau muốn ăn thì kêu người mua cho."

Trình Diệp đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Chuyện này... Cũng nhiều lắm mà." Bàn cũng sắp không có chỗ để đặt thêm đồ.

Tấn Nguyên lộ ra khuôn mặt ôn hòa tươi cười: "Không biết em thích ăn loại nào, ăn ngon thì ăn nhiều một chút, không muốn ăn đóng gói đem về tự có người xử lý, sẽ không lãng phí."

Trình Diệp vừa nhìn, đều là điểm tâm có chia nhỏ, cậu ăn một khối còn lại phân cho những người khác cũng không có gì, liền cứ vậy mà móc điện thoại ra một bên xem tiểu thuyết một bên ăn.

Bên cạnh đợi đã lâu, đã sớm cảm thấy Trình Diệp đang trêu đùa mình Tiếu Sở Bạch nhìn mà lên cơn giận dữ, tức đến thở ồ ồ, cậu ta cưỡng ép nhẫn nhịn, mím môi hỏi: "Anh, cậu ta không né đi sao?"

Tấn Nguyên xốc lên mí mắt chỉ tùy tiện liếc cậu ta một cái: "Không phải sẽ ba mặt một lời sao?"

Cũng tốt, tránh trường hớp đến lúc đó Trình Diệp lại nói hưu nói vượn giải thích, hồ ly tinh vẫn là không thể coi thường, dù sao cũng có thể làm đến bán đứng thân thể không biết xấu hổ như vậy, ai biết cậu ta còn có thể làm ra trò điên rồ gì nữa!

Tiếu Sở Bạch hạ mặt, trong lòng âm thầm trào phúng, cũng nhắc nhở bản thân hai ngày nay thật vất vả mới có thể cùng Tấn Nguyên nói chuyện đàng hoàng, tuyệt đối không nên mất khống chế.

Cậu ta lần này rất cẩn thận, lời nói đều nói chầm chậm, chỉ lo quá mức nôn nóng nói ra cái gì không nên nói, làm ra một bộ từ từ nói, ngữ khí đại gia thương thảo.