Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 43: Lão đại mau cứu ta (10)



Nhiều người coi rẻ Trình Diệp, Tiếu Sở Bạch không phải năng lực mạnh nhất, cũng không phải lớn lên đẹp mắt nhất, còn không đáng để ở trong lòng, Trình Diệp chỉ coi như không phát hiện, không thèm để ý thấy Tiếu Sở Bạch là một trận tức giận, cảm thấy cậu ta chỉ là đang mạnh mẽ chống đỡ.

Trình Diệp không nhanh không chậm mà nhấp một ngụm sữa dâu, trên bờ môi dính lây vết sữa màu phấn hồng, có chút đáng yêu, xốc lên mí mắt lười biếng nhìn đối phương một cái: "Tôi biết anh kêu tôi đến là có ý gì, đơn giản chính là muốn hỏi tôi tại sao lại tiếp cận Tấn Nguyên."

Tiếu Sở Bạch hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói: "Này có cái gì tốt mà hỏi, bất quá chỉ vì tiền, nói đi, cậu phải bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi anh của tôi."

Trình Diệp không nghĩ tới bây giờ còn có người dùng tiền để đuổi người, hơn nữa còn không phải là cha mẹ của đối phương, chẳng qua chỉ là người phụ tá.

Nha, không, dựa theo lời giải thích của Tiếu Sở Bạch, phải là giả một người thầm mến, hay là giả người thầm mến đáng thương đời này cũng không thể được đáp lại tình cảm.

Trình Diệp uống uống liền nở nụ cười, đồng tình lại thương hại nhìn cậu ta.

Thật coi mình là nhân vật trong phim truyền hình cẩu huyết tám giờ 180 tập sao, nhưng mà —— người quăng tiền không phải đều là người qua đường A không sống hơn một tập sao? Bạch Liên hoa thế mà còn dùng chiêu có chỉ số IQ thấp như vậy?

Cậu có nên một lần nữa đánh giá lại Tiếu Sở Bạch không?

666 nhược nhược mà nói: "Quăng tiền cho vai chính chính là người qua đường Giáp, nhưng quăng tiền cho người qua đường Giáp, nói không chừng là đại nhân vật phản diện, ngài..."

Nha, cậu chính là người qua đường Giáp kia trong mắt Tiếu Sở Bạch, chỉ tiếc đại nhân vật phản diện cũng không phải vai chính, ánh mắt Trình Diệp lành lạnh, với loại tướng mạo này cậu mới là đại nhân vật phản diện, giết chết loại đại Bạch Liên hoa kia!

666 theo bản năng liếc mắt ngắm đũng quần Trình Diệp một cái, không dám nói mình và Tấn Nguyên hiếm thấy đạt thành nhận thức chung —— Đại Diệp Tử không lớn, ngược lại cùng người bình thường so ra có chút nhỏ.

Rất xứng đôi với mặt của cậu, có chút tinh xảo, thanh tú, cực kì đẹp đẽ.

May là Trình Diệp không nghe được ý nghĩ của nó, bằng không bị "Coi thường" như thế, cậu sẽ cắt đứt quan hệ với nó, từ đây hai ta không quen biết nhau!

Ánh mắt của Trình Diệp làm Tiếu Sở Bạch tê cả da đầu, phảng phất như bản thân cậu ta là giun dế không đáng để xem vào mắt, khiến người khác cực kì không thoải mái.

Chỉ là một tên bán mông, thế mà dám dùng loại ánh mắt này nhìn mình, thực sự là không biết trời cao đất rộng, cũng khó trách, không có kiến thức mà thôi.

Người không biết thì không sợ mà thôi (Điếc không sợ súng), Tiếu Sở Bạch nghiêm mặt: "Cậu cười cái gì?"

Trình Diệp si ngốc cười, nhíu mày liếc Tiếu Sở Bạch một cái: "Trừ anh ra, còn có thể cười ai?" Được người bảo vệ quá tốt rồi nha, thật sự là đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, chỉ tiếc là hay có những ý nghĩ kỳ lạ!



Cách Tiếu Sở Bạch một cái bàn, cậu chỉ liếc mắt ghét bỏ nói: "Anh có thể lấy ra bao nhiêu tiền, tôi đi theo bên người Tấn Nguyên, cho dù anh ấy sau này không cần tôi nữa, phí chia tay cũng sẽ nhiều hơn anh cho tôi nhiều đó, càng không cần phải nói anh ấy bây giờ đối với tôi muốn gì cứ lấy, tôi tại sao không ngày ngày hưởng thụ mà phải cầm tiền chạy trốn đây, tôi thấy Tấn Nguyên trong thời gian ngắn còn dính chặt lấy tôi, tôi nếu như bị nắm về thì làm sao bây giờ."

Tiếu Sở Bạch cho là cậu không phải trực tiếp lấy tiền rời đi, thì chính là rầm rì nói mình có bao nhiêu yêu thích Tấn Nguyên, nhưng cậu ta không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp nói ra mục đích của bản thân như vậy.

Chẳng lẽ không nên thất kinh, nghĩ trăm phương ngàn kế che giấu sao?

Tiếu Sở Bạch như trong nháy mắt sững sờ, nhưng rất nhanh liền hiểu được.

Đây mới là chỗ cao minh của thằng con hoang này, nơi này vừa không có Tấn Nguyên ở đây, cậu ta đương nhiên là không muốn lãng phí kỹ năng diễn xuất trước mặt mình, bất quá ——

Tiếu Sở Bạch đáy mắt giấu diếm ý cười, cậu ta vươn vào túi đầu ngón tay ma sát đến điện thoại của mình.

Tiểu tiện nhân vẫn là quá tin tưởng mình sao, cũng không nghĩ tới mình sẽ ghi âm.

Mà cùng lúc đó, 666 tranh công xin thưởng nói: "Đại Diệp Tử, tôi đã phá ghi âm của hắn."

Từ khi công năng khống chế thần kinh mất đi hiệu lực, khoảng thời gian này 666 vẫn luôn ủ rũ ngóng ngóng, thật vất vả có thể kính dâng chút sức mạnh gầy còm, ngữ khí đều cao vút không ít, nếu như nó có thực thể mà nói, Trình Diệp sẽ xoa xoa đầu chó của nó.

Tiếu Sở Bạch cười lạnh nói, không dấu vết dụ dỗ Trình Diệp nói chuyện: "Làm sao, cậu là nhìn không lọt tiền của tôi, vậy nếu như có người cho cậu nhiều tiền hơn, cậu chẳng phải là lập tức bỏ anh của tôi?"

Trình Diệp nhíu mày: "Nơi nào có tiền nhiều hơn anh của anh?"

Tiếu Sở Bạch cười nhạo, tựa hồ đang cười nhạo cậu không biết trời cao đất rộng: "Anh của tôi đương nhiên là có tiền, nhưng anh của tôi đối với cậu xác thực cũng chỉ là nhất thời mới mẻ mà thôi, chẳng lẽ lại để ý chút tiền lẻ cho cậu, nếu có người có thể cho cậu nhiều tiền hơn, cậu không phải là sẽ nhanh chóng nắm lấy cơ hội đấy chứ?"

Trình Diệp híp híp mắt: "Trừ anh ra, tạm thời không có ai tìm tôi cả."

Tiếu Sở Bạch nhìn Trình Diệp, suy tư, tựa hồ là cảm thấy đã dụ được Trình Diệp nói ra mấu chốt, vẫn đang suy nghĩ xem làm sao để Trình Diệp nói ra điều kinh thiên động địa hơn.

Bất quá cậu ta không nghĩ tới chỉ chốc lát, Tấn Nguyên liền xuất hiện, trên con đường này đâu đâu cũng có camera giám sát, 666 phát hiện xe Tấn Nguyên sớm nhất, nhanh chóng nói cho Trình Diệp.

Trong nháy mắt, khí chất của Trình Diệp liền phát sinh biến hóa, mới vừa rồi còn đắc ý dào dạt, làm mưa làm gió tiểu nhân đắc chí tức lập tức biến thành khúm núm gặp cảnh khốn cùng.

666 cảm khái: "..." Không có một vết crack nào, Đại Diệp Tử, v587 (*)!

(*) V587: Uy vũ bá khí [威武霸气], uy vũ khí phách

Tấn Nguyên không nhanh đến như vậy, Trình Diệp chỉ là đem khí thế hùng hổ dọa người vừa rồi thu liễm một chút, nếu như không xem mặt, chỉ nhìn phía sau lưng, hoàn toàn chính là một con mèo nhỏ.

Trình Diệp cắn ống hút, nửa xốc lên mí mắt nhìn cậu ta: "Tôi có thể làm cái gì, lại nói tôi ở trên thân thể anh thì có thể làm gì, có lợi ích gì, anh bất quá chỉ là trợ lý nho nhỏ bên cạnh Tấn Nguyên, còn bị đá đi ra ngoài, nếu không phải anh bây giờ còn chưa triệt để rời khỏi công ty, anh kêu tôi ra tôi còn không ra đó, dù sao cũng nên cho Tấn Nguyên chút mặt mũi không phải, dù sao, tôi bây giờ còn phải đóng vai bảo bảo ngoan của Tấn Nguyên, nhưng anh, chẳng qua chỉ là người không biết đúng mực, trợ lý đáng ghét."

"Ngày đầu tiên là tôi đã nói cho Tấn Nguyên, anh thích anh ấy, thậm chí là yêu anh ấy, anh biết Tấn Nguyên nói cái gì không?" khóe miệng Trình Diệp lộ ra một vệt châm biếm, "Anh ấy nói làm sao có khả năng, anh bất quá chỉ là một tiểu trợ lý, anh ấy kêu anh chăm sóc tôi, tôi nói không muốn, sau đó Tấn Nguyên liền nói thôi, anh nói anh bị đuổi ra ngoài có bao nhiêu phần trăm là bởi vì tôi, tôi đoán 70 - 80% đi, dù sao tôi là người nói không cần anh trước, anh lại bởi vì tôi mà cãi nhau với Tấn Nguyên, mà hai mươi, ba mươi phần trăm còn lại anh biết là cái gì không, là do Tấn Nguyên!"

Trình Diệp khò khè nói nhiều uống miếng nước, xì cười nói: "Anh ấy đã sớm nhìn anh không vừa mắt, cả ngày quơ tay múa chân trước mặt anh ấy, anh nghĩ anh là cái thá gì, xen vào chuyện của anh ấy? Không phải anh nghĩ là anh ấy chặt đứt sản nghiệp hắc đạo là bởi vì anh đấy chứ, Tiếu Sở Bạch, anh cũng quá đề cao bản thân rồi, ngày đó anh đi rồi, Tấn Nguyên cùng tôi đại khái giới thiệu sản nghiệp trước đây và sản nghiệp thay thế hiện tại, bất quá chỉ là hưởng ứng theo thời đại mà thôi, hơn nữa trong bang luôn có mấy con bọ xít như vậy, anh lại nháo lên vui mừng, anh ấy liền thuận thế đẩy anh ra ngoài làm bia đỡ đạn, anh sẽ không quên ánh mắt của những lão gia hỏa kia nhìn anh khi sản nghiệp bị siết lại chứ, có phải là hận đến nghiến răng nghiến lợi, có phải là hận không thể ngay tại chỗ làm thịt anh không?."

Dừng một chút, Trình Diệp hì hì cười nói: "Không phải hận không thể, mà là đã hành động rồi, bất quá Tấn Nguyên tâm địa tốt, không để cho anh chết, chỉ để cho những lão gia hỏa kia xả giận liền cứu anh đi!"

"Không, không thể!" Tiếu Sở Bạch trợn tròn cặp mắt, cậu ta quát lên, "Mày đừng nghĩ đến việc gây xích mích ly gián!"

Trình Diệp xem thường: "Tôi gây xích mích ly gián? Tiếu Sở Bạch, anh suy nghĩ kỹ một chút, khoảng thời gian đó anh có phải là bị truy sát không ít lần, mà mỗi lần đều là lúc ngàn cân treo sợi tóc thì được cứu, nhưng sau đó chung quy vẫn phải nằm bệnh viện một quãng thời gian?"

Ánh mắt Tiếu Sở Bạch lấp loé, đáy lòng rất rõ ràng đã có dao động.

Trình Diệp tiếp tục tưới dầu lên lửa: "Đó là bởi vì Tấn Nguyên làm quả thật quá mức, tổn hại không ít lợi ích của những con cáo già kia, cơn giận này bọn họ phải phát tiết ra ngoài, mà anh, là nơi trút giận rất tốt!"

Đối diện ánh mắt không thể tin tưởng lại hoảng loạn của Tiếu Sở Bạch, Trình Diệp nhún vai: "Lại nói, anh đáng ghét như vậy, anh nằm viện thì Tấn Nguyên có thể thoát khỏi anh, còn có thể gián tiếp tránh né việc anh điều chỉnh công ty, đem tất cả chuyện cơ mật đều từ anh biết biến thành anh căn bản không có tư cách tiếp xúc, một mũi tên trúng ba đích, không phải sao?"

Cậu nói năng hùng hồn, có lý có chứng cứ, đến bản thân cậu còn xém tin là thật.

Nhưng —— Trình Diệp chỉ là nhìn dữ liệu lúc trước, còn lại là tốn thêm không ít nước bọt để nói bừa.

Dù sao, thật hay không thật cũng không đáng kể, Bạch Liên hoa tin thì đó chính là sự thật.

666: "..." Không nghĩ tới Đại Diệp Tử còn có tố chất làm biên kịch, làm thành kịch truyền hình cẩu huyết tám giờ sẽ bán rất tốt, phi thường ăn khách!

Tiếu Sở Bạch nhanh chóng đen mặt.

Trình Diệp không nhịn được ho khan hai tiếng, kéo sự chú ý của Tiếu Sở Bạch về, hướng về phía đối phương đặc biệt là ngây thơ cười nhe răng.

Cậu vốn tuổi nhỏ, cái biểu tình này không chỉ có năng động, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Nếu như không phải ánh mắt bộc lộ giễu cợt, Tiếu Sở Bạch còn không đến mức tức giận như vậy.

Tiếu Sở Bạch cắn răng, cậu ta biết Trình Diệp nhất định là đang cố ý khiêu khích làm cậu ta tức giận, tất cả những thứ này cũng không phải thật hoàn toàn, nhưng... Nếu cậu ta nghe, liền khó tránh khỏi sẽ có chút mầm mống nghi hoặc.

Tiếu Sở Bạch nỗ lực khắc chế lửa giận, luôn mãi thôi miên chính mình là Trình Diệp chỉ muốn gây xích mích ly gián, nhưng lại cảm thấy người này ở bên người Tấn ca, lại coi mình là một đối thù cực mạnh.

Trình Diệp có thể coi mình là đối thủ, liền nói rõ Tấn ca đối với mình không phải là không có cảm giác.

Trình Diệp thán phục: "Đứa nhỏ này cũng quá não bổ rồi, đều nói giáo dục Hoa quốc chặt đứt trí tưởng tượng của trẻ em, tao thấy hắn tiếp thu giáo dục rõ ràng là cho hắn ba đầu sáu tay, thực sự là ngẫm lại thì thật là trí tưởng tượng bay cao bay xa đó nha."

666: "..." Bạch Liên hoa đều là loài biến dị.

Tiếu Sở Bạch hít sâu, vẫn là vô cùng tức giận, cậu ta nhìn gượng mặt trắng nõn kia của Trình Diệp, hận không thể nhào tới cào một cái.

Chính là khuôn mặt này, câu dẫn Tấn ca, cũng là khuôn mặt này, giả bộ vô tội thậm chí đã lừa gạt người ở bên cạnh Tấn ca! Nếu như không còn khuôn mặt này, Trình Diệp nào còn dám trắng trợn không kiêng dè như thế, bất quá chỉ là kẻ bán rẻ tiếng cười, cũng dám phỏng đoán ý nghĩ của Tấn ca, ha ha, nói chuyện viển vông!

Ngón tay Tiếu Sở Bạch siết chặt mặt bàn, đề phòng mà nhìn cậu.

Trình Diệp nhìn thấy mặt Tiếu Sở Bạch âm trầm, cười híp mắt, nhẹ nhàng nói: "Anh không tin? Lẽ nào còn không tin mình sao?"

Cậu cắn ống hút, mơ hồ không rõ mà nói: "Anh yêu thích Tấn Nguyên, người ở bên cạnh Tấn Nguyên đều nhìn ra rồi, lẽ nào Tấn Nguyên là người mù hay sao? Anh ấy chẳng qua là ngại phiền phức, không muốn để cho anh có cơ hội tỏ tình mà thôi, lúc tôi nói với anh ấy là anh thích anh ấy, phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là 'Không thể! Tuyệt đối không thể, Tiếu Sở Bạch chỉ là một tiểu trợ lý, tôi cùng cậu ta không có bất kỳ quan hệ gì!' anh cảm thấy Tấn Nguyên là thật sự cảm thấy không thể, hay là... Anh ấy không muốn thừa nhận, anh ấy biết tính cách của anh, biết sau khi nói ra, anh sẽ càng lún sâu thêm mà dán lấy anh ấy, mãi đến tận khi anh ấy đáp ứng đi cùng với anh thì thôi, nhưng anh ấy lại không thích anh, nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh, cũng lười xử lý những mối quan hệ lung ta lung tung, hơn nữa tính cách anh nhu nhược không nắm chắc hoàn toàn thì tuyệt đối sẽ không nói ra, cho nên Tấn Nguyên đơn giản là cứ trực tiếp giả bộ hồ đồ thôi, haizz, người này thiệt là không tốt a!"

Tiếu Sở Bạch cảm thấy bản thân vẫn luôn là người rất ẩn nhẫn, bằng không cậu ta cũng sẽ không yên lặng yêu Tấn Nguyên đến mấy năm lại không ai biết, cũng hoặc là — —

Thật sự lại như Trình Diệp nói, Tấn Nguyên biết, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.

Tiếu Sở Bạch nỗ lực muốn khống chế lại tâm tình, nhưng cậu ta làm gì cũng không áp chế nổi, cậu ta thậm chí muốn ở trước mặt mọi người nhảy dựng lên bóp chết Trình Diệp!

Nếu không phải Trình Diệp chui ra làm cho cậu ta không còn mặt mũi, cậu ta có lẽ còn có thể lừa mình dối tiếp, cho dù Tấn ca hoàn toàn không biết chuyện, cậu ta cũng có thể tiếp tục dựa vào bên người Tấn ca, tiếp tục yêu.

Nhưng tất cả những thứ này, đều bị Trình Diệp phá huỷ, sau này, cậu ta nên dùng cách gì để đối diện với Tấn ca ~

Tiếu Sở Bạch hận đến nghiến hàm răng kêu lên ken két, chỉ tiếc Trình Diệp hoàn toàn không hề bị lay động.

Trên mặt cậu không có quá nhiều biểu cảm, nhưng Tiếu Sở Bạch rõ rõ ràng ràng thấy được ở trong mắt cậu là... Nồng nặc xem thường và xem thường.

Một kẻ đi bán mông thì dựa vào cái gì mà khinh bỉ mình!

Tiếu Sở Bạch đứng lên, kích động trực tiếp bưng cà phê trên bàn lên hất về phía Trình Diệp.

Trình Diệp ngẩn ra, không kịp né, mà phim truyền hình chung quy là phim truyền hình, Tấn Nguyên tuy rằng đuổi đến nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản vận mệnh Trình Diệp bị hất cà phê.

Màu cà phê đen thuận theo gò má của cậu rơi xuống, áo sơ mi trắng trên người tràn đầy vết bẩn cà phê, mùa hè nên mặc áo mỏng, áo sơ mi kề sát ở trên người thậm chí có chút trong suốt, Trình Diệp một mặt chật vật lau mặt bị dính cà phê: "Tiếu trợ lý..., cho dù ngài cảm thấy tôi là do Tấn... đối tượng ngài ấy bao dưỡng, không có nhân quyền, trước mặt mọi người ngài cũng phải kiêng kỵ mặt mũi của chính mình chứ."

Trình Diệp tính khí luôn luôn mềm nhũn, có lẽ là người xung quanh xem kịch vui kích thích cậu, cũng có lẽ là Tiếu Sở Bạch 'đạp trúng chân đau' của cậu, cậu đỏ vành mắt, hiếm thấy phản bác Tiếu Sở Bạch.

Tấn Nguyên biết, hai chữ bao dưỡng là vết sẹo không thể đề cập đến trong tự điển của Trình Diệp, vừa tiến đến liền nghe thấy Trình Diệp nói mình như vậy, sắc mặt hắn liền chìm xuống, nhìn về phía Tiếu Sở Bạch ánh mắt mang theo phẫn nộ cùng hận ý.

Người hắn hận không thể nâng ở trên đầu quả tim mà bảo vệ, lại bị người như vậy làm tổn thương?! Tấn Nguyên hận hận nghĩ, này so với tổn thương chính hắn còn khó chịu hơn.

Nhìn Trình Diệp chật vật, Tấn Nguyên không nhịn được nghĩ phải đem đầu Tiếu Sở Bạch nhét vào bình pha cà phê mới được!

666: "..." Bình pha cà phê là nằm không cũng trúng đạn?

Tiếu Sở Bạch nhìn thấy Tấn Nguyên trong nháy mắt liền biết mình bị tức đến chập mạch rồi, chẳng trách tên này đột nhiên làm khó dễ nguyên lai là muốn tính kế mình, cậu ta đã sớm biết Tấn Nguyên muốn tới, cho nên luôn luôn muốn tìm cách làm mình tức giận.

May là, mình còn có hậu chiêu.

Tiếu Sở Bạch cẩn thận nhìn Tấn Nguyên, vội vàng giải thích: "Anh, anh hãy nghe em nói, là Trình Diệp, là cậu ta nói lung tung, cố ý chọc giận em."

Mặt Tấn Nguyên so với cái ly cà phê hồi nãy còn muốn đen hơn, hắn thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Tiếu Sở Bạch lấy một cái, trực tiếp ôm vai Trình Diệp, xoay người rời đi,

Tiếu Sở Bạch ở phía sau vội vội vã vã mà kêu tên Tấn Nguyên, thanh âm cậu ta có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là sợ bị Tấn Nguyên triệt để làm lơ, cậu ta đi theo bên người Tấn Nguyên nhiều năm như vậy, cho dù buổi tối ngày hôm ấy bị Tấn Nguyê đổi ra ngoài, nhưng cậu ta tuyệt đối không muốn cứ như vậy mà nhận mệnh.

Qua nhiều năm như vậy, cậu ta cơ hồ là vắt óc tìm mưu kế muốn đạt được một chút ưu ái của Tấn Nguyên, cho dù là bán đi tất cả, cậu ta cũng sẽ không tiếc.

Trong suy nghĩ của cậu ta, Trình Diệp khẳng định không là thứ tốt lành gì, cậu đi theo bên người Tấn Nguyên không phải vì tiền thì là cái gì, nếu như cậu ta có thể vạch trần bộ mặt thật sự của Trình Diệp, Tấn Nguyên có thể đối xử tốt với cậu ta hơn, nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa hay không, có thể dành nhiều thời gian cho cậu ta hay không.

Về phần có thể yêu mình hay không, tuy rằng rất không muốn nhiều thứ như vậy, nhưng trong lúc Tấn Nguyên thất tình, chỉ cần mình hạ một thân công phu, cậu ta không sợ Tấn Nguyên sẽ không chuyển sang thích mình.

Nghĩ như vậy, Tiếu Sở Bạch lập tức đánh bạo nắm lấy vạt áo Tấn Nguyên, khá có niềm tin mà nói: "Anh, anh không biết mục đích của cậu ta đúng chứ, em đã điều tra nội tình của cậu ta, chỉ là một đứa con thứ của Trình gia, cậu ta nhất định là muốn mượn sức mạnh của anh để chống đỡ nhà bọn họ, anh, anh tuyệt đối không nên tin tưởng cậu ta."

Ở nơi Tấn Nguyên không nhìn thấy, Trình Diệp hướng về phía Tiếu Sở Bạch chớp chớp mắt, trên mặt còn mang theo nụ cười khiêu khích.

Tấn Nguyên tựa hồ không nghĩ tới mấy ngày không gặp, Tiếu Sở Bạch lại trở nên gan to như vậy, còn dám bắt đầu lằng nhà lằng nhằng, không khỏi sững sờ, chợt đôi mắt híp lại, cười lạnh nói: "Diệp Tử hận nhà bọn họ."

Dừng một chút, Tấn Nguyên cảnh cáo nói: "Tôi khuyên cậu tốt nhất nên an phận một chút, em ấy không có vấn đề gì cả, nếu để cho tôi phát hiện cậu còn điều tra em ấy..."

Nghe đến chuyện xưa nhắc lại, Trình Diệp như là không đành lòng đối mặt với dĩ vãng, nghiêng đầu dựa vào trong lồng ngực Tấn Nguyên, nửa gò má vừa vặn đối diện Tiếu Sở Bạch, cười xán lạn.

Tiếu Sở Bạch cũng thực sự là đơn thuần, Tấn Nguyên nếu dám đem mình đặt ở bên người, vậy đã nói rõ hắn sớm đã điều tra qua, nguyên chủ chẳng qua là đứa trẻ bình thường không được yêu thương mà thôi, cha Trình vừa mới có ý nghĩ đem người đưa đi làm lễ vật, thì Trình Diệp đã tới rồi.

Sau đó Trình Diệp liền mượn kỹ năng buff của 666 chạy ra, ở bên ngoài lưu lạc ba, bốn ngày, vì để chân thực cậu thậm chí không dám dùng 666 để gian lận, làm y như là nam nhân chân chính lang thang sau mới được ăn cả ngã về không đi tìm Tấn Nguyên.

Cho dù lúc đó Tấn Nguyên vẫn luôn quản chế cậu, cũng không nhất định tìm được kẽ hở. Dù sao, tất cả âm mưu quỷ kế của Trình Diệp còn chưa bắt đầu, cũng không có bất kỳ giúp đỡ nào, đào đất ba thước cũng không bắt được nhược điểm.

Cậu không có chút lo lắng nào!

Loại đẳng cấp của Tiếu Sở Bạch, một đầu ngón tay út cũng có thể ép chết.

666: "..." Cực lực nhắc nhở, Đại Diệp Tử, ngài nhẹ nhàng thôi a!